Linh tính mách bảo Thẩm Huyền Ninh rằng y không nên đồng ý, nhưng lý trí lại không cho một lý do hợp lý nào để cự tuyệt.
Chạng vạng ngày hôm sau, Tô Ngâm tới cung Khôn Ninh.
Nàng rất cảm kích khi thấy Hoàng hậu nguyện ý giúp nàng, cũng thấy biết ơn chuyện Hoàng hậu vì nàng và Thẩm Huyền Ninh mà chấp nhận vò võ mười năm trong cung cấm. Vì thế, nàng tới phòng Ngự Thiện bận rộn một lúc, sau đó bê mấy món xào và một tô mì tới cung Khôn Ninh.
Đây chính là tô mì lúc trước Hoàng hậu viết thư đặc biệt dặn dò, chỉ có nước dùng, thêm chút nước tương, hành lá, và một quả trứng.
Tô mì này quả thật rất đơn giản, lúc nấu Tô Ngâm nghĩ chắc Hoàng hậu sẽ không muốn ăn, lúc đó viết thư nhắc nàng chắc chỉ là câu cợt vui, không ngờ khi Hoàng hậu nhìn thấy nó lại cực kỳ vui sướng.
“Ngươi vẫn còn nhớ à!” Thang Doanh Sương mặt đầy vẻ hồ hởi, đúng lúc nàng muốn dùng bữa, bèn gọi cung nữ mang một đôi đũa sạch tới, bắt đầu ăn tô mì trước mặt.
Tô mì không nhiều lắm, nhưng nàng thành thật ăn hết cả tô như thế vẫn khiến Tô Ngâm thấy bất ngờ.
“Hoàng hậu nương nương thích ăn mì ạ?” Nàng hiếu kỳ hỏi. Hoàng hậu khẽ cười: “Tay nghề ngươi tốt như vậy, có nấu gì ta cũng thích ăn.”
Tô Ngâm khom người cười nói: “Vậy sau này ngày nào nô tỳ cũng mang vài món tới nhé.”
Hoàng hậu vội vàng xua tay: “Không cần không cần, vậy phiền phức lắm. Công việc ở ngự tiền của ngươi cũng bận bịu, tới cung Khôn Ninh hãy tự nhiên như ở nhà, muốn làm gì thì làm đó là được.”
Nói xong, nàng dùng bữa với Tô Ngâm, sự niềm nở của nàng khiến người ở cạnh thấy rất thoải mái.
Sau khi dùng bữa xong, hai người cùng nhau vào tẩm điện. Hoàng hậu lại tìm rất nhiều chủ đề để nói chuyện với Tô Ngâm, nàng còn gọi cô bé mà Tô Ngâm đưa từ Sơn Tây tới, nói cho Tô Ngâm biết mình giữ cô bé lại cung Khôn Ninh.
“Tuy nói tìm một gia đình thu dưỡng con bé không khó, nhưng bổn cung lại lo nhỡ may người ta không đối tốt với con bé thì sao? Mất hết người thân trong nạn lụt đã đủ đáng thương, phải để tương lai nó sống tốt một chút mới phải.” Hoàng hậu nói.
Tô Ngâm cũng thấy làm vậy có lý. Nàng vẫy tay, gọi cô bé kia tới trước mặt, hỏi cô bé: “Hồi trước ta chưa hỏi muội, lại đây nào, nói xem…”
Nàng đột nhiên quên từ, khựng lại. Hoàng hậu cười nói: “Thiệu Tiểu Ngọc. Bổn cung vốn định sửa lại tên cho nàng, nhưng cứ gọi Tiểu Ngọc Tiểu Ngọc suốt mấy ngày quen miệng nên không sửa nữa.”
À… Vừa rồi nàng quên mất từ “tên”. Tô Ngâm thoáng ngượng ngập rồi cười rộ: “Tên rất hay, không đổi cũng không sao.”
“Tên của ngươi cũng hay lắm.” Hoàng hậu đột nhiên nói, sau đó ngừng lại một chút rồi nói tiếp, “Tên ấy phải đặt chung một chỗ với họ Tô mới dễ nghe, nếu là một họ khác thì nghe chẳng độc đáo như vậy.”
