Niệm Vân Âm vừa quay đầu lại đã thấy hai người không coi ai ra gì mà nói chuyện với nhau, tư thế của Nghệ Nhàn rất thoải mái nụ cười so với bình thường ngọt hơn vài phần, sự ngăn cách trước đó giữa hai người không biết đã tiêu mất từ khi nà, thay vào đó là cảm giác ngọt ngào ấm áp khó tả.
Đến cả sự tồn tại của Tử Hàn cũng bị hai người áp xuống, đúng là khiến người ta dễ dàng cho qua.
"Các ngươi đừng chỉ lo nói chuyện nữa, nhớ kỹ dưới chân, ngàn vạn lần đừng gây chuyện rắc rối cho ta."
"Biết rồi."
Nghệ Nhàn liền thu liễm vài phần, hai người rẽ qua theo Niệm Vân Âm đến phòng cuối, phòng này khác với phòng đầu tiên, không có đống rối hay vũ khí chờ các nàng.
Cả phòng trống trải, chỉ còn lại ánh sáng một cánh cửa màu vàng lóe mắt, "xem ra cần có một cái chìa khóa mới có thể mở được cánh cửa này."
Nghệ Nhàn nhíu mày, "chìa khóa? chìa khóa gì?"
Niệm Vân Ân khoa tay múa chân, "một cái chìa khóa nhỏ, khẳng định vẫn còn ở chỗ chúng ta vừa đi qua, phải quay về tìm một chút."
Nghệ Nhàn, "ngươi biết vị trí hiện tại của chìa khóa sao?"
Niệm Vân Âm trầm tư một chút, "để ta thử xem."
Nghệ Nhàn, "ta đi cùng ngươi."
Lam Đồng không nói nhiều, đi theo sau Nghệ Nhàn, tỏ rõ thái độ của mình.
Niệm Vân Âm không hiểu liếc nhìn hai người các nàng, cảm giác có khí tức ngọt ngào đang quanh quẩn bên các nàng, cảm giác ngọt ngào này đúng là khiến người độc thân đau lòng, nhưng lại không thể tránh được.
Ba người đi tới con đường vừa rồi nhẹ nhàng tìm nửa ngày, trên đường không cẩn thận chạm vào cơ quan trận, Niệm Vân Âm bị chút thương nhẹ, "thật kỳ quái, tám cánh cửa, theo lý thì mỗi cánh phải có một cái chìa khóa, sao cánh này lại không có a?"
Nghệ Nhàn, "tám cánh cửa có cách thuyết pháp sao?"
Niệm Vân Âm, "ngươi không phát hiện trên tám cánh cửa có viết chữ sao? vậy sao các ngươi lại chọn vào cửa sinh này?"
Nghệ Nhàn liếc nhìn Ngân Bảo đại nhân đang ngồi dưới chân nàng gặm trái cây, nàng nhúc nhích chọc hai cái đuôi trụi lông của nó, "tám cánh cửa quá chói mắt ta không chú ý đến, nên để Ngân Bảo đại nhân tùy ý chọn một cửa rồi đi vào, cửa sinh là cách nói như thế nào?"
Niệm Vân Âm im lặng cười không nói, cảm thấy cách làm của Nghệ Nhàn không biết nói thế nào, "tám cánh cửa chia làm hưu, sinh, thương, đỗ, cảnh, tử, kinh, khai.
Xem ra vận khí của ngươi rất tốt, tùy ý chọn một cửa lại là cửa sống."
Nghệ Nhàn sờ sờ ký hiệu nho nhỏ trên đầu Ngân Bảo đại nhân, "ít nhiều cũng nhờ Ngân Bảo đại nhân, nếu không chọn cánh cửa khác thì nói thế nào?"
Niệm Vân Âm lắc đầu, "sinh môn, cảnh môn, khai môn, chọn ba cửa này thì không có sao.
Nếu chọn tử môn và đỗ môn thì đều là cái chết.
Còn lại đều là bị thương, cửa khác nhau tương ứng với vị trí khác nhau, cho dù đi từ hướng nào đến, cũng phải phá trận."
Nghệ Nhàn nghe Niệm Vân Âm bù lại trận pháp, nghe xong đầu liền choáng váng.
Vội mượn cớ cùng Ngân Bảo đại nhân chia bảo bối, nàng đem toàn bộ đan dược lấy được trước đó trong túi giới tử mang ra, Ngân Bảo đại nhân lấy được một phần cũng đổ ra, có vài bính sứ còn lăn tới chân Niệm Vân Âm.
Niệm Vân Âm mặt không đổi nhìn Nghệ Nhàn, "xem ra bảo bối ở tầng tháp thứ ba đều rơi vào tay của ngươi a?"
Nghệ Nhàn vội ôm lấy Ngân Bảo đại nhân, cầm móng vuốt của Ngân Bảo đại nhân hướng về phía Niệm Vân Âm vẫy vẫy tay vui cười, "không phải, không phải, không phải, ngươi hiểu sai rồi, cái này đều là công lao của Ngân Bảo đại nhân a."
Ngân Bảo đại nhân chi chi vui vẻ kêu vài tiếng.
Lam Đồng khó hiểu, "đem toàn bộ lấy ra làm gì?"
Nghệ Nhàn nhìn ba quyển trục đặt dưới đống bình sứ cầm lên xem thử, "nhân lúc mọi người đều ở đây, các ngươi muốn lấy đan dược gì thì cứ lấy đi."
Tử Hàn không thèm liếc mắt tới, từ khi đến vẫn luôn ngồi xếp bằng.
Niệm Vân Âm cũng không nói nhiều, đem thuốc cầm máu thoa đại lên.
Nghệ Nhàn nhìn hai vị lão đại không nhúc nhích, đột nhiên cảm giác mình như nhà giàu mới nổi, nàng chế nhạo nói "nơi này là bí cảnh, đan dược so với các ngươi dùng hàng ngày không giống nhau, bây giờ không lấy chờ chút nữa đừng có mà hối hận a."
Niệm Vân Âm, "nếu ta lấy hết, ngươi cũng cho?"
Nghệ Nhàn không quan tâm, "mau mau đi, nếu ngươi muốn hết thì cầm lấy đi."
