Ngự Tỷ Lão Sư

Đêm thất tịch*, trên hải đảo. (7/7 âm lịch)
Buổi sáng, tôm luộc đang ở trong phòng bếp biệt thự trên hải đảo, tỉ mỉ chuẩn bị cơm trưa, tôm luộc chổng mông, khom người, cúi đầu xem thực đơn, thỉnh chớ hiểu lầm là sau bao năm trù nghệ của tôm luộc bị lục nghề, hoàn toàn ngược lại, tài nấu nướng của cô tu luyện ngày càng tốt, chỉ là bây giờ là thời kỳ đặc biệt, phải dùng cách đặc biệt, người đặc biệt đến kìa, "Nhất Nhất, còn chưa xong sao? Người ta đói bụng quá ah~" Mộ Ngôn Tín mặc váy ngủ vặn eo, xoay cổ.
"Bảo bối, cẩn thận một chút, ngươi quên ngươi đang mang cục cưng sao" Đúng vậy, Mộ nữ vương đang mang thai, đã năm tháng rồi, Dương Nhất nhẹ nhàng ôm eo Mộ Ngôn Tín, dùng bụng mình cảm thụ cái bụng nhô ra, Mộ Ngôn Tín khinh bỉ trừng mắt liếc Dương Nhất "Cũng không phải lần đầu tiên, Đại Bảo thì đã ném cho cha mẹ rồi, ngươi khẩn trương cái gì" nói xong thoát khỏi cái ôm của Dương Nhất, trực tiếp đi đến sofa ngồi, lấy chiếu tiêu ăn.
Dương Nhất cười vui vẻ, Tín bảo bối nhà cô từ sau khi sinh Đại Bảo, càng phát ra nhiều tính tình tiểu nữ nhân, khí thế nữ vương trước kia không còn sót lại chút gì, đổi thành khí thế bà chủ gia đình, quả nhiên nữ nhân mang thai không dễ chọc, Dương Nhất không so đo cùng nàng, tiếp tục công việc trong bếp.
Tại sao phải mang thai lần thứ hai, là do Mộ nữ vương muốn Đại Bảo nhà mình có bạn, như vậy về sau sẽ không quá cô đớn, hơn nữa Tiểu Bảo cũng sẽ thật đáng yêu. Vì Dương Nhất phản đối mà phải làm cô hôn mê mới lấy được trứng, lại từ thân thể của mình lấy trứng ra đem đi cải biến, đã cấy phôi thai thành công rồi. Lần sinh Đại Bảo là cải biến gien của Dương Nhất để thụ thai, lần này là cải biến gian của nàng.
Rốt cuộc Dương Nhất cũng làm xong thức ăn, từ phòng bếp đi ra, phát hiện bảo bối đã ngủ gục trên sofa, ách... lần này so với lần trước nàng càng thích ăn ngủ hơn, tuy vậy nhưng thân thể Mộ Ngôn Tín cũng không có béo lên, chỉ có cái bụng lớn hơn, nhưng là ngủ hoài cũng không phải tốt ah. Dương Nhất đem thức ăn bày ra bàn, sau đó ngồi xỏm xuống bên cạnh Mộ Ngôn Tín, nhẹ nhàng xoa xoa bụng nàng, thỉnh thoảng cảm thụ được cục cưng động.

Từ lúc Dương Nhất ngồi xuống bên cạnh nàng, thì Mộ Ngôn Tín đã tỉnh, nàng biết Dương Nhất mỗi lần đều ôn nhu vuốt ve bụng mình, sau đó sẽ trò chuyện với bụng của mình rất lâu, nàng thích động tác tri kỷ của Dương Nhất, cũng thích cảm thụ hạnh phúc khi cục cưng trong bụng mình, cho nên nàng mới không để ý đến Dương Nhất phản đối, một mình hoài thai cục cưng, cũng may sau khi Dương Nhất biết, không có phát giận nàng, chỉ là vẻ mặt đau lòng ôm nàng vào trong ngực, nói không muốn nàng chịu khổ. Nhưng là cái này không gọi là khổ, mà gọi là hạnh phúc.
Dương Nhất biết Mộ Ngôn Tín đã tỉnh, ngẩng đầu nhìn nàng, nghiêng người hôn lên khóe miệng nàng, ôn nhu nói "Tín Tín, cám ơn ngươi đã cho ta gia đình hạnh phúc mỹ mãn" Mộ Ngôn Tín đưa tay sờ sờ mặt Dương Nhất, lộ ra nụ cười ngọt ngào "Đồ ngốc, ta rất yêu ngươi, rất yêu nhà của chúng ta."
Ăn xong cơm trưa, hai nguời nắm tay nhau đi dạo bờ biển, gió biển thổi làm cả người thoải mái, Dương Nhất lo lắng Mộ Ngôn Tín đi quá lâu sẽ mệt, kéo nàng đến lều vải ngồi tránh nắng, đây là Dương Nhất cố tình vì Mộ Ngôn Tín chuẩn bị, bên trong có chỗ ngồi êm mềm, Dương Nhất vịn Mộ Ngôn Tín ngồi xuống, chính mình ngồi sau lưng nàng, hàng động như vậy là để nàng dựa lưng.
Mộ Ngôn Tín vào lòng Dương Nhất, mềm mại ấm áp, vẻ mặt thích ý, vừa định nhắm mắt hưởng thụ, chợt nghe thanh âm tôm luộc "Tín bảo bối, ta cảm thấy lần này ngươi còn thích ngủ hơn lần trước ah" Dương Nhất nói xong, tay khoác lên bụng Mộ Ngôn Tín, vuốt vuốt cục cựng trong bụng, rất là thỏa mãn.
"Xem ra lần này cục cưng sẽ rất giống ngươi, ngươi thích ngủ lại thích ăn, ngươi xem lần này ta luôn muốn ăn." Nói xong bỉu môi, "Bất quá lần này ngươi đừng có giống lần trước, khẩn trương như vậy, ta thấy lần trước ngươi thành bệnh thần kinh luôn rồi, khiến cho ta không thể đi đâu, chỉ có thể loanh quanh giữa nhà và công ty." Mộ Ngôn Tín hăng say nói, trách Dương Nhất không phải.
"Lần đầu tiên không có kinh nghiệm, hơn nữa phản ứng khi đó của ngươi cũng rất lớn, sắc mặt cùng bờ môi đều tái nhợt, ta đương nhiên lo lắng rồi, đã nói để ta sinh, nhưng cuối cùng vẫn là dựa vào ngươi rồi." Dương Nhất rầu rĩ nói, nhớ tới tình cảnh lần trước cô vẫn còn sợ.

Mộ Ngôn Tín có thể cảm nhận được biến hóa của Dương Nhất, nắm tay Dương Nhất đang xoa bụng mình, an ủi nói "Nhất Nhất ngoan, đừng lo lắng được không nè? Ngươi xem, ta bây giờ có thể ăn có thể ngủ, đâu có chuyện gì, ta thích em bé, cũng nguyện ý vì ngươi sinh con của chúng ta, ngươi xem hiện giờ cục cưng ở trong bụng ta, lúc nào ta cũng có thể cảm nhận được con, mỗi lần ta nghĩ đến đây là cục cưng của chúng ta, ta thật là vui vẻ, cho nên ngươi không cần lo lắng, cùng ta hưởng thụ quá trình này."
Cùng một chỗ nhiều năm như vậy, Dương Nhất đương nhiên tinh tường cách nghĩ của Mộ Ngôn Tín, cô không nói gì, chỉ ôm Mộ Ngôn Tín, cho đến khi cảm thấy Mộ Ngôn Tín đều đều hô hấp, biết rõ nàng lại ngủ rồi, vươn tay sang bên cạnh lấy cái chăn mỏng đắp cho Mộ Ngôn Tín, sau đó kéo rèm lều vải xuống. Lờ mờ trong lều vải, có thể thấy chăn che trên bụng Mộ Ngôn Tín hở ra, Dương Nhất đưa tay vào trong áo Mộ Ngôn Tín, vuốt ve bụng vàng, nội tâm không thể ức chế nổi vui sướng, hì hì, ta lại tiểu cục cưng rồi, thật là vui. Bụng Tín Tín thật tròn ah, sờ tới sờ lui thật thích...
Cục cưng trong bụng giống như cảm nhận được Dương Nhất vuốt ve, rõ ràng giật giật, dẫn đến thân thể Mộ Ngôn Tín nhẹ run lên một cái, nhíu đôi lông mày đẹp. Dương Nhất vội vàng nhỏ giọng hướng cái bụng nói "Cục cưng ngoan ah, mummy đang ngủ, con ngoan ngoãn không nên của động, mẹ chỉ muốn sờ con một chút thôi." Tiểu cục cưng giống như nghe hiểu lời mẹ, không tái lộn xộn nữa.
Mộ Ngôn Tín ngủ một giấc hơn ba tiếng, cuối cùng bị đói mà tỉnh, lại có thể học tập cục cưng, không có ăn là muốn khóc, Dương Nhất phải nhanh chóng chạy về biệt thự xách giỏ đồ ăn vặt ra, lấy bánh mì bơ đưa cho Mộ Ngôn Tín, lúc này Mộ Ngôn Tín mới quẹt nước mắt, nhìn thấy đồ ăn, lập tức sáng mắt, cầm lấy đồ ăn bắt đầu ăn.
"Tín Tín ăn từ từ, không đủ còn nữa nè, uống ngụm nước trước đi, đừng để nghẹn." Dương Nhất nhìn Mộ Ngôn Tín ăn gấp, rất là lo lắng nói, Mộ Ngôn Tín ăn hết hai cái bánh mì, sờ sờ bụng mình cảm thấy no rồi.

