Ngự Thú Sư Mạnh Nhất


Nghệ Nhàn bị cuốn vào vòng lốc xoáy trước khi rơi xuống thì nhìn thoáng qua đều là cát vàng, nàng lật qua lật lại trước rồi mới rơi xuống đất, bị thân thể Lam Đồng đè một cái suýt chút thì bị nội thương.
Bên dưới là cát nóng da người, Nghệ Nhàn nhìn ánh mặt trời chiếu trên đầu các nàng cói chang, bị phơi như vậy da thịt nóng hổi, trán toát mồ hôi, nháy mắt xua đi cảm giác ướt lạnh trước đó của nàng.
Tiểu mã không nói gì liền xông đến híp mắt hưởng thụ quanh linh.
Nghệ Nhàn sờ túi huyễn thú ngoại trừ Ngân Bảo đại nhân ra, Miên Hoa Đường lại không biết chạy đi đâu rồi.

Nàng cố gáng ngồi dậy, nhìn xung quanh đều là màu vàng, nàng cảm giác có gì đó sai sai, từ băng vực lạnh giá giá bay đến sa mạc khô nóng.
Trước đó nàng còn đang đứng trên khối băng chịu đựng bão tuyết đánh vào, hưởng thụ gió lạnh thổi qua, xoay người đã phải tiến vào vùng đất sa mạc lửa nóng.

Dù có dịch chuyển không gian trong nháy mắt, cũng khó mà đạt được tỉnh cảnh như vậy.

Huống chi nàng không bị hôn mê như trước đó, nàng cảm giác rõ ràng rơi khỏi cơn lốc xoáy kia thì đến đây.
Nghệ Nhàn bị phơi một hồi, đột nhiên cảm giác choáng váng, không thể để Lam Đồng nằm trên cát nóng lâu hơn được, nhưng lại không thể kéo nàng nằm úp lại, sợ bị cát mịn này làm cho chết ngộp.

Bên trái cũng không được, bên phải cũng không được, đành phải cõng cái xác to này lên.

Ngày thường thấy đại sư tử lớn lên dáng vể khôi ngô quá mức, cõng lên mới biết nặng như một ngọn núi nhỏ.
Mỗi bước đi của Nghệ Nhàn, dưới đất lún sâu thêm một chút, bùn cát chịu không được dâng lên đến đầu gối nàng, cố gắng đi một đoạn đường, mệt đến thở hồng hộc, mồ hôi chảy không ngừng.

Lam Đồng trên lưng, hai chân chạm đất, kéo thành một đường dài.
Nghệ Nhàn không tìm được thứ gì che nắng, cũng không tìm được chỗ đã tránh nắng, liền ngồi xuống, để Lam Đồng nằm úp sấp trên đầu gối nàng, nàng nhân lúc này kiểm tra thương thế trên lưng nàng, phát hiện thú nhân khôi phục thật nhanh, trước đó còn máu thịt be bét giờ đã mọc da mới, duy nhất chỉ có vết sẹo như cánh hoa tuyết vẫn còn rõ ràng.
Nàng khô miệng lấy hai khỏa linh quả trong túi giới tử ra ăn, vẫn không thể giải khát được, cổ họng như bị đốt cháy.

Dưới chân dính cát không ít, Nghệ Nhàn cởi giày ra, phát hiện hai bàn chân trắng nõn đã phồng rộp, da thịt cũng hồng lên, trên vớ thủng nhiều lỗ, mấy cãi lỗ nhìn giống như bị lửa thiêu.
Nàng ngưng tụ quang linh chữa thương, thay vớ lần nửa, nàng bốc một nắm cát lên im lặng nhìn chăm chú.

Rất liền cảm giác được nhiệt lượng truyền vào lòng bàn tay nàng, nàng vội đem cát trong tay ném đi, lòng bàn tay đỏ một mảng lớn.
Nghệ Nhàn không dám tin nói, "hỏa linh."
Ở mảnh đất vàng như hoang mạc này ẩn chứa hỏa linh cực mạnh, Nghệ Nhàn vội túm Lam Đồng kéo dậy, liền thấy nơi các nàng nghỉ ngơi xuất hiện vài con thằn lằn sa mạc cùng bò cạp.

