Tiếng sư tử hống này khiến mọi người đều sợ đến ngừng tay lại, Tiêu Dục Kỳ và hai thị vệ khác lại càng thở mạnh cũng không dám. Lôi Thế Hiên toàn thân phát ra lửa giận, hắn chậm rãi đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Bắt toàn bộ lũ ác đồ này lại!”
“Rõ!” Hai thị vệ lập tức rút phối kiếm bên hông ra, bọn gia đinh không biết mình đã đại nạn lâm đầu, tên đầu lĩnh kia còn kiêu căng lên giọng hô:
“Không cần sợ bọn họ! Lên cho ta!”
Bọn gia đinh rống lên, hai thị vệ vung mấy kiếm xuống vèo vèo, mấy người theo đó ngã xuống. Bọn phía sau sợ ngây người, lần này đám thị vệ hóa bị động thành chủ động, mạnh mẽ xông tới, bọn gia đinh không biết phải trái ào ào trúng kiếm.
Tên gia đinh đả thương Tiêu Dục Kỳ thấy tình hình không ổn, hoảng hốt vội vàng đào tẩu, Lôi Thế Hiên một cước đá gã ngã lăn quay, hung hăng dẫm nát cổ tay gã.
“A nha!” Người nọ đau đến oa oa kêu to, “Đại gia! Đại gia tha mạng a!”
Lôi Thế Hiên lông mi cũng không động một chút, càng thêm cố sức giẫm xuống, giống như muốn đem xương cốt gã đè nát.
Tiêu Dục Kỳ đè cánh tay bị thương của mình nói lời ngăn cản:
“Hoàng… Thế Hiên! Không cần như vậy! Ta không sao rồi!”
Lôi Thế Hiên quay đầu lại nhìn y, trong mắt Tiêu Dục Kỳ mang theo khẩn cầu, tựa hồ muốn nói — không cần vì ta làm chuyện tàn nhẫn như vậy. Lôi Thế Hiên hừ lạnh một tiếng, rốt cuộc buông chân ra.
Gia đinh kia giống như cẩu cuống quít bò ra, nhưng bò chưa được vài bước đã bị túm áo lại — một thị vệ của Lôi Thế Hiên tay chân lanh lẹ trói gã lại.
“Gia, ngạt đồ (1) toàn bộ đã bị bắt”. Thị vệ báo cáo. (1: bọn vô lại)
Lôi Thế Hiên đảo mắt nhìn xung quanh, khách *** một mảnh hỗn độn, tụi gia đinh đã được tóm gọn, đều bị dây thừng trói chặt, hắn quay đầu hạ lệnh:
“Tìm đại phu lại đây, còn có, thông tri việc này cho ngũ Vương thúc, hai người các ngươi chia nhau đi làm”.
“Vâng!” Thị tòng lĩnh mệnh rời đi.
Đám gia đinh ngổn ngang trên mặt đất, còn chưa ý thức được mình đã chọc tới người không thể chọc.
Sau mấy khắc chung, một đội binh lính trùng trùng điệp điệp đi tới trước khách ***, cư dân phụ cận đều nhìn ra ngoài cửa sổ, những người qua đường tụ tập xung quanh châu đầu ghé tai.
Mọi người hạ giọng nghị luận —
“Phát sinh chuyện gì?”
“Không biết, hình như là công tử Chu viên ngoại dẫn người nháo sự”.
“Nháo thì nháo a, hắn từ trước đến nay đều như vậy, nhưng lần này làm sao mà ngay cả người của quan phủ cũng tới rồi?”
“Không rõ lắm a…Không phải tai nạn chết người chứ?”
Mọi người đang phỏng đoán, đám người bên ngoài xôn xao lên, một nam tử anh tuấn cưỡi hắc sắc tuấn mã chạy lại, sau lưng hắn còn một tiểu đội nhân mã đi theo.
“Là ngũ Vương gia a!”
“Không phải chứ? Ngay cả Vương gia cũng đến đây?”
“Rốt cuộc là chuyện gì a?”
Trong tiếng kêu kinh ngạc của đám người không dứt bên tai, ngũ Vương gia đối với những thanh âm đó mắt điếc tai ngơ, hắn xoay người xuống ngựa, bước nhanh vào trong khách ***.
Ngoài cửa một sương phòng lầu hai, đã có mấy người trung niên trang phục quan viên đang sốt ruột chờ đợi, hai thị vệ của Lôi Thế Hiên thần tình túc mục đứng cạnh cửa.
“Vương gia…” Một gã quan viên trong đó tới nghênh đón.
Nam tử gật gật đầu, hỏi:
“Ở bên trong sao?”
“Đúng vậy, nhưng mà…Hai vị đại nhân này không cho chúng ta tiến vào…” Quan viên bất đắc dĩ nói.
Ngũ Vương gia chuyển hướng thị vệ:
“Hai vị, làm phiền thông báo một chút”.
Hai thị vệ dường như trước đó đã được Lôi Thế Hiên ra lệnh, bọn họ tránh người ra, nói:
“Vâng, thỉnh ngũ Vương gia vào phòng”.
Ngũ Vương gia gõ cửa vài tiếng, nghe được bên trong đáp lại:
“Tiến vào”.
Hắn hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào. Quan viên khác ở ngoài cửa nhìn vào, thân hình khôi ngô của đám thị vệ tiến lên chặn lại, che khuất tầm mắt bọn họ.
Ngũ Vương gia đi vào sương phòng trang hoàng tao nhã lịch sự, Lôi Thế Hiên và Tiêu Dục Kỳ đang ngồi bên giường, ống tay áo bên phải của người sau cuốn lên vai, trên cánh tay quấn bạch sắc sa bố (băng gạc trắng).
“Vi thần khấu kiến Hoàng Thượng”. Ngũ Vương gia quì một gối.
“Miễn lễ”.
Lôi Thế Hiên vừa đáp lời vừa giúp Tiêu Dục Kỳ kéo ống tay áo xuống, ngũ Vương gia cẩn thận quan sát thần sắc hắn, trên mặt đối phương rõ ràng mang theo cơn giận còn sót lại.
“Vi thần cứu giá chậm trễ, thật sự tội đáng chết vạn lần”. Ngũ Vương gia như trước quỳ trên mặt đất.
Lôi Thế Hiên nhàn nhạt cười.
“Vương thúc không cần tự trách, thỉnh đứng lên đi”.
“Tạ ơn Hoàng Thượng”. Ngũ Vương gia lúc này mới đứng dậy.
“Thỉnh tọa”. Lôi Thế Hiên chỉ vào ghế bên cạnh nói.
“Vâng”. Ngũ Vương gia hướng Tiêu Dục Kỳ, nói: “Tiêu đại nhân, đã lâu không gặp”.
“Đúng vậy, đã lâu”. Tiêu Dục Kỳ chắp tay thi lễ nói.
“Thương thế của ngươi… Không ngại chứ?”
“Không có việc gì…”
Nói tới vết thương của y, Lôi Thế Hiên lập tức thu vẻ tươi cười, ngũ Vương gia và Tiêu Dục Kỳ lập tức thức thời ngậm miệng lại.
“Lũ ác côn chết tiệt kia… Trẫm sẽ không bỏ qua”. Khẩu khí Lôi Thế Hiên rất khinh nhu, bất quá dù là ai cũng nghe ra được trong ngữ khí hắn ẩn hàm nộ khí.
“Hoàng Thượng thỉnh bớt giận, vi thần nhất định sẽ nghiêm trị lũ ác đồ này”. Ngũ Vương gia cam đoan nói.
“Ân”. Lôi Thế Hiên gật đầu, khinh miêu đạm tả nói: “Tên đả thương Dục Kỳ kia, đem tay chặt xuống đi”.
“Hoàng Thượng!” Tiêu Dục Kỳ kinh hãi.
Lôi Thế Hiên mị mắt quay đầu.
“Ngươi vừa rồi gọi ta cái gì?” Hắn ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.
“Ta…” Tiêu Dục Kỳ tim đập lỡ nửa nhịp, vội vàng sửa miệng: “Thế… Thế Hiên”.
“Ngoan, chuyện gì a?” Lôi Thế Hiên thân mật vuốt tóc y.
“Ta là nói… Vết thương của ta không nghiêm trọng như vậy…Cho nên…” Tiêu Dục Kỳ nói quanh co nửa ngày cũng không thể nói cho trọn vẹn.
Ngũ Vương gia bất động thanh sắc nhìn bọn họ, lộ ra nhiên vẻ mặt.
Lôi Thế Hiên đương nhiên biết ý tứ Tiêu Dục Kỳ, hắn không làm khó y nữa, nói thẳng:
“Quên đi, ngươi đã nói như vậy, chặt tay liền miễn…” Khuôn mặt Tiêu Dục Kỳ trong nháy mắt xuất hiện biểu tình cảm kích, bất quá Lôi Thế Hiên còn chưa nói hết —
“Chặt tay miễn, đánh gãy chân gã là được”.
