Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng FULL


Chu Tư Y khó hiểu nhìn cô gái kia, mặt nàng ta hồng cái gì a? Mặt đỏ như vầy rất bất bình thường, đầu tiên mình không phải nam sinh, hơn nữa thời điểm mình vừa bước vào, có thể cảm giác được cô gái này đã sớm có chuẩn bị, hơn nữa cũng không có làm chuyện xấu hổ gì bị nàng bắt gặp, vậy rốt cuộc nàng ta vì sao mặt đỏ?
Cô gái mang theo thẹn thùng cùng ngại ngùng, thoạt nhìn thật đáng yêu, làm cho người ta cảm thấy lễ phép nhu thuận, khó có thể sinh ra ác cảm.

Nhưng Chu Tư Y tâm phòng rất nặng, cho dù là một người như vậy, muốn lập tức đột phá lòng nàng là không có khả năng.
Chu Tư Y biết người này chính là xá hữu tương lai của mình, ngày sau ở đại học này vài năm, khả năng sẽ sinh hoạt cộng đồng tại ký túc xá, cho dù nàng không muốn tiếp xúc với người lạ cũng bất khả.

Ba năm sống một mình, cực độ khuyết thiếu cảm giác an toàn, khiến Chu Tư Y dưỡng thành tính cách lạnh lùng quái gở, cũng đồng dạng luyện cho nàng trở thành con người xử sự khôn khéo.

Có thể lạnh lùng với kẻ lạ, nhưng là đối với người mình không thể tránh né thì cần phải khéo léo đưa đẩy, nàng rất chú trọng quan niệm đó.
"Xin chào." Chu Tư Y thu liễm sự lạnh lùng, trở nên bình thản, không nhiệt tình cũng không cự nhân ngàn dặm, đây là cách nàng xử lý tình huống.
"A......!Cậu......!Cậu cũng ở tại phòng này?" Mặt cô gái kia như trước mang theo đỏ ửng, thanh âm nói chuyện rất nhẹ rất nhẹ, nếu không cẩn thận lắng nghe thì sẽ khó có thể nghe rõ.
"Ừ, đúng vậy." Chu Tư Y thản nhiên gật đầu, nàng lễ phép trả lời, cũng không chủ động đưa ra vấn đề.


Thường thường nếu cùng Chu Tư Y người như vậy nói chuyện, đều sẽ cảm thấy không thú vị, mà đây lại là điều nàng muốn.
Cô gái kia đứng ở nơi đó có điểm co quắp, gặp Chu Tư Y đơn giản trả lời vấn đề của nàng xong, cũng rốt cuộc không nói lời nào, nàng xem xem Chu Tư Y tựa hồ muốn nói cái gì, bộ dạng muốn nói lại thôi, hơn nữa nàng không dám đối diện với ánh mắt của Chu Tư Y, vội vàng liếc một cái, rồi vội vàng tránh đi.

Mặt nàng đỏ bừng, cuối cùng mới lắp bắp nói ra một câu: "Mình......!Mình gọi là......!Khâu Khả Nhi, về sau......!Về sau thỉnh chỉ giáo nhiều hơn."
Nói xong câu đó, nàng vươn tay đi, dường như muốn nắm tay Chu Tư Y một chút, nhưng là vừa mới vươn đi, lại lập tức thu hồi, sau đó không dám nhìn Chu Tư Y, cúi đầu, hai tay giảo góc áo, dáng vẻ bất an.
Chu Tư Y nghe xong Khâu Khả Nhi đứt quãng một câu, lại thấy nàng ta nhăn mặt nhíu mày, nàng rốt cuộc biết nữ hài tử này vì cái gì vừa thấy nàng liền mặt đỏ.

Cuộc sống của Chu Tư Y từng rất cô đơn, cũng rất đơn điệu buồn tẻ, cho nên khi đó ngoại trừ thời gian học, liền thích xem đủ loại kinh thư.

Từng có một đoạn thời gian nàng say mê tâm lý học, lại cẩn thận nghiên cứu lâu dài, nàng học được rất nhiều từ những cuốn sách ấy, nàng bắt đầu vụng trộm phân tích tâm lý cùng tính cách của người khác, lại duy độc chẳng phân tích được bản thân.
Hơn nữa nàng còn học được cách ứng đối những người mà nàng không muốn để ý tới.

Vỏ bọc tự vệ của nàng, là một trong những chiêu số ấy.

Nàng nhớ rõ sách tâm lý học có ghi lại, hành vi của con người biểu thị tâm lý của người đó, Khâu Khả Nhi biểu hiện như vậy, nàng ta là một người cực kỳ thiếu tự tin cũng rất tự ti.
Chu Tư Y quan sát kỹ Khâu Khả Nhi một chút, bộ dạng thật đáng yêu, thanh âm cũng ngọt, quần áo nàng ta mặc cũng không giống con nhà nghèo khó.

Vậy Khâu Khả Nhi còn có cái gì làm nàng ta tự ti như thế? Nàng không rõ, nàng cũng không muốn truy đến cùng, này hết thảy không liên quan đến nàng, Chu Tư Y không phải bác sĩ tâm lý, cũng không có tấm lòng nhân đạo.

Tương phản, nàng vẫn là người có thế giới quan vặn vẹo cùng với chủ nghĩa hiện thực, đối với những gì không liên quan đến mình, nàng đều có thể cao cao quải khởi, không thèm để ý.
Nàng gặp Khâu Khả Nhi thu hồi cánh tay, thầm nghĩ trong lòng, vừa lúc mình cũng không thích cùng người xa lạ có thân thể tiếp xúc.

Nàng bình thản như nước, không mang theo cảm tình nói ra tên mình: "Chu Tư Y." Sau đó thì im bặt, quay đầu quan sát căn phòng.
Không khí ngượng ngùng bao trùm, một người lạnh lùng quan sát hoàn cảnh mới, còn một người thì đứng ở tại chỗ không biết làm sao.


Chu Tư Y trời sinh hỉ tĩnh cảm thấy như vậy rất tốt, mà Khâu Khả Nhi tự ti lại cảm thấy không khí như vậy khiến nàng cực kỳ khó chịu, như là giày vò, cả người không được tự nhiên, đứng cũng không được ngồi cũng không xong, hoàn toàn không biết chính mình nên làm gì mới tốt.
"Hi ~! Bạn học mới, rất vui được làm quen!"
Lúc này cửa đột nhiên truyền đến một nữ âm sang sảng, thanh thuý giống như chim hoàng oanh, hai người nhìn về phía cửa, thấy một nữ sinh mặc váy liền áo màu trắng xinh đẹp cùng một nữ sinh trung tính khác.
Khi thanh âm kia vang lên, Chu Tư Y lập tức phản xạ có điều kiện, biểu tình lạnh lùng quay đầu quan sát người mới tới.

Nữ sinh đi trước rất được, một thân váy dài trắng noãn, tóc dài đen thẳng, khuôn mặt tinh xảo, trông rất duyên dáng yêu kiều.

Mà người đi theo phía sau, cũng là một thân tiểu tây trang bó sát, tóc ngắn giỏi giang nhẹ nhàng khoan khoái, chóp mũi cao, môi mỏng, khiến cả người nàng ta thoạt nhìn có một cỗ anh khí, thật đúng là khó phân biệt giới tính, nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn là có thể nhìn ra đây là một nữ sinh, bởi vì bên trong anh khí còn tồn tại sự nữ tính đặc trưng.

Hai người này tựa như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ vậy, hảo xứng.
Nữ sinh xinh đẹp duyên dáng kia, bộ dáng trông khá tùy tiện.

Nàng mặc kệ Chu Tư Y và Khâu Khả Nhi phản ứng ra sao, thái độ thế nào, trực tiếp đi đến trước mặt hai người, vươn một bàn tay ra: "Xin chào các cậu, chúng ta đều là bạn học của nhau, tụi mình ở ngay sát vách, mình gọi là Thái Trác Hân."
Thái Trác Hân nói xong, mỉm cười chờ đợi hai người đáp lại, hơn nữa bàn tay chuẩn bị cùng hai người bắt tay đoan vững vàng, làm cho người ta cảm thấy rất có thành ý.

Tiếp theo, nữ sinh trung tính nhìn Khâu Khả Nhi một cái, sau đó lại yên lặng nhìn Chu Tư Y, cũng vươn tay đến, thanh âm cũng khá trung tính: "Thái Trác Nghiên."

Mặt Khâu Khả Nhi lại đỏ lên, nàng có chút câu nệ nhỏ giọng nói :"Cậu......!Xin chào các cậu, mình là Khâu Khả Nhi." Sau đó lễ phép vươn tay nhẹ nhàng cầm tay hai người, bưng mặt đỏ đứng ở một bên, không nói chuyện nữa.
Chu Tư Y vô thanh vô tức nhíu mi một chút, do dự nhìn tay hai người kia, nàng không phải không thể bắt tay, chỉ là hai người kia hoàn toàn xa lạ, hơn nữa có vẻ quá nhiệt tình, nàng cũng khó thích ứng.

Nàng cảm thấy cùng người xa lạ tiếp xúc thân thể, trong lòng sẽ có chút bài xích.

Muốn bắt tay, ít nhất cũng phải gặp qua hai ba lần đi, cùng hai người lạ bắt tay, tổng làm cho nàng cảm thấy có điểm không thoải mái.
Nhưng mình cũng không thể biểu hiện quá mức lạnh lùng, dù sao hai người kia về sau chính là bạn học của mình, vấn đề có thâm giao hay không thì để sau, ít nhất bây giờ không thể để cho bọn họ chán ghét mình.

Vì thế, nàng đành phải bất đắc dĩ vươn tay.
Đúng lúc đó, một tiếng chuông du dương vang lên, Chu Tư Y cảm giác được di động trong túi quần đang rung, nàng thu hồi cánh tay đã vươn đi một nửa, hướng về phía hai người vừa gật đầu ý bảo "thật có lỗi", vừa móc di động ra.
Thấy màn hình lóe lên chữ "Hề", nàng vội vàng nói với hai người: "Tôi gọi là Chu Tư Y."
Sau đó nàng một bên đi đến cửa, một bên bắt máy, rồi phóng tới bên tai, thanh âm không còn vô cảm bình thản như trước, ngược lại có chút ôn sắc, nhẹ giọng nói: "Alô, Hề."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui