Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng FULL


Khâu Khả Nhi từ nhỏ đã không có bằng hữu chân chính, không phải do nàng cao ngạo gì cả, trời biết nàng thiết tha muốn có một bằng hữu chân tâm thế nào, nhưng là phía trước mỗi đoạn hữu nghị, nàng luôn sợ hãi trốn tránh, cho nên đến nay nàng đều như một con cừu lạc đường.
Nàng hy vọng cùng Chu Tư Y làm bằng hữu, nàng thích hình thức ở chung với cậu ấy, hai người ở một gian ký túc xá, ai cũng không tìm ai nói chuyện, ai cũng không quấy rầy ai, vừa không làm nàng cảm thấy co quắp, vừa không làm cho nàng cảm thấy tịch mịch.
Hôm nay Chu Tư Y đột nhiên bị một cuộc gọi kêu đi, hiện tại đã là hơn 8h tối còn không có trở về, Khâu Khả Nhi có điểm lo lắng cũng có điểm mất mát, nàng tinh tường nghe thấy Chu Tư Y xưng hô với người bên kia đầu dây là "Hề", tuy rằng cái tên này không nhận ra là nam hay nữ, lại rất dễ dàng nhận ra không phải trưởng bối của cậu ấy, là bạn trai sao? Hẳn là không phải đâu, nàng nhớ rõ Chu Tư Y nói qua, cậu ấy không có bạn trai mà.
Cả ngày nay Khâu Khả Nhi đều vô tâm tình, nàng chờ đợi Chu Tư Y trở về, giống như mọi khi cùng chính mình im lặng đứng ở trong phòng, cho dù một chút trao đổi cũng không có, vì nàng không muốn cô đơn.

Nàng lo lắng có phải Chu Tư Y đã xảy ra chuyện gì rồi hay không, đến bây giờ còn không có trở về, nàng rất muốn gọi cho Chu Tư Y, nhưng nàng không dám, nàng không biết ở trong lòng Chu Tư Y có được tính là bằng hữu không nữa.
Nếu là bình thường, nàng đã im lặng đọc sách rồi, nhưng mà đêm nay nàng không có tâm tình, nằm ở trên giường, ánh mắt vô thần nhìn trần nhà, cái gì cũng không muốn làm.
"Ôi chao, Khả Nhi.

Tư Y đến bây giờ còn không có trở về sao?" Thời điểm Khâu Khả Nhi đang thả hồn, cửa trực tiếp bị đẩy ra, nàng còn không có kịp nhìn là ai, thì chợt nghe thấy thanh âm êm tai nhiệt tình của Thái Trác Hân.

Nàng bối rối đứng lên, hai tay run rẩy sửa sang lại quần áo một chút, sau đó đỏ mặt nhìn Thái Trác Hân nắm tay Thái Trác Nghiên đi vào.
"Ừ......!Đúng vậy." Khâu Khả Nhi nhẹ giọng đáp.
Thái Trác Hân lôi kéo Thái Trác Nghiên đi vào phòng Khâu Khả Nhi, mặt nàng chậm rãi tới gần mặt Khâu Khả Nhi, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu xem kỹ thần sắc của Khâu Khả Nhi.