Ngược lại lò luyện đan tốt nhất trong tay nàng, cực phẩm đan dược Miên Hoa Đường cũng đã nuốt.
So với đống đan dược này cũng không quá quan trọng.
"Trên này hình như ghi lại toàn bộ đan dược trong các bình sứ, Hóa Thi Đan, đan dược này nghe thật tà môn, Trọng Tố Đan là cái gì vậy? Ngưng Huyết Đan, Tiêu Hồn Đan, khoan đãn, Phùng Xuân Đan."
Niệm Vân Âm vội đoạt quyển trục trong tay Nghệ Nhàn, "Phùng Xuân Đan, bát phẩm." ước chừng so với của Thanh Sơn Tông đem ra còn cao hơn một phẩm.
Nghệ Nhàn sửng sốt một hồi, sau đó mừng rỡ như điên, "thật tốt quá, vậy là ngươi cùng Tiểu Nhã có được Phùng Xuân Đan rồi."
Nàng vốn vì đang buồn vì Phùng Xuân Đan, không ngờ lại thu được đan dược này.
Đúng là đi mòn giày tìm không thấy, trong khi không mất công lại có được.
Thần tình Niệm Vân Âm phức tạp đưa mắt từ quyển trục nhìn qua Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn bị nàng nhìn không được tự nhiên, "sao vậy? trong bình cũng có hai ba viên, đủ cho ngươi --" dùng.Niệm Vân Âm, "ngươi biết ta lúc nào?"
Nghệ Nhàn chớp mắt, ảo não vỗ gáy mình, "xin lỗi, ta thấy ngươi...."
Niệm Vân Âm cầm quyển trục ném trả lại cho nàng, "không cần nói xin lỗi, ta nên sớm nghĩ đến có thể gạt được tên ngốc Tiểu Nhã kia, nhưng không thể dễ dàng gì mà lừa được ngươi, cũng do ta sơ suất."
Nghệ Nhàn lúc đầu cũng không nghĩ nàng là Tề Vận, dù sao nàng từng gặp qua Tề Vận một lần.
Xác thực Niệm Vân Âm là một trận pháp sư, sự tự tin trên người này nếu là người bình thường thì không so được, cộng thêm biểu hiện của nàng luôn sủng nịch Đoan Mộc Nhã, nếu là người lạ không quen sẽ không làm chuyện này.
Có câu nói xảy ra chuyện khác thường hẳn có việc, cái này sơ ý nàng liền nghĩ ra được.
"Khụ khụ, nếu không chúng ta lấy Phùng Xuân Đan trước?"
"Cũng được."
Nghệ Nhàn nhìn lướt qua quyển trục ghi chép đan dược, ngoài dự liệu của nàng, ngoại trừ đan dược cứu người, còn có độc hại người, tựa như Hóa Thi Đan, Huyết Đan, Tam Nhật Đoạn Trường Đan...
Nghệ Nhàn đem đan dược phân ra, "chờ sau khi về đem đan dược này cho Tiểu Nhã nghiên cứu, nàng chắc sẽ rất vui vẻ."
Niệm Vân Âm cầm một bình Phùng Xuân Đan, đổ ra năm viên, nàng ngửi ngửi "đúng là Phùng Xuân Đan, phẩm chất tốt ngươi đem nó cho Tiểu Nhã đi."
Nghệ Nhàn, "ngươi không cần?"
Niệm Vân Âm chỉ vào đan điền của mình, thần tình lãnh đạm tựa như đang kể lại chuyện cũ vừa xảy ra, "linh căn của ta bị người đào đi từ chỗ này, khác với tình huống của Tiểu Nhã.
Mộc linh căn của Tiểu Nhã trong lúc đánh nhau bị ngộ thương, có tám phần có thể khôi phục như cũ."
Nghệ Nhàn khiếp sợ một câu cũng không nói được, cổ họng như bị vật gì ngăn lại, nàng không ngờ được kẻ nào lại tàn nhẫn dùng đến cách tàn nhẫn này đào đi linh căn.
Cái này giống như phụ nữ có thai nằm trong phòng giải phẫu bị mổ bụng lấy thai nhi đâu khác gì nhau a?
Nghệ Nhàn liền đổ một viên ra, không nói hai lời nhét vào miệng Niệm Vân Âm.
Niệm Vân Âm không phòng bị liền nuốt xuống trừng nàng, Nghệ Nhàn buông tay "dù sao lọ Phùng Xuân Đan này cũng là nhặt được, ăn miễn phí thì dại gì không ăn.
Nói không chừng mèo mù lại vớ được chuột chế, lỡ như có thể chạm đến được thì sao, cứ thử xem ngươi ăn một viên cũng không sao coi như ăn hạt đậu đi a."
Niệm Vân Âm bóp cổ họng mình, "không quan trọng? ngươi có biết một viên Phùng Xuân Đan đắt bao nhiêu không, cứ vậy bị ngươi đem lãng phí cho ta."
Nghệ Nhàn cũng không quan tâm nhiều, đem đan dược còn dư lại thu dọn sạch sẽ, sau đó đem một đống bừa bộn trong túi giới tử ra, "đây là ba cái túi giới tử trước đó ta nhặt được."
Niệm Vân Âm liếc nàng một cái, "chuyến đi bí cảnh này của ngươi xem ra nhặt được không ít thứ tốt."
Nghệ Nhàn đem các loại đan dược chữa thương phân một nửa cho Lam Đồng, sau đó lại lấy một cái túi giới tử ném cho nàng, "túi giới tử này dung lượng lớn, so với cái trước lớn hơn nhiều."
Lam Đồng vội nhỏ một giọt máu lên trên, liếc trộm bên trong liền vui vẻ đeo vào hông.
"Xuân Tiêu Nhất Khắc Đan."
"Còn có thuốc trợ hứng xuân tiêu a."
Niệm Vân Âm liên tục cầm nhiều loại thuốc dùng cho việc động phòng lên xem, nàng cười như không cười nhìn Nghệ Nhàn, "mấy thứ đồ chơi cấp thấp này ngươi cũng dùng sao? nếu ngươi mở miệng, ta có thể tặng ngươi một ít so với cái này tốt hơn trăm ngàn lần, không có tác dụng phụ, đảm bảo thoải mái."
