(Cô: Dương Nhất; Nàng: Mộ Ngôn Tín)
Trước cửa check-in, Nhất Nhất vẫn níu kéo ôm Mộ Ngôn Tín hôn một chút mới chịu lên máy bay. Mộ Ngôn Tín bay trễ hơn nửa tiếng so với cô, trước khi cất cánh Dương Nhất còn nhắn tin cho Mộ Ngôn Tín "Tín Tín, người nhớ là về đến nhà phải gọi điện cho ta, ta chờ ngươi, muah muah."
Mộ Ngôn Tín nhìn tin nhắn cười ngọt ngào, từ sau khi Dương Nhất thổ lộ với nàng, nàng tổng cảm thấy nàng không còn là chính mình nữa rồi, tính cách đều thay đổi (đương nhiên chỉ trước mặt Dương Nhất thôi), đối với Dương Nhất đột nhiên thổ lộ nàng không cho là quá nhanh, phương thức ở chung của mỗi người không giống nhau, những việc từng trải cũng khác nhau, nàng hiểu thói quen sinh hoạt của Dương Nhất, Dương Nhất cũng biết ý nghĩ trong lòng nàng, như vậy là đủ rồi, không cầu oanh oanh liệt liệt yêu nhau, chỉ cầu bình bình đạm đạm cùng một chỗ.
Tình yêu mà chỉ nói đến kích tình thì kết cục cuối cùng chỉ có chia tay, tất nhiên cái gì cũng không còn, tình cảm như vậy chỉ thích hợp vui đùa, Mộ Ngôn Tín đã qua cái tuổi đùa vui đó, cũng sớm không có cái tính cách phiêu bạt bất định, mà Dương Nhất càng là một người không lấy tình cảm ra làm trò chơi.
Tình cảm đồng tính vốn sẽ khiến xã hội xa lánh, áp lực dưới sự xa lánh đó đụng phải người khiến mình động tâm cũng rất khó có được, hơn nữa người này đối với mình cũng động tâm, càng muốn hảo quý trọng.
Mộ Ngôn Tín sẽ không đi quản suy nghĩ của người ta, nàng chỉ quan tâm đến người khiến nàng động tâm, sẽ cố gắng để có được. Nhớ tới trong một quyển sách có câu, có người sẽ kết hôn trước khi yêu, có người yêu trước khi kết hôn, lại có ít người yêu nhau, yêu nhau thật lâu mới kết hôn, vô luận là trường hợp nào trong 3 trường hợp ở trên thì người đó cũng nắm chắc được tình yêu đời mình. Mộ Ngôn Tín nghĩ mình thuộc trường hợp thứ hai, yêu nhau, ở bên nhau, thay đổi vì nhau, kết hôn. Cả hai đều động tâm vì đối phương, đương nhiên muốn tiến đến tình yêu, từ tình yêu gia tăng tình cảm, xúc tiến thân mật, từ thân mật hiểu rõ nhau, dây dưa cùng một chỗ.
Ai cũng có khuyết điểm và đương nhiên, nàng cũng có, nàng và Dương Nhất chỉ mới bắt đầu, con đường sau này còn rất dài. Các nàng từ quen biết nhau đi đến mến nhau, sau đó tìm hiểu nhau, ai cũng nói yêu thì dễ, giữ được mới khó, cái này đồng đạo lý với đấu tranh giành thiên hạ dễ dàng, giữ được giang sơn mới là khó.
Mộ Ngôn Tín chưa nói qua những chuyện này với Dương Nhất, nàng cũng không biết Dương Nhất có đồng suy nghĩ với nàng không, bất quá nàng biết rõ giấc mơ trong lòng Dương Nhất, lúc Dương Nhất nói cho cô bí mật trong lòng, nàng biết, dù Dương Nhất không nói gì, nhưng nàng biết các nàng có cùng mục tiêu.