Khâu Khả Nhi mặt trướng đỏ bừng, bởi vì Thái Trác Hân hiện tại cách nàng quá cận, nàng thậm chí còn cảm giác được Thái Trác Hân hô hấp như gió nhẹ thoảng qua.
Thái Trác Nghiên nhăn mặt nhíu mày, tay hơi dùng sức nắm tay Thái Trác Hân, đem nàng kéo trở về, bất mãn nói: "Chị làm gì đấy!?"
"Không có gì!" Thái Trác Hân đột nhiên bị lôi kéo, trừng mắt nhìn Thái Trác Nghiên một chút giống như cọp mẹ, sau đó không để ý tới Thái Trác Nghiên, cười mỉm như tiểu hồ ly, nhìn Khâu Khả Nhi mặt đỏ bừng, giả thầm oán nói: "Mình nói nè Khả Nhi, cậu có nghĩ rằng, chúng ta cùng ăn cùng ở, đồng xuất đồng nhập lâu như vậy, cậu nhìn thấy mình cùng Trác Nghiên liền đỏ mặt, rốt cuộc cậu có xem chúng mình là bạn không hả?"
"Không, không phải......!Trác Hân, mình......!mình......" Thái Trác Hân nguyên bản cũng chỉ là nói giỡn mà thôi, nhưng lại làm cho Khâu Khả Nhi kinh hoảng lên, nàng vội vàng muốn giải thích, càng lo lắng thì càng nói không nên lời, đối với Thái Trác Hân thầm oán, nàng thật sự hoảng sợ, nàng sợ mình sẽ lại mất đi tình hữu nghị, sợ hãi Thái Trác Hân cùng Thái Trác Nghiên rời xa mình, hệt như những người trước đó.
Thái Trác Hân đùa lỡ trớn, trong lòng thầm than Khâu Khả Nhi yếu ớt, đồng thời vội vàng khuyên bảo: "Ai da, Khả Nhi, mình chỉ nói giỡn thôi mà, cậu đừng khẩn trương, đừng khẩn trương ha."
Thái Trác Nghiên luôn như một người đứng xem, nàng đứng sau Thái Trác Hân, bình tĩnh quan sát mọi người.

Nàng xem Khâu Khả Nhi phản ứng không bình thường, hơi nhíu mày, chuyển đề tài nói: "Tốt lắm, Khả Nhi, Trác Hân chỉ là nói giỡn.

Đúng rồi, Tư Y như thế nào đến bây giờ còn chưa có trở về, cậu ấy có gọi điện thoại cho cậu không?"
Quả nhiên những lời này thành công dời đi lực chú ý của Khâu Khả Nhi, trên mặt nàng mang theo lo lắng nói: "Tư Y không có gọi điện cho mình."
Thái Trác Nghiên thoáng nhíu mi, suy nghĩ một chút nói: "Chúng mình gọi cho cậu ấy đi, hỏi một chút xem có phải cậu ấy bị chuyện gì trì hoãn rồi không."
"A, hảo......!Hảo." Khâu Khả Nhi có điểm chờ mong nhìn Thái Trác Nghiên, nàng không dám gọi cho Chu Tư Y, lại hy vọng biết được tin tức của cậu ấy, để Thái Trác Nghiên và Thái Trác Hân gọi là tốt nhất.

Thái Trác Nghiên không nói gì thêm, lấy di động ra chuẩn bị gọi Chu Tư Y, mà đúng lúc đó di động của Khâu Khả Nhi vang lên.
Thái Trác Nghiên buông ra di động vừa định quay số, nói với Khâu Khả Nhi: "Có thể là Tư Y đó."
"A......!Nga." Khâu Khả Nhi quay đầu, cầm lấy di động trên giường, phát hiện thật là Tư Y đánh tới, trong lòng đột nhiên không biết vì sao vui vẻ lên, khẩn trương cầm lấy di động, đối Thái Trác Nghiên Thái Trác Hân gật gật đầu, nói cho các nàng là Chu Tư Y gọi đến.
"Alô......!Mình là......!A, tốt." Khâu Khả Nhi cầm di động có điểm ngơ ngác, giống như học sinh tiểu học trả lời câu hỏi, lập tức liền cắt đứt điện thoại.