Nghệ Nhàn đen mặt, từ lúc vào bí cảnh đến giờ nàng còn chưa kịp kiểm tra mấy thứ tên kia để trong túi giới tử, hoàn toàn không nghĩ đến còn có mấy thứ này, "đã nói là ta nhặt được rồi mà, ngươi đừng có chọc ghẹo ta a."
Niệm Vân Âm cười nhạo liếc nhìn Lam Đồng, chọn một quyển sách nhặt lên, mở ra nhìn thoáng qua, vẻ mặt cười toe toét nhét vào tay Nghệ Nhàn, "cái này rất thích hợp với ngươi."
Nghệ Nhàn có chút mong chờ mở ra xem - bí quyết linh tu, nàng nhíu mày lại, "đây là cái gì vậy?"
Niệm Vân Âm thấy hai mắt nàng mơ màng, dường như không hiểu thật, "Nghệ Nhàn, đầu ngươi có bị ngốc không vậy, thứ đồ chơi này cũng không biết, đó là linh tu a, chính là phương pháp song tu đó a."
Nghệ Nhàn tựa như bị nhiễm vi rút, vội ném nó đi, nàng nghĩ đến mấy tên kia lại xem nó như 'bảo bối' còn đi gϊếŧ người cướp của, chỉ để cướp cho được cái thứ này, chỉ vì thứ đồ chơi này.
Nghệ Nhàn cảm giác bị đám người kia hố.
Niệm Vân Âm, "ah."
Nghệ Nhàn thấy sắc mặt nàng cổ quái, có chút cảnh giác "cái đống lộn xộn này làm ta quên mất."
Niệm Vân Âm vội lắc đầu, "lần này thực sự là đồ tốt a, mau đến xem đi."
Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng tiến đến xem - Huyễn Ảnh Phân Thân, "không lẽ bảo bối bọn họ muốn cướp chính là thứ đồ chơi này?"
Niệm Vân Âm cầm quyển trục cho vào tay nàng, "lúc quan trọng không chỉ bảo mệnh, còn có thể giúp ngươi làm được nhiều chuyện, đó là một kỹ năng tốt, Nghệ Nhàn hảo hảo dùng."
Nghệ Nhàn khi tỷ đấu cũng từng gặp qua tiểu cô nương dùng ảo ảnh đánh nàng, khi đó cũng rất hiếu kỳ với huyễn ảnh phân thân, đáng tiếc nàng không thể vào tầng hai tầng ba tàng thư các, nên chỉ đến đó thì dừng lại.
Lam Đồng tiến đến bên cạnh nàng cùng xem quyển trục, "sẽ biến thành hai cái như ngươi sao?"
Ánh mắt Nghệ Nhàn hơi đổi, tiếc hận liếc nhìn Lam Đồng, "huyễn ảnh phân thân cần có linh lực mới tu luyện được, nếu không ngược lại chúng ta có thể cùng nhau tu luyện."
Niệm Vân Âm nhịn không được chen vào, "huyễn ảnh phân thân không thể tu luyện cùng nhau, thử bí quyết linh tu xem sao."
Nghệ Nhàn thuận tay nhặt lên một món đồ nhỏ ném về phía Niệm Vân Âm, Niệm Vân Âm tránh được liền cười to, "Nghệ Nhàn ngươi biết hành vi này là gì không? thẹn quá thành giận đó, chắc là bị ta nói trúng tim đen rồi chứ gì?"
Nghệ Nhàn tức giận đến nghiến răng, "ta thử huyễn ảnh phân thân này trước một chút."
Huyễn ảnh phân thân là thứ đầu tiên phải dùng linh lực để hóa thành một phân thân giống mình, Nghệ Nhàn thử nhiều lần, đừng nói ngưng tụ ra một cái khác như mình, Niệm Vân Âm để nàng cố gắng ngưng tụ ra một linh thể lỏng còn chưa được.
Trong lúc này, lại có vài người từ chỗ khác chạy đến, chừng 20 người.
Vốn còn chưa tỉnh hồn, kết quả nhìn lên liền thấy Tử Hàn đang ngồi cạnh chỗ mình đứng, liền im miệng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm không dám nói gì, bộ dạng thật thú vị a.
*******
Nghệ Nhàn hiện tại không thể ngưng tụ ra linh thể của mình, liền đến trước mặt Niệm Vân Âm, "theo ý ngươi, trong số bọn họ có khi nào có người từ cửa khác đến, sau đó mang theo chìa khía không?"
Niệm Vân Âm trầm tư một lúc liền nở nụ cười, "được a, sao ngươi lại nghĩ như vậy?"
Nghệ Nhàn, "chính ngươi nói, vào Tử Môn và Đỗ Môn chỉ có chết, trong tám cánh cửa chỉ có hai chìa khóa mở để ra ngoài, mà lại chỉ có một đường để đi, làm sao có được hai chìa khóa để đi, chỉ có một khả năng duy nhất chính là chìa khóa sử dụng nhiều lần hoặc là thứ thông dụng."
Niệm Vân Âm cẩn thận nhìn đám người đi vào, có vài người tò mò đang nhìn xung quanh, có vài người đỡ nhau đi vào, mức độ bị thương trên người cũng khác nhau.
Còn có cả vết thương khi ở tầng thứ ba hỏa của quái vật dung nham gây ra, vết thương trên người bọn họ chủ yếu là vết thương do vũ khí tạo thành.
Nghệ Nhàn thấy Niệm Vân Âm chợt đứng dậy, đi đến chỗ các sư huynh sư tỷ vẻ mặt cảnh giác, không biết Niệm Vân Âm nói cái gì, rất nhanh trong tay liền có một cái chìa khóa tinh xảo, chìa khóa chỉ to bằng ngón út, có màu trắng sữa.
Đám người nhìn Niệm Vân chạy đến cánh cửa bên cạnh, mỗi người đều đứng đó nhìn Niệm Vân Âm cầm chìa khóa để vào một nơi phù hợp trên cánh cửa, âm thanh răng rắc vang lên, cánh cửa chói mắt biến mất, có một lối đi tối om xuất hiện trước mặt mọi người.
Niệm Vân Âm, "các ngươi đã chuẩn bị chưa?"
Các sư huynh sư tỷ bị thương nhìn nhau một cái gật đầu biểu thị, "có thể."
Nghệ Nhàn hơi nhíu mày, nàng ở trong tháp từng trải qua nhiều lần tối tăm, mỗi lần đều là trải nghiệm không vui nổi, tầng thứ tư này sợ là vào đêm cũng không dễ đi.
Nàng định vung Đả Thần Tiên ra, một bàn tay quen thuộc trộm thò đến, túm tay của nàng kéo lại.
Nghệ Nhàn liếc qua đại sỏa tử bên cạnh, hai mắt Lam Đồng trong đêm tối phá lệ trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, đang chăm chú nhìn phía trước.
Niệm Vân Âm nghe mọi người nói có thể, liền dẫn đầu đi vào lối tối tăm kia, nhiều lần dặn dò "sau khi vào chỗ này, thì đừng lộn xộn, không được đi lung tung, đứng im tại chỗ các ngươi sẽ được an toàn hơn so với đi loạn" sau đó nàng nhìn Nghệ Nhàn nói, "Nghệ Nhàn, phiền ngươi ngưng tụ ra hai quang cầu chiếu sáng được không?"
Nghệ Nhàn vội tránh tay Lam Đồng, "chờ một chút."
Rất nhanh hai ba viên quang linh cầu bay lên cao, dù như vậy Niệm Vân Âm cũng không nhìn thấy được lối ra, điều này cũng bất lợi cho việc phá giải cơ quan của nàng.
Nghệ Nhàn liền triệu hóa tiểu mã ra, tiểu mã lúc nào cũng như mặt trời nhỏ chiếu sáng muôn nơi, rất nhanh chiếu sáng khu vực quanh đây.
Trước mặt các nàng là lối đi không thấy đường ra, hai bên đều là bầu trời, có vị sư huynh thả thử một món đồ xuống dưới dò xét thử, nhưng cũng không nghe thấy được âm thanh nào, có thể thấy hiện tại đang lở lửng trên cao gần với bầu trời a, mà bên dưới lại sâu không thấy đáy.
Niệm Vân Âm nhắc nhở nhiều lần, "chỗ này có cơ quan trận, mọi người đừng đi loạn."
Nghệ Nhàn đối với cơ quan trận dốt đặc cán mai, thấy Niệm Vân Âm đò đường phía trước ném ra Xích Phỉ (ngọc đỏ), "ngươi đang làm gì vậy?"
Niệm Vân Âm thẳng thắn, "nơi càng khiến ngươi cảm thấy an toàn, thì nguy hiểm càng nhiều.
Nhìn qua thì nghĩ là cơ quan trận đơn giản, nhưng ngược lại ẩn chứa nguy hiểm cực lớn.
Ngươi cảm thấy chỗ này có phải vô cùng yên tĩnh hay không?"
Nghệ Nhàn đã lên tinh thần 1200%, "ta ghét màn đêm của cái tháp này."
Niệm Vân Âm cũng vậy vô cùng chán ghét, Xích Phỉ bị nàng ném đi cách đây chừng năm thước, lăn hai cái lộc cộc liền dừng lại, nàng vỗ vỗ lòng bàn tay của mình, "ta dò thử một chút, chút nửa nếu ta thành công các ngươi cùng đi đến."
Nghệ Nhàn tính khoảng cách thời gian, năm thước cho dù có gặp chuyện ngoài ý muốn cũng đủ để nàng cứu viện kịp, nàng vung Đả Thần Tiên lên, "Niệm Vân Âm, ngươi đừng để ta phải vung roi lên, roi của ra Đả thần thì được, đánh ngươi lại có chút miễn cưỡng."
Niệm Vân Âm bật cười, đi bước đầu tiên nụ cười trên mặt nàng liền cất đi, thần tình nghiêm túc.
Mỗi bước đi tựa như giẫm trên bàn đinh, không có quy luật đếm ô vuông rồi nhảy, khi nàng gần đến Xích Phỉ rơi, chợt nổi lên một cơn gió, tiếng gió gào thét vồ cùng tà.
Niệm Vân Âm nhìn quanh bốn phía, dưới chân đang đứng chỗ Xích Phỉ nằm, tiếng gió gào thét liền ngừng lại, tựa như vừa rồi chỉ là hù dọa mọi người.
Niệm Vân Âm cẩn thận cầm Xích Phỉ lên, "hiện tại, chia làm hai nhóm đi theo sau ta, ai đến trước."
Mọi người đứng im ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta dường như đều do dự.
Nghệ Nhàn liền kéo Lam Đồng đi trước, "có phải đi theo bước chân vừa rồi ngươi đã đi đúng không?
Niệm Vân Âm cố ý khảo nghiệm nàng, "bước đi của ta ngươi đều nhớ kỹ? đi hai bước cho ta xem đúng không?"
Nghệ Nhàn vừa rồi vẫn luôn nhìn từng bước của Niệm Vân Âm, đối phương nhảy mấy lần cũng biết rõ, dù sao chỉ thiếu một bước không gây ra tai nạn chết người, nàng cũng phải thận trọng hơn.
Vì vậy liền dẫn Lam Đồng nhảy theo, trái ba bước, phải hai bước...
"Không sai, đúng là đều nhỡ kỹ.
Người đằng sau muốn đi thì cứ dựa theo như vậy mà đi."
"Nghệ Nhàn ngươi trông chừng bọn họ, đừng để họ đi nhầm."
Nghệ Nhàn và Lam Đồng đổi vị trí cho nhau, từng người nhảy đến trước mặt các nàng, tất cả đều bình an vô sự, nào ngờ có hai vị sư tỷ sau lưng nàng đột nhiên hét thảm một tiếng, không cẩn thận lùi về sau một bước, một cước dẫm vào cơ quan trận, "ai đánh ta?"
Ken két hai tiếng, trong nơi trống trải liền vang lên âm thanh lạ.
Vụt vụt --
Lam Đồng nắm chặt cổ tay trái Nghệ Nhàn lại, "Nghệ Nhàn, có gì đó từ dưới bay lên, có rất nhiều, nhưng mà thật kỳ quái..."
Nghệ Nhàn khó chịu nhất lúc nào cũng chỉ nói nửa câu, "kỳ quái chỗ nào?"
Lam Đồng, "không phải là huyễn thú."
Từ bên khoảng không bên dưới một đám chim bay lên, tiếng vỗ cánh của chúng vang lên tiếng ong ong, âm thanh này không thoát được tai Lam Đồng, "hình như là con rối."
Niệm Vân Âm phóng một câu thô tục, sau đó lấy lôi linh cầu ném vào đám rối chim kia.
Rối chim công kích dày đặc, khiến vài người không cẩn thận đạp nhầm ô vuông, Nghệ Nhàn nghe thấy âm thanh ken két không ngừng, nàng vội vung Đả Thần Tiên lên, "Niệm Vân Âm, ngươi có cách nào không?"
Niệm Vân Âm nhìn thấy đối diện có một phi tiễn to dài phóng đến, "Nghệ Nhàn, tiễn."
Nghệ Nhàn vội đổi vị trí đem nàng đến chỗ của mình, thay vào chỗ Niệm Vân Âm, ném lôi tủy ra, nháy mắt đánh rơi một cái, nào ngờ vừa bắt đầu liền có ba cái phi tiễn phóng ra, Nghệ Nhàn luống cuống chân tay ứng phó, "Niệm Vân Âm, mau tìm cách a, nếu không...!ta che chở bọn họ không được."
Niệm Vân Âm vẫn nghe thấy âm thanh ken két, suýt thì bỏ cuộc "các ngươi đừng đạp loạn sẽ đạp trúng những cơ quan khác nhau, các ngươi làm vậy sẽ khiến các cơ quan mở ra hết a."
Nhưng giữa không trung vừa con rối chim vừa tiễn phóng ra đã khiến mọi người rối như tơ vò, chút âm thanh của Niệm Vân Âm ngoại trừ có Nghệ Nhàn nghe được, thì còn lại đều là tiếng hét của những người kia, có vài người thậm chí còn lùi về phía sau đạp không biết bao nhiều cơ quan, người bên cạnh không ngừng giảm dần, con rối chim nhanh như tên bắn phóng xuống, cũng có tình thế cấp bách bị đẩy xuống cục diện hỗn loạn, đúng là khó quản.
Cục diện tiến thoái lưỡng nan này khiến Niệm Vân Âm cảm thấy đau đầu, "không được, phải tiến về phía trước."
Nghệ Nhàn, "để ta chặn tiễn lại, ngươi mở đường, Lam Đồng đuổi theo."
Lam Đồng thấy Nghệ Nhàn ứng đối ba mũi tên, liền học theo ứng đối với năm mũi tên.
Nàng bế người lên cao, chính mình đi theo bước Nghệ Nhàn, "chúng ta cùng nhau ứng phó."
Nghệ Nhàn đạp vai nàng, đánh rơi toàn bộ mũi tên cùng rối chim xuống dưới, "Ngân Bảo đại nhân, phế cánh bọn chúng."
Thiếu cánh, đám rối kia chỉ có thể rơi xuống, không thể làm gì được.
Ngân Bảo đại nhân liền phóng thổ trùy lên không trung, đánh một trận xong thì lại có càng nhiều rối chim bay đến, "nhiều quá nhiều quá, đánh không hết a."
Nghệ Nhàn cũng biết đánh không hết, đi theo Niệm Vân Âm về phía trước, số lượng mũi tên cũng tăng lên nhiều hơn, "đánh không hết cũng phải đánh."
Mồ hôi trên trán Niệm Vân Âm chảy xuống che cả mắt, nàng nhẫn nại ném từng viên Xích Phỉ, đi được năm thước liền hô Nghệ Nhàn.
"Nghệ Nhàn, mau đi thôi."
Lam Đồng bế Nghệ Nhàn nhanh chóng đi về phía trước, đi được một khoảng, số lượng rối chim cùng mũi tên cũng giảm xuống, rất nhanh thì kết thúc.
Nghệ Nhàn thở một hơi, ngửa ra sau liền được Lam Đồng kéo xuống, ôm vào ngực như công chúa.
Lam Đồng nhìn cánh tay Nghệ Nhàn dính hai cái tiễn nhỏ, nhanh chóng rút ra.
Nghệ Nhàn cảm giác được đau đớn, sau đó chỗ bị thương bị một thứ mềm mại bọc lại, nàng nổi giận đánh đầu Lam Đồng, "Liếm liếm liếm, chỉ biết liếm loạn, lỡ như có độc thì phải làm sao đây?"
Lam Đồng liếm xong, "không có độc."
Nghệ Nhàn dường như nghĩ ra điều gì đó, liền nhảy dựng lên, "mau dẫn bọn họ theo."
Niệm Vân Âm không quay đầu lại, "không cần."
Vừa rồi toàn bộ âm thanh huyên náo, tiếng kêu thảm thiết đủ kiểu, âm thanh vỗ cánh ong ong của rối chim, tiếng vụt vụt của mũi tên lao đến, mọi thứ hòa chung một chỗ, không biết từ khi nào đã im lặng trở lại.
Nghệ Nhàn vội ứng phó mũi tên không hề lưu ý đến.
Nàng chợt nhìn lại, chỉ thấy bên dưới đầy vết màu cùng thi thể, vừa rồi 20 người còn sống sờ sờ bây giờ không còn một ai, không đúng còn có một người đứng trong bóng tối, trong không khí nồng nặc mùi máu, "đại sư tỷ?"
Tử Hàn lạnh lùng nhìn các nàng, "đây không phải đường sống, mà là đường chết."
Niệm Vân Âm, "không thể nào, không thể nào a."
Nghệ Nhàn nghĩ lại, "chiếc chìa khóa đó?"
Niệm Vân Âm, "chìa khóa mở ra cũng không thể nào cửa chết, ta đả hỏi mọi người cẩn thận, bọn họ nói là từ Thương Môn đến cho nên chìa khóa không hề sai."
Nghệ Nhàn ổn định tinh thần một chút, "e là chúng ta đi không phải cửa chết, vừa rồi nếu không phải có người vô tình đạp trúng cơ quan thì sẽ không biến thành như bây giờ."
Niệm Vân Âm, "phải, ta phải đi tiếp, Nghệ Nhàn các ngươi có muốn đi theo không?"Nghệ Nhàn, "đi."
Để nàng chọn đại một cửa, chắc chắn nàng chỉ có thể đi lung tung, không bằng theo Niệm Vân Âm là một người hiểu cơ quan trận pháp, Nghệ Nhàn, "đại sư tỷ, đi cùng chúng ta a."