Nghĩ tới đây Mộ Ngôn Tín không tự giám mỉm cười, mở điện thoại ra xem, xem lại hình mấy ngày nay, các nàng cùng một chỗ chụp rất nhiều hình, Dương Nhất thật là một kẻ dở hơi, tư thế nào, biểu lộ gì, động tác quái gỡ nào cũng có, đến hình các nàng chụm đầu chụp chung, Mộ Ngôn Tín dùng ngón tay vuốt ve màn hình di đông, sau đó chọn đặt làm hình nền chính.
Dương Nhất về đến nhà, phát hiện cha mẹ không có nhà, nhìn thấy tờ giấy dán trên tủ lạnh, bất đắc dĩ thở dài, nguyên lai cha mẹ không chịu nổi tịch mịch bay ra đảo nghỉ phép rồi, Dương Nhất dán lại tờ giấy lên tủ lạnh, nhìn đồng hồ, biết Mộ Ngôn Tín còn chưa tới nhà, trước hết là nên đi tắm.
Mộ Ngôn Tín về đến nhìn thấy cha mẹ ngồi xem báo trên sofa, ân cần hỏi thăm một chút, rồi lên lầu về phòng, dọn dẹp hành lý, cầm điện thoại bấm cho Dương Nhất, lúc này Dương Nhất đã tắm rửa xong nằm trên giường sắp ngủ, nghe điện thoại vang lên vội bắt máy.
"Ah, Tín Tín, ngươi về đến nhà rồi sao? Có mệt không? Nhất Nhất nhớ ngươi lắm a." Dương Nhất ân cần thân mật hỏi thăm.
"Không mệt a, chỉ ngồi thôi thì làm sao mệt, ta vừa về tới nhà, mới lên phòng, biết ngươi nhớ ta nên ta gọi cho ngươi, còn chưa đi tắm, trẹn máy bay thật bẩn." Mộ Ngôn Tín vẻ mặt ghét bỏ nói.
"Tín Tín còn chưa tắm sao? Vậy nhanh nhanh đi tắm đi, tắm xong rồi gọi cho ta." Dương Nhất vui vẻ nói.
"Ngươi nha, dính ta như vậy, ta đi tắm đây, chút nữa gọi cho ngươi, bye bye."
"Ừm, bye bye Tín Tín."
Mộ Ngôn Tín cúp điện thoại, cười ngọt ngào, cảm giác gần đầy càng ngày càng trẻ con, cô luận là suy nghĩ hay hành vi đều trẻ con, cem ra mình thật sự tìm được tình yêu rồi, cảm giác vẫn còn không chân thực, nàng đi đến tủ áo lấy váy ngủ rồi đi vào phòng tắm.
So với Mộ Ngôn Tín, Dương Nhất tươi cười thiệt nhiều, cười toe toét, nắ, điện thoại trong tay ha ha cười muốn chảy nước miếng, nhìn như một kẻ mê gái. Sau khi ngây ngốc cười, Dương Nhất linh quang chợt lóe, nghĩ "Dù sao cha mẹ cũng không có nhà, mình dứt khoát đi tìm Tín Tín a, như vậy cũng dễ dàng cùng nàng về thành phố Z."
Nghĩ đến là ngay lập tức chạy đến bàn sách, mở máy tính đặt vé máy bay đi quốc gia L. Thu thập một chút hành lý, để cho cha mẹ một tin nhắn rồi đi ra ngoài.
Mộ Ngôn Tín tắm xong đi sấy tóc, xong thì lấy điện thoại ra bấm một dãy số, lúc này tôm luộc đang trên taxi, Dương Nhất nhìn thấy là điện thoại của Mộ Ngôn Tín, chuẩn bị tâm lý xong bắt máy "Tín Tín, tắm xong rồi a, hì hì, khẳng định là rất thơm nha, có đói bụng không? ở bên ngươi có phải vẫn là buổi chiều không?" Dương Nhất thận trọng hỏi.
"Nhất Nhất, ngươi nói chuyện có cần buồn nôn vậy không, như trẻ con ấy." Mộ Ngôn Tín tâm và miệng không đồng nhất nói, kỳ thật trong nội tâm thích chết được.