Sau đó đơ ra ở nơi đó, trên mặt toát ra thần sắc mất mát.
Thái Trác Hân gặp Khâu Khả Nhi nói điện thoại xong thì tỏ vẻ mất mát, nghĩ đến đã xảy ra chuyện gì, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"A......!Không có, Tư Y nói cậu ấy đêm nay không trở lại." Khâu Khả Nhi hồn nhiên như tiểu hài tử, một chút cũng không che giấu cảm xúc của bản thân, lúc nàng nói những lời này, trên mặt mất mát là rõ ràng như vậy.
Thái Trác Nghiên cùng Thái Trác Hân hai người nghe nói như thế, rất ăn ý đều trầm mặc, chỉ là biểu tình lại hoàn toàn tương phản, Thái Trác Hân giảo hoạt cười như một con tiểu hồ ly ranh mãnh, mà Thái Trác Nghiên thì yên lặng nhíu mày, sắc mặt âm trầm tự cố suy tư, nàng không ngừng kết hợp các thông tin có sẵn trong đầu, kết quả kia càng ngày càng khiến nàng có linh cảm không tốt.
Kế tiếp, ba người cũng không bàn tán chuyện của Chu Tư Y nữa, tùy tiện hàn huyên vài việc vặt, Thái Trác Hân liền nói câu sáng mai gặp, lôi kéo Thái Trác Nghiên đi mất.
Khâu Khả Nhi nhìn Thái Trác Hân một bên lôi kéo Thái Trác Nghiên đi ra cửa, một bên nói với Thái Trác Nghiên: "Nghiên, đêm nay chị muốn ngủ với em."
Thái Trác Nghiên không sao cả thản nhiên đáp: "Tùy tiện chị."
Khâu Khả Nhi hâm mộ nhìn bóng dáng hai người, cảm tình của bọn họ thật tốt, rõ ràng là tỷ muội đồng phụ dị mẫu, lại không có một chút ngăn cách nào, thân thiết như được sinh ra từ một mẹ vậy.
......

......
Chu Tư Y nằm bên cạnh Trương Tử Hề, nhìn nữ nhân "sleeping beauty" này, nghe cô đều đều hít thở, trong lòng chưa bao giờ cảm thấy bình yên như thế.

Ngủ say Trương Tử Hề rất đẹp, Chu Tư Y cứ như vậy ngơ ngác nhìn cô, tựa hồ như thế nào cũng sẽ không cảm thấy chán ghét, không biết khi nào thì Chu Tư Y cũng chầm chậm nhắm hai mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Nửa ngủ nửa tỉnh, tiềm thức Chu Tư Y theo nguồn nhiệt phát ra từ bên cạnh mà đến gần Trương Tử Hề, sau đó thật tự nhiên cuộn mình vào lòng Trương Tử Hề, Trương Tử Hề cũng ở trong tiềm thức, cảm giác được có người tiến vào lòng mình, xúc cảm thân thể mềm mại như thế, tựa hồ đúng là bé cưng rồi, cô vô ý thức nâng lên một bàn tay, đặt lên ót Chu Tư Y, sau đó dùng sức lăn một vòng, đem đầu Chu Tư Y toàn bộ đặt trên hai ngọn núi cao.
Chu Tư Y tối hôm qua ngủ đủ, cho nên nàng thức dậy trước Trương Tử Hề, nàng mở hai mắt, nghe từng đợt hương thơm bay quanh chóp mũi, ý thức có điểm mơ hồ lên.

Chờ nàng khôi phục ý thức, nàng mới phát hiện chính mình không biết khi nào thì ngủ trong vòng tay của Trương Tử Hề, lại đem hai khoả ngực của Trương Tử Hề cho rằng gối đầu, trách không được nó thoải mái đến thế.
Mặt nàng hơi hơi đỏ lên, thật cẩn thận rời khỏi Trương Tử Hề ôm ấp, chống tay ngồi dậy, lẳng lặng nhìn Trương Tử Hề vẫn ngủ say.
"Ưm......" Ngủ say Trương Tử Hề ý thức được "ôm chẩm" của mình bỗng dưng không thấy, cô bất mãn "ưm" một tiếng, sau đó tay không ý thức sờ loạn xung quanh, tựa hồ muốn bắt lại cái gối ôm nghịch ngợm kia.
Chu Tư Y kinh ngạc nhìn động tác vô ý thức của Trương Tử Hề, thấy cô vươn tay lại đây, nàng lập tức lui xuống giường, sau đó đứng ở mép giường tiếp tục quan sát.