Nói vậy, chẳng lẽ Hoàng hậu từng xem xét tên của nàng?!
Tô Ngâm thoáng kinh ngạc, bất giác quan sát Hoàng hậu.
Thang Doanh Sương bị nàng nhìn đến đỏ cả mặt, lúng túng nói: “…….Bổn cung chỉ tình cờ nghĩ tới thôi, dù sao bình thường cũng không có chuyện gì làm, đâu thể cứ hao tâm tổn sức vì Nghi phi mãi được?”
—
Ngoài cung, phủ họ Hồ.
Sau khi Hồ Kiêu nhận được thư hồi âm từ Giang Nam, lâu lắm rồi lão ta mới ngủ một giấc ngon lành như thế.
Người bạn cũ Từ Hải này ấy vậy mà rất nghĩa khí. Lão ta vừa nhắc tới tình cảnh khó khăn của mình, Từ Hải đã nguyện ý dốc túi giúp đỡ lão ngay, khiến lão thấy tự tin thêm mấy phần.
Nếu vậy, lão sẽ không cần sợ Hoàng đế chèn ép nhà họ Hồ nữa. Nếu lão có thể bảo vệ vinh quang nhà họ Hồ, sự phú quý của con cháu ngày sau cũng có thể kéo dài.
Rạng đông hôm sau, Hồ Kiêu lại gửi cho nhà họ Từ một bức thư dài, sau đó bảo thân tín ra ngoài, đi về hướng Bắc, đến nơi hoang vu mua một miếng đất, tốt nhất là trong núi sâu rừng thẳm.
Sau đó, lão ta gọi con gái thứ hai của mình là Hồ Tinh tới, nói cho nàng hay: “Năm sau tiết trời ấm lên, mẹ con phải tới Giang Nam thăm nhà ngoại, con cũng đi cùng đi.”
“Con đi làm gì?” Hồ Tinh nhíu mày, “Con chưa từng đi lại với đằng ngoại, chẳng quen ai hết.”
“Ôi, đi một chuyến sẽ quen ngay.” Hồ Kiêu xua tay, “Tiện đường nhớ tới thăm nhà họ Từ. Tam công tử nhà họ lớn hơn con một tuổi, mấy năm nay cũng nên…”
“Cha!” Hồ Tinh ngắt lời ông ta. Hồ Kiêu nhìn sang, thấy mặt nàng lúc trắng lúc xanh.
Hồ Kiêu không khỏi thảng thốt: “Sao thế hả?”
“Con không đi, con không muốn gặp vị Tam công tử nhà họ Từ kia.” Hồ Tinh nói xong, xoay người đi ra ngoài, “Ai muốn gặp thì đi mà gặp!”
“Này con…” Hồ Kiêu ngẩn ra, chợt giận điếng người, “Con vẫn nhớ tới cái thằng nhãi Thẩm Huyền Tông kia đúng không?”
Hồ Tinh vừa ra khỏi thư phòng chợt quay đầu lại, gào vọng vào trong phòng: “Ngài đừng quan tâm con nghĩ gì, phiền ngài nhớ lại xem, rõ ràng ngài đã hứa hẹn muốn làm chuyện lớn với người ta, ấy vậy mà khi xảy ra chuyện thì lại ném người ta trong tù thây kệ!”
“Hoàng Thượng đã hạ chỉ, ta còn biết làm sao?” Hồ Kiêu giận tái mặt, “Ta nói cho con biết, đời này nó sẽ chết rục ở phủ Tông Nhân, con nhớ thương nó cũng vô dụng!”
“Là ngài hứa gả con cho chàng!” Hai má Hồ Tinh đỏ bừng, nàng cãi lại một câu rồi không để ý tới cha mình nữa mà rảo bước rời khỏi thư phòng.
Hồ Kiêu răn con không được đành thôi. Hồ Tinh quay về phòng buồn bực nửa ngày, vừa xấu hổ vừa tức giận, rồi lại không rõ rốt cuộc mình nghĩ thế nào.
Nàng thích Thẩm Huyền Tông sao?
Không biết.
Từ khi bắt đầu, nàng và Thẩm Huyền Tông đều biết rõ, chuyện hôn nhân này chẳng qua là để kết đồng minh, cho nên bọn họ ăn ý giả vờ giả vịt với nhau, ăn ý xây dựng sự hòa thuận dối trá, đáy lòng nàng luôn biết rõ, mọi chuyện đều là giả.
Thẩm Huyền Tông cũng hiểu rõ, cho nên hắn luôn không nóng không lạnh với nàng, tựa như khi không có người ngoài, nàng cũng chẳng buồn tỏ ra nhiệt tình với hắn.
Song kể từ khi hắn bị bỏ tù, tâm tư nàng đột nhiên phức tạp hẳn, nàng cảm thấy mọi thứ đều không đúng. Cha bỏ mặc hắn là không đúng, nhà họ Hồ vẫn yên bình như xưa là không đúng. Quả thật, nhìn theo một cách khác, nhà họ Hồ dù không bứt ra thì cũng chưa chắc cứu được Thẩm Huyền Tông. Nhưng ngược lại, nếu không có nhà họ Hồ, Thẩm Huyền Tông cũng sẽ không rơi vào tình cảnh ấy.
Trong lòng nàng có chút áy náy, có chút tự trách, chợt cảm thấy cha mình là một tên ngụy quân tử hèn nhát. Sự áy náy tự trách ấy khiến nàng tới ngục thăm Thẩm Huyền Tông rất thường xuyên, nàng mong Thẩm Huyền Tông trút giận lên nàng.
Nhưng Thẩm Huyền Tông lại bình tĩnh một cách lạ thường. Hắn nghe nàng nói xong những tâm sự của mình, sau đó nói với nàng, thật ra không thể phán xét ai đúng ai sai, vốn là hai bên vì tư lợi mà qua lại với nhau, giờ tách ra cũng không có nghĩa vụ giải quyết phiền hà của đối phương.
“Nếu thực sự cần xin lỗi ai đó thì ta muốn xin lỗi hoàng huynh.” Thẩm Huyền Tông đã nói như thế.
Mẫu phi lợi dụng hắn nhiều hơn yêu hắn, là hắn chọn tin tưởng mẫu phi, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu hoàng huynh.
Hắn trách hoàng huynh gạt hắn, sau đó khi biết rõ mọi chuyện, hắn mới thấy ước gì mình không biết.
Những lời này khiến Hồ Tinh càng thấy xót xa.
Đối với phần đa người mà nói, bất kể cuộc đời có thê thảm nhường nào thì cuối cùng vẫn còn người thân bên cạnh đỡ đần khi khốn khó. Nhưng Thẩm Huyền Tông lại bị người thân yêu nhất hại đến bước đường này.
Hắn tin Uyển phi, có thể trách hắn sao? Đó là mẹ ruột hắn.
Vì thế mấy năm nay, mỗi khi rảnh rỗi Hồ Tinh sẽ tới thăm hắn, có khi mang theo đồ ăn, có khi tới tán gẫu. Thời gian dài, tóm lại cũng có chút tình cảm, cho nên hôm nay khi cha bảo nàng đi gặp Từ công tử, nàng nhịn không được mà nổi giận.
—
Trong cung, mãi đến hôm sau Thẩm Huyền Ninh mới gặp lại Tô Ngâm.
Y vội hỏi nàng: “Đêm qua nàng ngủ lại cung Khôn Ninh à?”
Tô Ngâm gật đầu: “Thêu một món đồ với Hoàng hậu nương nương đến khuya nên ngủ cùng nhau luôn.”
Lại còn ngủ quên, chủ yếu là vì hai cô nương nằm cạnh nhau thường càng nói càng hăng, hai người chuyện gẫu đến tận nửa đêm mới ngủ.
Không hiểu sao Thẩm Huyền Ninh bỗng thấy ghen tỵ, y trầm giọng nói: “Đêm nay đừng đi.”
“?” Tô Ngâm ngạc nhiên, “Nô tỳ đã hứa với Hoàng hậu nương nương là tối nay sẽ đi dạo vườn Ngọc Quế với nàng, Hoàng hậu nương nương nói hoa quế nơi đó vừa nở đẹp lắm.”
“Trẫm cũng có thể cùng nàng tới vườn Ngọc Quế mà.” Thẩm Huyền Ninh ủ dột nói.
“…….” Tô Ngâm không hiểu ý y, ngẩn ra, lại nói, “Nhưng mà Hoàng hậu nương nương muốn giúp nô tỳ…”
“Trẫm cũng có thể dành ra nửa canh giờ mỗi tối để trò chuyện với nàng!” Thẩm Huyền Ninh hùng hồn nói.
“…….” Tô Ngâm càng buồn bực hơn, tính nói không phải Hoàng Thượng đã thỏa thuận với Hoàng hậu nương nương rồi ư? Nhưng nàng không hỏi ra miệng, Thẩm Huyền Ninh lại mở miệng trước, y sai Phùng Thâm: “Tới cung Khôn Ninh truyền lời, nói tối nay Tô Ngâm sẽ không sang đó, trẫm sẽ nói chuyện với nàng, sau đó đi dạo vườn Ngọc Quế với nàng.”
Tiếp đó y nghĩ ngợi rồi bổ sung: “Nếu đêm nay Hoàng hậu rất muốn đi cùng thì ngày mai chúng ta mới đi.”
“Mời Hoàng hậu nương nương đi chung không được sao?” Tô Ngâm nhìn y với vẻ khó hiểu, “Rốt cuộc thái độ của ngài với Hoàng hậu nương nương là sao thế?”
Mặt Thẩm Huyền Ninh sầm sì, cũng tự thấy khó hiểu.
Hễ y… mà thấy Hoàng hậu với Tô Ngâm ở cạnh nhau, không hiểu sao sẽ thấp thỏm không yên. Sự thấp thỏm này chẳng khác gì năm xưa khi y thấy nàng ở bên Sở Tễ.
Nhưng theo lý thuyết thì không đúng, Hoàng hậu cũng là một cô gái cơ mà!
Tóm lại, y vẫn xuôi theo linh tính của mình.
Vì thế đêm đó, khi bọn họ đi ngắm hoa quế, Hoàng hậu không theo cùng.
Từng trận gió đêm thổi qua, Thẩm Huyền Ninh và Tô Ngâm ngắm hết thảy các loại hoa quế trong vườn, Tô Ngâm còn chọn một loại trắng nhất, hương thơm dịu nhẹ nhất hái xuống bện thành vòng tay.
Đi dạo mệt, bọn họ vào đình ngồi nghỉ. Thẩm Huyền Ninh sai người dâng bánh trái và rượu hoa quế lên, rồi tự mình rót rượu vào chén cho Tô Ngâm.
Ánh mắt Tô Ngâm dừng trên điểm tâm, cười: “A, đây là…”
“Mứt bơ táo nàng thích.” Thẩm Huyền Ninh cười tiếp lời, Tô Ngâm gật đầu: “Món này khá ngọt, dùng chung với rượu hoa quế hơn ngán, chẳng bằng ăn với trà.”
Thẩm Huyền Ninh lại bảo người pha trà, còn dặn rõ là dùng Đại Hồng Bào rồi nói với Tô Ngâm: “Trẫm biết nàng không thích trà xanh, nhưng Đại Hồng Bào lần này rất không tồi, nàng nếm thử xem.”
“Dạ.” Tô Ngâm gật đầu, Thẩm Huyền Ninh nhìn lên bàn, lại gắp một món điểm tâm đút cho nàng: “Đây là món mới của phòng Ngự Thiện, tối qua vừa nấu thử, khẩu vị thanh đạm.”
Má Tô Ngâm đỏ lên, duỗi tay cầm lấy đôi đũa: “Để nô tỳ tự gắp…”
Thẩm Huyền Ninh khăng khăng cầm chặt đôi đũa, liếc nàng, nheo mắt lại, trong mắt viết rõ hai từ: Không cho.
“…….” Tô Ngâm đành ăn đồ ăn y đút cho, vừa cắn một miếng đã nghe thấy tiếng ồn ào từ xa vọng lại.
Thẩm Huyền Ninh cũng nghe thấy, hai người cùng nhau nhìn sang, nhưng cách quá xa nên không rõ nguyên cớ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...