"OH, Tín Tín không thích ta nói như vậy sao? Nhưng là ta thấy ngươi rất thích nghe a, mỗi lần ta nói như vậy Tín Tín đều lộ ra vẻ thẹn thùng nha." Dương Nhất ăn ngay nói thật.
Mộ Ngôn Tín nghe xong những lời này trong nội tâm thầm nghĩ, con tôm luộc chết tiệt này, da mặt càng ngày càng dày, dám khiêu khích nàng, hừ, đợi đấy, đến khi gặp lại ta sẽ hảo hảo nựng cái lúm đồng tiền của ngươi. Mộ ngự tỷ thật là phúc hắc ah! Nàng không đáp lời Dương Nhất mà trả lời vấn đề trước đó.
"Ta còn chưa đói, bên này vẫn là buổi chiều, đợi đến tối rồi ăn luôn, Nhất Nhất có phải đói bụng rồi không, bên đó giờ đã đến giờ ăn tối, tự mình nấu chút đồ ăn đi." Dương Nhất nghe được đáp án mình muốn cũng không muốn dây dưa nữa, cũng sắp đến sân bay rồi, chút nữa còn phải trả tiền, nếu tiếp tục nói chuyện chắc chắn sẽ bị Tian Tian phát hiện, cho nên liền mượn cớ rút lui "Ngươi nhắc ta liền thấy đói bụng, ta đi nấu một chút đồ ăn đây, bye bye Tín Tín." Mộ Ngôn Tín trong lòng nghi hoặc nhưng vẫn nói bye bye rồi cúp điện thoại, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, đi đến giường thuận tay cầm cuốn sách, đọc một chút liền ngủ.
Dương Nhất đáp xuống quốc gia L cũng đúng giờ cơm tối, cô chớt nhớ mình không có hỏi rõ địa chỉ nhà Mộ Ngôn Tín, chỉ biết khu M, trước hết đánh xe đến khu M, lúc xuống xe gọi điện thoại cho Mộ Ngôn Tín. Mộ Ngôn Tín lúc này vừa bj Mộ mẫu đánh thức, đầu còn chưa khôi phục ý thức chợt nghe di động vang lên, cũng không nhìn ai gọi liền bắt máy.
"Xin chào. . ."
"Tín Tín, ngươi đang ngủ hả?"
Nghe được thanh âm Dương Nhất, Mộ Ngôn Tín thanh tỉnh nói "Không có, vừa bị mẹ ta đánh thức, đợi lát nữa xuống nhà ăn cơm tối, ngươi ăn cơm chưa? đang làm gì? như thế nào ồn ào như vậy?"
"Tín Tín, ta đang ở bên ngoài, ta tới tìm ngươi, ta đang ở khu M quốc gia L, ngươi có thể đến đón ta không?"
Mộ Ngôn Tín nghe Dương Nhất nói xong là hoàn toàn thanh tỉnh, nội tâm vô cùng cảm động, nhưng nghĩ đến cô không chịu nghỉ ngơi đến tìm nàng thì tâm lại đau, lạnh giọng nói "Cho ta biết vị trí, đứng tại chỗ không được nhúc nhích, đợi ta đến đón." Sau khi Dương Nhất nói địa điểm Mộ Ngôn Tín liền cúp điện thoại, nhìn điện thoại trong tay Dương Nhất cảm thấy ủy khuất, không biết vì sao Mộ ngự tỷ tức giận, chẳng lẻ nàng sợ mình đến gặp cha mẹ nàng, hay còn nhiều khả năng khác, nghĩ đến những nguyên nhân có thể, Dương Nhất trong nội tâm bất đầu kiểm điểm chính mình, có phải cô quá lỗ mãng rồi không, dù sao người ta cũng là gia đình giàu có, trong nhà khẳng định có rất nhiều bằng hữu thân thích, bạn học Dương có điểm này rất tốt, có chuyện gì cũng sẽ tìm nguyên nhân trên người mình, không có đổ lỗi cho người khác. Khi Dương Nhất còn đang suy nghĩ lung tung thì bị một ngọn đèn chiếu vào mặt, Dương Nhất dùng tay cản ánh sáng đèn, nhìn thân ảnh đi tời hướng mình, Mộ Ngôn Tín nhìn thấy Dương Nhất thì rất vui vẻ nhưng vẫn dùng biểu lộ lạnh lùng nói "Tại sao không ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, chơi nhiều ngày như vậy không mệt sao?"
