Phòng bệnh nguyên bản náo nhiệt, chỉ còn lại Tô Lâm, cô mở to mắt nhìn trần nhà trắng noãn, cuối cùng thở dài một hơi.
Trương Tử Mộng tin cô, Trương Tử Mộng cũng đáp ứng về sau sẽ không vứt bỏ cô, cô hẳn là nên cao hứng không phải sao? Nhưng hoàn cảnh đột nhiên từ náo nhiệt trở nên yên tĩnh, trước sau tương phản quá lớn, làm cho lòng cô nổi lên bất an.
Hoàn toàn không có ý muốn ngủ lại nằm không, dễ dàng nhất là miên man suy nghĩ, Tô Lâm nghĩ mình cùng Trương Tử Mộng hẳn là xác định quan hệ, khóe miệng không tự giác giơ lên.
Nhưng lại nghĩ đến, Trương Tử Mộng có phải do mình bị thương mới đáp ứng không, nụ cười lại tiêu thất.
Kỳ thật, phản ứng hiện tại của Tô Lâm rất bình thường, đối với quan hệ tình nhân vừa xác định không tự tin, cho nên lo được lo mất, tin tưởng ai cũng sẽ như thế.
Không thể trách Tô Lâm không tự tin, là Trương Tử Mộng không có lưu lại bồi cô, mà đi theo Trương Tử Hề và Chu Tư Y về nhà.
Tuy rằng Tô Lâm cũng muốn để cho Trương Tử Mộng trở về nghỉ ngơi, không cần mệt mỏi vì chuyện của cô, nhưng Trương Tử Mộng đi rất tiêu sái, hơn nữa cũng chưa nói ngày mai lại đến thăm cô, điểm ấy khiến Tô Lâm thật bi thương, hai người không phải vừa mới xác định quan hệ sao? Vì sao Trương Tử Mộng đối cô một chút cũng không lưu luyến đâu? Trương Tử Mộng rốt cuộc là nghĩ như thế nào?
Trương Tử Mộng kỳ thật cũng là tưởng lưu lại bồi Tô Lâm, nhưng gặp Tô Lâm đã không còn trở ngại, hơn nữa nàng còn chưa có tắm rửa, cả người cực không thoải mái, huống chi quần áo nàng còn dính máu của Tô Lâm, điều này làm cho nàng thật sự không thể chịu đựng được, muốn hảo hảo tẩy trừ một chút, sau đó thay y phục khác, cho nên nàng vẫn là đi theo Trương Tử Hề về nhà.
Trở lại nhà Trương Tử Hề, Trương Tử Mộng liền đi vào phòng tắm, sau đó ngồi trên giường một hồi, trong lòng lại luôn nhớ tới Tô Lâm, không bỏ xuống được.
Làm sao nàng có thể không quan tâm Tô Lâm chứ, nhất tưởng đến Tô Lâm hiện tại trên người còn có thương tích, nằm ởbệnh viện một mình, nàng liền không thể bình tĩnh.
Trương Tử Mộng đứng lên, động tác rất nhanh thay y phục, nàng suy nghĩ một chút, hẳn là nên chuẩn bị quần áo cho Tô Lâm, nhưng nàng thật sự không muốn đến nhà Tô Lâm, tuy rằng sự tình đã trôi qua, nhưng tưởng tượng địa phương Tô Lâm bị thương đổ máu, lòng nàng vẫn còn sợ hãi.
Trương Tử Mộng xuất ra nội y mà mình chưa từng xuyên qua, không biết Tô Lâm mặc có hợp hay không.
Trong ấn tượng của nàng, Tô Lâm và nàng hẳn là không sai biệt lắm, nhưng ngực lại lớn hơn một chút,Trương Tử Mộng cũng không dám xác định, cuối cùng Trương Tử Mộng hơi nhíu nhíu mày, vẫn là đem nội y nhét vào trong túi xách, còn mang theo hai bộ áo ngủ.
Cầm một cái túi không lớn không nhỏ, Trương Tử Mộng liền ra khỏi phòng, nàng đóng cửa lại, suy nghĩ mình cần phải cùng Trương Tử Hề nói một tiếng, vì thế đi qua phòng Trương Tử Hề, gõ gõ cửa, sau đó nàng nghe thấy bên trong có một trận thanh âm tất tất tác tác,còn có thanh âm khàn khàn của Trương Tử Hề: "Y nhi, áo ngủ của tôi đâu?"
Trương Tử Mộng đột nhiên ý thức được, hình như mình đã quấy rầy hảo sự của tỷ tỷ, mặt đỏ lên, tự trách mình không nghĩ tới điểm ấy, tỷ tỷ đã sớm không phải dân FA a.
Nhưng cửa đã gõ, hối hận cũng không còn kịp, nàng đành phải kiên trì chờ đợi.
Ước chừng qua bốn phút, cửa mở ra mộtkhe nhỏ, Trương Tử Hề mặc áo ngủ màu trắng, chỉ lộ ra một cái đầu, trên mặt tựa hồ mang theo điểm hồng, nhưng biểu tình coi như trấn định tự nhiên, cô xem bộ dáng Trương Tử Mộng chuẩn bị xuất môn, nhíu nhíu mày liền mở miệng hỏi:"Tử Mộng, đã trễ thế này còn muốn đi đâu?"
Tuy rằng lúc trước còn cùng Trương Tử Hề thẳng thắn, mình yêu thượng Tô Lâm, nhưng lúc này Trương Tử Mộng vẫn là cảm thấy có chút xấu hổ, hơn nữa Trương Tử Mộng từ khe cửa nhìn vào, thấy trên giường Chu Tư Y cả người đều giấu trong chăn, nàng thật sự phá hủy hảo sự của Trương Tử Hề a, Trương Tử Mộng lại xấu hổ vạn phần, nột nột mở miệng nói:"Chị, em......!Em nghĩ đi bồi bồi Tô tỷ."
Hiện tại đã hơn 11h tối, Trương Tử Hề khẽ nhíu mày do dự một chút, sau đó nhìn túi xách trong tay Trương Tử Mộng, cuối cùng vẫn là đáp ứng, nói:"Hảo, em cẩn thận một chút, trăm ngàn đừng tăng tốc độ biết chưa?"
"Vâng, tốt." Trương Tử Mộng gật đầu đáp, sau đó tạm dừng một chút, tiếp tục nói:"Vậy......!Chị, chị tiếp tục......!Nghỉ ngơi đi."
Nói xong, Trương Tử Mộng xoay người đi đến cầu thang, Trương Tử Hề phát hiệncâu nói cuối cùng của Trương Tử Mộng, khẩu khí có điểm kỳ quái, cô suy nghĩ một chút, nhìn bóng dáng Trương Tử Mộng mà lắc đầu bật cười, đóng cửa lại.
Chu Tư Y nghe được tiếng đóng cửa, mới lộđầu ra, không phải nàng không lễ phép, mà là trên người nàng cái gì cũng chưa mặc, nàng xấu hổ đối mặt với Trương Tử Mộng.
Chu Tư Y lộ đầu ra hỏi:"Hề, Mộng tỷ xuất môn trễ như vậy có an toàn không?" Nghĩ đến đường xá yên tĩnh dẫn đến Tàng gia, Chu Tư Y liền nhịn không được lo lắng.
"Yên tâm, không có việc gì.
Thanh tỷ nói đã phái người bảo hộ Tử Mộng cùng Tô tỷ rồi." Trương Tử Hề lắc lắc đầu nói, tốc độ Tàng Huyền Thanh rất mau, thời điểm lái xe về nhà, cô nhận được Tàng Huyền Thanh điện thoại, nói sự tình đã an bài tốt, đem thông tin của bốn người phụ trách bảo hộ, gửi qua email cho Trương Tử Hề.
Bất quá Chu Tư Y vừa hỏi, Trương Tử Hề vẫn là có chút lo lắng, suy nghĩ một chút, cô tìm số của người phụ trách bảo hộ Trương Tử Mộng, bát đi qua.
Điện thoại vừa chuyển được, liền nghe thấy một thanh âm lãnh khốc:"Ngài hảo, Trương tiểu thư, xin hỏi có chuyện gì?"
Trương Tử Hề hơi sửng sốt, mới hiểu rõ là Tàng Huyền Thanh đem số của mình cho những người đó, tuy rằng Trương Tử Hềluôn giữ kín số điện thoại của mình, nhưng là đối với Tàng Huyền Thanh an bài, cô không có bài xích, bởi vì những người này sẽ không quấy rầy cô, trọng yếu hơn là, nếu có chuyện gì, những người này còn có thể tìm mình.
