Editor: Vện
Sau khi phòng nuôi cấy xây xong, Tiêu Ngự lập tức bắt tay nuôi giòi sạch.
Ở hiện đại, muốn nuôi giòi trị liệu yêu cầu môi trường vô trùng, bây giờ Tiêu Ngự thiết lập năm trạm kiểm soát, ra vào đều phải rửa tay thay quần áo, chu trình cực kỳ nghiêm ngặt, may mà những người khác chả ai có hứng thú nuôi mấy con này, chỉ có mỗi mình hắn bận tối mặt tối mũi.
Mọi người không biết chi tiết, chỉ biết dụng cụ thủy tinh kia gọi là “ống nuôi cấy”, mỗi ngày đổ sữa bò và mật ong vào, ngoài phòng đốt mấy chậu than để giữ ấm.
Quả thực hết sức xa xỉ.
Tiêu Ngự chưa từng che giấu bí quyết, bởi vậy chuyện hắn dùng giòi trị thương cho Lâm tướng quân được lan truyền nhanh chóng mặt.
Việt Bắc hầu biết được, nhất thời không biết nên thất vọng hay thở phào nhẹ nhõm, không ngờ Quảng An đường thật sự tìm được cách khắc chế độc “khuê mộng”.
Ban đầu hắn không biết chuyện Chu Ngôn làm, tuy hắn thiên vị con trai nhỏ nhưng không hề có ý dùng phương pháp cực đoan gây thương tổn trưởng tử, huống hồ mấy năm nay hắn ở biên cương xa xôi, kinh thành đều nhờ trưởng tử chống đỡ, hắn mới có thể toàn tâm toàn ý trấn thủ biên ải, không có áp lực.
Nhưng Chu Ngôn tiền trảm hậu tấu, lại đau khổ khóc lóc cầu xin cho thiếp thất và đứa con hắn yêu thương nhất, Việt Bắc hầu qua cơn giận cũng không trừng phạt Chu Ngôn. Nguyên nhân lớn nhất là hắn biết việc này không cách nào cứu vãn, cái chân của trưởng tử chắc chắn đã bị phế bỏ, bây giờ chỉ cần Chu Ngôn bảo trụ tính mạng Lâm Hiển. Hắn cũng không rõ ràng tâm tư của mình, thuận theo đề nghị của Chu Ngôn, đến Quảng An đường đòi người.
Tổn thương đã gây ra rồi, việc cấp bách là phải giữ mạng Lâm Hiển, không phải sao.
Vậy mà không ngờ, thiếu niên đại phu ngang ngược của Quảng An đường tình nguyện đắc tội hắn và toàn phủ Việt Bắc hầu cũng không muốn giao trả Lâm Hiển. Rõ ràng không tìm ra cách chữa mà vẫn ngoan cố không chịu thả người, Lâm Hiển lại còn đồng tình với những người đó, thậm chí Việt Bắc hầu còn oán trách Lâm Hiển giao tính mạng cho người khác để chống đối phủ Việt Bắc hầu, không muốn về với hắn, cứ như ông cha này sẽ làm hại con mình!
Chờ đến lúc Lâm Hiển bị đám người kia hành hạ chỉ còn nửa cái mạng rồi sẽ hối hận.
Không ngờ cái tên ngông cuồng kia chỉ cần ba ngày đã gióng trống khua chiêng đã tìm ra được biện pháp.
Kịch độc “khuê mộng” danh chấn quân đội, nổi tiếng không có thuốc giải lại bị một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch phá giải chỉ trong ba ngày! Còn dám lấy đám giòi buồn nôn mà chữa!
Sau khi trở về, Chu Ngôn đã phân tích tình hình cho hắn, Việt Bắc hầu càng lúc càng cho là Quảng An đường cố ý, bọn họ cố ý dùng phương pháp thô bỉ này để sỉ nhục phủ Việt Bắc hầu.
“Hầu gia, lần này chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua. Phượng Chiếu Ngọc kia chỉ muốn thu mua lòng người, thị phi gì cũng dám dính vào, tuy Hầu gia không phải sợ hắn, nhưng có là vua cũng thua thằng liều, cứ để hắn nói lung tung sẽ tổn hại danh tiếng Hầu gia.” Chu Ngôn thăm dò cơn giận của Việt Bắc hầu, vội nói.
Hắn vốn muốn bắt Lâm Hiển về cắt chân, tốt xấu gì cũng giữ được mạng, nhưng chính Lâm Hiển không muốn về, vậy thì đừng trách hắn không chừa đường sống.
Việt Bắc hầu nghĩ đến tin đồn bên ngoài, cũng hết sức đau đầu.
Chu Ngôn lại châm thêm, “Hầu gia nên biết, nếu tiếp tục để Quảng An đường làm xằng làm bậy, chỉ sợ thật sự nguy đến tính mạng Đại thiếu gia…”
Chu Ngôn nghĩ đến dáng vẻ vênh váo của Phượng Chiếu Ngọc lúc nhục mạ hắn, lòng dấy lên phẫn nộ. Đáng tiếc Phượng Chiếu Ngọc có phủ Nguyên Vương làm chỗ dựa, hắn không thể đụng vào. Nhưng Việt Bắc hầu thì khác, chỉ cần chuyển mối hận của Hầu gia lên Quảng An đường, có phủ Nguyên Vương làm chỗ dựa thì đã sao Trước mặt thánh thượng, Phượng Chiếu Ngọc không bằng một cái lông của phủ Việt Bắc hầu.
Việt Bắc hầu nghe xong, quái dị nhìn hắn, Chu Ngôn không biết chủ nhân nghĩ gì, chỉ thành thật mà cười.
Việt Bắc hầu tức Quảng An đường tự tiện, nhưng cũng suy nghĩ lời Phượng Chiếu Ngọc đã nói, hắn đề phòng trưởng tử và chính thất phu nhân làm hại ái thiếp, nhưng trên thực tế, chính thất phu nhân chẳng thèm để ý trắc phu nhân hắn âm thầm rước vào, cũng chưa từng động vào con trai nhỏ của hắn.
Ngược lại, người đang hấp hối nằm trên giường bệnh, sống chết khó nói lại là trưởng tử của hắn…
Huynh muội Chu Ngôn, Chu Ngữ vốn là đại phu hành tẩu giang hồ, Chu Ngôn y thuật cao siêu, Chu Ngữ còn có võ công, trước lúc thành thân, huynh muội hai người cứu hắn một mạng, hắn còn không cẩn thận phá hủy trong sạch của Chu Ngữ. Vì cơ duyên đó, nói hắn phản nghịch phụ mẫu cũng được, hắn thật sự thâm tình với Chu Ngữ, hắn tốn năm năm theo đuổi Chu Ngữ, sau đó dẫn Chu Ngữ cao chạy xa bay, rời khỏi phủ Việt Bắc hầu.
Huynh muội hai người là ân nhân cứu mạng hắn, những năm gần đây còn tận tâm tận lực giúp đỡ hắn, Chu Ngữ không phải loại nữ nhân chỉ biết ru rú trong hậu viện, nàng vô cùng giỏi giang, đi theo hắn đã chịu không ít khổ sở, trải qua vô số chuyện lớn, có thể xem là hiền thê chân chính của hắn.
Bây giờ Chu Ngôn tự ý đối phó Lâm Hiển, cố tình lại suy nghĩ cho muội muội và con trai hắn, cho con trai nhỏ Lâm Dục hắn yêu thương nhất, Việt Bắc hầu có muốn cũng không thể trách tội.
“Sau này ngươi đừng xen vào chuyện Lâm Hiển nữa.” Việt Bắc hầu trầm giọng nói.
Chu Ngôn thấy hắn nói không khớp ý mình, lòng trĩu xuống, ngoài mặt vẫn thản nhiên, cười hành lễ, “Hầu gia yên tâm, chỉ cần hắn không đụng đến Dục thiếu gia, ta đương nhiên sẽ không ra tay.”
Việt Bắc hơi khựng lại, khoát tay bảo hắn lui xuống.
Không chỉ có Việt Bắc hầu nghe thấy lời lan truyền, ngay cả Việt Bắc hầu phu nhân ở sâu trong hậu viện cũng nghe được.
Trong lúc Tiêu Ngự tiến hành quá trình trị liệu bằng giòi, Việt Bắc hầu đột nhiên đặt mua hai tòa nhà ngay đầu phố, phô trương thanh thế ầm ĩ.
Phùng đại phu và Tần Cánh đứng một bên nhìn Tiêu Ngự dùng nhíp cẩn thận gắp mấy con giòi ngâm trong nước thuốc đặc chế, thả từng con lên vết thương của Lâm Hiển.
Lâm Hiển cắn chặt răng, không nói tiếng nào, chỉ là sắc mặt trắng bệch đã phơi bày nội tâm đang sợ hãi.
Để loài sâu bọ gặm xác chết cắn máu thịt mình, cảm giác không phải đau đớn bình thường, còn là khiêu chiến với tâm lý.
“Tổng cộng năm mươi con.” Tiêu Ngự thả xong, thở nhẹ một hơi, dùng băng gạc cẩn thận bọc vết thương, “Sáu canh giờ đổi thuốc một lần.”
Nhìn từng lớp băng gạc quấn kỹ vết thương lúc nhúc giòi, dù Lâm Hiển đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng sâu trong nội tâm vẫn thấy kinh dị.
Hắn cực lực nén xuống, mặt vẫn trưng nụ cười.
“Đa tạ Phượng đại phu.”
Tiêu Ngự cười nói, “Ngươi không cần cảm ơn ta, cũng đừng sợ mấy con giòi. Ngươi chỉ cần nghĩ chúng nó nhận nhiệm vụ ăn phần thịt thối rữa, tuyệt đối không tổn thương tế bào khỏe mạnh, sau khi ăn xong chúng nó sẽ nghỉ ngơi, không phải hạng lòng tham không đáy đâu.”