"Tín Tín, cái này. . . . . ." Dương Nhất ủy khuất muốn hỏi, nhưng lại sợ hỏi ta vấn đề làm cho Mộ Ngôn Tín khó xử, ấp a ấp úng cả buổi cũng không nói nên lời.
Mộ Ngôn Tín nhìn biểu lộ cùng cách nói chuyện của Dương Nhất lập tức hiểu rõ, ngữ khí của mình quá lạnh đã hù tôm nhỏ sợ rồi, liền tiến đến ôm Dương Nhất, vui bẻ nói "Nhất Nhất, thực xin lỗi, ta không phải muốn ngươi sợ, chỉ là ta đau lòng khi ngươi chạy qua chạy lại mệt mỏi thôi, nghe lời ta, không được nghỉ lung tung. Ngươi xa như vậy đến tìm ta, ta rất vui, chúng ta về nhà trước a." Mộ Ngôn Tín nói xong tay xoa mặt Dương Nhất, hôn lên môi cô.
Dương Nhất nghe ngữ khí Mộ Ngôn Tín mềm mại lập tức cái gì nghị hoặc trong nội tâm đều không còn, nhìn Mộ Ngôn Tín chủ động hôn môi mình thì không quan tâm cái gì nữa, mỹ nhân trong lòng cớ chi không hưởng thụ một chút, cô duỗi đầu lưỡi mình chủ động đáp lại Mộ Ngôn Tín.
Mộ Ngôn Tín đưa Dương Nhất về nhà cha mẹ, đây là lần đầu tiên Mộ Ngôn Tín dẫn người về nhà. Nhâm Sơ cùng Mộ Ngôn Tín chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, cha mẹ hai bên đều quen biết, cho nên Dương Nhất là người lạ đầu tiên Mộ Ngôn Tín đưa về nhà, Mộ phụ cùng Mộ mẫu đều rất kinh ngạc, bọn họ cũng không có nói chuyện, nhìn Dương Nhất, chờ con gái giới thiệu. Mộ Ngôn Tín trên đường về đều suy nghĩ nên giới thiệu thân phận Dương Nhất gì, nàng không biết Dương Nhất suy nghĩ như thế nào, tuy nàng đã nghĩ tới về sau sẽ ngả bài cùng cha mẹ, nhưng hiện tại thật không phải thời điểm, nếu chỉ giới thiệu với cha mẹ Dương Nhất là học sinh của mình có thể lại làm cô thương tâm. Lúc Mộ Ngôn Tín kéo Dương Nhất đến cửa nhà cũng còn chưa nghĩ ra biện pháp hợp lý, người được mọi người công nhận là nữ vương cũng có lúc cũng không nghĩ ra biện pháp giải pháp vấn đề.
Dương Nhất nhìn Mộ Ngôn Tín trên đường đi như có điều suy nghĩ, liền hiểu quả nhiên là mình lỗ mãng đem cho Mộ Ngôn Tín phiền toái. Bị Mộ Ngôn Tín lôi vào nhà, lại bị Mộ phụ Mộ mẫu dùng ánh mắt ân cần hỏi thăm, liếc mắt thấy Mộ Ngôn Tín nhíu mày, liền tươi cười tiến lên "Dạ thưa cô chú, ta là đệ tử của Mộ lão sư, tên Dương Nhất, nghỉ đông đến đây du lịch, vừa vặn gặp được Mộ lão sư, đường đột đến đây thật quấy rầy các ngươi rồi." Nghe Dương Nhất nói Mộ Ngôn Tín sững sờ, cái mũi xót xót, nhưng vì có cha mẹ ở đây nên nàng lập tức thu hồi biểu lộ, trong lòng thật cảm động, Dương Nhất khéo hiểu lòng người, nghĩ muốn ôm nàng một cái.
