Chu Tư Y đã bắt đầu chính thức đi học được nửa tháng, nàng tựa hồ lại nhớ tới những ngày trước, một lòng thầm nghĩ đọc sách.
Trừ bỏ thường thường nhớ tới Trương Tử Hề và cùng ba bạn học đồng xuất đồng nhập, cũng không có nhiều bất đồng.
Chu Tư Y luôn ngủ ít, mỗi ngày không cần đồng hồ báo thức, đến rạng sáng không sai biệt lắm 4h, nàng sẽ mở choàng mắt, sau đó là một đoạn thời gian vô ý thức, đầu óc trống rỗng nhìn trần nhà.
20 phút trôi qua, nàng khôi phục thanh tỉnh, liền mở đèn ở đầu giường, ngồi dậy tựa vào giường, cầm lấy sách giáo khoa tối hôm qua đã chuẩn bị tốt, im lặng nhìn.
Hai tiếng nữa trôi qua, Chu Tư Y đụng đến di động bên gối, ngẩn người nhìn một chút, như trước vẫn không có tin nhắn hay cuộc gọi nào.
Trong bốn người, di động của nàng và Khâu Khả Nhi là im lặng nhất, cơ hồ chỉ xài để coi giờ, không giống Thái Trác Nghiên và Thái Trác Hân, di động luôn reo vang không ngừng.
Chu Tư Y biết mình đang ẩn ẩn chờ mong cái gì, lại không rõ mình vì sao mà chờ mong.
Nhìn di động không có cuộc gọi và tin nhắn của người nọ, trong lòng hơi mất mát, nhưng lại xem nhẹ đi.
Nàng xem thời gian trên di động đã muốn là 6h29, biết mình nên chuẩn bị mở cửa.
Quả nhiên, thời điểm Chu Tư Y mới vừa đi đến cạnh cửa, cửa đã bị dồn dập xao vang.
Nàng mở cửa ra, liền nhìn thấy Thái Trác Hân cười toe toét lôi kéo Thái Trác Nghiên còn chưa tỉnh ngủ đi đến, mà trong tay Thái Trác Nghiên còn cầm bốn phần bữa sáng.
Điều này đã trở thành một thường lệ, Thái Trác Hân mỗi ngày đều rời giường rất sớm, sau đó lôi kéo Thái Trác Nghiên còn buồn ngủ đi mua bữa sáng, sau đó trực tiếp đến ký túc xá của Chu Tư Y.
Lúc mới bắt đầu, Chu Tư Y còn rất khách khí cự tuyệt Thái Trác Hân hảo ý, nhưng là mỗi lần đều không lay chuyển được sự nhiệt tình của người ta, dần dà thành thói quen.
Sau đó nàng lại phát giác, mỗi ngày thức sớm mua bữa sáng có lẽ là lạc thú của Thái Trác Hân, mà cũng là bất đắc dĩ của Thái Trác Nghiên.
Khi Chu Tư Y đi rửa mặt, Thái Trác Hân đi gọi Khâu Khả Nhi rời giường, sau đó bốn người cùng nhau ăn xong bữa sáng rồi cùng nhau đi học.
Chu Tư Y chầm chậm quen thuộc cuộc sống này, không còn là đơn cô thế cô nữa.
Nàng có ý định thay đổi cuộc sống nhạt nhẽo trước kia, hiện tại tuy rằng ba người kia còn chưa thể hoàn toàn đột phá lớp phòng bị trong lòng nàng, nhưng sau khi thích ứng, tựa hồ có cảm giác bình yên.
Bốn người tiêu sái đi trên con đường nhỏ nối giữa ký túc xá và khu dạy học, dọc theo đường đi lại đưa tới ánh mắt của rất nhiều người, có vẻ như bọn họ đã sớm chờ ở nơi này, đợi các nàng đi qua.
Chu Tư Y như trước chán ghét, nhưng là cũng dần dần học theo Thái Trác Nghiên cùng Thái Trác Hân bỏ qua loại ánh mắt nhàm chán đó, nàng hệt như một khối bọt biển, không ngừng hấp thu hơi nước hữu dụng xung quanh, học thêm càng nhiều phương thức ứng đối.