Vừa nhìn đến, đã thấy trên đùi Lam Đồng có hai con bò cạp đang bò, Nghệ Nhàn vô ý ném một đạo lôi linh về phía hai con bò cạp.
Lam Đồng ngao một tiếng, đang hôn mê bị lôi linh của Nghệ Nhàn đánh cho tỉnh.Nghệ Nhàn chột dạ, "Lam Đồng, ngươi tỉnh rồi?"
Lam Đồng hơn nửa ngày mới mở mắt, con ngươi xinh đẹp lộ chút mê man, "đây là chỗ nào?"
Nghệ Nhàn, "chắc là một vùng sa mạc."
Lam Đồng nghi hoặc, "sa mạc?"

Nghệ Nhàn thấy nàng yếu ớt, liền để nàng ngồi xuống trước, "ngươi ở thú nhân tộc chắc chưa từng ở chỗ khô nóng bao giờ, ngoài trừ chỉ có cát thì không còn gì cả, muốn tìm nguồn nước hay chỗ trú cũng không dễ, chỉ có chúng ta nên phải tiết kiệm thể lực và nước, phải rồi hiện tai ngươi cảm thấy thế nào rồi?"
Lam Đồng theo bản năng liếm mép một cái, "không có gì, bọn họ đâu?"
Nghệ Nhàn thấy khóe miệng nàng chảy máu, liền đưa chút nước qua, "không ngờ lại tách nhau ra, Niệm Vân Âm cùng Sư Tráng chắc đi chung với nhau, đại sư tỷ đem theo Miên Hoa Đường không cần lo lắng."
Lam Đồng ừng ực uống sạch nước, sau đó giật giật mũi, "Nghệ Nhàn, ngươi có ngửi thấy mùi gì kỳ quái không?"
Nghệ Nhàn không ngửi được mùi, đến khi nhìn thấy có đám lửa sau lưng Lam Đồng, vội kéo nàng đứng dậy, Lam Đồng quay đầu nhìn lại, "ah, cháy rồi."
Nghệ Nhàn sửng sốt một chút, "ngu ngốc a, mau cởϊ qυầи ra."
Hai người luống cuống một hồi, vội cởϊ qυầи ra, Lam Đồng suýt chút thì bỏ chạy, nháy mắt cái quần liền bốc lửa cháy lớn, rất nhanh thành tro bụi, theo gió bay đi.
Trong lòng Nghệ Nhàn còn sợ hãi, nàng nhìn mặt trời trên cao chói mắt, "đã trưa rồi, nhiệt độ xung quanh chúng ta càng lúc càng cao, chúng ta không thể dừng lại được phải tiếp tục đi về phía trước."
Nhìn đôi chân dài trơ trụi của Lam Đồng, Nghệ Nhàn không đành lòng nhìn vào liền lấy áo choàng quang linh ngự thú sư trước kia Đoan Mộc Nhã mua cho nàng khoác vào cho đối phương.Áo choàng mặc trên người Lam Đồng chỉ còn một nửa, chỉ dài đến đầu gối.
Nghệ Nhàn thấy thế nào cũng không thể chịu nổi trong người Lam Đồng chỉ còn một cái qυầи ɭóŧ, kiếm một hồi chỉ thấy có bộ đồ chiến sĩ là tương đối rộng một chút.
Y phục thì mặc không được, quần vừa mặc vào người Lam Đồng liền biến thành quần trong ôm sát người.
Nghệ Nhàn nín cười, "tạm thời chỉ có như vậy, ngươi phải cẩn thận, nếu không lần sau ngươi chỉ có thể xícɦ ɭõa mà chạy."
Lam Đồng nóng không chịu nổi, chỉ một hồi không lâu liền đem áo choàng trả lại cho Nghệ Nhàn, toàn thân nàng ướt sũng, tựa như từ phòng tắm xông hơi bước ra, da mặt bị nắng phơi hồng thấu, mồ hôi trán không ngừng tụ giọt rơi xuống.
Nghệ Nhàn cùng nóng, bất quá không ra nhiều mồi hôi như Lam Đồng, bị chiếu nóng chịu không nổi, hai khỏa trái cây cũng không giải khát được, liền dùng nó thành quang linh cho bản thân sử dụng, vừa đi vừa tu luyện.

Còn Lam Đồng, một lần phải ăn năm khỏa linh quả mới đi, khi các nàng từng bước đi về phía trước, bất giác cũng đã uống cạn hơn phân nửa nước dự trữ trong túi giới tử, đến cả trái cây cũng sắp hết.