Tử Hàn, "được."
Trải qua một thời gian dài được Niệm Vân Âm dò đường, cuối cùng các nàng cũng đến đích cuối, trên đài cao cuối cùng là một chiếc rìu lớn, trên rìu khắc hoa văn tinh xảo.
Lam Đồng vây quanh nhìn đi nhìn lại, thậm chí còn muốn chạm vào nó liền bị Niệm Vân Âm cản lại, "đúng như ngươi nói, vũ khí của thần thú đại nhân đã được người thủ tháp kim linh trông coi."
Lam Đồng ngược lại nghe Niệm Vân Âm nói hai câu cũng không chịu buông tha, nàng vội cắn ngón tay đem máu nhỏ vào chiếc rìu, kết quả máu vẫn chỉ lăn ngoài lưỡi rìu, "không phải."Nghệ Nhàn đen mặt, "cách ngươi nói chính là dùng máu để nghiệm chứng?"Lam Đồng, "đây là cách đơn giản nhất."
*****
Các nàng mở cửa ra, lại là một gian phòng trống cùng một cánh cửa chói mắt, tựa như chỗ các nàng vừa dừng chân.
Một việc nực cười là, vừa đến các nàng chỉ bốn người, hiện tại cũng chỉ bốn người.
Các sư huynh sư tỷ vừa rồi xuất hiện tựa như hoa quỳnh, chỉ là một điểm ấn ký trong trí nhớ các nàng.
Đường đi này Nghệ Nhàn nhìn thấy quá nhiều người chết trước mặt nàng.
Lúc đầu mọi người vì cướp bảo bối tàn sát đồng môn, cuộc gϊếŧ chọc dường như được khai mở.
Bốn người tự tìm một nơi ngồi xuống, vắng vẻ không tiếng động, chỉ có ánh mắt giao lưu.
Lam Đồng thấy tâm tình Nghệ Nhàn không ổn liền ôm nàng vào lòng, không coi ai ra gì hướng về phía vết thương của nàng bắt đầu liếm.
Niệm Vân Âm cùng Tử Hàn nghe thấy âm thanh này liền nhìn thoáng qua, sau đó liền dời ánh mắt đi chỗ khác.
Trên người Lam Đồng rất ấm, dù trải qua chuyện vừa rồi, trên người nàng vẫn như cũ tràn đầy tình cảm ấm áp.
Nghệ Nhàn nhìn một cái, liền đem chính mình vùi sâu vào lòng nàng, một hồi lâu mới thả lỏng được.
"Niệm Vân Âm."
"Ngươi bị thương, ta băng vết thương lại cho ngươi."
"Được."
Nghệ Nhàn thấy Niệm Vân Âm rất bình tĩnh, lời an ủi đến miệng cũng không tự chủ được mà nuốt xuống, "tiếp theo chúng ta phải đi sao?"
Niệm Vân Âm, "mặc kệ ngươi có tin hay không, ta chỉ muốn dẫn bọn họ đi qua an toàn."
Nghệ Nhàn, "ta biết, ta tin ngươi cũng không đi sai đường, nếu không phải trên đường phát sinh chuyện ngoài ý muốn có thể bọn họ đã cùng ta đến nơi này."
Các nàng không chết đây chính là chứng minh tốt nhất.
Lam Đồng chợt nói, "cũng không phải là ngoài ý muốn, ta nhớ là trước đó ta đã dặn dò mọi người không nên vì xúc động mà đạp nhầm vào cơ quan."
Nghệ Nhàn cố gắng nghĩ lại tình cảnh trước khi hỗn loạn, "ai đánh ta?"
Lam Đồng, "phải rồi, ta có nhớ nàng ta có nói mấy lời này.
Có người ở sau lưng đột nhiên đánh nàng, cho nên nàng không cẩn thận đạp trúng vào cơ quan, lúc này mới phát sinh mọi chuyện."
Nghệ Nhàn cùng Niệm Vân Âm hai người cùng nhìn nhau, "nhưng khi đó mọi người đều đang đứng trong ô vuông, ai lại vô cớ đánh nàng? không lẽ muốn gây sự làm hỗn loạn, nhưng vì cái gì?"
Tử Hàn, "muốn mọi người chúng ta phải chết ở chỗ này."
Ánh mắt Nghệ Nhàn choáng váng thì thầm nói đi nói lại lời này, "ta cảm giác hình như có ai đó đã động chân tay?"
Niệm Vân Âm có chút sửng sốt, "ai đó? Nghệ Nhàn có phải ngươi biết điều gì không?"
Có lẽ Nghệ Nhàn đã xác định được, "ở trong tháp tầng thứ ba, mặc dù chúng ta bị thổ linh huyễn thú cùng hỏa linh huyễn thú giam lại như rùa trong hũ cũng chỉ vì một đám cỏ linh thực, đám cỏ linh thực đều mang mọi người kéo vào trong.
Đương nhiên có ngươi và đại sư tỷ lại ngoại lệ."
Niệm Vân Âm "ngươi bị thương cũng do nó khơi mao sự việc này, nói như vậy chuyện lần này dường như cũng là cách làm của nó, hẳn là sợ thiên hạ không loạn, hơn nữa mục đích của nó đã đạt được."
Nghệ Nhàn cười khổ, "đúng vậy, khó lòng phòng bị."
Nhất thời trong phòng lại yên tĩnh, Lam Đồng không thích thói quen như vậy, liền kéo tay Nghệ Nhàn, "Nghe ngươi nói vậy, mục đích của đám cỏ linh thực kia vẫn chưa thể đạt thành được, chỉ còn người chúng ta còn ở đây, nó sẽ phải tiếp tục xuất hiện, dù chỉ còn lại bốn người chúng ta, nó cũng sẽ tìm cách cản đường đi của chúng ta."
Nghệ Nhàn đột nhiên hiểu ra, "đúng vậy, chỉ cần có người đến đây tập hợp, nó nhất định sẽ đến."
Bốn người đạ tỏa nghỉ ngơi một hồi, đúng là có người đi đến, mở cửa ra đã ngã trên mặt đất.
Nghệ Nhàn đem người kéo đến, vừa nhìn "ah, Chung sư huynh, Lam Đồng mau đến giúp đỡ."