"Tử Mộng mới ra cửa, chuẩn bị đi Tàng gia, phiền toái các ngươi bảo hộ em ấy an toàn." Trương Tử Hề nói.
Người kia lập tức đáp:"Ngài yên tâm, chúng tôi đang theo sátxe của cô ấy."
Treo điện thoại, Chu Tư Y tò mò mới hỏi:"Người bảo hộ Mộng tỷ hiện tại đang ở gần chị ấy hả?"
Trương Tử Hề buông điện thoại, nhìn Chu Tư Y cười cười, sau đó cả người trực tiếp phác đi lên, cách chăn đè lên người Chu Tư Y, nhéo nhéo mặt nàng, nói:"Chuyện của Tử Mộng em yên tâm đi, chuyện của chúng ta quan trọng hơn nè."
Chu Tư Y khẽ nhíu mày, nhìnmặt Trương Tử Hề, không rõ hỏi:"Chuyện của chúng ta? Là gì?"
Trương Tử Hề khẽ hôn môi Chu Tư Y một cái, cũng không có lập tức rời đi, chóp mũi bính chóp mũi đối Chu Tư Y cười cười:"Em nói xem? Chính là chuyện chúng ta mới làmcó một nửa đó."
Chu Tư Y lúc này mới kịp phản ứng, nhưng mà không đợi nàng nói gì, Trương Tử Hề đã che miệng nàng lại, làm cho nàng muốn nói cái gì cũng không nói được, đầu óc khó bảo trì thanh tỉnh.
Tô Lâm vẫn là không ngủ được, đầu óc càng ngày càng thanh tỉnh, cảm giác lo được lo mất cũng càng ngày càng nghiêm trọng, sau khi Trương Tử Mộng rời đi cô cũng không biết mình ai thán đã bao nhiêu lần.
Cô đang nghĩmình sẽ có khả năng mất ngủ, sẽ bị dày vò cả đêm, cửa lạibị đẩy ra.
Cửa phát ra tiếng vang rất nhỏ, có thể tưởng tượng người đi vào rấtcẩn thận, mà chính là bởi vì cái dạng này, Tô Lâm mới càng thêm hoài nghi mục đích của người nọ.
Cô cảnh giác ngẩng đầu vọng đi qua, đồng thời lên tiếng hỏi:"Ai đó?"
Người đưa lưng về phía Tô Lâm cũng bị Tô Lâm đột nhiên lên tiếng dọa sợ, Tô Lâm thấy rõ bóng dáng kia run lên một chút, sau đó người kia chậm rãi xoay người, nói:"Tô tỷ, chị không ngủ à?"
Người này đúng là Trương Tử Mộng, thời điểm nàng đi vào, là nghĩ Tô Lâm đang ngủ, không muốn ảnh hưởng cô nghỉ ngơi, cho nên đầu tiên là mở cửa ra nhìn thoáng qua, gặp Tô Lâm quả nhiên là im lặng nằm ở nơi đó.
Vì thế nàng cũng không dám quá lớn tiếng, chỉ là không nghĩ tới lúc đi vào, nhất thời không chú ý đụng cái túi vào thành cửa phát ra tiếng vang, bất quá tiếng vang rất nhỏ rất nhỏ, cho nên Trương Tử Mộng cũng không lo lắng Tô Lâm sẽ bị đánh thức, nàng càng thêm cẩn thận đóng cửa, mà đúng là phía sau, Tô Lâm đột nhiên lên tiếng dọa nàng nhảy dựng.
Tô Lâm xem là Trương Tử Mộng, kinh ngạc rất nhiều lại không tự giác lộ ra biểu tìnhvui sướng, hỏi:"Mộng Mộng, sao lại là em?" Tô Lâm nhanh chóng ngồi dậy, lại quên mình đang bị thương, khẽ động một chút liền đau đớn.
Nhưng Tô Lâm vẫn âm thầm cắn răng nhịn xuống, không dám động đậy, mà là thân thủ ấn nút, đem giường điều thành bộ dáng hơi nghiêng.
Phía trước bởi vì Tô Lâm vừa tỉnh, cùng Tô Lâm thẳng thắn thành khẩn định ra quan hệ tình nhân, Trương Tử Mộng đang kích động cho nên không có tưởng nhiều lắm, cũng không cảm thấy ngượng ngùng cái gì.
Nhưng mà chờ thêm một đoạn thời gian, trong lòng tỉnh táo lại rồi, Trương Tử Mộng cảm thấy có chút xấu hổ, không dámtrực tiếp nhìn Tô Lâm.