“Hách?” Tiêu Dục Kỳ cả kinh.
Lôi Thế Hiên cười lạnh nói:
“Dám can đảm tổn thương ngươi, chẳng lẽ hắn còn muốn lông tóc vô thương sao?”
Tiêu Dục Kỳ cấm khẩu, kỳ thật Lôi Thế Hiên nói không sai, mạo phạm Hoàng Thượng chính là đại tội mất đầu, hiện tại chỉ cần gã gãy chân đã là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn…
“Còn có, tên chỉ thị phía sau…” Lôi Thế Hiên ngừng một chút, dường như còn chưa định đoạt, ngũ Vương gia tiếp lời nói:
“Hoàng Thượng xin yên tâm, cả nhà Chu gia toàn bộ đã bị bắt giam, Hoàng Thượng tùy thời có thể xử lý”.
“Vương thúc, ngươi không tiết lộ thân phận trẫm ra ngoài chứ?” Lôi Thế Hiên đột nhiên hỏi.
“Vi thần không dám”.
“Trẫm còn muốn du ngoạn thêm vài ngày mà, cho nên hành tung của trẫm nhất định phải giữ bí mật”.
“Vâng, vi thần hiểu được”.
“Trẫm nghe nói Chu gia công tử kia từ trước đến nay bá đạo hoành hành, bách tính nơi này bị hắn chèn ép không ít”.
“Vi thần vô năng, quản trì không chu toàn”.
“Đừng lo, thừa cơ hội này cho hắn một bài học, về phần định tội như thế nào, giao cho Vương thúc xử lý đi”.
“Vâng, vi thần nhất định theo lẽ công bằng làm việc”. Ngũ Vương gia cung kính trả lời.
Lôi Thế Hiên cười thoải mái:
“Vương thúc không cần câu nệ như thế, ngài cứ như vậy, làm trẫm rất không quen ni”.
Ngũ Vương gia cũng cười cười.
Tiêu Dục Kỳ tò mò nhìn họ, quan hệ giữa Lôi Thế Hiên và ngũ Vương gia thực vi diệu, tựa hồ đã vượt qua tình nghị giữa thúc chất. Bản thân y đối ngũ Vương gia cũng không quen thuộc, lúc trước họ chỉ gặp qua một hai lần, bất quá y biết ngũ Vương gia cũng có một luyến nhân đồng tính. Chẳng lẽ là bởi vì hắn cùng Lôi Thế Hiên ‘Chí thú tương đầu’ (2), cho nên hai người có quan hệ đặc biệt tốt?
(2) Xu hướng hợp nhau
Đang lúc Tiêu Dục Kỳ như đi vào cõi thần tiên, Lôi Thế Hiên và ngũ Vương gia đã thương lượng xong —
“Hoàng Thượng hiếm khi ra ngoài, nếu ngài không chê, thỉnh đến xá hạ (nhà ta) làm khách”.
“Tốt, trẫm cũng thật lâu không gặp Duệ Hi, vừa lúc có thể qua tiểu tụ một chút”.
“Đa tạ ngài nể mặt”. Ngũ Vương gia ôm quyền nói.
“Dục Kỳ”. Lôi Thế Hiên gọi.
“A?” Tiêu Dục Kỳ cuống quít hoàn hồn, “Cái gì?”
“Phát ngốc cái gì?” Lôi Thế Hiên thập phần ý vị sủng ái gõ nhẹ lên trán y một chút, “Chúng ta sẽ tới nhà ngũ Vương thúc làm khách, chuẩn bị một chút rồi xuất phát đi”.
“Nga…Vâng..” Tiêu Dục Kỳ đứng dậy định đi thu thập y vật, Lôi Thế Hiên kéo y lại.
“Người bị thương thì an phận một chút cho ta, y phục để cho người khác thu thập đi”.
“Di? Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì? Ngồi xuống”. Lôi Thế Hiên ấn y quay về giường, tiếp theo cầm một chén trà tiến đến bên môi y, “Vội cả ngày, ngươi ngay cả nước cũng chưa uống đi? Nhanh một chút uống vào”.
“Vâng… Ân…” Tiêu Dục Kỳ đang muốn đón lấy, Lôi Thế Hiên lại không cho y, dứt khoát cầm chén uy.
Ngũ Vương gia vẻ mặt hâm mộ nhìn họ chằm chằm, hắn thở dài một tiếng, cúi đầu cười khổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...