Editor: Vện
Trước đó Đinh trắc phi đã nhỏ nhẹ ám chỉ với Nguyên Vương mới “đả thông” được cái tên chỉ biết nữ nhi tình trường.
Lúc này, quả thật phủ Nguyên Vương phải có một người kế thừa danh chính ngôn thuận.
Đáng tiếc, Vương phi ngã bệnh, ba cái chuyện sắc phong Nguyên Vương vứt ra sau đầu.
Đinh trắc phi kiên nhẫn chờ mấy ngày không thấy tin tốt, cuối cùng không ngồi yên được nữa.
“Nam nhân vô dụng, trong đầu ngoài tình tình ái ái không biết còn chứa cái gì!” Đinh trắc phi tức tối vỗ bàn.
Nàng lại không nghĩ rằng, nếu không phải Nguyên Vương trời sinh đa tình thì nàng làm gì được bước chân vào Vương phủ, còn được phong trắc phi.
Đinh trắc phi đi tới đi lui mấy vòng mới đứng lại, mắt lộ ánh sáng lạnh lẽo.
“Không được, không thể cứ đợi như vậy! Tiểu Hà!”
Một nha hoàn áo xanh cúi đầu vào.
“Phu nhân có gì sai bảo”
“Ngươi ra ngoài thêm một chuyến, nói Lý Đại làm như vầy…” Đinh trắc phi thì thầm vào tai Tiểu Hà.
Tiểu Hà nghe xong, đứng bất động.
Đinh trắc phi cau mày nhìn nàng, Tiểu Hà ngẩng đầu đối diện nàng, ánh mắt nào phải tỳ nữ hèn mọn.
“Phu nhân, gia có nói rồi, Tạ Cảnh Tu đã chết, phủ Nguyên Vương không đáng ngại, có thâu tóm được Vương phủ hay không không quan trọng.” Tiểu Hà nhẹ giọng nói.
Đinh trắc phi tái mặt, “Ngươi… ngươi nói gì! Đừng quên ai mới là chủ nhân ngươi!”
Tiểu Hà chỉ cúi đầu nói, “Chuyện của Tạ Cảnh Tu đã gây kinh động rất lớn, gần đây kinh thành phải nên yên ắng.”
“Ngươi không muốn thay ta truyền tin cho Lý Đại đúng không!” Đinh trắc phi bấu ngón tay vào lòng bàn tay, dữ tợn trừng nàng.
Tiểu Hà khom người, “Phu nhân làm chủ quá lâu, chắc đã quên thân phận của mình rồi nhỉ Lý Đại và nô tỳ đều là người của gia. Nếu phu nhân vì chuyện riêng mà phá hỏng đại sự, Nhị thiếu gia coi như được kế thừa Vương phủ, phu nhân thật sự cho rằng các ngươi nước lên thuyền lên à.” Nói xong xoay người ra ngoài.
Lần này Đinh trắc phi không cản nàng, mặt tái mét nhìn ra cửa.
Nàng làm trắc phi Vương phủ mười mấy năm, tay nắm đại quyền, ngay cả Thế tử cũng có thể hãm hại tùy thích, toàn phủ Nguyên Vương bị nàng thao túng. Suýt chút nàng cũng tự cho mình là quý phu nhân cao cao tại thượng.
Nàng thật sự đã quên, đúng là đã quên những ngày tháng đáng sợ không được thấy ánh mặt trời, các nàng vĩnh viễn bị điều khiển dưới bàn tay người kia…
—o0o—
Trong thâm cung, cũng có một nữ nhân quyền lực tối cao cẩn thận ngẫm nghĩ.
Hai cung nữ yên lặng đứng một bên, chờ nữ tử đẹp như thiên tiên ra quyết định.
“Hắn… cuối cùng đã ra tay rồi…” Lý quý phi thở dài, âm thanh êm dịu như gió xuân Giang Nam.
Ngày ấy làm mê đắm Hoàng đế trẻ tuổi đầy hứa hẹn là nhờ bộ dáng ôn hòa không tranh giành này.
Lúc tiền Thái tử chết trẻ, đế vương còn thật tâm đau xót. Nhưng bây giờ, ngài dung túng cho một phi tần dồn ép chính cung Hoàng hậu, trơ mắt nhìn con trai mới năm tuổi giãy dụa trong tuyệt vọng.