Cũng may trời không phụ lòng người, rất nhanh các nàng tìm thấy một hoang mạc xanh, bên cạnh lục thực còn có một cái hang cao hơn hai mét.
"Lam Đồng, mau nhìn xem."
"Có người ở bên trong, rất nhiều."
Nghe Lam Đồng nói vậy, Nghệ Nhàn cũng cảm thấy yên tâm, có người vậy thì trong động này chắc cũng không quá nguy hiểm, đại khái đều vào động để tránh nắng, "chúng ta mau đến đó nghỉ ngơi một chút."
Người trong động nhìn thấy sư thú hình của Lam Đồng liền cảnh giác, "lại đến một cái thú nhân nữa."
Nghệ Nhàn theo phía sau, rất nhanh hiểu được lời nói kia của Lam Đồng, nhân tộc và thú nhân tộc chia nhau mỗi bên, thế lực đôi bên ngang nhau.

Trong các thú nhân còn có một Bỉ Mông cao to, đang ngồi trong góc khuất, khom nửa thân người, hìn tư thế hắn ưỡn ẹo như vậy cũng biết thu mình vào trong huyệt động khó khăn thế nào.

Nhân tộc bên này, Minh Vọng Phong có ba, Sí Diễm Phong có vài người nhìn quen mắt, Tạ Vũ là kẻ gây chú ý nhiều nhất trong đó, hắn đang khoanh tay nhìn Nghệ Nhàn.
"Lam."
"Các ngươi sao lại ở đây?"
Lam Đồng theo thói quen đến chỗ thú nhân đi một vòng, rất nhanh đến bên cạnh Nghệ Nhàn, kéo Nghệ Nhàn qua một góc.

"Nghệ Nhàn, chúng ta ở đây nghỉ ngơi."
Nghệ Nhàn vốn ở cùng một bên với thú nhân, nhưng nghĩ đến tên này vừa bệnh nặng chưa khỏi, "được, để ta xem vết thương của ngươi một chút."
"Tiểu sư muội."
"Chung sư huynh."

Một người thật nhanh từ bóng tối đi ra, quan sát nàng một phen, "tốt a, dọc đường đi có gặp đại sư tỷ không?"
Nghệ Nhàn thấy bước chân hắn không có lực, gượng mặt xuất hiện dấu vết đỏ ửng không bình thường, nhìn qua có vẻ bị trọng thương, "trước đó có gặp ba vị sư huynh Tư Thiều, Vu Trần, Ninh Duyệt, còn có đại sư tỷ, sau đó lại tách nhau ra, sao Chung sư huynh lại đi cùng bọn họ?"
Chung Lâm quay đầu nhìn đám người Tạ Vũ, "vừa đến nơi thì gặp bò cạp vây công, đúng lúc ta gặp được mấy vị sư đệ, liền chạy đến động này tránh nạn."
Ánh mắt Nghệ Nhàn cảnh giác nhìn Tạ Vũ dẫn đầu ba người kia, kéo Chung Lâm qua một bên, thì thầm vài câu.
Chung Lâm đổi sắc mặt, "là thật sao?"
Nghệ Nhàn, "thật hay giả, đến khi đó Chung sư huynh gặp được đại sư tỷ hỏi thì biết."
Lam Đồng thấy hai người không coi ai ra gì nói chuyện với nhau, hai mắt nhìn chằm chằm Nghệ Nhàn dịch chuyển, nàng vươn tay cào a cào, từ trên người cào ra vài con bò cạp, sau đó bị nàng một cước đạp chết.

Các thú nhân bên cạnh thấy vậy, nhắc nhở, "Lam, thắt lưng của ngươi bị sưng rồi, mấy con bò cạp này có độc."
Nghệ Nhàn vừa nghe vội chuyển ra sau lưng Lam Đồng, thấy dưới eo đúng là đỏ lên sưng to, vết thương có vài chỗ, "ngươi bị cắn mà -- không có cảm giác gì sao?"
Lam Đồng không thể nhìn thấy vết thương, móng vuốt thò đến muốn cào, "chỉ cảm thấy ngứa."
Nghệ Nhàn tức giận hất đại trảo của nàng ra, cái móng heo này không biết cân nhắc gì hết, cào vài cái da đã tróc ra rồi, "đừng nhúc nhích, để ta thử giải độc cho ngươi."
Cũng không uổng công Đoan Mộc Nhã suy nghĩ chu toàn, cho nàng một đống lớn đan dược cùng thảo dược, tìm hồi lâu mới tìm được một gốc cây giải hỏa độc, Nghệ Nhàn đem chất lỏng thoa lên lưng Lam Đồng.
Chung Lam thấy nàng thân cận với thú nhân như vậy liền kéo nàng lại, "tiểu sư muội, nên tránh nghi ngờ."
Nghệ Nhàn tìm trong túi một lọ đan dược giải độc, đổ ra một viên đưa đến trước mặt Lam Đồng, "ăn nó, dùng phòng phòng ngừa."
Lam Đồng không suy nghĩ liền nuốt vào, sau đó cảm giác dưới lưng truyền đến một hồi cảm giác mát lạnh, "vẫn còn có chút ngứa."
Nghệ Nhàn cảnh cáo nói, "không cho phép cào."
Lam Đồng lén lút thò tay ra bị Nghệ Nhàn nhìn chằm chằm rất nhanh lại rút về.
Chung Lâm vội nhìn xung quanh, quả nhiên phát hiện ánh mắt bọn họ nhìn Nghệ Nhàn khác thường, "tiểu sư muội, ngươi cùng thú nhân này, ngươi cùng nàng --"
Nghệ Nhàn mặt không chút sợ hãi, đường đường chính chính nói, "trước đó nếu không có Lam Đồng giúp đại sư tỷ hấp dẫn lực công kích của Tạ Anh, thì đại sư tỷ sao dễ thoát thân được.

Hơn nữa Lam Đồng nàng đã cứu ta nhiều lần, đối nhân xử thế cũng không được quên ân nghĩa a, nếu đại sư tỷ ở đây, chắc chắn sẽ đồng tình với cách làm của ta."
Chung Lâm quả thực không dám tin, "thú nhân này cứu đại sư tỷ, cứu ngươi?"
Nghệ Nhàn nghĩ cho dù không có Lam Đồng, Tử Hàn đại sư tỷ cũng có thể đánh lại Tạ Anh và Hoàng Phủ Nghị, "đến khi đó gặp đại sư tỷ, ngươi hỏi thì sẽ biết thôi a."
Nghệ Nhàn từng hỏi Lam Đồng nguyên nhân vì sao, người này nói Tử Hàn đại sư tỷ mặc y phục giống nàng, lại nhìn thấy Tạ Anh và Hoàng Phủ Nghị hai đánh một thấy ngứa mắt nên nhúng tay vào.
Lý do đơn giản đến buồn cười, nhưng Nghệ Nhàn lại tin tưởng.
Chung Lâm liền hướng Lam Đồng hành lễ, âm thanh mạnh mẽ khiến mọi người trong động đều nghe rõ ràng, "Chung Lâm thay Vân Miểu Phong cám ơn vị dũng sĩ trợ giúp chúng ta, ân cứu mạng suốt đời khó quên.

Nếu ngươi có yêu cầu gì, cứ nói với chúng ta."
Lam Đồng nhìn Chung Lâm trên dưới một lần, lại kéo Nghệ Nhàn, "không phải nói còn phải trị thương cho ta sao?"
Vết thương bị lôi đánh trên lưng Lam Đồng đã khôi phục hoàn toàn, ngoại trừ vết sẹo hoa tuyết kia, Nghệ Nhàn có chút lo lắng kéo y phục nàng lên, dùng bàn tay ấn vào chỗ đó, những chỗ khác của Lam Đồng đều ấm áp nóng bỏng, duy chỉ có chỗ này, "ngươi tiếp tục dùng hộ tâm đan, chờ ta tìm được đại sư tỷ, hỏi một chút xem sao."
"Ngươi là đệ tử Thanh Sơn Tông lại đi cùng thú nhân còn ra thể thống gì?"
Nghệ Nhàn cười như không cười nhìn Tạ Vũ, sớm biết hắn không chịu nổi cô đơn a, "vậy theo ý Minh Vọng Phong các ngươi, ta nên làm gì đây a?"
Tạ Vũ hừ một tiếng, "ân cứu mạng cái gì, sợ là ngươi cố ý dựng chuyện thôi a.


Muốn để chúng ta tin ngươi và thú nhân không có lén lút cấu kết sao.

Ngươi phải động thủ gϊếŧ thú nhân này đi, như vậy mới biểu thị giữa ngươi và thú nhân tộc sạch sẽ."
Nghệ Nhàn bừng tỉnh đại ngộ, "ta hiểu rồi."
Tạ Vũ, "vậy còn không mau động thủ đi."
Nghệ Nhàn đứng dậy, "thì ra Minh Vọng Phong các ngươi đối đãi với ân nhân cứu mạng của mình như vậy, không cần quan tâm làm gì gϊếŧ ngay cho sạch a.

Mức độ vong ân phụ nghĩa như vậy mà còn đứng chung với chúng ta.

Nếu ngày nào đó ngươi bị thương, có thấy ta thì đừng trách a."
Chung Lâm giận tái mặt, "Thanh Sơn Tông chúng ta cùng thú nhân là tình hữu nghị, vẫn luôn duy trì quan hệ bằng hữu, nào đến phiên ngươi ở đây ly gián khích bác.

Tạ Vũ, không lẽ Chúc phong chủ giam ngươi mấy tháng, ngươi chẳng lẽ khôn bế môn suy nghĩ, ngược lại còn có gan làm bậy tiếp?"
Tạ Vũ bị người chạm sẹo liền chán nản, "Họ Chung kia, ngươi bớt ở đây nói bậy đi, ta gây xích mích cái gì, rõ ràng nàng và thú nhân lén lút giao kết, sợ là khi ở trên sân đấu cùng từng cùng thú nhân này thông đồng rồi a."
Chung Lâm, "Tạ Vũ, ăn nói cho đàng hoàng chút đi, không lẽ trước đây là Tạ Anh cố ý phóng thủy tiểu sư muội không thành sao? ngươi không tin vị thú nhân này, không lẽ cũng không tin luôn Tạ Anh Minh Vọng Phong các ngươi sao?"
Nghệ Nhàn thuận lý thành chương ngưng tụ ra một cái lôi linh, "có phải thông đồng hay không, cứ thử xem a?"
Mọi người tựa như cỏ mọc đầu tường, nghe Tạ Vũ nói thấy Nghệ Nhàn đứng cùng Lam Đồng, cảm giác cũng đúng.

Nhưng nghe Chung Lâm nói, cảm thấy cũng không phải là không có lý.

Dù sao trận đó oanh động Thanh Sơn Tông bọn họ cũng đều xem tận mắt, còn không thì cũng nghe mọi người kể lại, nói chung là không thể phủ nhận trận đấu đó được.
"Tạ sư huynh, e là chỉ hiểu lầm.

Vị Nghệ cô nương không phải vừa rồi cũng đã nói rồi sao, ở trong bí cảnh thú nhân cứu nàng vài lần, nàng chỉ muốn báo ân mà thôi."
"Phải đó, Tạ sư huynh nên dành thời gian tu luyện đi, buổi tối còn phải ứng phó với tình huống đột phát."
Buổi tối? tình huống đột phát?
Chợt có một đạo linh quang lóe qua trong đầu Nghệ Nhàn, nàng liền hiểu ra, "ta hiểu rồi."Chung Lâm bị nàng dọa sợ, "tiểu sư muội biết cái gì?"
Nghệ Nhàn đem suy đoán của mình nói cho mọi người nghe, "vừa đến tối, thụ nhân trong rừng tỉnh giấc, chúng ta đánh thụ tinh một đêm không ngừng.

Sau đó, thì đến thủy vực, cứ đến đêm thủy quái dưới nước lại đến đánh lén chúng ta, huyễn thú cũng chỉ xuất hiện ban đêm, cuối cùng khi chúng ta rời đi cùng là lúc trời tối nhất...."
Tất cả mọi người ở đây hầu như đều gặp phải chuyện như vậy, nghe thấy Nghệ Nhàn tổng kết thì không ngừng gật đầu, cho dù phòng bị thế nào, thì đến tối ngươi không đánh cùng phải đánh, nếu không thì chỉ có mất mạng ở đây.
"Phải, đúng là như vậy, chúng ta gặp rất nhiều thụ nhân."
"Đám thụ nhân đó đánh thế nào cũng không chết, sư tỷ cũng bị đám thụ nhân đó hại chết."
"Con huyễn thú trong nước kia thích mỹ nam, bị bắt đi hơn phân nửa đều là dữ nhiều lành ít."
...
Thấy mọi người tâm tình xúc động, ai cũng ủy khuất đầy mình, Nghệ Nhàn cẩn thận nghe, phát hiện mọi người đều gặp chuyện như mình, chỉ có điều không giống nhau.
Nghệ Nhàn, "các ngươi gặp huyễn thú trong nước?"
Mọi người mồm năm miệng mười, cùng nhau nói gập một nữ nhân tóc trắng, tướng mạo vô cùng yêu diễm, thích bắt người có mỹ mạo, sau đó lột đi da mặt của họ.
Nghệ Nhàn suy đoán một hồi nói, "vậy các ngươi đánh nhau với đám thụ nhân kia một đêm xong có gặp được mỹ nam nhân Nhan Chi nào không?"

Mọi người ở đây cùng thú nhân đối với cái tên Nhan Chi vô cùng xa lạ, chỉ có Lam Đồng hừ một tiếng, mọi người còn lại chỉ nói đánh với thụ nhân một đêm xong thì trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng, vào lúc đó mặt đất liền nứt ra một cái, sau đó thì như nồi bánh bỉ đổ rơi xuống thủy vực....
Nghệ Nhàn cảm giác mình như sắp mò đến mấu chốt của bí cảnh này, nếu nàng không dùng năm viên kim sắc lôi linh cầu nổ chết Nhan Chi, thì các nàng không phải lúc này vẫn còn ở trong cánh rừng kia đi vòng quanh rồi sao? nếu Tử Hàn đại sư tỷ không ép huyễn thú biếи ŧɦái kia đánh đến đây, có phải các nàng sẽ còn phải ở trong thủy vực chịu lạnh buổi tối bị cá mập công kích a?
Một cánh rừng, một thủy vực, một chỗ là cát chứa hỏa linh....
Nghệ Nhàn chợt cảm giác vận khí của mình đơn giản là được thưởng thêm, tựa như kiếp trước nàng đi mua vé số đến giờ vẫn chưa trúng, nhưng sau khi vào bí cảnh, thì trúng liên tiếp hai giải thưởng lớn.
Chỉ sợ là....
Lại trúng thêm giải thưởng lớn lần thứ ba.
Khi Chung Lâm nghe thấy huyễn thú biếи ŧɦái, sắc mặt cũng khó coi hơn, "phải rồi, nếu vào đêm, thì sẽ có huyễn thú đến đây đánh lén, chúng ta ở đây nhiều người, mọi người cùng đồng lòng đánh địch, dù sao cũng có thể chống đỡ được đến ngày thứ hai."
Nghệ Nhàn nhìn bên ngài yên tĩnh, kỳ thật nội tâm vô cùng sợ hãi, nàng cảm giác sắp phải gặp huyễn thú kết tiếp -- một con hỏa linh huyễn thú, có thể biến hình thành người tùy ý, "sư phụ từng nói, sau khi vào bí cảnh, chúng ta phải đoàn kết với nhau, đã là đồng môn, có thể giúp đỡ lẫn nhau, cố gắng sống sót là tốt nhất."
"Phải!"
"Nghệ sư muội nói đúng, nhưng chúng ta phải chống đỡ như thế nào đây?"
Mọi người lại mồm năm miệng mười, Nghệ Nhàn đều im lặng nghe sau đó cho ra hai phương án, nhất thời bầu không khí hòa hợp, đến cả các thú nhân cũng đi đến cạnh Lam Đồng làm ổ.
Tạ Vũ muốn gây chuyện với Nghệ Nhàn và thú nhân, nhưng không ngờ Nghệ Nhàn chỉ nói vài câu đã đem tình thế xoay chuyển, ngược lại đem quân tản mạn hợp lại với nhau, hắn hận đến nỗi suýt cắn bể răng.
Vừa đến tối, nhiệt độ không khí giảm xuống, so với ban ngày nhiệt độ quả thực như hai thái cực, bão cát bên ngoài lớn dần, người vừa ra khỏi liền bị cát bay đầy che mắt, không thể nhìn thấy được tình huống phía trước, thị lực mọi người đều bị trở ngại.
"Tiếp tục như vậy, căn bản không thể đi xa được 10 mét."
"Lại là cục diện bị thú nhốt."
"Có ý gì?"
Nghệ Nhàn cảm giác bí cảnh này giống như búp bê Nga nhiều lớp, mở lớp ngoài thì còn lớp trong, mở lớp trong thì còn lớp trong nữa, mở hoài kiếm không ra cái cuối cùng, "chúng ta chỉ có thể chịu đựng, tạm thời không có cách nào thay đổi hiện trạng này."
Hoàn cảnh tự nhiên hình thành như vậy, chỉ có rút củi dưới đáy nồi mới có thể phá giải được.
"Rắn !"
"Mau nhìn, mọi người mau nhìn bên ngoài."
Trong đêm đen một đôi mắt khát máu như lang hổ đói nhìn người trong động, chúng nó từng bước hình thành vòng vây, bao chặt huyệt động không lọt được một giọt nước.
Bên trong cát thỉnh thoảng có lại có con rắn đỏ trong động lao đến, bên dưới còn có cả trăm con, không biết chui vào động này khi nào, có lẽ là khi vừa có bão cát, cũng có thể đã sớm mai phục mọi người từ trước rồi.
Chung Lâm liền triệu hồi hai huyễn thú tứ cấp, "bất quá chỉ là một đám hỏa lang cùng độc xà, mọi người phối hợp cùng nhau giải quyết là được."
Thú nhân tộc đánh với hỏa lang, hai ba ngự thú sư phụ trợ bên cạnh.

Còn lại thì đánh đám rắn loằng ngoằng này.
Nghệ Nhàn sợ lôi linh của mình không thể thi triển trong động được, chủ động ra ngoài đánh hỏa lang, Lam Đồng biến thú hình rung rung bộ lông lén bỏ lại Nghệ Nhàn đánh một mình, tìm một vòng trong bầy lang, sau đó thì phá tan vòng vây rồi tìm đầu lang bắt nó.
Đầu lang so với những con lang khác hình thể to hơn, toàn thân là hỏa diễm, Lam Đồng vồ trái vồ phải, cắn chết con lang cản trở này, rất nhanh lại cùng nó giằng co.

Nghệ Nhàn thuận thế giúp nàng dọn đám lang xung quanh, thấy Lam Đồng liều mạng dùng thân thể ép đến, Nghệ Nhàn vội phóng lôi tủy, kim sắc du long đồng thời đánh trúng đầu lang, khiến bộ lông nó dựng đứng lên, Lam Đồng không để ý bị hỏa cháy lông, nhân cơ hội vồ lên, cắn chặt đầu lang, lợi trảo không chút lưu tình cào từng phát một.
Đầu lang không ngừng chống cự, kết quả bị Lam Đồng áp chế gắt gao, một hồi sau thì tắt thở.
Lam Đồng hưng phấn nhìn các thú nhân gầm một tiếng lớn, tựa như vương giả thắng lợi, nếu không có túm lông trên cổ đang cháy khét thì đại khái cũng có chút phong phạm vương giả.Nghệ Nhàn, "thủy linh ngự thú sư có nước, mau đến giúp dập tắt lửa a."
Rất nhanh từ một góc có dòng nước phun ra dội lên người Lam Đồng, ngọn lửa trên người Lam Đồng bị dập tắt, nàng thoải mái run lên bộ lông, nương theo đó liền có một con rắn màu đỏ, Nghệ Nhàn nhanh mắt phát hiện, con rắn đã men theo dòng nước đến trước mặt Lam Đồng.
"Lam Đồng!"
Lam Đồng thoải mái quay lưng lại, dù sao đuôi cũng đã bị hỏa đốt, nháy mắt Nghệ Nhàn dời đến trước chân nàng, túm được con rắn kia, nhanh tay bóp nát bảy tấc của nó.
Lam Đồng nghi ngờ cúi đầu nhìn, liền thấy con rắn cuộn mình trong tay Nghệ Nhàn, liền trừng lớn mắt, hai người lúc này mới nhìn rõ kẻ đứng trong góc dùng thủy linh phóng ra -- Tạ Vũ.
Nghệ Nhàn đem rắn trong tay ném xuống đất, "Tạ Vũ, ý ngươi muốn gì?"
Tạ Vũ hạ tay, "ta có hảo ý giúp các ngươi tắt lửa, cái này không thể trách ta a."
Lam Đồng cào mặt đất, nổi giận gầm lên một tiếng, liền vồ về phía Tạ Vũ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui