Đầu xuân thời tiết còn rét lạnh nên Auerbach mang Tần Thì Âu trở lại khách sạn. Trong phòng tắm, sau khi điều chỉnh tốt nước ấm thì Tần Thì Âu ngâm mình vào trong rồi bắt đầu nghiên cứu về biến hóa kì lạ của đôi mắt.
Đầu tiên, hắn xác định Hải Thần Chi Tâm đã biến mất, bây giờ trên cổ hắn chỉ còn sót lại sợi dây màu hồng; ngoài ra hắn còn phát hiện một màn hồi nãy không phải là ảo giác của hắn, hắn thật sự có thể khống chế động tĩnh dưới nước của hồ Trầm Bảo.
Hắn có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ trong hồ từ trên mặt nước cho đến thắng tới đáy nước, giống như ý thức của hắn tiến vào trong nước và có thể khống chế động tĩnh một trăm mét vuông xung quanh hắn.
Thân hình Tần Thì Âu ngâm ở trong bồn tắm ấm áp, ý thức thì lại quay trở lại trong hồ Trầm Bảo. Ở trong phạm vi ý thức hắn khống chế thì mặc kệ là ánh mặt trời chiếu sâu bao nhiêu thì nước đều là trong suốt đấy, cho dù là đáy hồ mờ mờ thì ở trong ý thức của hắn vẫn là sáng như ban ngày.
Hồ Trầm Bảo là loại hồ lục địa phổ thông, dưới đáy những chỗ nước cạn xung quanh hồ đều là hạt cát trắng mịn như tuyết. Thỉnh thoảng cũng có một đàn cá trắm cỏ hoặc cá chép nhỏ lanh lẹ chui vào trong bùn, chờ đến lúc chúng chui ra thì sẽ mang theo một ít vật trầm tích như rong rêu rồi nhanh chóng nuốt vào.
Với tư cách là một người yêu thích đại dương, vừa liếc mắt nhìn thì Tần Thì Âu liên nhận ra chủng loại của hai loài cá này: mình đen bụng trắng, thân hình thô ngắn cường tráng; loại cá nhỏ có tính tính ăn tạp này chính là cá chép và cá trắm cỏ mà lúc nhỏ hắn thường thấy ở trong hồ chứa nước của gia đình.
Đièu này làm cho Tần Thì Âu cảm thấy hết ức tò mò, Canada lại cũng có cá nước ngọt truyền thống của Hoa Hạ? Hắn cảm thấy hơi khó hiểu!
Ý thức từ bãi nước cạn chậm rãi bơi về hướng nước sâu thì một ít loài cá lớn thân dài bắt đầu xuất hiện, nhưng đều lấy cá chép, cá trắm cỏ và cá lóc Trung Quốc làm chủ.
Có vài con cá chép với cá trắm cỏ dài hơn một mét, đọng tác của bọn chúng hung mãnh hữu lực, tư thái ngang dọc không coi ai ra gì, giống như mình chính là bá chủ của hồ Trầm Bảo này vậy.
Thấy một đám cỏ nước lay động, Tần Thì Âu liền dùng ý thức bơi đi qua. Lúc này trong đám cỏ nước bỗng chui ra hai con cá chạch bùn dài chừng hai mươi centimet.
Hắn quan sát một lần, những con cá trạch bùn này toàn thân có màu vàng xám, trên người bao phủ đầy những chấm nhỏ màu đen, bề ngoài rất giống với cá Taeniura Melanospilos lúc trước hắn thấy được trong viện bảo tàng Hải Dương. Cá Taeniura Melanospios là loài cá thường sống ở Bắc Mỹ, Tần Thì Âu có chút ấn tượng về loài cá này.
Hai con cá chạch bùn nhỏ liên tục khép mở miệng tìm kiếm cỏ nước non để ăn, kết quả một con cá chép trưởng thành dài cỡ cánh tay người lớn mạnh mẽ lao tới, mở ra miệng rộng nuốt vào từng đám cỏ nước.
Cá chạch bùn nhỏ sợ hãi chạy trốn, còn cá chép thì đem đám cỏ ăn gần như trụi sạch thì vẫy đuôi bơi đi.
Chỗ thú vị chính là Tần Thì Âu từ trên thân hai con cá chạch bùn nhỏ cảm giác được cảm xúc tức giận.
Cá chạch bùn nhỏ cũng biết tức giận? Tần Thì Âu không nhịn được bắt đầu vui vẻ trở lại.
Theo ý thức của hắn tiếp tục bơi tới, hắn lại ở trong hồ nước thấy được cá chó phương bắc, cá tầm Balkai, cá vược miệng rộng và cá Pomoxis. Nhưng mà nhiều nhất vẫn là cá chép với cá trắm cỏ, hai loại này có hình thể tương đối lớn hơn.
Mặc dù thế giới trong hồ nước không muôn màu muôn vẻ bằng đất liền, nhưng cũng có đủ mọi màu sắc. Ý thức của hắn chỉ mới dạo quanh một phần nhỏ trong hồ đã gặp được vài chục loại cá mà phần lớn trong số đó hắn đều không biết, càng đừng nói tới mấy loại cỏ biển có hình thù kì quái khác rồi.
Tần Thì Âu cứ tưởng cá nước ngọt cũng chỉ có vài chủng loại, nhưng ở trong hồ Trầm Bảo này hắn coi như được tăng thêm kiến thức, thì ra cá nước ngọt cũng có nhiều màu nhiều sắc nhiều chủng loại như vậy. Đáng thương hắn trước kia còn đặc biệt quan tâm đến mấy loài cá, nhưng bây giờ gặp được loài cá thì tám chín phần đều không biết.
Đem ý thức dời đến trong hồ Trầm Bảo cũng có hai giờ rồi, trong thời gian này cũng thay nước bốn lần, cuối cùng hắn dời đến trên giường chui vào chăn rồi tiếp tục tham quan hồ nước. Chờ đến hắn thật sự cảm thấy mệt mỏi mới định thu hồi ý thức để nghỉ ngơi.
Đúng vào lúc này, một con cá chép dài hơn nửa mét đột nhiên vọt tới, đằng sau có một con cá Brook Trout màu sắc lộng lẫy đang đuổi theo. Không biết vì lí do gì mà con cá Brook Trout này cực kì tức giận, nhe răng há miệng truy đuổi ở phía sau.
Cá chép bị rượt đến không chỗ để trốn liền một đầu đâm xuống đáy hồ, chắc là nó nghĩ muốn nhờ lớp bùn để trốn tránh. Kết quả nó vừa va vào lớp bùn một cái thì đáy hồ lập tức bị sụp xuống, lộ ra một cái động lớn khoảng ba bốn mét.
Cá chép thấy cá Brook Trout vẫn đuổi sát dí ở phía sau lại hướng về phía xa chạy trốn tiếp. Tần Thì Âu có chút tò mò nhìn cái động lớn, liền mang ý thức thăm dò vào xem thử một cái.
Cái nhìn này, làm cho trái tim của hắn kích động không ngừng nhảy lên, bởi vì hắn nhìn thấy trong động dưới lớp bùn này có hai cái hòm gỗ được chồng lên nhau.
Hai cái hòm một lớn một nhỏ này đều có hình lập phương, hòm lớn có diện tích chừng một mét rưỡi, hòm nhỏ cũng có tám mươi centimet. Hai cái hòm gỗ có chút cũ kĩ còn bị dây xích buộc lại rất chặc, rất dễ dàng làm cho người khác liên tưởng tới rương giấu bảo vật trong truyền thuyết.
Vị trí của hòm gỗ nằm ở dưới dáy giữa hồ, Tần Thì Âu ước thử một lần, phát hiện vị trí giữa hồ Trầm Bảo sâu đến hơn tám mươi mét. Ở loại thời tiết thế này mà muốn lặn xuống sâu như vậy thì đoán chừng chỉ có đội lặn chuyên nghiệp mới được.
Điều này làm cho Tần Thì Âu rất phiền muộn, bây giờ hắn lấy đâu ra tiền để đi mời đội lặn chứ, mà cho dù hắn có tiền thì trấn Farewell hoang vu như vậy có thể có đội lặn chuyên nghiệp ư?
"Nếu như ý thức của mình có thể nâng lên cái hòm báu này thì bớt việc rồi."Tần thì Âu tiếc nuối nghĩ thầm.
Kết quả là hắn vừa có cái ý nghĩ này thì nước hồ bốn phía hòm báu bỗng nhiên sôi trào lên, sau đó dưới xung lực của dòng nước và áp lực nước mạnh mẽ, hòm báu lại bị chậm rãi nâng lên!
Tần Thì Âu bị kinh hãi rồi!
Tâm thần Tần Thì Âu run lên, ý thức tán loạn làm cái hòm báu đang nổi lên lắc lư vài cái rồi lại chìm xuống dưới, khuấy động lên bùn cát làm cho vùng nước xung quanh hỗn loạn vô cùng.
Tần Thì Âu hít sâu hai hơi để tỉnh táo lại, sau đó hắn lại nghĩ tới việc nâng cái hòm lên, hai cái hòm lại được chậm rãi nâng lên lần nữa.
Chỉ là điều khiển dòng nước để nâng lên cái rương rát hao phí sức lực, so với lúc mới đầu dùng ý thức để di chuyển trong hồ nước quả thật là hai việc không thể đánh đồng với nhau.
Cái hòm gỗ mới nổi lên chừng mười mét thì Tần Thì Âu đã mệt đến không chịu nổi, vì vậy hòm hỗ lại chìm xuống đáy hồ thêm lần nữa.
Cái cảm giác "hòm báu ở trước mắt nhưng mình lại vô pháp lấy được" làm Tần Thì Âu muốn phát điên. Về sau hắn nghĩ ra biện pháp, sau khi nghỉ ngơi chốc lát thì hắn điều khiển phương hướng nước chảy làm hòm gỗ từ từ lăn về phía khu vực nước cạn bên bờ hồ.
Cứ như vậy, hắn chỉ cần dùng một ít sức là được.
Sau khi lăn hòm báu đến cạnh bờ, hắn nhanh chóng mặc vào quần áo rồi chạy nhanh ra khách sạn. Hắn nhìn thấy ông chủ khách sạn có một chiếc Ford Pickup đang đậu ở trước cửa, liền nói:
- Ông chủ! Là thế này, tôi cần xử lý một ít đồ trong ngư trường của ông chú tôi, không biết có thể mượn xe của ông dùng một lát hay không? Yên tâm, tôi sẽ giúp ông đổ đầy bình cho xe.
Ông chủ người da trắng béo ục ịch cười haha nói:
- Tần! Ông bác của ngươi là một người đàn ông vô cùng vĩ đại, ta rất là kính phục hắn. Xem ở mặt mũi của hắn nên cậu cần dùng xe ta thì cứ tùy tiện sử dụng, đương nhiên, nếu như cậu có thể đổ đầy dầu dùm ta thì càng tuyệt vời hơn.
Auerbach cũng đã giới thiệu qua thân phận của Tần Thì Âu, sau khi ông chủ này nghe nói hắn là cháu trai của Tần Hồng Đức liền giảm hai mươi phần trăm tiền phòng cho hắn.
Lúc này đã là xế chiều nên trấn nhỏ bắt đầu trở nên nào nhiệt lên, nhưng hồ Trầm Bảo cách trấn nhỏ đến năm cây số bởi vậy nơi đây vẫn rất yên tĩnh và quạnh hiu, nhưng như vậy cũng để Tần Thì Âu làm việc thuận lợi rất nhiều.
Thừa dịp xung quanh không có ai, Tần Thì Âu dùng ý thức điều khiển dòng nước đẩy hai cái hòm gỗ vào bờ, sau đó ôm để vào buồng sau xe.
Cất xong hai cái hòm gỗ, Tần Thì Âu trực tiếp lái xe chạy trở về ngư trường. Trong ngư trường có không ít nhà ở, Tần Thì Âu tìm được một tòa biệt thự hai tầng làm bằng gỗ phong, Auerbach nói cho hắn biết đây là chỗ ở và làm việc của ông bác hắn khi còn sống. Bên cạnh căn biệt thự này có hai cây phong là do ông chú hắn lúc mới đêna ngư trường đã tự tay trồng xuống.
Sau khi lên lầu, Tần Thì Âu liền đi lấy búa đập ra hòm gỗ. Bởi vì dây xích quấn quanh hòm gỗ đã tróc ra trong lúc bị lăn vào bờ nên hắn chỉ đập một cái là hòm gỗ đã mở ra.
Sau khi đập ra cái hòm thì ánh mắt Tần Thì Âu liền sáng lên, bởi vì trong hòm có rất nhiều bức tranh được dùng nilon bao bọc kĩ càng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...