Có kỷ cương trên đầu, Hoàng hậu có con trai, ngài rất khó để lập Thái tử mới. Nhưng nếu chính Hoàng hậu bất lực, không bảo vệ được huyết mạch duy nhất thì sao
“Nương nương, Lý tướng truyền tin, năm nay trời giáng đại hạn, đâu đâu cũng có lưu dân, quan phủ không còn trấn áp nổi. Ngoài kinh thành nổi lên khởi nghĩa, thiên tử vì gian phi hại nước mà tàn sát trung lương, làm chuyện bất nghĩa, đây là trời phạt. Đương kim thiên tử đã mất lòng dân, chỉ khi có quân chủ mới tài đức đăng cơ mới có thể bình ổn thiên tai.”
Cung nữ nói nhỏ nhẹ, cứ như không chút để ý mỹ nhân này chính là gian phi trong lời lan truyền.
“Gian phi…” Lý quý phi cười hai tiếng, “Gian phi à…”
Nàng quả là xứng với cái danh gian phi.
Nàng dùng độc dược đầu độc Hoàng đế, nàng đã hại bao nhiêu người rồi Chính nàng cũng không đếm được. Cả nhà Quách gia trung liệt, Thái tử lương thiện, Thái phó cơ trí, Ngự sử ngay thẳng chính trực. Ngay đến Hoàng đế, chẳng phải cũng từ một quân vương anh minh thành u mê hồ đồ đó sao
Nếu không phải cần nhanh chóng hủy diệt vương triều, nàng muốn san bằng phủ Việt Bắc hầu không biết điều kia chỉ là chuyện dễ như ăn cháo.
Năm xưa tiền Thái tử chết dưới tay nàng, bây giờ tiểu Thái tử năm tuổi đau yếu nhiều bệnh cũng do thủ đoạn của nàng, nhưng lúc này Hoàng hậu ngu xuẩn đột nhiên thông minh hẳn lên mới miễn cưỡng giữ được mạng cho thằng nhãi kia. Đương nhiên, chủ yếu là nàng không muốn để thằng nhóc kia chết nhanh như vậy.
“Phi Hoa tỷ tỷ, Vấn Liễu tỷ tỷ, các ngươi nói xem, tại sao tất cả nam nhân trên đời đều khinh thường nữ nhân” Lý quý phi đứng dậy, xoay hai vòng, chiếc váy dài chuyển động như nước chảy, cười nói.
Hai cung nữ nhìn nhau, không ai trả lời.
“Chỉ có một người thấy được nữ nhân đáng sợ thế nào…” Lý quý phi thong thả ngồi xuống, ý cười trong mắt tắt liệm, “Đáng tiếc, hắn cũng không thấy hết toàn bộ.”
Cung nữ Phi Hoa hỏi, “Yên Nhi, ngươi định làm gì”
Lý quý phi cười nhạt lắc đầu, lát sau nói, “Lục hoàng tử của chúng ta, ngày mai hẳn sẽ xảy ra chuyện…”
Lục hoàng tử, con trai duy nhất của Hoàng hậu, Tống Triều Nghiên mới có năm tuổi.
“Nếu Lục hoàng tử gặp bất trắc, hoàng thượng vì thương con mà nóng ruột, e sẽ tổn hại long thể.” Lý quý phi như hơi lo lắng nói, “Không thể lơ là, mong Vấn Liễu tỷ tỷ chú tâm nhiều vào.”
Vấn Liễu nheo mắt, vẫn không trả lời.
Đại sảnh rộng lớn im lặng một lúc.
Phi Hoa hỏi, “Yên Nhi, ngươi mạo hiểm như thế có đáng không”
Thần sắc cười như không cười của Lý quý phi phai nhạt, một lúc lâu sau nói, “Ta rốt cuộc phải suy tính cho Lễ Nhi… từ lúc sinh ra, nó đã là Hoàng tử cao quý, tuyệt đối…” Âm điệu êm ái lộ vẻ nghiến răng nghiến lợi, “Không thể làm nô tài cho kẻ khác.”
Dù là người kia cũng không được.