Trương Tử Hề sờ soạng hồi lâu đều không có đụng đến gối ôm mình muốn bắt lấy, cuối cùng đành phải bắt lấy gối đầu của Chu Tư Y, kéo vào trong lòng rồi ôm lấy, tiếp tục say ngủ.
Chu Tư Y nhìn Trương Tử Hề cọ nguậy như con nít, khóe miệng không tự giác khẽ động một chút, lộ ra nụ cười rất đẹp, nhưng mà nó quá ngắn, thậm chí ngắn đến mức chính nàng cũng không để ý, có lẽ ngay cả chính nàng đều quên nên cười thế nào, có lẽ ngay cả chính nàng cũng không tin tưởng mình còn có thể cười được.
Lẳng lặng nhìn Trương Tử Hề một hồi, Chu Tư Y nhẹ nhàng xoay người đi ra ngoài, khi nàng đi đến phòng khách ở lầu một, phát hiện trên bàn cơm đã có thực vật tinh xảo, nàng đi qua nhìn một chút, phát hiện thức ăn thế nhưng không lạnh, độ ấm vừa vặn có thể cho vào miệng.


Nàng không tự giác xoay đầu nhìn xung quanh, lại không nhìn thấy thân ảnh của quản gia Miracle, nàng sững sờ, như thế nào cũng tưởng không rõ, vì sao Miracle luôn có thể canh giờ chuẩn đến như vậy chứ.
Rửa mặt rồi ăn sáng xong, Chu Tư Y trở lại phòng Trương Tử Hề, phát hiện cô vẫn còn ngủ say.

Chu Tư Y dựa vào cạnh cửa, cứ như vậy xa xa nhìn thuỵ mỹ nhân trên giường, trên mặt một chút biểu tình cũng không có, tựa hồ đang suy tư cái gì, lại tựa hồ như cái gì đều không có nghĩ.
Không biết qua bao lâu, Chu Tư Y dời tầm mắt, tìm được ba lô, lấy sách giáo khoa ra, ngồi ở mép giường im lặng chuyên tâm nhìn, thời gian ngay tại hai người nhất ngủ nhất tỉnh rất nhanh trôi qua.

Trong lúc Chu Tư Y muốn gọi tỉnh Trương Tử Hề đứng lên ăn một chút gì, nhưng mà Trương Tử Hề thật là mệt muốn chết rồi, ở Trương gia nửa tháng, cô không ngủ quá một ngày an ổn, hơn nữa tối hôm qua không ngủ còn bị thống khổ tinh thần tra tấn một đêm.

Mỗi lần Chu Tư Y kêu cô, cô cũng không có tỉnh lại, phiên đến chuyển đi, nhưng lại không có dấu hiệu thức tỉnh, Chu Tư Y không có biện pháp, cũng chỉ có thể từ bỏ.
Mãi cho đến 8h tối, Chu Tư Y lại thử đánh thức Trương Tử Hề, lại phát hiện tình huống một chút cũng chưa từng biến, nàng như trước không có biện pháp đánh thức Trương Tử Hề, trong lòng bất đắc dĩ đồng thời lại thở dài, Trương Tử Hề trong khoảng thời gian này rốt cuộc có bao nhiêu mệt mỏi a, rốt cuộc chị ấy đã gặp phải những sự tình gì?
Chu Tư Y đột nhiên nghĩ đến đêm nay mình hẳn là không thể quay về ký túc xá, phải gọi điện trở về báo cáo mới đúng, tuy rằng nàng cũng không biết ba người kia có thể vì nàng chưa về mà lo lắng hay không, nhưng nàng đã hứa thay đổi cách sống, vẫn là quyết định đánh cái điện thoại trở về đi.

Sợ sảo đến ngủ say Trương Tử Hề, nàng cầm điện thoại đi xuống lầu một.
Lúc nàng trở lại, lại phát hiện Trương Tử Hề thần kỳ đã tỉnh, nàng vừa tiến vào phòng, liền phát hiện Trương Tử Hề đang một bên tu bổ móng tay, một bên cười khanh khách nhìn nàng, ánh mắt kia cực kỳ quyến rũ, như tuyệt đại yêu cơ câu dẫn người ta.
Chu Tư Y ngốc lăng đứng ở cửa, nhìn Trương Tử Hề một bên tao nhã tu bổ móng tay, một bên dùng ánh mắt quyến rũ câu nhân nhìn mình, trong lòng có điểm bối rối, muốn chạy trốn quá đi à.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui