Editor: Vện
Tiêu Ngự không có thời gian đùa nhây với Tạ thế tử, lôi kéo y nói, “Phủ Việt Bắc hầu muốn bắt người, ngươi mau ra chặn đi.”
Vừa ra cửa đã thấy Phượng Chiếu Kỳ và Lục Dung Dung toát mồ hôi hột đứng chờ.
Tạ thế tử là công tử thế gia quý giá như vàng, vậy mà bị ca ca/sư phụ kéo ra chặn đường, tuy Thế tử có thể sai người hầu ra tay nhưng ca ca/sư phụ cũng không để tâm!
Tạ Cảnh Tu nhíu mày, “Lâm Hiển Chẳng phải vết thương của hắn đã được chữa rồi sao Cần đắp thuốc băng bó hay dưỡng thương thì cứ việc để hắn về phủ Việt Bắc hầu, cần gì phải giữ lại đây.”
Mặt Tiêu Ngự buồn rầu, trầm giọng nói, “Nhưng lúc Tần Cánh thay thuốc, phát hiện thương thế của hắn có dấu hiệu chuyển biến xấu.”
Hắn vừa dứt lời, Lục Dung Dung đã tiến vào nói, “Sư phụ, Tần tiểu đại phu nói thuốc hắn điều chế tuyệt đối không có vấn đề, Lâm tướng quân vốn sắp khỏi hẳn rồi! Da non cũng đã mọc. Nếu có vấn đề, nhất định là có người động tay động chân!”
Tạ Cảnh Tu nhìn Tiêu Ngự, Tiêu Ngự cũng trầm mặt gật đầu.
“Ta e đúng là như thế.”
Tiêu Ngự hoàn toàn tin tưởng Tần Cánh và phương thuốc của hắn. Trước kia Tần Cánh từng chăm sóc cánh tay của Chu Chiêu, hắn có nhiều kinh nghiệm về phương diện ngoại thương hơn bất cứ ai. Sau khi giải phẫu xong, Lâm Hiển vẫn do Tần Cánh chăm sóc, dưới điều kiện không có kháng sinh mà vết thương của Lâm Hiển có thể hồi phục nhanh như vậy, không có bất kỳ dấu hiệu nhiễm trùng nào, tất cả đều nhờ tính cẩn thận và bản lĩnh của Tần Cánh.
Bây giờ vết thương của Lâm Hiển đột nhiên chuyển biến xấu, lấy tính cách của Tần Cánh, nếu hắn dám khẳng định phương thuốc và cách chăm sóc của mình không có vấn đề, vậy thì chắc chắn nguyên nhân không phải do hắn.
Tiêu Ngự nghi ngờ cái tên tự xưng là quân y kia, suốt quá trình thay thuốc cho Lâm tướng quân, chỉ có mỗi hắn là người ngoài. Tuy không có bằng chứng nhưng bây giờ Tiêu Ngự đã không ngại phỏng đoán lòng người có ý xấu nữa.
“Chúng ta ra ngoài xem sao.” Tạ Cảnh Tu xoa vai Tiêu Ngự, bước nhanh ra ngoài. Tiêu Ngự vội đuổi theo.
Lâm Hiển hiện đang ở chính phòng của sân thứ ba, thân phận hắn không giống những bệnh nhân khác, dĩ nhiên không thể xếp vào mấy gian phòng nhỏ hẹp đơn sơ cùng người khác. Có hai tùy tùng luôn túc trực để thuận tiện trông nom.
Lúc này, ngoài chính phòng bu đầy người, ồn ào vô cùng.
Tạ Cảnh Tu và Tiêu Ngự mới đến cửa đã có một người từ trong góc tường nhảy bổ ra, quỳ cái rầm trước mặt hai người, có hơi hoảng loạn, nhỏ giọng cầu xin, “Tạ thế tử, Phượng đại phu, van xin các ngươi cứu giúp Thế tử chúng ta, đừng để Hầu gia và Chu tiên sinh mang hắn đi.”
Hai người dừng chân, Tạ Cảnh Tu liếc người khổ sở quỳ dưới đất nài nỉ, nói với Tiêu Ngự, “Đây là tùy tùng bên cạnh Lâm tướng quân.”
Tiêu Ngự thấy bộ dạng này, liền biết có điều bất thường. Mấy hôm trước, lúc biết tin Việt Bắc hầu xin thánh chỉ tạm thời rời biên ải, hồi kinh thăm Thế tử, người hầu của Lâm Hiển vui đến quên trời đất, nay lại bị dọa thành líu ríu như chim cút.
Tiêu Ngự nhìn thoáng qua, cùng Tạ Cảnh Tu lùi ra sân ngoài, tên tùy tùng hiểu ý, vội đuổi theo, không cần Tiêu Ngự hỏi, tên này lại quỳ xuống, nói thẳng, “Bên cạnh Hầu gia là Chu tiên sinh, ca ca của trắc phu nhân Hầu phủ!”
“Chẳng phải Chu tiên sinh kia là quân y lâu năm sao” Tiêu Ngự nhíu mày.
“Hắn cũng là quân y.” Tên tùy tùng nhỏ giọng nói, “Hầu gia trấn thủ biên ải nhiều năm, chẳng mấy khi hồi kinh, bên cạnh chỉ có trắc phu nhân và một đôi trai gái hầu hạ, Chu tiên sinh đã tòng quân rất lâu, được Hầu gia cực kỳ tín nhiệm.”
Tiêu Ngự trầm mặc một lát. Nhà nào cũng có cảnh khổ, Lâm Hiển tuổi trẻ, quyền cao chức trọng mà mọi chuyện vẫn không được như ý muốn.
Tạ Cảnh Tu cho tên tùy tùng kia rời đi, nhìn Tiêu Ngự nói, “Việt Bắc hầu không hồ đồ, Lâm Hiển là nhân tài hiếm thấy, hắn ta rời kinh nhiều năm, phủ Việt Bắc hầu phải dựa vào Lâm Hiển mới vinh quang được như hôm nay. Hắn không đến mức vì một thị thiếp mà hại con trai mình đâu.”
“Vậy nếu Chu tiên sinh kia tự chủ trương thì sao” Tiêu Ngự siết nắm tay, “Lần Chu tiên sinh kia đến đâu có mặt Việt Bắc hầu.” Ngừng một lát, ảo não nói, “Đáng lẽ ta phải cảnh giác hơn, chỉ nghe nói Chu tiên sinh kia là tâm phúc của Việt Bắc hầu mà không để ý, thật sự sơ suất quá.”
“Vào xem trước đã.” Tạ Cảnh Tu xoa nắn tay Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự hết sức khó chịu, sắc mặt có thể nói là âm trầm. Hắn ghét nhất có ai tự tiện đụng vào bệnh nhân của hắn, thứ rắp tâm hãm hại lại càng ghét cay ghét đắng.
Hai người vào chính phòng, nghe thấy một giọng nói thuần hậu, “Tần đại phu, Chu tiên sinh đã sớm nói thuốc của ngươi không có hiệu quả, ngươi cố tình không nghe, để thương thế của Thế tử xảy ra biến cố, bản hầu phải đưa hắn về chữa trị! Quảng An đường các ngươi dựa vào cái gì để bắt Thế tử ở lại!”
Tần Cánh lo lắng, cố giữ bình tĩnh nói, “Hầu gia, thuốc của ta chắc chắn không có vấn đề! Trước lúc vị Chu tiên sinh đây đến thăm Lâm tướng quân, chúng ta vẫn luôn sử dụng loại thuốc này. Thương thế của Lâm tướng quân đang hồi phục rất tốt…”
“Người trẻ tuổi, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói!” Việt Bắc hầu đột nhiên trầm giọng, “Ngươi muốn đẩy trách nhiệm lên đầu Chu tiên sinh đúng không!”
“Ta không có ý đó!” Tần Cánh vội nói, “Ta chỉ… ta chỉ muốn nói… thuốc của chúng ta thật sự không có vấn đề.”
Tiêu Ngự không cần nhìn Tần Cánh cũng biết hắn đang vô cùng luống cuống.
Tần tiểu đại phu là người thật thà, làm sao am hiểu loại bắt bớ này. Loại chuyện này phải để hắn ra trận, hắn đang nghẹn một bụng lửa không biết phun vào đâu đây.
Tiêu Ngự tách đám đông vào trong phòng, chỉ thấy một nam nhân cao lớn đứng đó, tuổi chừng hơn bốn mươi, chòm râu dài vừa đen vừa cứng, một thân áo gấm sang trọng không giấu nổi khí thế hung hãn.
Vị này hẳn là phụ thân của Lâm Hiển, Việt Bắc hầu. Lâm tướng quân ôn văn nho nhã hoàn toàn khác hẳn phụ thân, chắc hắn được Hầu gia phu nhân dạy dỗ mới không biến thành mãng phu như Việt Bắc hầu.
Việt Bắc hầu Lâm Hải Ninh cũng nhìn những người mới bước vào phòng, đập vào mắt đương nhiên là Thế tử Nguyên Vương vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo, Tạ Cảnh Tu.
“Tạ thế tử.” Việt Bắc hầu chắp tay gọi, cũng biết điều mà không lấy khí thế Hầu gia ép người.
Tạ Cảnh Tu gật đầu, để Tiêu Ngự ra mặt, “Vị này là đại phu chủ chẩn trị thương cho Lâm tướng quân. Hầu gia có thắc mắc gì thì cứ hỏi Phượng đại phu.”
Việt Bắc hầu nghe vậy liền dấy lên xem thường nhưng không biểu lộ quá rõ.
Vừa hồi kinh đã nghe chuyện hoang đường này được lan truyền như sóng khắp thành, Thế tử Nguyên Vương lại đi cưới một nam nhân làm chính thê, còn nâng niu như bảo bối, vì hắn mà không màng tội danh bất hiếu bất nghĩa, ngỗ nghịch trưởng bối, đoạn tuyệt với y quán Giản gia.
Xem ra, Thế tử phi kia chính là Phượng đại phu trước mắt.
Tiêu Ngự không quan tâm thái độ của hắn, đến giường nhìn Lâm Hiển. Thấy Lâm Hiển dựa đầu giường, vẻ mặt bất đắc dĩ, khẽ gật đầu với Tiêu Ngự, gương mặt tái nhợt lộ vẻ áy náy, tuy tinh thần tỉnh táo nhưng nhìn vẫn vô cùng suy yếu.
Tần Cánh nói vết thương của hắn có dấu hiệu nhiễm trùng, giờ đã bắt đầu phát sốt.
Chuyện này thật sự không phải tốt đẹp.
Lâm Hiển dĩ nhiên cũng không muốn rời khỏi Quảng An đường, nhưng không biết Việt Bắc hầu đã nói gì, bây giờ Lâm Hiển không tiện mở miệng, chỉ có thể trơ mắt nhìn người phủ Việt Bắc hầu làm ầm ĩ.
“Lẽ ra bản hầu nên để tâm thể diện của Thế tử, nhưng chuyện liên quan đến tính mạng Lâm Hiển, bản hầu dĩ nhiên có nghi vấn.” Chất giọng Việt Bắc hầu hết sức vang dội, chấn động đến mức làm ù tai người ta, “Vị này hẳn là Phượng đại phu.”
Tiêu Ngự xoay lại, chắp tay với Việt Bắc hầu, cười nói, “Đúng là tại hạ. Vết thương của Lâm tướng quân do ta chữa trị, Hầu gia có thắc mắc gì cứ hỏi. Quá trình từ lúc hắn ngấp nghé bờ vực tử thần đến khi dần dần khôi phục, không ai rõ ràng hơn ta.”
Sắc mặt Việt Bắc hầu hơi khó coi. Tiêu Ngự tuy ngoài mặt khiêm nhường nhưng ngữ khí ẩn chứa châm chọc, như có ý khoe khoang chính hắn là người kéo Lâm Hiển trở về từ cõi chết.
Tiêu Ngự dĩ nhiên là cố ý. Trực giác của Tiêu Ngự không thích Việt Bắc hầu, lúc Lâm Hiển bị thương thì hắn đang ở biên cương xa xôi, không thể chăm sóc thì có thể thông cảm, nhưng bây giờ lại dẫn người đến quậy, rõ là cố tình gây sự. Nếu bị Chu tiên sinh kia đầu độc thì chẳng khác nào hạng ngu xuẩn như Phượng Vân Phi, Đại Lương phải dựa vào một người như vậy để trấn thủ biên ải, sớm muộn gì cũng mất nước.
Việt Bắc hầu nói, “Chu tiên sinh đã sớm nói phương thuốc của quý y quán có vấn đề, nhưng các ngươi nhất mực ngoan cố, bây giờ thương thế của Lâm Hiển chuyển biến xấu, các ngươi còn muốn lấy hắn làm vật thí nghiệm thuốc hay sao!”
“Đã là Chu tiên sinh nói, sao không để Chu tiên sinh ra mặt giải thích, nếu Chu tiên sinh quả thực có kiến thức sâu sắc, thuyết phục được tại hạ thì tại hạ mới có thể yên tâm giao bệnh nhân lại cho hắn.” Tiêu Ngự nói.
Một nam tử ăn vận như văn sĩ, vóc dáng gầy gò đứng dậy, chắp tay nói, “Tại hạ Chu Ngôn, không dám nhận một tiếng tiên sinh của Phượng đại phu. Trong phương thuốc của vị Tần tiểu đại phu này điều phối, tại hạ thấy có mấy vị thuốc mang độc tính, sao có thể đắp lên phần cơ thể lộ máu thịt được! Lúc trước, vết thương của Lâm tướng quân có thể hồi phục là do thể trạng hắn vốn khỏe mạnh, tuy nhiên làm sao chịu nổi các ngươi làm xằng như vậy. Nhìn xem tình hình bây giờ thế nào Lúc đó ta đã nói rồi, vậy mà các ngươi vẫn khư khư làm theo ý mình, thương thế của Lâm tướng quân chắc chắn sẽ phát sinh biến cố. Giờ thì lời ta nói đã ứng nghiệm, các ngươi thật sự quá càn quấy.”
Hắn nói chuyện bình thản, nhưng lại chọc cho Lục Dung Dung và Bách Linh tức tối, hận không thể chửi đổng, ngay cả người hiền lành như Tần Cánh còn nhịn không được.
Lúc tính mạng Lâm tướng quân như ngàn cân treo sợi tóc, là Phượng đại phu liều lĩnh làm đầu tàu ngăn cản sóng gió, là toàn bộ đại phu và học trò Quảng An đường không kể ngày đêm dốc lòng chăm sóc mới giúp Lâm Hiển chuyển nguy thành an. Người này vừa mở miệng liền xóa bỏ công sức của mọi người, ý trong lời ngoài đều muốn đạp bọn họ xuống đáy, khiến trên dưới Quảng An đường phẫn nộ không thôi.
Tiêu Ngự cười cợt, ngăn Tần Cánh định lên tiếng, nhìn Chu Ngôn, “Chu đại phu, ngươi là người của Hầu gia, nếu các ngươi nhất quyết muốn mang Lâm tướng quân đi, ta cũng không tiện ngăn cản. Chỉ cần ngươi xin Hầu gia lập quân lệnh trạng(*) ngay tại đây, mang hắn đi rồi thì nhất định phải chữa khỏi cho Lâm tướng quân, cho hắn bình phục hoàn toàn, không để lại bất cứ di chứng gì, nếu không sẽ bị xử tội theo quân pháp. Ta sẽ không hai lời, lập tức giao bệnh nhân vào tay ngươi.”
(*)Quân lệnh trạng: giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh.
Mặt Chu Ngôn hiện vẻ không vui, lát sau cười nói, “Tại hạ cũng là đại phu, dĩ nhiên phải cố hết sức chữa trị cho Lâm tướng quân.”
“Ta không cần ngươi cố hết sức, không chỉ phải chữa trị cho Lâm tướng quân.” Tiêu Ngự áp sát không tha, hai mắt sáng ngời bắn vào hắn, “Ngươi phải giúp Lâm tướng quân khôi phục hoàn toàn, không để lại di chứng, không làm chuyện bất lương, không thừa cơ lật đổ Lâm tướng quân. Chỉ cần Chu tiên sinh dám nhận quân lệnh này, được người của Hầu gia giám sát, tiên sinh và tướng quân cùng chung một mạng thì tại hạ nhất định giao Lâm tướng quân vào tay Chu tiên sinh.”
Lời Tiêu Ngự vô cùng bén nhọn, Chu Ngôn không đeo nổi vẻ mặt khách khí nữa, trầm giọng nói, “Phượng đại phu có ý gì Ngươi ám chỉ ta sẽ gây bất lợi cho Tướng quân sao”
“Tại hạ đâu có ám chỉ.” Tiêu Ngự nói.
Chu Ngôn phất tay áo hừ lạnh, đang định mở miệng, lại nghe Tiêu Ngự nói, “Ý của tại hạ chính là như vậy.”
“Ngươi!” Chu Ngôn giận tím mặt.
Lục Dung Dung và Bách Linh phía sau thầm cười đến nghiêng ngả, lặng lẽ vỗ tay nhiệt liệt. Từ lúc bước vào Quảng An đường, Chu tiên sinh kia luôn cố làm ra vẻ, Việt Bắc hầu bắt bẻ không ngừng, không có giống Lâm tướng quân ôn hòa gần gũi chút nào, các nàng đã sớm ngứa mắt rồi.
Tiêu Ngự quan sát Chu tiên sinh không chớp mắt, nhìn ra vẻ thù hận và hoang mang trong mắt Chu Ngôn.
Hắn làm nghề y hai kiếp, đời trước hắn tiếp xúc từ dân nghèo vùng sâu vùng xa đến chính khách minh tinh, đời này cũng gặp vô số loại người, đạo hạnh của Chu Ngôn hiển nhiên đâu có cao như vậy, Tiêu Ngự thăm dò mấy lần đã nhìn ra sâu cạn.
Chắc chắn Chu Ngôn muốn gây bất lợi cho Lâm Hiển, có thể không dám lấy mạng, nhưng chỉ cần bỏ cho Lâm Hiển vài triệu chứng khó chữa thì địa vị Thế tử e là phải đổi người.
“Phượng đại phu đừng quá ngông cuồng.” Việt Bắc hầu trầm mặt nói, “Chu tiên sinh là đại phu được bản hầu đặc biệt mời đến chữa cho Lâm Hiển, Phượng đại phu nói vậy tức là ngay cả bản hầu cũng không để vào mắt sao!”
Thái độ hăm dọa của Tiêu Ngự dĩ nhiên sẽ khiến Hầu gia đây khó chịu, nhưng Tiêu Ngự cũng không rõ tâm tư của hắn đối với Chu Ngôn. Là thật sự không biết hay cố ý dung túng, hoặc cũng là đồng mưu
Tạ Cảnh Tu nói hắn sẽ không hại Lâm Hiển, Tiêu Ngự lại không cho là đúng. Hoàng đế coi trọng binh quyền trong tay phủ Việt Bắc hầu, chưa chắc đã coi trọng Lâm Hiển. Hiện tại thế cuộc trong triều rối như tơ vò, phủ Việt Bắc hầu được Hoàng đế dựa dẫm hoàn toàn, đúng là thời điểm thích hợp nhất. Lúc này mà diệt trừ được Lâm Hiển thì những người khác sẽ có cơ hội được tiếp nhận chức vị. Lâm Hiển tuy có bản lĩnh nhưng trong mắt Việt Bắc hầu thì đứa con trai vốn không do hắn dạy dỗ từ nhỏ cũng chẳng có gì quan trọng.
“Hầu gia quá lời rồi. Ta chỉ thể hiện thái độ nghiêm túc khi tiếp nhận bệnh nhân, hy vọng Chu tiên sinh đây bày tỏ thành ý thôi mà. Nếu không sao ta có thể yên tâm giao lại Lâm tướng quân.”
Việt Bắc hầu cười lạnh, “Thành ý Thành ý của Phượng đại phu là ép người lập quân lệnh trạng, trị không được thì giết không tha Chẳng lẽ mỗi lần Phượng đại phu hành y đều phải thể hiện thành ý như vậy sao! Đúng là khiến người ta khâm phục.”
Tiêu Ngự cười nhạt, nhìn hắn, “Thái độ của Hầu gia thật kỳ quái. Ta làm vậy cũng vì lo cho thương tích của Lâm thế tử, hy vọng hắn nhận được sự chữa trị tốt nhất. Hầu gia là phụ thân của Lâm thế tử, vốn nên quan tâm Thế tử hơn ta mới phải chứ Vậy mà sao tại hạ thấy Hầu gia nín bặt, không đề cập đến thương tích của Thế tử câu nào mà càng lo cho vị Chu tiên sinh đây hơn thế Người không biết còn tưởng Chu tiên sinh mới là con trai của Hầu gia đấy.”
“Ngươi… sao lại như vậy được, càn quấy!” Việt Bắc hầu thẹn quá hóa giận, trừng Tiêu Ngự, “Bất luận thế nào, hôm nay bản hầu nhất định phải mang Lâm Hiển đi!”
Tạ Cảnh Tu lạnh lùng nhìn, lại thấy bàn tay sau lưng Tiêu Ngự vẫy vẫy với y, Tạ Cảnh Tu mới tạm thời án binh bất động, để Tiêu Ngự tự giải quyết.
Việt Bắc hầu bỏ qua Tiêu Ngự, nhìn Tạ Cảnh Tu, “Phượng đại phu ỷ thế ép Lâm Hiển ở lại đây, chắc là ý của Tạ thế tử đúng không!”
Tạ Cảnh Tu đứng chắp tay sau lưng, trường bào xanh nhạt làm y nhìn càng thêm lạnh lẽo, nghe vậy chỉ thản nhiên nói, “Không phải.”
Việt Bắc hầu giận dữ, cảm giác như đánh vào bông gòn.
Tiêu Ngự nhoẻn cười, đột nhiên nói, “Cần gì xem ý của người khác Tính mạng Lâm tướng quân do ta cứu về, không có ta hắn đã chết lâu rồi, Lâm gia ngươi tính lấy cái gì để báo đáp đây! Ở đây ngoài ta ra, còn ai có tư cách quyết định Lâm tướng quân đi hay ở hả!”
“Ngươi!” Việt Bắc hầu tức không nói nên lời. Chuyện này đúng là không thể phủ nhận, toàn kinh thành đều biết Thế tử phi mang Lâm Hiển dở sống dở chết trên đường về cứu chữa, trong quá trình trị liệu còn có ba vị Thái y làm trợ thủ cho hắn.
Việt Bắc hầu nghiến răng nói, “Chu Ngôn, ngươi lập quân lệnh trạng ngay cho ta!”
Chu Ngôn ngẩn người, lệnh chủ nhân hắn đương nhiên phải tuân theo, đang chuẩn bị đáp lời, lại nghe Phượng đại phu cười lạnh, thản nhiên nói, “Không cần.”
Việt Bắc hầu nghẹn lời, “Ngươi lại muốn làm gì nữa!”
“Ta đổi ý rồi. Lâm tướng quân phải ở lại để Quảng An đường chữa trị.” Tiêu Ngự mỉm cười, nhìn Chu Ngôn, lắc đầu nói, “Người này mà làm trợ thủ ta còn ngại hắn gây phiền phức, sao ta dám giao bệnh nhân cho hắn được.”
Chu Ngôn xưa nay tự cao tự đại, rất có danh vọng trong quân đội, lại mang thân phận ca ca của trắc phu nhân Việt Bắc hầu, có ai không dám nể mặt, đã bao giờ bị người ta xem thường như lúc này đâu Sắc mặt nhất thời lúc xanh lúc đỏ, nhìn rất đặc sắc.
Vốn tưởng mang Lâm Hiển đi là rất dễ dàng, ai biết người trong Quảng An đường lại khó chơi như vầy. Rõ ràng sống chết của Lâm Hiển không liên quan gì đến họ, nhưng ai cũng trừng to mắt quan sát Lâm Hiển sát sao!
Người bên Việt Bắc hầu có phẫn nộ cỡ nào đi nữa, nhưng Tạ Cảnh Tu đang ở đây, chắc chắn cũng có mặt thị vệ phủ Nguyên Vương, bởi vậy không dám dùng vũ lực cướp người, tránh kết cục không tốt.
Một giọng nói suy yếu đột nhiên truyền ra từ trong phòng, “Khụ… phụ thân, Phượng đại phu và Tần đại phu y thuật cao siêu, có cả Phùng lão thỉnh thoảng đến hội chẩn, nhi tử ở đây rất tốt, xin phụ thân yên tâm.”
Mọi người nhìn qua, thì ra Lâm Hiển đã khoác áo, sắc mặt nhợt nhạt vịn khung cửa, lảo đảo đứng đó.
Việt Bắc hầu thấy dáng vẻ con trai như vậy, lát sau không đành lòng quay đầu đi, lặng lẽ thở dài.
Tiêu Ngự vội qua đỡ hắn, Tạ Cảnh Tu đã nhanh hơn, lệnh cho Lục Dung Dung và Bách Linh qua chăm sóc, y chộp Tiêu Ngự về lại bên cạnh.
“Nếu Lâm thế tử cũng muốn như vậy, mời Hầu gia quay về đi thôi.” Tạ Cảnh Tu nói.
Chu Ngôn còn định lên tiếng, lại bị Việt Bắc hầu trầm mặt trừng một cái, cuối cùng nuốt lời muốn nói trở vào.
Việt Bắc hầu không gây khó dễ nữa, dẫn người rời đi, lúc này Lâm Hiển mới chịu theo Lục Dung Dung và Bách Linh về giường, đầu óc váng vất, đã rơi vào nửa hôn mê.
Tiêu Ngự và Tần Cánh vội vã tiến đến, tháo băng gạc, để lộ miệng vết thương.
Thấy vết thương bắt đầu thối rữa, biến thành màu đen, cả hai cùng hít vào khí lạnh, ánh mắt trầm trọng nhìn nhau.
Từ lúc Tiêu Ngự tranh chấp với Việt Bắc hầu và Chu Ngôn, Tần Cánh đã hiểu, Tiêu Ngự nghi ngờ hai người kia gây bất lợi cho Lâm Hiển, lúc này vừa hối hận vừa giận mình không giúp gì được.
“Đều tại ta, đều tại ta không tốt! Ta không nhìn ra ý đồ của Chu tiên sinh kia! Còn để hắn đụng vào thuốc của Lâm tướng quân!” Tần Cánh ảo não không thôi, giờ có tự vả mấy bạt tai cũng không hết ân hận.
Tiêu Ngự, “Đừng tự trách, có ai biết trước được mọi chuyện đâu. Ngươi ra ngoài bốc mấy dược liệu điều chế phương thuốc lần trước đã dùng đi. Phải cắt bỏ thịt thối trong miệng vết thương lần nữa. Ta khử trùng, ngươi mau đi chế thuốc.”
Tần Cánh gật đầu liên hồi, lập tức chấp hành. Tiêu Ngự bảo Bách Linh và Lục Dung Dung rửa tay, hỗ trợ hắn.
Tiêu Ngự thấy Tạ Cảnh Tu vẫn lẳng lặng đứng nhìn, vội bước qua nói, “Thế tử về phòng chờ ta đi, ta xong việc bên này sẽ qua ngay.”
Tạ Cảnh Tu mỉm cười, vô cùng nghe lời, gật đầu, “Được.” Rồi xoay người ra ngoài.
Một người xuất hiện từ trong bóng tối, rập khuôn bước theo sau Tạ Cảnh Tu.
“Chủ nhân, mọi thứ đã chuẩn bị xong! Chỉ chờ chủ nhân hạ lệnh…”
“Tạm thời đừng manh động.” Tạ Cảnh Tu đi không quay đầu, giọng khẽ khàng như đang lẩm bẩm, “Tùy thời chờ lệnh.”
“Vâng!” Bóng đen trả lời gãy gọn, không thắc mắc gì, rất nhanh lại ẩn mình vào bóng tối, cứ như chưa từng xuất hiện.
Tạ Cảnh Tu tao nhã đi dưới hành làng, gió phất qua, thổi phồng tay áo như gợn sóng dưới trăng.
Sếp tôi rất dễ thương, tăng ca xong không cho về, giữ tôi lại cty ngắm siêu trăng. Và đây là đoạn đối thoại:
– Ngắm siêu trăng cũng như xem sao băng ấy, có ước gì không
– Em muốn biến thành người sói để về với rừng.
– Thế chú lên đường bình an, tiền thưởng của chú anh em sẽ tự share.
Và thế là tiền thưởng của tôi bị lấy thật các bạn à, lấy sạch không còn một đồng. Chưa bao giờ tôi ghét trăng như lúc này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...