"Là tôi sai, tha thứ cho tôi đi."
Lúc nói câu này, đôi mắt Mã Lạc Xuyên sâu sắc lại tập trung, thái độ cũng đặc biệt nghiêm túc thận trọng, trong con ngươi còn lắng đọng ánh cười màu hổ phách dịu dàng, một thứ ánh sáng rực rỡ. Mà bờ môi được cô chạm qua giống như chuồn chuồn lướt nước, ngược lại càng làm cho Lương Tiểu có cảm giác hơn nụ hôn cuồng nhiệt vừa nãy, cảm giác tê dại lan khắp, trái tim Lương Tiểu Nhu như run rẩy, tạo ra những gợn sóng lăn tăn không thể kiềm chế.
"Hừ, chị sai ở đâu vậy?" Cảnh sát Lương trước đó còn hấp tấp vội vàng nài nỉ người ta tha thứ cho mình vào lúc này lại thăng cấp trở thành một ai đó rất ngạo kiều, đưa mắt nhìn Mã Lạc Xuyên.
"À..." Mã Lạc Xuyên giả vờ suy nghĩ.
"Chuyện này còn phải suy nghĩ à!" Cảnh sát Lương cáu kỉnh, nếu không phải hai người bọn họ hiện tại đang bị thương, thì cô ấy thật muốn nhảy vồ lên, bổ nhào lên người con gái xấu xa này, hung hăng đánh cô mấy cái, dù sao ai đó không phải tự xưng mình thân thủ tốt hay sao, đánh tí cũng không sao! Ai bảo chị ấy gạt mình trước, chị ấy lại một mình đối mặt với tình cảnh bốn bề nguy hiểm cửu tử nhất sinh đây?
Hốc mắt Lương Tiểu Nhu đỏ lên, nhỏ tiếng nói: "Thật sự quá nhiều nguy hiểm, chị sớm đã biết hai người chúng ta không thể cùng trốn thoát được đúng không. Cho nên ngay từ đầu chị đã tính để cho một mình em đi trước? Đáng ghét hơn nữa là, khi cả hai chúng ta cùng lúc có phản ứng với tiếng của bộ hẹn giờ, chị còn kéo cánh tay phải bị trật của em, khiến cho em phản ứng chậm một nhịp, để cho chị cướp trước được? Thậm chí cón gạt em nói muốn bơi đua với em. Chị biết không?" Đôi mắt Lương Tiểu Nhu đẫm nước nhìn Mã Lạc Xuyên, "Lúc đầu em thật sự đã tin, tin chị sẽ ở sau lưng em, trước khi chị đếm ngược em còn nói với chính mình rằng chị sẽ không lại gạt em, nhưng khi em nhảy về phía trước, em có thói quen quay đầu lại tìm chị, lại không thấy bóng dáng chị đâu, em đã biết được kế hoạch của chị, tại sao chị lại có thể như vậy? Chị rốt cuộc có nghĩ cho em hay không? ..."
Lương Tiểu Nhu chưa từng có cảm giác như thế này, khi đó ngoảnh đầu lại không có nhìn thấy bóng dáng của người kia, cô ấy gần như muốn phát điên, sau đó nỗi đau ảm đạm ấy như xâm nhập vào trong xương tủy của cô ấy. Chị ấy rốt cuộc vẫn không lựa chọn ở bên mình, do dù là vào thời điểm bấp bênh nguy hiểm này, chị ấy cũng vẫn lựa chọn bỏ mình lại.
Lương Tiểu Nhu nên hạnh phúc, vì có một người yêu luôn luôn đặt an nguy của cô ấy lên hàng đầu; hay là nên đau lòng, người yêu của cô ấy bỏ cô ấy lại một mình?
Khi đó, không có thời gian để cho Lương Tiểu Nhu suy nghĩ nhiều như vậy, cô ấy chỉ biết là, cô ấy không thể tách rời cô. Mà ngay sau đó, Lương Tiểu Nhu gần như không chút ngần ngại, chạy vài bước đến lỗ hổng, giả vờ như đã nhảy xuống, lại nhanh chóng lặng lẽ quay trở về, lẳng lặng ở phía sau cô, thậm chí khi đó, khóe miệng Lương Tiểu Nhu rõ ràng còn treo một nụ cười.
Mã Lạc Xuyên có thể không giữ lời với Lương Tiểu Nhu, có thể vi phạm lời hứa một lần nữa, nhưng Lương Tiểu Nhu thì không làm được. Mỗi một câu một chữ cô ấy đã nói với Lạc Xuyên, cô ấy đều nhớ rất rõ ràng.
Muốn đi thì mình cùng đi; nếu lần này thật sự không thể thoát được, vậy chúng ta chết chung cũng tốt lắm.
Lương Tiểu Nhu không thể mất đi Mã Lạc Xuyên.
Mã Lạc Xuyên rút đi nụ cười trên môi, im lặng nhìn Lương Tiểu Nhu, nhìn trong đôi mắt long lanh xinh đẹp ngấn nước của Tiểu Nhu của cô, nhìn chân mày như mực của cô ấy khẽ nhíu lại, biểu hiện nặng nề giống như sắp tràn ra một nỗi lo sợ bồn chồn không yên.
Mã Lạc Xuyên im lặng giang hai tay ra, ôm người con gái đỏ mắt ở trước mắt vào trong ngực. Thật cẩn thận tránh vết thương sau lưng Lương Tiểu Nhu, tay phải dịu dàng quàng qua vòng eo mảnh mai của cô ấy, sau đó lại dùng tay trái vẫn chưa khỏi hẳn của mình dịu dàng xoa cổ cô ấy.
"Đầu còn đau không?" Mã Lạc Xuyên dán lên tai Lương Tiểu Nhu, hỏi một cách dịu dàng.
Bị Mã Lạc Xuyên nói chuyện còn thở bên tai khiến Lương Tiểu Nhu có chút ngứa, Lương Tiểu Nhu giật mình, lại cảm nhận được da thịt mịn màng mềm mại dán lên hai hái của mình, liền nhịn không được cọ cọ, nhưng lập tức bị đè lại.
"Đừng nhúc nhích." Mã Lạc Xuyên nhỏ giọng nói.
"Đừng nhúc nhích, để cho tôi ôm em một chút." Giọng nói của Mã Lạc Xuyên giống như hơi có chút mất tiếng, còn thoáng lộ ra chút run run.
Em ấy cho rằng mình không sợ sao?
Sao cô lại không sợ, cô làm sao có thể không sợ cho được? Mã Lạc Xuyên cũng sợ sau này sẽ không còn được gặp lại Tiểu Nhu nữa. Lỡ như thật sự thiên nhân vĩnh cách*, Tiểu Nhu không còn cô bên cạnh thì sẽ thế nào? Có đau lòng hay không, có khóc hay không? Nhưng cô cũng không còn cách nào khác, trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông ấy, cô chỉ hi vọng Tiểu Nhu có thể chạy thoát an toàn, có thể sống thật tốt.
*Thiên nhân vĩnh cách: Người Trung Quốc quan niệm khi chết đi thì sẽ lên trời, cho nên "thiên nhân" ở đây ý nói là một người còn sống và một người đã mất, "vĩnh cách" có nghĩa là vĩnh viễn bị chia cách, không thể nào gặp lại nhau nữa.
Thậm chí cô cũng chẳng suy nghĩ được gì, ý nghĩ duy nhất có chính là nhất định phải làm cho Tiểu Nhu sống sót, còn cô có thể sống được hay không cũng không còn quan trọng.
Nhưng bây giờ, khi cô trải qua nhiều ngày tra tấn, trải qua những chuyện chấn động và tổn thương tinh thần, khi cô lại được nhìn thấy khuôn mặt Tiểu Nhu luôn làm cô mong nhớ, khi cô ôm chồm lấy cơ thể mềm mại của cô ấy, cô mới nhận ra rằng: cả hai đã an toàn, có thể ở bên nhau như xưa. Cũng làm cho cô đối với việc suýt chút nữa mất đi Tiểu Nhu rồi có lại cảm thấy vui vẻ hạnh phúc, thậm chí còn càng thêm quý trọng. Giờ phút này, bên trong lồng ngực của cô tràn đầy tình yêu sâu sắc của cô đối với Tiểu Nhu, khiến cho cô phải làm gì đó, để trấn an trái tim của cô.
