Cuồn cuộn cát vàng trên mặt đất phủ kín những đồi cát cao thấp không đều, gió mạnh Bắc quốc đem những đồi cát này nhào nặn thành hình bậc thang xoắn ốc, nhìn qua giống như một ngôi miếu thần chễm chệ khéo léo tuyệt vời, một đạo lộ gồ ghề quanh co giữa những đồi cát, trên mặt đường lưu lại dấu vết của mã xa đã chạy qua suốt hàng trăm ngàn năm, cho dù là bão cát cuồng mãnh cũng vô pháp khiến chúng phai mờ.
Lạch cạch lạch cạch…
Âm vọng tiếng vó ngựa nhịp điệu không đều, một chiếc mã xa đơn giản hai con ngựa kéo đang tiến lên trên đạo lộ bùn vàng. Thân xe vì mặt đường gập ghềnh mà dao động không thôi, bố liêm cửa sổ xe đôi khi bị gió cát xốc lên.
Người đánh xe chính là một vị nam tử trung niên tráng kiện, trên đầu hắn đội đâu mạo ngăn trở cát bụi, hai tay thô chai quấn đầy vải bố nắm chặt dây cương, một đôi mắt nhỏ hấp háy chuyên tâm nhìn chăm chú về phía trước.
Lúc này, bố liêm phía sau hắn bị lật ra một góc, thanh âm từ bên trong truyền tới:
“Tiêu Thắng, lộ trình còn bao xa?”
“Thiếu gia, đại khái còn năm dặm đường, trước khi trời tối là có thể tới nơi”.
“Như vậy a…Khổ cực ngươi rồi”.
“Không có việc gì”.
Bố liêm lại buông xuống.
Tiêu Dục Kỳ ngồi trong xe chật hẹp, y trầm tư một lát, từ trong ngực lấy ra một thứ —
Đó là một khối ngọc bội thúy lục sắc, lớn cỡ nửa bàn tay, đầu trước thắt một hồng thằng (sợi dây đỏ). Ngọc thạch dẹp có hình trứng ngỗng, hai con rồng cuộn mình ở hai bên, người có kiến thức vừa thấy đã biết đây là vật phẩm thuộc về hoàng gia. Tiêu Dục Kỳ lật lại mặt sau ngọc thạch, chỉ thấy giữa ngọc thạch có khắc một chữ ‘Hiên’.
Đó là vật phẩm Lôi Thế Hiên tặng cho y vào đêm trước khi y xuất phát.
“Thấy ngọc bội như thấy người”.
Đối phương nói với y như vậy, lúc ấy hai người đang xích lõa ôm nhau nằm trong chăn bông, nghĩ đến tình cảnh khi đó, Tiêu Dục Kỳ không khỏi trong lòng rung động.
Khuôn mặt y đỏ bừng lắc lắc đầu, bỏ qua cảnh tượng kiều diễm xuất hiện trong đầu. Hiện tại y muốn ra tiền tuyến chiến đấu đi, làm sao có thể nhớ mấy thứ này chứ?
Y đem ngọc bích cất vào trong ngực, vén bố liêm quan sát cảnh vật bên ngoài lần nữa. Bầu trời đã xuất hiện ráng chiều () thưa thớt, toàn mặt đất bắt đầu hiện ra màu đỏ thắm, đây là cảnh sắc đặc biệt có ở đại mạc. Mã xa chạy vụt qua, những đồi cát ven đường nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.
Vốn dĩ Tiêu Dục Kỳ muốn một mình đến quân doanh, nhưng mẫu thân thế nào cũng không yên tâm, muốn để nô phó trong nhà đi theo. Họ từ kinh đô xuất phát, đã chạy được bốn ngày, thương tình của phụ thân không biết ra sao rồi…
Tiêu Dục Kỳ lại lui về, an tọa ngồi vào chỗ nhắm mắt dưỡng thần.
Trước khi mặt trời hoàn toàn xuống núi, họ đã tới ngoại vi quân doanh.
Quân doanh này tọa lạc dưới chân núi cao ngất, phụ cận có một mảnh rừng cây cối thưa thớt. Quân doanh do trên trăm trướng bồng (lều trại) lớn nhỏ không đều hợp thành, ngoài cùng chính là nơi dành cho binh lính cấp thấp, từng vòng một kéo dài vào phía trong, tướng quân và binh lính cao cấp ở bên trong. Bên ngoài Quân doanh do đám đất đồ sộ trơ trụi quây chung quanh, từ đại môn bắt đầu, mỗi hai mươi thước thì có một trạm canh gác.
Mã xa dừng lại trước đại môn, Tiêu Dục Kỳ xuống xe.
Binh lính trực ban quan sát họ:
“Người nào?”
Tiêu Dục Kỳ chắp tay nói:
“Chúng ta là người nhà của Tiêu tướng quân, mấy ngày trước nhận được tin người bị thương, chúng ta là tới thăm”.
Thấy họ vẫn lộ ra thần sắc hoài nghi, Tiêu Dục Kỳ từ trong ngực xuất ra một phong thư, đưa cho họ.
Binh lính thấy trên phong thư quả nhiên là ấn của Tiêu tướng quân, họ đem thư trả lại cho Tiêu Dục Kỳ, gật đầu nói:
“Các ngươi có thể đi vào”.
“Đa tạ”.
Binh lính đầu lĩnh nháy mắt ra hiệu, tiểu binh bên cạnh đi lên kiểm tra mã xa của họ, Tiêu Dục Kỳ và Tiêu Thắng cũng tự động giơ tay lên để họ soát người. Mặc kệ ngươi là người nhà hay là khách nhân, đây là bước tất yếu trước khi tiến vào doanh trại.
“Được rồi”. Tiểu binh phụ trách kiểm tra hướng đầu lĩnh báo cáo.