Bốn người đi đến cửa phòng học, lại phát hiện hôm nay phòng học đông hơn gấp đôi so với bình thường.
Thái Trác Hân lôi kéo Thái Trác Nghiên đi trước, nhìn đến loại tình huống này, lắc lắc tay Thái Trác Nghiên: "Hôm nay lại là lớp của thầy Tô?"
Thái Trác Nghiên nhìn xem tình huống trong phòng học, ngữ khí có điểm trào phúng cười lạnh nói: "Xem nhóm người này như phát tình, không cần nghĩ cũng biết."
Chu Tư Y xuyên qua khe hở giữa Thái Trác Hân và Thái Trác Nghiên, thấy trường hợp náo nhiệt bên trong, hơi hơi nhíu mày, nàng không thể hiểu được mấy nữ sinh đó làm như vậy có ý nghĩa gì.
Mỗi trường đại học đều có một hai vị lão sư đặc biệt được hoan nghênh, cộng thêm đại bộ phận đệ tử thích sư sinh luyến, những lão sư được hoan nghênh tựu thành ngôi sao.
Học viện tài chính Thế Khải có hai vị lão sư như vậy, đều là cực chịu hoan nghênh, trở thành tình nhân trong mộng của rất nhiều sinh viên, nam có Tô Vân Trì, nữ có Ngụy Hân Tâm.
Vừa vặn là Thế Khải đều đem hai vị lão sư được hoan nghênh nhất phóng tới chuyên ngành M.
Mà Tô Vân Trì liền vừa vặn là giáo viên dạy ban của Chu Tư Y, cho nên Chu Tư Y hai tuần qua đều gặp được tình trạng như trên.
Chu Tư Y lạnh lùng cùng Khâu Khả Nhi mặt đỏ, đi theo Thái Trác Hân và Thái Trác Nghiên không đếm xỉa chuyện lạ, chen lấn đi đến vị trí ở sau cùng, bốn người một loạt ngồi xuống.
Bởi vì có Thái Trác Hân cùng Thái Trác Nghiên mở đường, phòng học tuy rằng chật chội, nhưng Chu Tư Y dọc theo đường đi coi như thoải mái, điều này làm cho nàng cảm thấy, kỳ thật có vài bằng hữu như thế, cảm giác vẫn là không sai.
Bởi vì tụi nữ sinh mê trai đẹp đều là vì Tô Vân Trì mà đến, tự nhiên là liều mạng về phía trước tễ, cho nên phía trước tương đối chật chội, phía sau lại vô cùng trống trải.
Thái Trác Hân nhìn tình cảnh phía trước, cảm thán nói: "Mị lực của thầy Tô cũng thật lớn a, hấp dẫn nhiều bướm như vậy, các cậu xem trong đó còn có rất nhiều sư tỷ là năm 2 năm 3 nha."
Thái Trác Nghiên y như thanh niên hận đời, trào phúng nhìn phía trước, cười lạnh một tiếng nhưng không có nói cái gì.
Chu Tư Y không có cảm giác gì, chỉ lạnh lùng nhìn tiền phương, cũng không trả lời.
Mà Khâu Khả Nhi nghe thấy Thái Trác Hân nói, cũng ngẩng đầu nhìn xem phía trước, không biết có phải là nàng sợ không ai trả lời Thái Trác Hân, sợ nàng ta xấu hổ.
Suy tư hồi lâu, mới nhỏ giọng hồi đáp: "A......!Thật đúng."
Bộ dáng Khâu Khả Nhi lúc này thoạt nhìn ngơ ngác, hơn nữa thân mình nàng lại thuỷ linh, trông khá đáng yêu, Thái Trác Hân nhìn Khâu Khả Nhi, cười nói: "Khả Nhi, nhìn bộ dáng ngơ ngác của cậu, người khác tuyệt đối sẽ không nghĩ đến cậu là lấy thành tích đứng nhất W tỉnh thi vào đây."
Tiếp theo lại một phen cảm thán: "Không nghĩ tới a, cậu cùng Tư Y đều là cao tài sinh, một người là quán quân W tỉnh, một người khác cũng là đệ nhất bản tỉnh.
Không giống mình cùng Nhiên, đều là ăn may nhờ vào vé vớt."