Đột nhiên dùng ánh mắt oán trách nhìn Dương Nhất "Đều trách ngươi ham ăn, cho nên cục cưng mới giống ngươi, khiến ta cũng ăn nhiều ah."
Dương Nhất biết rõ phụ nữ mang thai tính tình bất định, cho nên rất có kiên nhẫn dỗ dành "Phải phải, đều là tại ta, ăn nhiều một chút rất tốt, như vậy cục cưng mới khỏe mạnh, ngươi nhìn ngươi mập lên một chút rất đẹp, trước kia ngươi gầy quá."
Mộ Ngôn Tín nghe Dương Nhất nói mình mập lên, liền vội cúi đầu nhìn nhìn thân thể của mình, sau đó có chút ấm ức nói "Nhất Nhất, có khi nào ngươi cảm thấy hiện tại ta không xinh đẹp như trước kia, mà đi tìm người phụ nữ khác."
Dương Nhất nghe xong lời này có chút tức giận, nàng sao có thể cho mình là người như vậy, nhưng khi bộ dạng Mộ Ngôn Tín giờ phút này, cũng không thể nổi giận với nàng, chỉ có thể vày ra vẻ mặt thành thật nói "Tín bảo bối, không cho phép ngươi nghĩ lung tung, ta chỉ yêu ngươi, ngươi biết ta rồi, cho tới bây giờ không nhớ được bộ dáng người khác, trừ phi là lão bằng hữu như Đổng Nghệ và Nhâm Sơ, ta không có năng lực nhớ bộ dáng người khác, cho nên không cho ngươi nghĩ ngợi lung tung... nếu không cục cưng trong bụng sau này cũng sẽ nghĩ lung tung. Còn có, ngươi bây giờ rất đẹp, ngươi không thấy mấy người trên đảo thấy ngươi là trố hai mắt nhìn sao, trong mắt ta ngươi luôn luôn là đẹp nhất." Nói xong, lại tiến đến bên tai Mộ Ngôn Tín nhỏ giọng "Mang thai rất nhạy cảm, để ta cho ngươi dư vị nhé." Dương Nhất nói xong câu dó, ý xấu liếm liếm vành tai Mộ Ngôn Tín, khiến cho Mộ Ngôn Tín toàn thân run lên, hung hăng trợn mắt nhìn Dương Nhất.
Buổi tối ăn cơm tối, Mộ Ngôn Tín chuyển qua ghế nằm ăn hoa quả, Dương Nhất như thợ đấm bóp, xoa chân cho Mộ Ngôn Tín.
"Tín Tín, lần này chân của ngươi không có sưng vù, xem ra lần này mang thai cảm giác không khỏe cơ hồ là không có." Dương Nhất nói xong, cười nhìn Mộ Ngôn Tín. Mộ Ngôn Tín miệng đều là hoa quả, mặc kệ tôm luộc, ăn xong rồi, liền trở về giường lớn nghỉ ngơi.
Dương Nhất đi theo Mộ Ngôn Tín leo lên giường, ôm nàng hôn hôn, hai người cứ như vậy cả buổi, đột nhiên Mộ Ngôn Tín nói ra "Nhất Nhất, ngươi gần đây... như thế nào..." mở miệng nói xong rõ ràng thẹn thùng, Dương Nhất có chút khó hiểu nhùn Mộ Ngôn Tín, chờ Mộ Ngôn Tín nói, "Ách, là... ngươi gần đây... như thế nào đều không cùng ta..." lời nói ra khỏi miệng, mặt Mộ Ngôn Tín như quả táo đỏ, kéo chăn trùm kín đầu, Dương Nhất nghe như thế, cười khanh khách, kéo chăn xuống, "Tín bảo bối, nghe lời, đừng trùm như vậy, cục cựng sẽ thiếu dưỡng khí." Sau đó nhìn vào mắt Mộ Ngôn Tín, trước hôn mũi nàng, lại hôn môi nàng.

Dương Nhất không muốn trả lời Mộ Ngôn Tín vấn đề này, không phải cô không muốn cùng nàng, chỉ sợ không tốt cho cục cưng thôi, tính tính toán toán, kỳ thật cũng năm tháng rồi, đoán chừng không phải chỉ mình chịu đựng, mà bảo bối nhà mình cũng nhịn lâu rồi ah. Dứt khoác bắt đầu nhẹ nhàng hôn nàng, dẫn đến Mộ Ngôn Tín cười khanh khách, môi đã đi đến bụng to, Dương Nhất cảm thụ, dùng mặt cọ xát nhè nhẹ đi xuống.
Cuối cùng đạt tới trung tâm mỹ vị, bởi vì có cục cưng nên Dương Nhất không dùng tay, chỉ đơn thuần hôn lên âm môi, cái lưỡi linh hoạt, thoả mãn lẫn nhau. Mộ Ngôn Tín rất lâu không có cảm giác như vậy, nàng rất là nhớ, cũng rất lưu kuyến, cảm giác quen thuộc trở về, hết sức căng thẳng, lập tức động, nhanh chống đến đỉnh.
Dương Nhất trườn lên, gối đầu Mộ Ngôn Tín lên tay mình, tay kia phủ qua bụng Mộ Ngôn Tín, các nàng ôm nhau ngủ.
======
Kết thúc một chặng đường, hehe, vui vì xong rồi, nhưng buồn khi phải chia tay Mộ lão sư với con tôm luộc, haizz.
Cám ơn các bạn đã cùng mình đi hết chặng đường này, tạm biệt các bạn và hẹn gặp lại (nếu có thể) =]]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui