Editor: Vện
Đoàn người chia nhau lên xe ngựa, xe của Tạ Cảnh Tu chạy trước dẫn đường, tiến đến Nam kinh thành.
Phượng Vân Phi tính chuẩn bị cho Phượng Chiếu Kỳ ngồi cùng xe, nhưng sau khi hắn đỡ Lô thị lên xe đã thấy hai đứa con trai đều leo lên xe Tạ Cảnh Tu, trong lòng khổ sở mà không thể nói.
Phu nhân đầu tiên sinh cho hắn đôi trưởng tử song sinh, rõ ràng là đại hỉ, tại sao hắn lại lưu lạc đến tình cảnh này
Phượng Chiếu Kỳ đâu biết lão cha nhà mình lòng dạ rối vời, vừa lên xe đã tò mò hỏi, “Ca, tẩu…”
“Gọi là ca.” Tạ thế tử mặt không đổi sắc.
Phượng Chiếu Kỳ nuốt vào xưng hô tẩu tử, ngoan ngoãn gọi, “Tu ca.”
“Không được hù đệ đệ ta.” Tiêu Ngự trừng Tạ Cảnh Tu.
Tạ Cảnh Tu hừ nhẹ một tiếng, chống cằm ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Phượng Chiếu Kỳ hỏi, “Ca ca, Tu ca thật sự tìm ra số bạc bị trộm sao Tìm ra khi nào thế”
Tiêu Ngự cũng không biết Tạ Cảnh Tu tìm được từ lúc nào, hắn cũng mới vừa nghe nói thôi.
“Đương nhiên là thật.” Tạ Cảnh Tu nói.
Phượng Chiếu Kỳ nghe vậy, hít một tiếng, “Ta biết năng lực của Tu ca lợi hại, nhưng lỡ như không tìm ra được số bạc bị Lô thị lấy trộm, chẳng phải sẽ khiến nàng nhảy lên thế thượng phong sao”
“Sao lại thế được.” Tiêu Ngự vuốt tóc cậu, cười ranh mãnh, “Cứ cho là Tu ca ngươi tìm không ra, chúng ta vẫn có thể “phát hiện” hang ổ của nàng.”
Phượng Chiếu Kỳ mờ mịt không hiểu, Tiêu Ngự chỉ cười không giải thích.
Tạ Cảnh Tu, “Chiếu Kỳ, ý ca ca ngươi là hắn sẽ không từ thủ đoạn.”
Tiêu Ngự nghẹn lời, bất mãn liếc Tạ thế tử.
Có ai lại nói người yêu mình như vậy không! Đúng là.
Phượng Chiếu Kỳ suy nghĩ một lúc, hơi hiểu ra, “Ý của ca ca là… hãm hại Đại phu nhân Chuyện này… sao có thể chứ, vậy chẳng phải sẽ thành loại người giống nàng…”
Tiêu Ngự cười nói, “Có câu rằng, chỉ có nghìn ngày làm trộm, không có nghìn ngày phòng cướp. Với loại tiểu nhân dùng mưu ma chước quỷ hại người, ngươi càng cố gắng chứng minh mình trong sạch lại càng rơi xuống thế bị động. Thi thoảng cũng phải phản đòn chứ, chẳng lẽ ngươi muốn mặc cho Lô thị làm mưa làm gió trong Phượng phủ sao” Dù Phượng Chiếu Kỳ nhịn được nhưng hắn thì không thể nhịn nổi nữa. Lô thị đã nổi sát tâm với Phượng Chiếu Kỳ, bây giờ phải triệt để xóa sổ Lô thị, tuyệt đối không cho nàng cơ hội uy hiếp Phượng Chiếu Kỳ.
Tiêu Ngự nhìn Tạ Cảnh Tu, Tạ Cảnh Tu vẫn hờ hững ngắm cảnh, nhưng Tiêu Ngự lại biết Tạ Cảnh Tu hiểu suy nghĩ của hắn.
“Nhưng mà, chúng ta ngụy tạo hang ổ lừa gạt Đại phu nhân, chắc chắn không qua mắt được nàng, phải làm thế nào mới đạt được mục đích” Phượng Chiếu Kỳ vẫn không hiểu.
Tạ Cảnh Tu quay lại nói, “Ngọc Nhi, mau truyền thụ bản lĩnh lừa đảo hãm hại của ngươi cho Chiếu Kỳ.”
Tiêu Ngự cười gằn, giơ tay đập y cái bốp, Phượng Chiếu Kỳ lại có cảm giác cậu không nên tồn tại trong cái xe này…
Xe ngựa dừng lại trước một nhà dân chẳng có gì đặc biệt. Lô thị xốc màn nhìn tòa nhà kia, sắc mặt trắng bệch.
Đúng là nơi này… không ngờ Tạ Cảnh tu thật sự tìm ra!
Lô thị hoảng hốt thả màn, Phượng Vân Phi đang định xuống xe ngạc nhiên nhìn nàng, “Phu nhân, chúng ta xuống thôi.”
Lô thị gồng thẳng lưng, đỡ tay Phượng Vân Phi bước xuống xe.
Tạ Cảnh Tu và huynh đệ Tiêu Ngự Phượng Chiếu Kỳ đã đứng trước cửa chờ Phượng Vân Phi và Lô thị.
Phượng Vân Phi nghi hoặc nhìn quanh, “Đúng là ở đây chứ” Chỗ này rõ ràng chỉ là nhà dân tầm thường, nhìn sao cũng không giống hang ổ đạo tặc.
Tạ Cảnh Tu khẽ cười, khiêm nhường vươn tay, “Phượng thái y, Phượng phu nhân, mời.”
Phượng Vân Phi mang Lô thị đi đến cửa, người hầu bước lên gõ cửa, thấy thủ pháp gõ cửa có tiết tấu rõ ràng, mặt Lô thị càng thêm tái mét.
Ngay cả ám hiệu chi viện cũng biết, rốt cuộc Tạ Cảnh Tu đã điều tra được bao nhiêu rồi!
Trong lòng Lô thị ngổn ngang, đột nhiên cảm thấy huyệt đạo sau lưng và bên eo tê rần, toàn thân cứng ngắc, muốn quát tháo nhưng không thể thốt ra tiếng.
Lúc này nàng đang đứng đối diện cửa chính, người bên trong chỉ cần mở cửa sẽ thấy nàng đầu tiên!
Bây giờ Lô thị mới nhận ra Tạ Cảnh Tu muốn làm gì. Y muốn vạch trần nàng ngay trước mắt Phượng Vân Phi, ngay trước mắt mọi người!
Nghe tiếng bước chân ngày càng gần, Lô thị càng thêm khủng hoảng.
Thật ra nàng không sợ bị vạch trần, nàng vốn không có ý định vĩnh viễn làm Đại phu nhân Phượng phủ, không có ý định sống cả đời với Phượng Vân Phi.
Nàng chắc chắn sẽ rời đi, ngay cả lúc này, nàng đã chuẩn bị chu đáo hết rồi. Dù thân phận có bị phanh phui, nàng vẫn có thể dễ dàng thoát thân, ngay cả Tạ Cảnh Tu có lợi hại cách mấy cũng không thể ngăn cản được.
Nhưng giờ phút này nàng vẫn thấy hoảng loạn, thấy sợ hãi, nàng bị âm thầm điểm huyệt, toàn thân bất động, miệng không thể nói, khóe mắt liếc thấy Phượng Vân Phi đứng cạnh nàng, mỉm cười trấn an, “Phu nhân đừng sợ, chỉ cần lấy lại của cải bị trộm, áp giải đạo tặc lên quan phủ là có thể rửa sạch hiềm nghi cho ngươi rồi. Ngân lượng phủ chúng ta thừa để bù vào của hồi môn trả cho Phương gia. Chỉ mong sau này đừng xảy ra phiền toái nào nữa.” Nói rồi khẽ thở dài.
Sau này Không có sau này cái gì hết, nam nhân bất tài vô dụng này còn suy nghĩ về sau này sao Đúng là nực cười.
Trong lòng Lô thị khinh bỉ mà tay không kiềm được run rẩy.
Chỉ trong tích tắc mà tưởng như mấy canh giờ, tấm cửa gỗ mở ra.
Tiếng gõ cửa này là ám hiệu của chúng, người bên trong thấy người đứng ở cửa là Lô thị, không khỏi bất ngờ, “Chủ nhân, sao ngươi lại đích thân đến đây”
Phượng Vân Phi đang trầm mặt chuẩn bị chửi bới đám đạo tặc bất lương này một trận, nghe vậy mà choáng váng, vẻ mặt mịt mờ nhìn nam nhân cường tráng đứng trong cửa, lại nhìn Lô thị mặt xanh mét không nói tiếng nào.
Rốt cuộc… chuyện này là sao
Nếu Lô thị có thể nói chuyện, nhất định nàng sẽ biện bạch thanh minh, nhưng Tạ Cảnh Tu không cho nàng cơ hội lên tiếng.
Tạ Cảnh Tu đứng phía sau nói, “Phu nhân đã đến, còn không mau để Hương Diệp ra hầu hạ, đám các ngươi chỉ biết mạo phạm phu nhân thôi.”
Người bên trong vội vã đáp lời, quay đầu cất giọng, “Diệp cô nương, chủ nhân đến, mau ra đây đón tiếp chủ nhân.”
“Rồi, đến liền đến liền.” Giọng nữ tử vang lên, đợi đến lúc Phượng Vân Phi thấy rõ gương mặt quen thuộc của Hương Diệp, hy vọng trong lòng hắn đã hoàn toàn tắt ngúm, vừa rồi hắn còn thề son thề sắt tin tưởng Lô thị, còn bất mãn với con trai nhỏ nói xấu Lô thị, hiện thực giờ đây cứ như một cú tát giáng thẳng vào mặt.
Hương Diệp thấy mặt Phượng Vân Phi, lời muốn nói tự động nuốt ngược vào, đôi mắt đẹp kinh ngạc trợn tròn, nhìn qua nhìn lại Phượng Vân Phi và Lô thị, mặt hiện vẻ khủng hoảng.
“Giỏi, giỏi lắm.” Phượng Vân Phi tức đến đau ngực, chỉ Lô thị và Hương Diệp, “Đám nữ nhân các ngươi lừa ta một vố đau thật!”
“Các ngươi thật ra là ai!” Nam nhân mở cửa nhận ra tình hình không ổn, “Ban ngày ban mặt, các ngươi muốn tự tiện xông vào nhà dân sao”
“Cút ngay!” Phượng Vân Phi tung cước đạp nam nhân kia, tên đó lùi về sau một bước, hắn xông thẳng vào trong.
Hắn muốn nhìn, hắn muốn chống mắt nhìn thê tử kính nhau như khách mười mấy năm đã làm bao nhiêu chuyện tốt sau lưng hắn!
Tiêu Ngự và Tạ Cảnh Tu nhìn nhau, cùng bước vào trong.
“Đứng lại…” Nam nhân chặn đường còn chưa nói hết, đã thấy trong tay Tạ Cảnh Tu lóe sáng, vài luồng sáng bạc bay đến phía nam nhân kia, tên đó liền ngã xuống đất, không gượng dậy nổi.
Lô thị vẫn đứng bất động ở cửa, Hương Diệp nhận ra chủ nhân mình bị điểm huyệt, liền cuống quýt giải huyệt, đỡ Lô thị ho sặc sụa.
Lô thị che miệng, khàn giọng nói, “Ta không sao. Bạc đã giấu kỹ chưa Tuyệt đối không thể để uổng phí chuyến này!”
Hương Diệp nói, “Phu nhân yên tâm! Bọn họ sẽ không tìm ra dù chỉ một cọng lông!”
Lô thị gật đầu, nhưng lòng vẫn thấp thỏm.
Quay đầu lại, đã thấy các nô tài của phủ Nguyên Vương và Phượng phủ chia làm hai nhóm khe khẽ bàn tán, ánh mắt nhìn nàng mang vẻ khinh thường.
Lô thị hận muốn giết người, nhưng chỉ có thể thầm nuốt xuống, dẫn Hương Diệp vào trong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...