Mộ phụ cùng Mộ mẫu nhìn cô bé gọn gàng đáng yêu rất thích, nghĩ nếu nữ nhi của mình cũng có thể vui vẻ như ánh mặt trời thế này thì tốt rồi.
"Là đệ tử của Tín Tín sao? Thật đáng yêu, bao nhiêu tuổi rồi? Lần đầu Tín Tín dẫn người bọn ta không quen về nhà làm bọn ta có chút kinh ngạc a, vừa vặn đến giờ cơm, lưu lại ăn cơm chiều đi." Mộ mẫu kéo tay Dương Nhất nói.
Dương Nhất được Mộ mẫu khen có chút thẹn thùng, mặt đỏ bừng "Thế ta quấy rầy ngươi rồi, ta năm nay 21 tuổi."
Mộ Ngôn Tín nhìn mẹ kéo tay Dương Nhất là không vui nha, Dương Nhất là của nàng, thuộc về nàng, thân thể chỉ có nàng mới được đụng chạm, mẹ nàng lôi kéo tay cô hiển nhiên làm cho nàng rất khó chịu, Mộ Ngôn Tín nheo mắt nhìn mẹ nàng đang lôi kéo Dương Nhất hỏi đông hỏi tây, mặt không biể tình bước lên rút tay Dương Nhất ra nói "Mẹ, ta mang Dương Nhất lên lầu cất hành lý, đợi lạt nữa xuống." Nói xong liền mang Dương Nhất như bay đi rồi, để lại vô số nghi hoặc cho Mộ phụ cùng Mộ mẫu.
Dương Nhất bị Mộ Ngôn Tín lôi kéo đi vào phòng của nàng, vừa vào cửa đã bị Mộ Ngôn Tín dán lên cửa, cảm giác cổ mình có chút ẩm ướt, sau đó bị mút tê rần, Dương Nhất không có phản ứng, chờ Mộ Ngôn Tín phát tiết xong sẽ nói cho cô biết nguyên nhân. Cái này là quy định bất thành văn khi du lịch lập thành, bởi vì du lịch lần đó mang Mộ Ngôn Tín đi chơi, lúc đụng phải một đứa bé ngoại quốc ôm chân Dương Nhất, Dương Nhất cảm thấy thật đáng yêu mới cúi xuống ôm đứa bé kia, kết quả đưa tới khi trở về khách sạn bị Mộ Ngôn Tín phúc hắc áp trên giường, còn bá đạo lưu lại dấu ấn trên mi mắt của cô, cong mới chịu buông tha cho cô, Mộ ngự tỷ cho biết lý do vì cô câu dẫn thiếu nữ vị thành niên, Dương Nhất nghe xong là đứng hình, cái gì mà thiếu nữ vị thành niên, rõ ràng chỉ là đứa bé, khiến cho Dương Nhất vài ngày sau đó đều mang theo cái dấu ấn trên mi mắt kia đi ra ngoài. Tính chiếm hữu của Mộ Ngôn Tín quả nhiên đáng sợ, về sau chắc bạn học Dương phải dán hàng chữ to trên người a "Tất cả quyền sở hữu thuộc Mộ ngự tỷ, xin đừng chạm vào."  ̄﹏ ̄
Dương Nhất đợi Mộ Ngôn Tín phát tiết xong, vẻ mặt chờ mong Mộ ngự tỷ cho mình một lời giải thích, Mộ ngự tỷ nhìn biểu lộ của Dương Nhất, vẻ mặt thỏa mãn nói "Câu dẫn phụ nữ có chồng." Dương Nhất sau khi nghe giải thích, cảm giác nếu bây giờ có mấy cái hiệu ứng hoạt hình thì đầu của cô nhất định là bốc khói rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...