Binh lính tay cầm giáo tránh đường ra, một gã tiểu binh dẫn Tiêu Dục Kỳ đi vào doanh trại, Tiêu Thắng dắt mã xa theo sau.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy một mảnh sân rộng đầy bùn vàng, bên cạnh có mấy gian chuồng ngựa. Binh lính quay đầu lại đối Tiêu Thắng nói:
“Thỉnh đem mã xa để trong này”.
“Vâng”. Tiêu Thắng kéo ngựa đứng ở trước chuồng, Tiêu Dục Kỳ phân phó:
“Tiêu Thắng, ngươi ở chỗ này chờ đi”.
“Vâng, thiếu gia”.
Tiêu Dục Kỳ cùng tiểu binh tiếp tục đi về phía trước.
Đi được vài chục thước, họ đến luyện võ trường của binh lính, các binh lính tụm năm tụm ba đang chuyên chú vũ đao lộng thương, hầu như không ai phân tâm nhìn đám Tiêu Dục Kỳ. Bên cạnh võ trường dựng mấy gian mâu bằng, bên trong bày biện vô số bàn dài ghế dài, xem ra đây là nơi các binh lính ăn uống nghỉ ngơi, lại đi tới phía trước chính là trướng bồng tướng lĩnh cư trụ.
“Thỉnh qua bên này”. Tiểu binh nói, linh hoạt đi xuyên qua giữa các trướng bồng.
Tiêu Dục Kỳ vừa nhìn xung quanh, vừa theo sát phía sau tiểu binh.
Đông đông đông…
Một khỏa tú cầu màu sắc rực rỡ lăn đến bên chân Tiêu Dục Kỳ, y thật tự nhiên dừng cước bộ, cúi đầu.
“Xin lỗi, vị tiểu ca này lấy giúp ta một chút”.
Trong giọng nói trầm thấp mang theo mềm mại đáng yêu truyền tới, Tiêu Dục Kỳ thuận tay nhặt cầu nhi lên, ngẩng đầu. Trên mặt sân cỏ nhỏ cách y hơn mười thước, tụ tập năm sáu hán tử, đứng ở phía trước là một nam tử mặc bạch y hướng y vẫy tay.
Tiêu Dục Kỳ trong lòng chấn động, kinh ngạc nhìn bạch y nam tử kia.
Nếu không nhìn qua Lôi Thế Hiên, y thật sự không thể tin trên thế gian lại có nam nhân mỹ diễm như thế! Chỉ là khẽ nhìn lướt qua, khí chất kiều mị thanh lãnh tỏa ra trên người nam tử cũng đã khiến cho người ta rung động không thôi.
Tiêu Dục Kỳ trợn mắt cứng lưỡi mà nhìn hắn hướng chính mình đi tới, dung mạo tú lệ của nam tử dần dần rõ nét.
Hắn bì phu trắng nõn, mi mục như họa, khóe miệng cong lên nụ cười mỉm ngọt ngào. Cùng khuôn mặt xinh đẹp của hắn tương phối chính là vóc dáng thon dài cùng tứ chi mảnh khảnh. Tiêu Dục Kỳ ngạc nhiên phát hiện, đối phương cư nhiên còn cao hơn một chút so với y.
Hắn một mái tóc đen thật tùy ý rối tung trên vai, chỉ dùng một đầu cân (khăn chít đầu) màu hoa lan nhạt buộc lại một búi cố định trên đỉnh đầu. Hơn nữa y phục hắn phi thường vừa vặn phiêu dật, tay áo cùng vạt áo đều rất dài.
Nam tử này tựa như từ trong tranh đi ra, cùng không khí thô dã quanh mình thật sự không hợp nhau, đám ngoạn bạn sau lưng hắn kia cũng đều bộ dạng hào phóng, Tiêu Dục Kỳ không thể lý giải trong quân doanh nghiêm túc vì sao lại có một mỹ nam tử như vậy.
Chẳng lẽ nam tử này cũng là người nhà quân nhân? Hay là loại nhân vật như quân sư?
“Ngươi không sao chứ?” Một ngọc thủ xinh xắn lay động trước ánh mắt đờ đẫn của Tiêu Dục Kỳ.
“Ách?” Tiêu Dục Kỳ chật vật hoàn hồn.
“Có thể trả lại cầu cho ta không?” Hắn cười vươn tay, Tiêu Dục Kỳ vội vàng cuống quít đem tú cầu trả lại cho hắn, lúc giao cầu tay y không cẩn thận chạm vào đối phương một chút, y sợ tới mức thần tình đỏ bừng rụt lại.
Mọi người phía sau mỹ nam tử nhìn thấy biểu tình si ngốc của Tiêu Dục Kỳ, đều không chút kiêng nể cười ầm lên. Tiêu Dục Kỳ càng thêm xấu hổ cúi đầu, bạch y mỹ nam kia liếc ra sau một cái, một ánh mắt đã khiến cho đám đại hán nhanh chóng ngừng cười. Tiêu Dục Kỳ càng thêm nghi hoặc, nam tử bề ngoài văn nhược này rốt cuộc là người ra sao?
“Đa tạ ngươi”. Nam tử hướng Tiêu Dục Kỳ gật đầu nói cảm tạ, sau đó xoay người đi. Tiêu Dục Kỳ còn ở vào trạng thái ngây ngốc, cho tới khi tiểu binh dẫn đường cho y lên tiếng thúc giục y y mới vội vàng cùng đi qua.
Chú thích:
() Ráng: trong khoảng trời không thâm thấp có khí mù, lại có bóng mặt trời xiên ngang thành các màu rực rỡ, thường thấy ở lúc mặt trời mới mọc hay mới lặn gọi là ráng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...