Lâm Hiển nghe vậy, gương mặt tái mét nở nụ cười, “Theo lời Phượng đại phu, hình như chúng nó rất thân thiện.”
“Dơ bẩn nhất là lòng dạ tiểu nhân, ngươi không phải chưa chứng kiến.” Tiêu Ngự nói rồi đứng dậy, “Mấy con trùng này được nuôi trong sữa và mật, Lâm tướng quân thật sự không cần phải tạo gánh nặng tâm lý.”
Tiêu Ngự an ủi mấy câu, Lâm Hiển đã thoải mái hơn nhiều.
Tần Cánh đuổi theo, cười nói, “Phượng đại phu còn nói ta thích hợp đi khuyên giải người khác, rõ ràng Phượng đại phu mới là cao thủ dụ dỗ. Ta thấy Lâm tướng quân nghe ngươi nói xong còn tiếp thu hơn lời ta nhiều.”
Tần Cánh xem Lâm Hiển là đại tướng quân oai dũng kiên cường, còn trong mắt hắn, Lâm Hiển chỉ là một bệnh nhân trẻ, hiệu quả dĩ nhiên khác nhau.
“Bên ngoài bu kín người làm và học trò của y quán khác, họ đang chờ xem biện pháp này có thể chữa được loại thương tích thối rữa nghiêm trọng này không.” Tần Cánh nói.
“Muốn chờ thì cứ chờ đi.” Tiêu Ngự cười nói, “Ta đang tính biên soạn cách này ra giấy, gộp với nội dung nghiên cứu lúc trước, đóng thành sách rồi đem in, bọn họ muốn xem thì mua sách đi rồi tha hồi nghiền ngẫm.”
Tần Cánh đã đọc qua bút ký của Tiêu Ngự, nội dung là toàn bộ tri thức của hắn, được phân loại và chú thích kỹ càng, nội bộ Quảng An đường có thể đọc thỏa thích.
Hắn cho rằng đây đã là cực hạn, không ngờ Tiêu Ngự còn muốn trưng ra cho người khác xem. Mua một quyển sách mất bao nhiêu tiền Chỉ cần lấy đại một mục trong sách thôi cũng đủ khiến đám đại phu tranh nhau đổ máu, hưởng lợi cả đời.
Tần Cánh triệt để câm nín. Hắn không phải người nhỏ mọn mà nhìn còn thấy đau lòng, nhưng Phượng đại phu không quan tâm, hắn cũng không tiện nói.
Sáu canh giờ sau, Tiêu Ngự tháo băng gạc trên chân Lâm Hiển, mấy con giòi bé xíu giờ ăn đến ú na ú nần, men theo thuốc tranh nhau bò ra khỏi miệng vết thương, Phùng đại phu và Tần Cánh nhìn mà mặt không còn hột máu, cảm giác buồn nôn đã lên đến cổ.
Tiêu Ngự bắt hết giòi, cẩn thận kiểm tra.
“Đủ năm mươi con, không hơn không kém.” Tiêu Ngự thở ra.
Lâm Hiển và những người khác thả lỏng.
Ngoài miệng Tiêu Ngự nói rất bình tĩnh chứ trong lòng cũng thấp thỏm. Lỡ mà thiếu một, hai con, dù không tạo nên tổn thương về mặt vật lý nhưng áp lực tâm lý đủ để khiến bệnh nhân suy sụp.
Tiêu Ngự dùng nước muối sinh lý rửa vết thương, Phùng đại phu quan sát tỉ mỉ, mừng quýnh nói, “Phượng đại phu quả nhiên nói không sai, phương pháp này trị liệu cực kỳ hiệu quả!”
Tình trạng vết thương khởi sắc hơn trước lúc trị liệu rất nhiều, mọi người không khỏi bừng bừng phấn chấn.
Trước lạ sau quen, lần thứ hai thả giòi vào vết thương, cả Tiêu Ngự lẫn Lâm Hiển đã thoải mái hơn nhiều.
Vẫn sáu canh giờ đổi thuốc một lần, sau khi đổi năm lần, tế bào hoại tử trong vết thương đã được xử lý sạch sẽ.
Để bảo đảm, lần thứ sáu lại thả ba mươi con vào, lúc tháo băng chúng vẫn teo tóp, không còn dáng vẻ núc ních sau khi ăn no.
“Ngược lại làm chúng nó bị đói rồi.” Bây giờ Lâm Hiển đã có thể vô tư cười đùa.
Mọi người hào hứng ra mặt, Tần Cánh lại tiếp tục dùng thuốc mình điều chế đắp vết thương.
Từ lúc Việt Bắc hầu đại náo Quảng An đường đến nay mới có năm, sáu ngày, Lâm Hiển hồi tưởng lại, cảm giác như đã qua mấy trăm năm.
Hắn không biết, trong vòng mấy ngày mà phủ Việt Bắc hầu đã xảy ra liên tiếp chuyện lớn “danh chấn kinh thành”.
Được 3/4 chặng đường rồi, tôi tạm ngưng edit đến hết tháng, tăng ca xong quay lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...