—o0o—
Phía Tây kinh thành có một ngõ nhỏ, là chỗ tụ tập của một gánh hát, mỗi ngày người qua kẻ lại, vô cùng náo nhiệt.
Một bóng người vội vã men theo con hẻm tối, lách vào một đại viện.
Gánh hát này mới chuyển đến dạo gần đây, chưa từng mở màn biểu diễn. Những tên hàng rong ngoài phố nhìn vào ngõ như nhìn kẻ thù, muốn thấy bọn họ có tuyệt chiêu gì mà cướp miếng cơm manh áo của chúng.
Nhưng gánh hát này cực kỳ tĩnh lặng, mãi đến hôm nay vẫn không có ai ra ngoài biểu diễn.
Người kia gõ cánh cửa sơn đen loang lổ mấy cái, lập tức vào đại sảnh.
“Chủ nhân, Tiểu Hà bên cạnh Đinh trắc phi ra ngoài mấy lần, lần nào cũng vào cửa tiệm kim chỉ.” Người đang nói mặt đen như than mà hai mắt sáng rực, dáng người gầy nhưng mạnh mẽ, vai rộng eo thon, đúng là Nhị Cửu đã bị chuyển công tác đến tư quân phủ Nguyên Vương.
Tư quân trên danh nghĩa đã mất, Tạ Cảnh Tu lại triệu hồi hắn về.
Nam nhân ngồi ghế chủ vị mặc y phục đen tuyền, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, tay áo bó thêu họa tiết mây trời, cổ áo mở rộng trưng ra xương quai xanh rắn chắc.
Chính là Tạ Cảnh Tu mấy ngày không gặp.
Giờ không làm Nguyên Vương thế tử nữa, đổi sang làm bầu gánh.
Nhị Cửu nói tiếp, “Thuộc hạ đã điều tra cửa tiệm kim chỉ đó, là tiệm cũ mấy chục năm, tạm thời không thấy có vấn đề.”
Ngón tay đang nhịp bàn ngừng lại, Tạ Cảnh Tu đứng lên, “Không cần điều tra nữa, cứ bắt Tiểu Hà lại. Chúng ta nên trở về rồi.”
Chuyến đi đến chùa Hộ Quốc là do Đinh trắc phi giật dây Nguyên Vương, vốn tưởng chỉ là vài thủ đoạn mờ ám của hậu viện, không ngờ lại đụng phải địch thủ mạnh như vậy.
Trước đó đã có một Lô thị, Tạ Cảnh Tu cảm giác Đinh trắc phi cũng là nữ nhân cất giấu vô số bí mật.
Hai mươi mấy năm qua nàng chưa bao giờ sử dụng thế lực kia, bởi vậy y không phát hiện.
Lô thị và Đinh trắc phi rốt cuộc có quan hệ gì không Hậu viện của các mệnh quan kinh thành có còn ẩn núp những nữ thân thâm tàng bất lộ như thế không
Thế gia đại tộc nào cũng vậy, dù là gia chủ cảnh giác cao độ, có ai lại đi đề phòng người chung chăn gối với mình mười mấy năm
Nếu là có người rắp tâm sắp đặt, chắc chắn mưu đồ không nhỏ.
“Chủ nhân, giờ đã có chút mặt mũi, thật sự không cần điều tra à” Nhị Cửu hỏi.
Tạ Cảnh Tu lắc đầu.
Người bày ra bố cục này ắt hẳn cực kỳ kiên nhẫn. Đinh trắc phi ở Vương phủ hơn hai mươi năm mà chưa từng liên lạc với bọn họ, Lô thị trở thành nghèo túng mà tình nguyện làm lụng để sống qua ngày chứ không đầu phục kẻ khác, các nàng sợ ảnh hưởng đến thời khắc bọn họ thu lưới, không thể tiết lộ nhiều hơn.
Hiện tại tìm ra được cửa tiệm kim chỉ ngụy trang kia đã là cực hạn.
Một thị vệ khác cười nói, “Chúng ta sẽ rời kinh thành ngay thôi, còn quản tên kia làm chi Âm mưu dương mưu này nọ có liên quan gì đến chúng ta đâu, Nhị Cửu ngươi ngốc quá.”
Nhị Cửu cười gượng, không nói thêm nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...