Chung Lâm hôn mê bất tỉnh, toàn thân đều bị thương, đến cả khuôn mặt tuấn tú cũng bị bỏng một vết, trên người có nhiều vết thương do tiễn đâm, cũng hơn 20 cây, cũng may không phải vết thương trí mạng.
Lam Đồng thấy vẻ mặt Nghệ Nhàn khẩn trương, liền chen vào một bên, nhanh chóng rút mũi tên ra, "ta rút tên ra, ngươi lấy đan dược cầm máu cho hắn ăn là được."
Nghệ Nhàn thấy Tử Hàn chỉ nhìn thoáng qua đây rồi lại tiếp tục tu luyện, không hỏi han gì liền cảm giác kỳ quái.
Thấy bộ dạng thảm hại của Chung sư huynh như vậy, cũng không dám nghì nhiều liền đem thuốc đổ ra.
Niệm Vân Âm, "nhìn tổn thương trên người hắn, có thể xông vào được đến đây cũng là mạng lớn rồi."
Nghệ Nhàn, "ngoại trừ người biết cơ quan trận ra, những người không biết như Chung sư huynh có rất nhiều, nếu không gặp ngươi ta nghĩ chắc cũng đã xông vào như vậy, đến khi đó chỉ có thể liều mạng dùng tốc độ phản ứng thôi."
Niệm Vân Âm, "ta có thể đứng ngoài cửa nói cho bọn họ biết làm sao an toàn đi đến bên này, cẩn mượn huyễn thú quang linh của ngươi dùng một chút, để mọi người có thể qua cửa thành công."
Nghệ Nhàn nở nụ cười, "ý kiến hay."
Niệm Vân Âm cùng tiểu mã đứng bên ngoài nhắc nhở, ngược lại cũng dẫn được nhiều người đến, vì có Niệm Vân Âm nhắc nhở số thương vong cũng giảm hẳn.
Nghệ Nhàn bị Lam Đồng lấn qua một bên, hồ nghi nhìn nàng vì ân tình thoa thuốc băng bó cho sư huynh, nhưng cũng khiến Nghệ Nhàn hoài nghi người này đang thay đổi trở thành vu y của thú nhân tộc.
Cũng may Lam Đồng không có liếm, hay hành động như liếm, nếu Nghệ Nhàn lại nhịn không được mà đánh nàng.
Chung Lâm vì vết thương trên bụng đau mà tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy Lam Đồng xách hắn qua một góc như xách đồ, thấy hắn tỉnh lại không chút khách khí nói với hắn, "tỉnh dậy thì tự mình đứng dậy đi."
Chung Lâm, "..."
Thú nhân trước giờ hành động thô lỗ không hiểu phong tình, thú nhân trước giờ hành động thô lỗ không hiểu phong tình, thú nhân....!quên đi, vì ân cứu mạng nên nhịn, "đa tạ ngươi lần nữa cứu giúp, ân cứu mạng, không ---"
Nghệ Nhàn kỳ quái nhìn Lam Đồng che trong góc, "sao ngươi lại kéo sư huynh vào trong này?"
Chung Lâm nghe thấy âm thanh của Nghệ Nhàn liền nghẹn lại, "là tiểu sư muội sao?"
Nghệ Nhàn đến gần một chút, Lam Đồng liền đứng trước mặt nàng, thân thể to cao liền che đi tầm mắt hai người.
Nghệ Nhàn liền dịch qua một bên, Lam Đồng liền dịch theo, tên này vừa được một tấc lại tiến một thước hành động này khiến Nghệ Nhàn vừa buồn cười vừa tức giận, nàng ngoắc ngoắc ngón tay, Lam Đồng nhếch miệng lập tức cúi người.
Nghệ Nhàn cười một cái liền tát một cái vào mặt nàng, xô Lam Đồng qua một bên.
Chung Lâm chật vật ngồi dậy, "tiểu sư muội, ngươi còn sống thực sự là quá tốt rồi."Nghệ Nhàn, "thấy sư huynh còn sống ta cũng rất vui, còn có đại sư tỷ cũng ở đây, ngươi xem nàng đang tu luyện.
Chắc là đấu với hỏa linh huyễn thú nên bị thương.'
Chung Lâm thấy Tử Hàn ngồi ở một góc xếp bằng đả tọa, ngay đó không ai dám đến, những người còn lại đều chen chúc ngay chỗ Niệm Vân Âm, "thấy mọi người còn ở đây, thật tốt."
Nghệ Nhàn tiếc hận nhìn vết sẹo trên mặt Chung Lâm, "sư huynh, khuôn mặt sao lại biến thành như vậy?"
Chung Lâm nghĩ đến việc này còn bực tức hơn, "tiểu sư muội hẳn đã gặp đám người Tạ Vũ, lần sau nếu gặp phải thì không cần lưu tình, Tạ Vũ tên này thủ đoạn độc ác, hôm đó...."
Hôm đó sau khi hắn chạy vào bão cát, không có làm giống Nghệ Nhàn, nên bị cát chôn vùi cho đến bình mình, sau khi trời sáng liền bị phơi dưới nắng, cát cũng chứa hỏa linh cực mạnh.
Hắn bị bò cạp cắn sinh ra cảm giác đau đớn nên tỉnh lại, bò cạp tưởng hắn đã chết nên đến phân chia đồ ăn.
Chung Lâm sờ vết sẹo trên mặt mình, "vết sẹo này sẽ là thứ thường xuyên nhắc nhở ta, gặp kẻ như là Tạ Vũ thì không nên tồn tâm thiện niệm."
Nghệ Nhàn móc trong túi giới tử ra một bình sứ, "sư huynh, chỗ này ta có thuốc giải hỏa độc, ngươi trước thoa một chút đi.
Chờ rời khỏi bí cảnh, ta đến Vân Đan Phong cầu sinh cơ dược cho ngươi."
Chung Lâm lắc đầu, "sư muội không cần phí tâm, độc đã giải rồi, vết sẹo này sợ là sinh cơ dược cũng không làm được, không bangfe để lại để cảnh giới."
Nam tử khác nữ tử, Nghệ Nhàn thấy ánh mắt Chung sư huynh kiên định, cũng không khuyên nữa "Có một tin sẽ khiến sư huynh ngươi vui một chút, khi huyệt động đó bị sập Tạ Vũ hình như bị thương một chân, sau đó vì muốn gϊếŧ ta nên bị Lam Đồng xé một cánh tay."
Thiên tàn địa khuyết.
Coi như hắn gieo gió gặt bão.
Chung Lâm cắn răng, "hảo hảo, báo ứng.
Sư muội không nên lưu tình, cứ gϊếŧ luôn cho thống khoái! cho dù có chống lại Minh Vọng Phong, sư huynh nhất định sẽ đứng về phía ngươi."
Chỉ mỗi chuyện này thôi còn liên lụy đến cả Tạ gia, đầu Nghệ Nhàn to ra như trâu, nàng cẩn thận nhìn biểu tình phẫn hận không dứt của Chung Lâm, e là vị sư huynh này biết nàng là người Tạ gia đến khi đó chắc sẽ thất vọng lắm a, "sư huynh, ta có chuyện cần nói thẳng với ngươi, ta với Tạ Vũ là --"
"Nghệ Nhàn!"
"Nghệ Nhàn!"
Tiết lộ thân phận nàng là người Tạ gia nếu là Tạ Anh hay là Hoàng Phủ Nghị sớm muộn chuyện này sẽ bị truyền đi khắp Thanh Sơn Tông, không lâu sau ai cũng sẽ đều biết, không bằng nàng chủ động nói chuyện này ra trước.
Nghệ Nhàn đã nghĩ sẵn trong đầu chuẩn bị cho tốt, lại bị hai tiếng hô của Niệm Vân Âm làm giật mình, định nói cũng phải nuốt vào trong.
"Nghệ Nhàn, ngươi mau đến đây."
"Nhanh."
Nghệ Nhàn chưa từng thấy sắc mặt Niệm Vân Âm ngưng trọng như vậy, nhất là khi đối phương nhìn lướt qua chỗ Tử Hàn sư tỷ ngồi tĩnh tọa, ánh mắt thực sự cổ quái, khiến người ta khó hiểu, "chuyện gì vậy?"
Niệm Vân Âm không nói hai lời, kiềm kéo nàng tiến về phía trước, phía trước một màu đen kịt, còn có cơ quan trận.
"Niệm Vân Âm ngươi giở trò gì vậy?"
"Nghệ Nhàn, ngươi nhìn cho rõ đây rốt cuộc là ai."
Nghệ Nhàn đi vài bước, nhìn thân ảnh đưa lưng về phía nàng đã cảm thấy không ổn rồi, chủ yếu là nàng quá quen thuộc, quen thuộc đến mức vừa ra khỏi phòng còn nhìn thoáng qua, "đại, đại....? không thể nào, đại sư tỷ sao lại ở trong phòng đó a."
Tử Hàn nghe tiếng Nghệ Nhàn liền xoay người lại, sắc mặt tái nhợt nhìn nàng một cái, cho dù là một người tiên phong đạo cốt cũng đã chật vật không chịu nổi, y phục trên người nhiều vết máu, thoạt nhìn như đã trải qua một cuộc chém gϊếŧ, dù vậy nàng đứng đó, trên thân vẫn như cũ mang theo cường thế "Nghệ Nhàn."
Nghệ Nhàn vì kinh hách mà trợn to mắt, nàng không chớp mắt nhìn người trước mắt, "đại sư tỷ?"Tử Hàn khẽ gật đầu.
Nghệ Nhàn nhìn Niệm Vân Âm, Niệm Vân Âm cảnh giác nhìn nàng, "cả Thanh Sơn Tông, sợ là chỉ có ngươi thân với Tử Hàn nhất, ngươi hẳn nhận ra trong hai người này ai mới là Tử Hàn thực sự?"
Chuyện này cũng không thể đùa được, nếu như nhận sai, nhất định là một tai nạn lớn a.Nghệ Nhàn trợn to mắt, "sao lại có đến hai Tử Hàn đại sư tỷ a?"
Nàng ở chung với Tử Hàn đại sư tỷ trong gian phòng lâu như vậy, ngược lại cũng phát hiện ra có vài phần kỳ quái nhưng cũng không thể chứng minh được người trước mắt này là thật.
Nghệ Nhàn kéo Niệm Vân Âm lui về sau một bước, "không lẽ một đám cỏ có thể biến thành hình ngươi được?"
Niệm Vân Âm đề nghị, "đã có hai Tử Hàn đại sư tỷ, không bằng chúng ta để bọn họ tự biện, nếu là giả cũng không giả được, giả thật cũng không thể được, hẳn là sẽ bị lộ tẩy."
Tử Hàn nghe thấy Niệm Vân Âm đề nghị liền đen mặt.
Nghệ Nhàn, "đại sư tỷ, phải ủy khuất ngươi rồi."
Tử Hàn hừ một tiếng, liền theo các nàng bước vào gian phòng, liếc mắt liền thấy Tử Hàn kia ngồi một góc.
Nàng không nói hai lời, liền một chưởng quét đến, chỉ thấy băng sương quen thuộc bao trùm một góc, bằng trùy sau đó lao đến.
Nhiệt độ xung quanh nháy mắt thấp xuống hơn 10 độ.
Nào ngờ Tử Hàn trong góc liền dùng băng trùy y hệt phóng trả, hai người thích phóng băng trùy y hệt nhau, khiến người ta khó phân được.
Người ở đây đều nhìn đến ngốc, "sao vậy, sao lại có đến hai Tử Hàn sư tỷ?"
Chung Lâm, "tiểu sư muội, xảy ra chuyện gì vậy?"
Nghệ Nhàn, "sư huynh việc này rất dài dòng, trong hai người này có một là đại sư tỷ của chúng ta, ta nhất định có thể nhận ra."
Nàng tiến lên một bước, ngưng tụ ra một cái lôi tủy chào hỏi.
Hai Tử Hàn đánh nhau khó phân thắng bại vội tránh đi, Tử Hàn đại sư tỷ một thân chật vật vội vung tay lên liền đánh bay lôi tủy của Nghệ Nhàn.
"tránh qua một bên đi."
Nghệ Nhàn, "các ngươi mau ngừng tay, không cần đánh, ta biết ai là đại sư tỷ thật.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...