Phải đối mặt với cảnh khó xử này như thế nào đây? Vương Tử Hựu nhất thời rối loạn..
Lúc đang suy nghĩ cách này tới cách khác thì Mạc Tịnh Ngôn mang nước ấm trở vào.
Vương Tử Hựu cùng Mạc Tịnh Ngôn đối mặt, hai người cũng không biết nên nói cái gì.
"Cái kia, uống nước trước đi" Vẫn là Mạc Tịnh Ngôn mở miệng trước.
"Cám ơn..." Đột nhiên lễ phép, kỳ thật trong lòng Vương Tử Hựu là một mảnh thê lương, thật giống như đứa nhỏ vụng trộm ở nhà xem Hentai bị người lớn bắt tại trận, vô luận biện hộ thế nào đều không thể thu hồi được cái hình tượng đáng khinh, Vương Tử Hựu phi thường hối hận, tiếc chính mình làm sao có thể uống nhiều như thế, hơn nữa Mạc Tịnh Ngôn kia sao lại hảo tâm đưa một con quỷ say như mình về nhà? Lần trước đến nhà thăm mới may mắn thoát được một nạn, không nghĩ đến lần này....
Xem ra là phúc không phải là họa, là họa thì không thể tránh được.
Vương Tử Hựu cầm ly nước ấm, vì che dấu xấu hổ không muốn nhiều lời trực tiếp đem nước thành rượu rất phóng khoáng một hơi uống cạn sạch, uống xong nàng càng không muốn nói chuyện – – xem ra ly cách nhiệt cũng phải hoàn toàn tốt, không thể đoán chính xác độ ấm của nước, Vương Tử Hựu bị bỏng đến thật sự không thể nói nên lời.
Mạc Tịnh Ngôn đứng bên giường, cũng không muốn ngồi xuống, tựa hồ rất cậu nệ: "Cô không có việc gì...thì tôi...đi về." Tựa hồ nàng cũng muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi có cái bầu không khí mà làm người khác không biết nên làm thế nào.
Poster của Mạc Tịnh Ngôn ngay tại bên người nàng, nàng không có quay đầu nhìn, nhưng Vương Tử Hựu biết rõ, nàng nhất định đã từng thấy qua.
Nữ nhân trước mặt tựa như từ trong poster bước ra.
Nàng đứng trước mặt Vương Tử Hựu không còn được như trong poster ánh mặt sáng lạn trong trẻo, ngược lại mang một ít như tiểu nữ nhân e lệ cùng ngại ngùng, cảm giác vô cùng chân thật.
"Ngủ ngon." Mạc Tịnh Ngôn quay người muốn đi.
Vương Tử Hựu hỏi mình, cố gắng lâu như vậy là vì cái gì? Vứt bỏ tôn nghiêm đến tột cùng là vì cái gì? Không phải vì muốn đến gần nữ nhân này sao? Vì cái gì hiện tại người đã ở trong phòng của mình, thậm chí trước đây khi quay phim cũng từng ôm hôn nàng.
Lời thổ lộ chân thật vì sao mình vẫn không thể nói nên lời?
Mạc Tịnh Ngôn đi hai bước lại dừng, quay người.
Vương Tử Hựu ngẩng đầu nhìn Mạc Tịnh Ngôn.
Mạc Tịnh Ngôn khuôn mặt nhuộm ánh sáng, hai bên má bị ánh sáng từ phòng khác chiếu vào vàng nhạt, ngũ quan lại ẩn trong bóng tối, khiến người nhìn không thấy rõ nét mặt của nàng.
"Cô...!Có cái gì muốn nói với tôi không?" Mạc Tịnh Ngôn đột nhiên hỏi.
Vương Tử Hựu hỏi: "Chị muốn nghe gì?"
Mạc Tịnh Ngôn dùng dũng khí nhắc đến không ngờ lại bị hỏi ngược lại, khiến nàng bị đả kích lớn, cảm thấy bốn chữ tự mình đa tình vọt vào lòng của nàng khiến cho nàng quân lính tan rã.
