Lương Tiểu Nhu dẫn theo Thẩm Hùng, Vu Nhiễm đến nhà thật của Vương Chính Hồng, đây là một khu căn hộ bình thường. Vợ của anh ta khoảng ba mươi mấy tuổi, hai mắt sưng đỏ vẫn không ngừng nức nở; bên cạnh là một cậu bé khoảng mười tuổi, khuôn mặt quật cường, tuy rằng nước mắt còn đọng trong khóe mắt, nhưng lại kiên cường không để rơi xuống. Dường như cậu bé hiểu được trong nhà đã xảy ra chuyện lớn, muốn dùng bờ vai yếu ớt của bản thân để bảo vệ mẹ mình, chống đỡ cho gia đình này.
"Lúc đó khoảng mười giờ mấy, Chính Hồng gọi điện thoại về, nói hôm sau sẽ qua Malaysia làm việc, cho nên qua hôm sau tôi đưa con trở về Đại Lục. Cho đến hôm nay, cảnh sát kêu tôi đi nhận xác, tôi mới biết được anh ấy xảy ra chuyện." Nói tới đây, cô Vương lại lau đi nước mắt.
Lương Tiểu Nhu vỗ nhẹ vai của cô ấy, giọng nói trầm lắng: "Cô Vương, cô đừng buồn quá. Chúng tôi cũng rất muốn tìm ra hung thủ giết chết Vương Chính Hồng. Cô có biết anh ta có thù hằn gì với ai không? Có người nào muốn giết chết anh ta không?"
"Tôi không biết." Cô Vương nghẹn ngào. "Trước giờ chồng tôi không có nói cho tôi biết anh ấy làm gì ở bên ngoài."
Lương Tiểu Nhu ngồi bên cạnh cô Vương, dùng ánh mắt trao đổi với Vu Nhiễm đang ngồi ghi chép lại.
"Vậy cô biết bình thường chồng cô có bạn bè gì không? Cô có số điện thoại của họ không..." Vu Nhiễm tiếp tục hỏi, Lương Tiểu Nhu đứng dậy, xem xét khắp nơi trong phòng, để coi có để lại manh mối quan trọng nào không.
Căn hộ này này có hai gian phòng, nhưng tính ra cũng tương đối sạch sẽ. Đi vào phòng ngủ của vợ chồng Vương Chính Hồng và phòng Tiểu Phong – con trai của anh ta. Ngoại trừ phòng ngủ của Tiểu Phong có dán rất nhiều poster liên quan đến bóng chày, những thứ khác đều rất bình thường, không có gì đặc biệt. Trở lại phòng khách, cô tiện tay cầm lấy quyển album ở trên bàn, bên trong đều là ảnh chụp cả gia đình bọn họ. Trong ảnh chụp, có một người đàn ông cao lớn, một tay dắt con trai, tay còn lại thì ôm vợ mình, vẻ mặt rất hạnh phúc. "Chồng của cô chắc rất yêu thương hai người." Lương Tiểu Nhu khẽ thở dài một chút.
"Tôi biết anh ấy kiếm tiền ở bên ngoài rất vất vả, tất cả đều là vì cái nhà này, vì tôi và con." Cô Vương quay qua nhìn con trai, trong mắt chất chứa đau khổ xen lẫn tự hào. "Bình thường anh ấy về nhà luôn thích ngồi trên ghế sô pha này, ôm đứa con xem TV." Cô Vương ôm chầm lấy con trai, không thể kìm nén mà khóc òa lên.
Tiểu Phong cho dù có cố kiên cường thì cũng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, thấy mẹ mình đau lòng như vậy, cậu bé mím chặt môi, cũng không dằn lòng được, ôm mẹ khóc rống lên: "Huhu, ba sẽ trở về mà! Ba đã hứa với con, ba nói sẽ dẫn con đi New Zealand cưỡi ngựa mà! Huhu, con muốn ba cơ!"
Lương Tiểu Nhu cho dù từng gặp qua rất nhiều tình cảnh tương tự, nhưng bây giờ nhìn thấy cũng vẫn cảm thấy chua xót ở trong lòng.
Vương Chính Hồng có một gia đình hạnh phúc, tại sao lại còn muốn mạo hiểm tính mạng đi buôn lậu ma túy? Thậm chí là tại sao lại chọn phương thức vận chuyển đi nước ngoài chỉ có một con đường chết này? Anh ta làm như vậy, động cơ cuối cùng có liên quan gì đến vợ và con trai hay không?
Vừa định bước đến nói mấy lời an ủi, Thẩm Hùng ở ngoài ban công khẽ gọi: "Madam."
"Có chuyện gì?" Lương Tiểu Nhu đi ra ngoài ban công, theo tầm mắt của Thẩm Hùng nhìn xuống, xuyên qua cây cảnh bao phủ trên ban công, phát hiện một chiếc xe hơi Honda màu trắng rất quen thuộc, dáng người đứng cạnh xe càng nhìn càng thấy quen mắt hơn.
Là Mã Lạc Xuyên. Mặc áo khoác tối màu, khẽ ngước đầu, ánh mắt nhìn về nơi bọn họ đang đứng, trên mặt không biểu lộ cảm xúc.
"Xem ra quan hệ giữa cô ta và Vương Chính Hồng không chỉ đơn giản là người chỉ điểm và cảnh sát."
*********
Trong phòng thử đồ, Lương Tiểu Nhu không thể kéo váy lên, vẻ mặt đầy khó chịu, hoàn toàn không thoải mái.
Cô thật sự hối hận quá đi, tại sao đầu óc nhất thời không tỉnh táo lại đồng ý làm phù dâu cho Thinh Thinh không biết nữa! Làm cho bây giờ cô mặc cái váy này, cảm giác cực kỳ không ổn, cô rất ít khi mặc váy. Bởi vì mặc váy rồi, đi bắt người sẽ bị vướng víu tay chân. Tự nhìn mình trong gương, nhìn cỡ nào cũng không thấy dễ chịu.
Ngây người ở bên trong một hồi lâu, trên đường đi có nhận một cuộc điện thoại của Thẩm Hùng, biết được Tổ Pháp chứng mới có báo cáo, sau khi xét nghiệm, bả tà hủ dính trên cái ghế xếp ở trong nhà Thẩm Hùng là của xưởng tà hủ Tinh Hà ở Cửu Long Thành. Vốn cô cũng muốn qua đó điều tra, nhưng cái tên Thẩm Hùng kia biết bây giờ cô đang thử quần áo phù dâu, thì cười nói chỉ cần anh ta đi với Tiểu Thắng được rồi, nói cô cứ yên tâm mà thử đồ. Lương Tiểu Nhu không nói gì, vật vã một hồi rốt cuộc cũng chịu bước ra ngoài.
Ai ngờ vừa đi ra tới đã được Thinh Thinh lớn tiếng khen ngợi: "Đẹp quá đi, chị Tiểu Nhu." Nhân viên cửa hàng áo cưới đứng một bên cũng không bỏ qua cơ hội mà khoa trương thêm: "Cô Lương, chiếc váy này rất hợp với cô."
"Ha ha." Khóe miệng Lương Tiểu Nhu giật giật, cười một cách cứng ngắc. Lại kéo áo lên một chút, nghe Thinh Thinh ở bên kia căn dặn nhân viên chỉnh sửa, bóp eo chiếc váy này lại một chút, cô miễn cưỡng phàn nàn: "Thinh Thinh, không cần sửa lại đâu, chỉ cần cô dâu đẹp nhất là được rồi."
"Nhưng người đẹp thì mới xứng đi với em chứ." Lâm Thinh Thinh cười khẽ, nháy mắt mấy cái, đi tới đem theo một cái kẹp tóc bằng bạc sáng lấp lánh giống như vương miện cài lên đầu cô, "Cái này là đồ cài tóc em vừa mới chọn cho chị, chị xem có hợp không?" Lùi ra phía sau hai bước, Thinh Thinh hài lòng nhìn kiệt tác của mình, chiếc váy này cũng là do cô chọn. Thiết kế áo ôm lấy ngực, vừa vặn phơi bày bờ vai mịn màng cùng với xương quai xanh xinh đẹp, chiết eo thon thả, váy xẻ tà xòe ra để lộ đôi chân dài thon thả thoắt ẩn thoắt hiện, cả người trọn vẹn đứng ở đây, dáng người cao gầy thanh mảnh, trên đầu còn cài kẹp tóc như đội vương miện, không gì có thể diễn tả được khí chất này.
Có điều...... Lâm Thinh Thinh chu chu cái miệng, sao mình lại cảm thấy chị Tiểu Nhu càng ngày càng gầy đến mỏng manh như vậy? Chắc chắn là gần đây lại bận rộn điều tra vụ án. Haizz, thừa lúc mọi ánh nhìn đều đặt ở trên người Lương Tiểu Nhu, cô lén đưa tay nhéo lấy eo của mình. Á, hình như là mập ra đi, A Sâm có còn muốn mình nữa không đây?
Cảm giác nguy cơ trầm trọng, Lâm Thinh Thinh vội vàng lôi kéo nhân viên lại hỏi cô ấy phải sửa váy làm sao để có thể làm cho mình thêm phần thon thả, bàn bạc một hồi, cô xoay người qua muốn hỏi một chút ý kiến của Lương Tiểu Nhu, lại thấy choáng váng, trên ghế chỉ để lại bộ váy, người thì không thấy bóng dáng, món đồ cài tóc cũng mất tăm.
Lâm Thinh Thinh suy nghĩ lại thì hình như vừa nãy mới có chuông điện thoại vang lên, bối rối, thở dài, thật sự bó tay với kiểu cuồng phá án này luôn rồi. Cô ngẩng đầu, tươi cười đáng yêu nhìn người nhân viên: "Xin lỗi, cho tôi hỏi ở đây cho mướn đồ cài tóc bao nhiêu tiền một ngày?"
Hết Chương 11
11/11 ~ Chúc mọi người Lễ Độc Thân vui vẻ nah ~
Lười quá đi, lăn lăn lăn, đắp mền nằm dài ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...