Chu Tư Y cùng Khâu Khả Nhi đều là người không quá giỏi về sát ngôn quan sắc*, nghe Thái Trác Hân nói, thế nhưng không biết đáp lại cách nào, mà Thái Trác Nghiên lại không có dự định mở miệng, bốn người lại nhất thời trầm tĩnh.
Thái Trác Hân là tuýp người hoạt bát, đề tài luôn rất nhiều, tư duy toát ra cũng rất mạnh.
Nàng gặp không có người đáp lại, cũng không để ý hoặc xấu hổ, đề tài đột nhiên nhảy đến trên người Chu Tư Y: "Mình cảm thấy thầy Tô nhất định sẽ không nhìn bầy bướm kia đâu, các cậu có phát hiện không, thầy Tô thật ra khá để bụng Tư Y của chúng ta, phòng học ngồi bao nhiêu người, thầy Tô mỗi lần lên lớp chỉ hỏi Tư Y."
*đoán ý người khác thông qua sắc mặt và lời nói
Khâu Khả Nhi cùng Thái Trác Nghiên nghe Thái Trác Hân nói như vậy, muốn xác thực một chút, hai người đều nhìn về phía Chu Tư Y, xem nàng đáp lại như thế nào.
Chu Tư Y ngây ra một lúc, giáo viên hỏi học sinh không phải chuyện rất bình thường hay sao? Sao nghe hai từ "để bụng" trong lời nói của Thái Trác Hân có ý tứ khác? Chính nàng cũng tưởng một chút, thản nhiên đáp: "Phải không? Tôi không biết."
Thái Trác Nghiên xem lúc Chu Tư Y trả lời thì trên mặt thật bình thản, cũng không có thẹn thùng hoặc rụt rè, ngược lại như đang trả lời một vấn đề vô nghĩa không đến nơi đến chốn, nàng cảm thấy Chu Tư Y thật sự là làm cho người ta không thể nhìn thấu, mặc kệ khi nào, thái độ đều là lạnh lùng bình tĩnh như thế, giống như cao tăng đã khán phá hồng trần vậy.
Thái Trác Hân nghe thấy Chu Tư Y trả lời như vậy, lại nghĩ đến nàng là không tin, tiếp tục nói: "Là thật a.
Chẳng lẽ chính cậu không phát giác sao? Nếu mình là thầy Tô, mình cũng sẽ thích cậu, mà không thích đám bướm kia, cậu không biết bộ dạng của cậu có bao nhiêu mỹ lệ, nếu......!Nếu như cậu có thể cười một chút, mình nghĩ nhất định có thể mê chết rất nhiều người......!Tư Y, mình rất hâm mộ cậu á."
Chu Tư Y thản nhiên nhìn Thái Trác Hân, trên mặt cũng không có biểu tình dư thừa gì, không biết trả lời Thái Trác Hân ra sao, cũng căn bản không nghĩ trả lời, người khác có thích mình hay không, liên quan gì tới mình?
Mà Thái Trác Nghiên nghe Thái Trác Hân nói hâm mộ Chu Tư Y, lại không biết nàng là hâm mộ vẻ ngoài của Chu Tư Y, hay là hâm mộ thầy Tô quan tâm Chu Tư Y, vì thế cười lạnh nhìn Thái Trác Hân, hừ nói: "Chị thật hâm mộ?"
Thái Trác Hân tuy rằng bình thường tùy tiện, nhưng là đối với chuyện của Thái Trác Nghiên cho tới bây giờ đều là cực kỳ chú ý, phản ứng cực nhanh, nàng ngây ra một lúc, sau đó rất nhanh hiểu ra vì sao Thái Trác Nghiên lại tỏ thái độ như vậy, đồng dạng cười lạnh nhìn Thái Trác Nghiên, hừ nói: "Đúng thì thế nào? Tiểu quỷ nhát gan!"
Chu Tư Y và Khâu Khả Nhi mạc danh kỳ diệu nhìn hai người, như thế nào lại cảm thấy các nàng quá mức quỷ dị, đều là thoại lý hữu thoại, ý hữu sở chỉ*.
*câu nói có thâm ý khác
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...