Cô nghĩ muốn ôm chặt cô ấy, yêu thương cô ấy, hận không thể để cô ấy hòa vào trong cơ thể mình, không bao giờ có thể chia lìa.
Lương Tiểu Nhu cũng ngay lập tức bất động, ngoan ngoãn tựa vào trong ngực cô.
"Để tôi hôn một cái..." Khi đang nói, cánh môi của Mã Lạc Xuyên dán lên, vẫn nóng rực đến khiến cho người ta cảm nhận được độ ấm, hôn lên cần cổ mảnh khảnh của Lương Tiểu Nhu, khiến cho cô ấy không khỏi run rẩy nhẹ, cảm giác ngọn lửa trong tim vừa mới dập tắt lại một lần nữa dấy lên, cả người lại bị Lạc Xuyên ôm chặt, không thể cử động.
Nụ hôn của Mã Lạc Xuyên từ từ trượt xuống, bởi vì sau lưng Lương Tiểu Nhu có vết thương, nên chỉ choàng áo bệnh nhân phía trước, Mã Lạc Xuyên ngại nó vướng víu, trực tiếp kéo áo từ cổ xuống, để lộ ra một vùng da thịt trắng mịn, sau đó chuyển nụ hôn của mình đến xương quai xanh của cô, nơi đó có một vết thương be bé, là vị trí bị Lucas tàn nhẫn rạch dao để lại.
Mã Lạc Xuyên vươn đầu lưỡi, đau lòng liếm lên.
"Ưm?" Lương Tiểu Nhu khó nhịn siết chặt hông của cô, ngửa đầu về sau, ánh mắt mê mang, trong giọng nói thỏ thẻ mang theo chút chịu đựng. "Chị, chị đang làm cái gì?"
Mã Lạc Xuyên không trả lời Lương Tiểu Nhu, nhưng cô hiểu rõ tình huống hiện tại của hai người không cho phép cô tiếp tục, khẽ lướt qua sau đó lại dời nụ hôn lên, tìm được đôi môi Lương Tiểu Nhu, lại chìm đắm vào trong một nụ hôn sâu.
Miệng lưỡi quấn lấy nhau, thở dốc không ngừng.
Muốn... mãi mãi có thể hôn chị ấy như vậy... Trong lúc rung động, tay Lương Tiểu Nhu không khỏi chạy loạn khắp trên người Mã Lạc Xuyên, vô tình ép lên tay trái của cô.
Mã Lạc Xuyên rên nhẹ một tiếng, Lương Tiểu Nhu lập tức rời khỏi đôi môi cô, vội vàng cầm tay trái cô lên xem xét, "Không có sao chứ?" Lương Tiểu Nhu cẩn thận vuốt ve, trên gương mặt hiện rõ nỗi lo và sự đau lòng.
"Em nghe dì nói, lúc bác sĩ mổ cho chị còn để vào hai cây đinh, sau này có thể có ảnh hưởng hay không?"
Mã Lạc Xuyên nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ: "Không sao, chờ mấy hôm nữa có thể làm giải phẩu, đến lúc đó sẽ lấy đinh ra." Khóe mắt cô nhướng nhẹ, giấu đi nụ cười chọc ghẹo xấu xa. "Em yên tâm, với lại, tôi luôn có thói quen dùng tay phải, tuyệt đối có thể chịu đựng được, lúc quan trọng cũng sẽ không phá hư chuyện đâu."
Âm cuối được đặc biệt kéo dài, còn xấu xa nhấn mạnh một số từ.
Mặt Lương Tiểu Nhu đỏ bừng lên, làm bộ như nghe không hiểu. "Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi."
"Ừ, tốt mà." Mã Lạc Xuyên nhoẻn miệng lên, thầm thì phụ họa theo Lương Tiểu Nhu, lại nói tiếp: "Chúng ta tiếp tục chứ?"
Tuy là câu hỏi, nhưng cô rõ ràng không cho Tiểu Nhu thời gian phản ứng và trả lời lại, tay trái nắm cầm cô ấy, dán cánh môi lên, một nụ hôn cháy bỏng.
Đối mặt với một Lạc Xuyên lửa nóng và quấn quít thế này, Lương Tiểu Nhu vốn không có cách nào từ chối, cũng không muốn từ chối. Cô ấy chỉ có thể nhắm mắt lại, thả lòng tất cả các dây thần kinh của bản thân, hết lòng vùi mình vào trong đại dương dịu dàng mà người con gái trước mắt này đã dành cho cô ấy.
"Tiểu Nhu à, ba vừa mới nấu món canh linh chi tiềm chim cút, con mau tới uống, cái này có tác dụng giúp hồi phục sức khỏe của con..."
Ba Lương cầm theo bình giữ nhiệt hồ hởi phấn khích xông vào, đột ngột dừng lại, cảm xúc trên mặt rất rối rắm. Lương Tiểu Cương đi theo sau ông mới bước vào quan sát, thấy nhưng không thể trách mà nhíu mày, còn huýt sáo.
"Ba, con đã nói vào phòng chị hai phải gõ cửa rồi mà, ba xem!"
Ba Lương như được thức tỉnh lắc lắc đầu, "Vậy giờ ba có nên đi ra ngoài, đợi chút nữa mới lại vào hay không?"
Lương Tiểu Cương nháy mắt, "Dĩ nhiên, dĩ nhiên rồi!"
Ba Lương tỏ vẻ đã hiểu mà gật đầu, mặt không đổi sắc nhìn hai người. "Ba đi ra ngoài trước, mười phút sau lại vào, hai đứa tiếp tục đi." Ngập ngừng, sau đó ông lại nói với vẻ mặt lúng túng: "Hai đứa kiềm chế một chút, dù sao trên người cũng còn vết thương." Lời còn chưa dứt, ba Lương mang theo vẻ mặt vui vẻ vô tội cùng với cảm xúc rối rắm cầm theo bình giữ nhiệt bước ra ngoài, Lương Tiểu Cương mới chu đáo còn giúp hai người đóng cửa lại, nháy mắt xấu xa một cái cũng đi ra ngoài theo ba Lương.
Lương Tiểu Nhu và Mã Lạc Xuyên hai mắt nhìn nhau một lúc lâu, cố kiềm nén, cuối cùng vẫn không nhịn được bật cười.
Sự ấm áp thiếu vắng từ lâu trong phòng bệnh lặng lẽ chảy khắp căn phòng.
*********
Mặc dù chấn thương của hai người không phải nhỏ, nhưng dù sao cũng là người trẻ, lại đều là tinh anh tốt nghiệp trong ngành cảnh sát, xương cốt tốt, nằm được nửa tháng là thật sự không chịu được nữa, liền đồng thời nhanh chóng xuất viện, cùng nhau trở về nhà.
Sau khi xuất viện, hai người đi một chuyến đến gian nhà xưởng bị bỏ hoang kia, nhưng bên trong căn phòng nhỏ bị bom nổ đã hoàn toàn thay đổi. Thi thể của Lucas cũng tìm không thấy. Mà hôm ấy Nặc và bộ xương của Giản Lan rớt xuống biển, cảnh sát cũng không tìm được. Nghe được tin tức Lương Tiểu Nhu và Mã Lạc Xuyên cũng không nói gì, hai người chỉ dựa sát vào nhau đứng ở bờ biển, im lặng trong một khoảng thời gian dài.
Hai người về nhà tự nhiên cũng được mọi người chào đoán nhiệt liệt, nếu không phải Lương Tiểu Nhu rướng cổ lên rống với Mã Lạc Xuyên làm mặt lạnh, thì Lâm Thinh Thinh và Lương Tiểu Cương, lại thêm một Phương Phi, bộ ba dở hơi này thậm chí còn chuẩn bị tổ chức party tại nhà hai người để mừng hai người quay về, mà Cổ Trạch Sâm và Vu Nhiễm làm mặt nghiêm túc lại cười ha hả; Thường Vân và ba Lương tranh nhau xào rau, một người nói xong đến phiên đến phiên tôi chiếm phòng bếp không chịu đi, một người khác thì lầm bềm đừng khách sáo đừng khách sáo lại đối với cái bếp nấu như hổ rình mồi; Mã Lạc Khê lo lắng nhìn chị gái của mình, mấy lần muốn nói gì đó rồi lại thôi, chỉ là vẫn luôn nắm tay Từ Dung duyệt không buông; đồng nghiệp Tổ Trọng án và MBA cùng chơi bài uống rượu cắn hạt dưa, ánh mắt cứ đảo qua đảo lại, thường xuyên liếc về phía sếp của bọn họ, trong đầu thổi qua suy nghĩ như đưa đám, thì ra hai người đúng là một đôi giờ cũng không thèm diễn với bọn họ nữa; Dương Dật Thanh không mời mà tới và Cao Ngạn Bác đồng thời cô đơn, chỉ có thể nhàm chán mắt to trừng mắt nhỏ với đối phương, Đậu Đỏ lại ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới đi lui, cái đuôi vểnh lên cao, như một vị quốc vương kiêu ngạo...
Chơi đến nửa đêm, hai vị đương sự nhiều lần tuyên bố bản thân vẫn còn là người bệnh yêu cầu được nghỉ ngơi, mọi người mới miễn cưỡng đi một bước lùi hai bước mà giải tán.
"Bọn họ đi rồi?" Mã Lạc Xuyên tựa ở cửa, lặng lẽ hỏi.
Lương Tiểu Nhu miễn cưỡng gật đầu, "Đún vậy, rốt cuộc cũng giải tán." Lương Tiểu Nhu nhìn một mớ hỗn độn trong phòng khách, xụ mặt xuống, "Hay ghê, còn phải dọn dẹp đống này."
"Tôi dọn sơ một chút, còn lại thì để mai dì làm vệ sinh dọn." Mã Lạc Xuyên nhích lại gần, nhéo mặt Lương Tiểu Nhu, "Không được nhíu mày. Tôi đi tắm, em chờ tôi một chút."
Cảnh sát Lương mới nãy còn nhíu mày tỏ vẻ ghét bỏ nhà mình bị bày bừa lộn xộn, vừa nghe lời này, cả người liền lên tinh thần, cô ấy bưng hai má, nhìn bóng dáng xinh đẹp rạng ngời của Madam của cô ấy, trong mắt bắt đầu nổi bong bóng...
Nhân lúc Mã Lạc Xuyên đi tắm, Lương Tiểu Nhu cũng đi vào phòng tắm trong phòng ngủ để tắm. Sau khi đi ra, vẫn không thấy bóng dáng người kia, Lương Tiểu Nhu cũng không vội, Lạc Xuyên tắm lúc nào cũng lâu, tiện tay cầm một tờ báo mở ra xem. Ngày hôm nay tất cả mọi người đều ở nhà hai người để mừng hai người, Lương Tiểu Nhu rất cảm kích, nhưng cô ấy càng yêu thích thời gian rảnh rỗi chỉ có hai người ở nhà. A, không đúng, còn có một con chó lớn nữa...
Lật qua lật lại, Lương Tiểu Nhu càng xem càng cảm thấy nội dung tờ báo không có gì để xem, không có sức hấp dẫn như ai đó, đồng thời nội tâm cũng đang bắt đầu lặng lẽ phác thảo ra vóc dáng thon thả mảnh khảnh của ai đó, làn da trắng mịn, đôi mắt sâu thẳm xinh đẹp...
"Tiểu Nhu, tôi tắm xong rồi."
Một câu nói rất bình thường, lại dọa cảnh sát Lương giật nẩy mình. Lương Tiểu Nhu đứng bật dậy, hai tay gấp tờ báo lại, lúng túng nói: "A, chị tắm, tắm xong rồi à?"
Mã Lạc Xuyên không để ý mà dùng khăn lông lau tóc, cảm thấy kì lạ đưa mắt nhìn Lương Tiểu Nhu, "Em làm sao vậy?"
"Em làm sao? Em đâu có sao. Em đâu có chuyện gì đâu nè." Lương Tiểu Nhu trả lời lại càng thêm gượng gạo.
Mã Lạc Xuyên "Ừ" một tiếng, ném khăn lông, đi về phía Lương Tiểu Nhu.
Lương Tiểu Nhu nhìn thân hình gợi cảm đi về phía mình, mái tóc đen dài mềm mượt còn vương hơi nước, làn da trắng hiện lên ánh hồng quyến rũ, gương mặt xinh đẹp, nét lạnh lùng trên gương mặt bị hơi nóng lây nhiễm trở nên dịu dàng như nước, gương mặt cô như nở một nụ cười nhạt, thật sự quá động lòng người. Trái tim bên trong lồng ngực không thể kiểm soát đập thình thịch, Lương Tiểu Nhu lập tức ném tờ báo trong tay xuống, kiềm lòng không đậu mà nhắm hai mắt lại, nghênh đón một làn gió dịu dàng.
Nhưng sau đó, Lương Tiểu Nhu cảm nhận được lại là một sự mềm mại nhẹ nhàng dán lên trán mình, không giống như một nụ hôn...
Lương Tiểu Nhu bối rối mở mắt ra, Mã Lạc Xuyên dựa vào cô ấy quá gần, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, mu bàn tay chạm lên trán cô ấy, nói một cách lo lắng: "Tiểu Nhu, em làm sao vậy? Sao mặt lại đỏ như vậy, trán cũng nóng?"
Trong đôi mắt trong suốt vô hạn, gương mặt cũng rất đứng đắn.
Lương Tiểu Nhu ngẩn ra: "...Không phải chị bảo em chờ chị sao? Có chuyện gì?" Giọng nói nhỏ như tiếng ruồi muỗi. Quay mặt đi, gương mặt đỏ bừng bất thường.
"A." Lương Tiểu Nhu làm ánh mắt đầy mong chờ nhìn Mã Lạc Xuyên, Mã Lạc Xuyên suy nghĩ: "Tôi muốn nói chuyện vụ án với em một chút."
Lương Tiểu Nhu im lặng: "..." Cô ấy rầu rĩ than vãn: "Chúng ta còn chưa quay về Sở Cảnh sát, chị đã bắt đầu nôn nóng nghĩ đến phá án?"
"Chuẩn bị sớm để không phải lo lắng." Mã Lạc Xuyên quay mặt Lương Tiểu Nhu qua, hỏi "Rốt cuộc có chuyện gì? Sao mặt mày em lại không vui như vậy?" Không phải hồi nãy vẫn còn tốt sao? Tốc độ thay đổi sắc mặt của Tiểu Nhu thật đúng là...
Có chuyện? Hừ! Mình có thể nói sao? Nói ra còn không phải xấu hổ tới chết đi!
Cảnh sánh Lương da mặt mỏng lại sĩ diện ôm gối đầu, bị nội thương âm thầm trốn ở góc giường.
Mã Lạc Xuyên nhướng máy, nhanh chóng hiểu được lý do thì khóe miệng liền nhoẻn lên một nụ cười xấu xa, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng nhạt, duỗi cánh tay dài ra, kéo Tiểu Nhu đang lùi người trong góc tường lại, sau đó lại nhanh như chớp ngăn chặn cô ấy. Tay phải cũng trực tiếp đi vào dưới áo choàng tắm của cô ấy, lởn vởn vờn quanh vùng bụng mịn màng của cô ấy.
Lương Tiểu Nhu vốn đã muốn chấp nhận kết quả ngọn lửa tắt ngúm rồi đột nhiên bị kích thích như vậy, cảm giác tê dại lan khắp toàn thân, không khỏi khẽ rên lên: "Ưm."
Một tiếng này, xuân ý dạt dào, quyến rũ vô hạn.
Mã Lạc Xuyên cúi người xuống, dùng răng cắn mở nút thắt dây lưng bên hông áo của Tiểu Nhu rơi từ từ xuống, sau đó lại lượn lên, hôn nơi buồng ngực của cô ấy.
Cô vừa ngẩng đầu lên, gương mặt được ánh đèn dịu dàng rọi lên lại càng thêm càng quyến rũ, cô nhìn Lương Tiểu Nhu, ánh mắt như một cơn lốc xoáy trí mạng, tỏa ra lực hấp dẫn làm người ta say đắm mù quáng.
Ý thức của Lương Tiểu Nhu sắp mất dần đi.
Mã Lạc Xuyên là một thang thuốc độc.
Khiến cho người ta say mê chìm đắm một cách cam tâm tình nguyện.
Mã Lạc Xuyên rút tay ở bụng cô về, lại luồn tay vào trong mái tóc dài mềm mượt của Tiểu Nhu, hơi khản tiếng hỏi cô ấy: "Em có muốn không?"
Hết Chương 106
Không hiểu sao chế Mã trong giờ phúc này còn có thể hỏi người ta câu này cho được ;))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...