"Không có gì thì tôi đi đây..." Lại một lần nữa cáo biệt, lần này Mạc Tịnh Ngôn vô cùng kiên quyết.
Thế nhưng nàng còn chưa đi đến cửa Vương Tử Hựu đột nhiên xông lên ngăn cửa, "Cạch" một tiếng đóng lại.
Mạc Tịnh Ngôn càng thêm hoảng sợ, còn không kịp phản ứng Vương Tử Hựu giữ chặt cổ tay nàng, cả người đè lên, đem Mạc Tịnh Ngôn đặt ở phía sau cửa, hung hăng hôn nàng.
Mạc Tịnh Ngôn không phải lần đầu tiên bị Vương Tử Hựu hôn, nhưng là trước kia hoặc là quay phim, hoặc là say rượu.
Nhưng lúc này Mạc Tịnh Ngôn có thể khẳng định Vương Tử Hựu hoàn toàn tỉnh táo, nàng bây giờ vô cùng thanh tỉnh.
Nhưng nụ hôn của nàng không như trước đó nhiệt tình đến vậy, Vương Tử Hựu gắt gao dán vào người nàng, theo thói quen bưng lấy khuôn mặt Mạc Tịnh Ngôn, Mạc Tịnh Ngôn có thể cảm thấy nhiệt độ cơ thể Vương Tử Hựu dị thường nóng đến phỏng người, độ ấm kia tựa hồ truyền đến trên trên người Mạc Tịnh Ngôn, làm cho nàng dần cảm thấy được khô nóng.
Vương Tử Hựu thấy Mạc Tịnh Ngôn cũng không phản kháng, ngược lại còn thuận theo để cho mình hôn, càng thêm muốn xâm lược, Vương Tử Hựu không thể tiếp tục chỉ hôn mà còn dùng đầu lưỡi dây dưa.
Nàng nâng lấy cằm của Mạc Tịnh Ngôn đem mặt của nàng nghiêng qua một bên, lộ ra chiếc cổ dài nhỏ trắng như tuyết.
Chỉ có ánh trăng lờ mờ trong không gian tối đen lại bị chiếc cổ trắng nõn của Mạc Tịnh Ngôn hấp thụ ánh sáng, Vương Tử Hựu hoàn toàn không có cách nào khắc chế mình muốn đem Mạc Tịnh Ngôn cả người ăn tươi, một tay chặt chẽ ôm eo nàng, một tay vòng ra phía sau đỡ cái ót của nàng, đầu chui vào cổ nàng, ở chỗ đó hôn.
Mạc Tịnh Ngôn cảm giác mình sắp bị Vương Tử Hựu tiến công cướp đi tất cả khí lực, hai chân từng đợt mền nhũn, nếu không phải bị dán ở cửa, eo bị Vương Tử Hựu ôm, Mạc Tịnh Ngôn sợ mình sẽ mất mặt mà hai chân co quắp té ngã trên mặt đất.
Mạc Tịnh Ngôn cắn môi không để cho mình phát ra bất kỳ âm thanh nào, mẹ Vương Tử Hựu còn ở ngoài phòng khách, tuy tiếng đóng cửa vừa rồi có thể không làm nàng nghi ngờ bao nhiêu, tuy nhiêu nếu truyền ra thanh âm kỳ quái thì mẹ nàng nhất định sẽ đi đến!
Tiểu quỷ này có mấy lá gan, mẹ mình còn ở bên ngoài mà dám làm những chuyện này! Mạc Tịnh Ngôn cũng không dám phản kháng sợ bị mẹ Vương Tử Hựu thấy được một màn nóng bỏng.
Mạc Tịnh Ngôn dung túng lại để cho Vương Tử Hựu càng thêm làm càn, mà sau lưng Mạc Tịnh Ngôn chính là cửa gỗ, trước mặt lại là một Vương Tử Hựu sắp mất đi lý trí, tiến không được lại lui không xong, nàng bị nhốt ở giữa, có chút cảm giác khóc không ra nước mắt.
Nhưng Vương Tử Hựu đã hôn đến lửa nóng như vậy, hết lần này đến lần khác lửa nóng lại hàm chứa ôn nhu.
Đã lâu, Mạc Tịnh Ngôn không có bị ai ôn nhu như vậy mà ôm qua, hơn nữa phần tình cảm này không phải là ở trong phim ảnh, đây là hiện thực chân thật, Mạc Tịnh Ngôn tự mình cảm nhận ôn hòa, mà không phải vì người khác...
Nghĩ đến điểm này Mạc Tịnh Ngôn đột nhiên người từ trong mộng tỉnh dậy, hai tay đỡ vai Vương Tử Hựu dùng sức đẩy ra, hạ giọng nói: "Đủ rồi, Vương Tử Hựu, thả tôi ra..."
Vương Tử Hựu hoàn toàn không để ý nàng phản kháng, ngược lại trêu chọc nàng: "Tôi như thế nào cảm thấy chị cũng rất có cảm giác? Ân? Tôi ngừng chị sẽ không vui..." Vương Tử Hựu tiếp tục hôn nàng, thậm chí một tay từ ngoài chui vào phía dưới y phục của Mạc Tịnh Ngôn.
Mạc Tịnh Ngôn bị một phen trêu chọc nói không nên lời tức chết đi được, vốn không có ý định nói lập tức phun ra: "Cô không thích tôi cũng đừng đối với tôi làm những chuyện này!"
Vương Tử Hựu kiên định trả lời: "Ai nói tôi không thích chị!!"
"Cô thích là Bạch Khiết! Không phải tôi!"
Mạc Tịnh Ngôn nói những lời này lập tức làm Vương Tử Hựu ngừng hành động, ngẩng đầu, nháy mắt một cái nhìn Mạc Tịnh Ngôn trừng mắt.
Trong mắt kia hiện lên tia kinh ngạc, cũng có...!áy náy.
Mạc Tịnh Ngôn trong lòng cười lạnh, quả nhiên là bị chạm trúng tim đen sao? Quả nhiên mình nói đúng!
Vương Tử Hựu cam chịu để cho Mạc Tịnh Ngôn kìm nèn trong lòng, thuận thế đẩy nàng ra.
"Mạc tỷ...Tôi..." Vương Tử Hựu không biết làm thế nào, mà Mạc Tịnh Ngôn từ góc độ này nhìn sang, từ vai Vương Tử Hựu một lần nữa thấy bên cạnh giường nàng trên tường dán poster "Bạch Khiết" cầm trong tay đàn vĩ cầm, tươi cười như ánh mặt trời.
Mạc Tịnh Ngôn tĩnh lặng sửa sang lại quần áo, một lần nữa nói: "Tôi đi..." Thanh âm lại khàn khàn.
Động tác của Mạc Tịnh Ngôn thật chậm chạp, tựa như mất hồn lạc phách, mà Vương Tử Hựu cũng nhẹ nhàng giữ chặt tay Mạc Tịnh Ngôn, mang theo lời cầu khẩn đau lòng nói: "Mạc tỷ...đừng chán ghét tôi..."
Mạc Tịnh Ngôn trầm mặc vài giây, cuối cùng ôn hòa "Ân" một tiếng, mở cửa đi ra ngoài.
Bên ngoài vang lên tiếng Mạc Tịnh Ngôn cùng mẹ Vương Tử Hựu đối thoại, Vương Tử Hựu tựa ở cửa phòng ngủ, nghe Mạc Tịnh Ngôn nhẹ giọng cáo biệt.
Mạc Tịnh Ngôn không trách Vương Tử Hựu vô lễ, thậm chí ôn nhu bao dung hành vi hoang đường của nàng như vậy, nhưng là càng khiến Vương Tử Hựu thêm khổ sở.
Thích Mạc Tịnh Ngôn cùng với thích Bạch Khiết, chẳng lẽ không phải cũng cùng là một người sao?? Vương Tử Hựu trong lòng hỏi mình rất nhiều rất nhiều lần, cuối cùng ngay cả chính nàng cũng mờ mịt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...