Tô Lâm hỏi như vậy, nàng liền né tránh cùng Tô Lâm đối diện, nhìn thoáng qua túi xách trong tay,nói:"Em đến ở cùng chị."
Trương Tử Mộng trả lờinhư vậy, Tô Lâm tự nhiên là vạn phần vui vẻ, bất quá cô xem ánh mắt Trương Tử Mộng trốn tránh không nhìn thẳng mình, trong lòng có điểm bất an, đợi cô quan sát một lúc, mới xác định Trương Tử Mộng là thẹn thùng, bởi vì khuôn mặt kia còn hơi đỏ ửng, vì thế bất an trong lòng Tô Lâm liền biến mất không còn một mảnh, tuy rằng cô biết chuyện gì nên làm đều đã làm, nhưng đó là khi say rượu, không có gì đáng giá thẹn thùng.
Bất quá Trương Tử Mộng phản ứng, Tô Lâm vẫn là thật vui vẻ, thẹn thùng hảo, thẹn thùng tốt lắm, thế này mới giống như là đang luyến ái, không phải sao? Hơn nữa Trương Tử Mộng thẹn thùng cũng cho thấy kỳ thật trong lòng em ấy cũng là có mình, bằng không làm sao lại thẹn thùng được.
Tô Lâm tự nhiên là không dám giễu cợt Trương Tử Mộng, cô đúng là sợ Trương Tử Mộng thẹn quá thành giận sẽ xoay người bước đi, lại bỏ xuống mình trong phòng.
Gặp Trương Tử Mộng nhìn cái túi trong tay, Tô Lâm liền theo đề tài hỏi:"Cái túi kia là cái gì? Em mang cái gì cho tôi thế?"
Nữ nhân mang túi không kỳ quái, nữ nhân không mang túi mới kỳ quái.
Cái túi Trương Tử Mộng mang không giống như túi xách hằng ngày, ngược lại là giống như túi du lịch, cho nên Tô Lâm mới hỏi như vậy.
Trương Tử Mộng trong lòng ngầm bực vì mình da mặt mỏng, rõ ràng giao tế đối với nàng mà nói rất là đơn giản,cảm giác thẹn thùng nàng đã sớm quên không biết bao nhiêu năm, mà lúc này cùng Tô Lâm một mình ở trong phòng, nàng chính là quản không đượcbản thân đỏ mặt thẹn thùng.
Tô Lâm vừa hỏi, nhưng thật ra giảm bớt sự xấu hổ của nàng, nàng theo đề tài, đi đến bên giường, phóng túi lên, nói:"Mang quần áo đến cho chị thay."
"Hửm?" Tô Lâm hơi nhíu mi, cô nghĩ đến Trương Tử Mộng đến nhà mình lấy quần áo, Tô Lâm có chút lo lắng, cái nhà kia chính cô đều không muốn trở về, Trương Tử Mộng cũng là như thế đi? Cô liếc mắt một cái, nhưng không có đi lấy, mà là nhìn Trương Tử Mộng hỏi:"Em đến nhà tôi?"
Trương Tử Mộng khẽ nhíu mày, lắc đầu, nói:"Không phải, mấy bộ này đều là của em."
Tô Lâm thấy rõ biểu tình của Trương Tử Mộng, giờ khắc này cô quyết định đổi nhà.
Không muốn Trương Tử Mộng lại đi tưởng sự kiện không quá khoái trá kia, Tô Lâm chuyển đề tài:"Là quần áo của em? Để tôi xem nào."
Lấy túi lại đây mở ra, Tô Lâm nhìn một chút, trừ bỏ áo ngủ, thế nhưng còn có nội y, cô sửng sốt, cũng không biết suy nghĩ cái gì, sau đó xuất ra một cái quần lót, cười đến có điểm phá hư, hỏi Trương Tử Mộng:"Em xuyên qua rồi?"
Trương Tử Mộng khẽ nhíu mày, mặt hơi đỏ lên, nhưng lại như trước ra vẻ trấn định, thản nhiên hồi đáp:"Không có, đều là đồ mới."
"Haizzz, đáng tiếc." Tô Lâm nghe đáp án của Trương Tử Mộng, đột nhiên tựa hồ có chút thất vọng, khẽ thở dài một cái, nhỏ giọng nói thầm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...