Ngự Thú Sư Mạnh Nhất


Vì bỏ chạy nên bước chân mọi người vô cùng nhanh, cả hành trình đều không nói chuyện.

Duy chỉ có đệ tử vừa vào Minh Vọng Phong kia, không chỉ theo kịp bước của bọn họ, mà còn lượn qua lượn lại trước mặt Nghệ Nhàn lấy le.
Nhan Chi khá là tuấn mỹ, nhất là đôi mắt hoa đào của hắn, mỗi khi nhìn người, tựa như đang cầm móc câu người, lúc nào cũng như đang phóng điện.
Lúc này cũng như vậy, mọi người đang dành thời gian nghỉ ngơi, Nhan Chi quang minh chính đại chạy đến trước mặt Nghệ Nhàn, ân cần đem đến một ly rượu, "tiểu sư muội, chạy nhiều mệt người, uống một chén linh nhũ, rất nhanh có thể khôi phục linh lực."
Ninh Duyệt khiếp sợ há to miệng, vội chạy đến xem, trong ly rượu nhỏ tràn đầy chất lỏng màu trắng nhũ, đậm đặc không tan, tựa như trái cây đông lạnh, "nhìn qua hẳn là linh nhũ rồi, tiểu sư muội linh nhũ là thứ tốt để tăng tu vi, sinh trưởng trên vách đá, 50 năm mới có thể hội tụ ra được một chén nhỏ như vậy, không dễ có đâu a."
Hắn vừa nói xong mọi người liền bu lại xem, chỉ có Niệm Vân Âm vẫn nhàn nhã ngồi ngắm phong cảnh, Lam Đồng cũng thò dài cổ vào nhìn.
Sư Tráng cũng đã sớm không nhịn được lòng hiếu kỳ nhích tới xem, còn nhiệt tình kêu, "Lam, mau đến xem đi, thứ này nhìn có vẻ ăn rất ngon a."
Lam Đồng vội làm như không có chuyện gì xảy ra, quay mặt đi chỗ khác, nổi giận nói, "có cái gì tốt mà xem, quay về."
Vu Trần vỗ vai Nhan Chi, "tiểu tử ngươi a, rất có đại khí, vì theo đuổi tiểu sư muội chúng ta, đến cả bảo bối như vậy cũng dâng lên? không đau lòng a?"
Nghệ Nhàn bình thường hay thấy Đoan Mộc Nhã làm chút linh quả ăn, còn hay uy cho Ngân Bảo đại nhân cùng Miên Hoa Đường một chút.

Nhưng chưa từng nghe qua linh nhũ gì đó, thấy biểu tình các sư huynh thán phục, thứ này quý trọng bao nhiêu nàng cũng đoán được, "tu vi ta cũng khôi phục bảy tám phần rồi, thứ dùng để tăng tu vi này ngươi cứ giữ lại đi --"
"Ngao Ngao, Lam, chân của ta, chân của ta."
Sư Tráng hét thảm một tiếng, đúng là dọa người, mọi người vẫn còn bị cánh rừng ma này dọa sợ thâm tâm, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay thôi, thì liền tản ra như chim sợ cành cong, vội vàng ngưng tụ linh lực, kết quả lại nhìn thấy Lam Đồng và Sư Tráng đang chơi đùa với nhau, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Từng người tâm lo sợ cũng hạ xuống, rồi lại tiếp tục giữ tinh thần ổn định, mỗi người quay về chỗ của mình, tranh thủ nghỉ ngơi một hồi.
Ánh mắt Lam Đồng hung ác nhìn Nhan Chi đứng cạnh Nghệ Nhàn, nếu ánh mắt có thể ngưng tụ thành lưỡi đao, sợ là lúc này thân đầu Nhan Chi đã chia lìa.
Nghệ Nhàn thấy vẻ mặt Lam Đồng đằng đằng sát khí, hắng giọng một cái nói với Nhan Chi, "chỗ này nguy hiểm tứ phía, ngươi nên đi nghỉ đi, đừng đem thời gian lãng phí với ta, ta còn phải dành thời gian tu luyện."
Nghệ Nhàn cự tuyệt cũng khá uyển chuyển, nhưng nào ngờ Nhan Chi không nói hai lời liền đem chén rượu, nhét vào tay Nghệ Nhàn, sau đó ngồi bên cạnh Phó Tinh tu luyện.
Linh nhũ này tựa như tòa núi, Nghệ Nhàn cầm trong tay ném không được, bỏ không xong.

Không chỉ vậy Nghệ Nhàn còn cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của Lam Đồng tựa như đang muốn nhìn thấu nàng.
Niệm Vân Âm chống đầu, ánh mắt chọc tức, biểu tình trên mặt nhìn rất hả hê.
Nghệ Nhàn suy nghĩ một chút, liền đem chén linh nhũ bỏ vào tay Niệm Vân Âm, "bình thường ngươi hay có ý kiến, ngươi nghĩ cách giữ ta đi, cảm tạ."
Niệm Vân Âm vuốt chén rượu trong tay, thỉnh thoảng đưa linh nhũ lên mũi ngửi ngửi một cái.
Đến khi khởi hành lần nữa, Niệm Vân Âm chen vào giữa Nhan Chi và Nghệ Nhàn, cười híp mắt nói, "ta và Nghệ Nhàn có vài chuyện quan trọng cần nói, nam tử không thể nghe được, Nhan công tử cứ đi trước đi a."
Nhan Chi, "được, chút nữa ta quay lại tìm tiểu sư muội."
Khóe miệng Nghệ Nhàn giật giật, đau đầu vạn phần, đối với nhóm người đi sau, đành phải kéo Niệm Vân Âm đi cách xa bọn họ một chút, im lặng giơ ngón cái lên, sau đó thì thầm, "sao rồi?"Niệm Vân Âm, "là thật, ta thấy không bằng ngươi đáp ứng tâm nguyện của hắn đi, uống bảo bối này đỡ phải lãng phí thời gian với nhau, còn phiền ta thêm a."
Nghệ Nhàn lắc đầu, "nói chuyện không thể nói lung tung, ăn cũng không thể ăn bậy, đạo lý này kẻ ngu cũng hiểu được, bây giờ ngươi muốn ta uống linh nhũ này, coi như là đồng ý hắn rồi, vậy sao mà được a?"
Niệm Vân Âm bất đắc dĩ, "ta cũng không có ai đối với ta quan tâm như vậy a, nếu là người khác có khách quý như vậy, sợ là vui đến viết hết lên mặt rồi a.

Còn ngươi, bụng đầy tâm tư, cứ như có ai thiếu nợ ngươi a."

Kiếp trước Nghệ Nhàn cũng từng được người khác phái theo đuổi, đa phần đều nho nhã lễ độ, hành động cử chỉ có chừng mực, không có giống như Nhan Chi da mặt dày như vậy, đúng là khiến người ta đau đầu a, "đây đều là việc nhỏ, ta hoài nghi gốc gác hắn không bình thường."
Niệm Vân Âm giật mình, "cái gì!"
Nghệ Nhàn nhìn sau lưng mọi người, "các đệ tử Minh Vọng Phong vào bí cảnh trước tiên, sau đó là Vân Miểu Phong, ký ức ta cũng không đến nỗi tệ."
Chỉ vài câu Niệm Vân Âm cũng nghe được ý Nghệ Nhàn bên ngoài, "ngươi chắc chứ?
Nghệ Nhàn khẽ lắc đầu, lại nói, "Phó Tinh trước đó vì chuyện trả thù luôn ghim trong lòng, ở Thanh Sơn Tông mọi người đều biết.

Đến cả Chúc phong chủ cũng bị kinh động.

Nhưng sau đêm hôm qua, khi thấy ta và Lam Đồng thì lại rất im lặng.

Ngươi nhìn đi, hắn không làm loạn cũng không gây sự.

Có câu nói sự việc khác thường tất có yêu, hắn thay đổi như vậy cũng khiến ta không quen được."
Chó không đổi được ăn cứt, thay đổi khác thường như vậy, Nghệ Nhàn đã sớm ghi trong lòng.

Chỉ là tối hôm qua ứng phó mệt mỏi, cộng thêm linh lực nàng cạn kiệt, nên nghĩ Phó Tinh trải qua sống chết lại sợ Lam Đồng nên mới thu liễm vài phần, nhất thời không nghĩ nhiều, cho đến khi Nhan Chi của Minh Vọng Phong xuất hiện....
"Tiểu sư muội, sắc trời không còn sớm, có lời gì ngày khác hãy nói, chúng ta nhanh chạy đi a."
"Được, sư huynh."
Niệm Vân Âm vừa đi, Nhan Chi từ phía sau vượt lên muốn đi cạnh Nghệ Nhàn, Lam Đồng vươn chân đạp Sư Tráng lên, Sư Tráng to con lại vụng về, bị đá lên không kịp phòng bị lại về trước xém đâm vào Nhan Chi, nhưng hắn lại nhanh chóng né được, Sư Tráng cũng suýt chút sml.
Lam Đồng híp mắt một cái đi nhanh về phía trước, giả bộ kéo Sư Tráng, khuỷu tay nhanh độc thúc mạnh vào Nhan Chi một cái, "làm gì vậy, đến cả đường đi cũng dành nữa sao."
Nhan Chi bị đụng, mặt không đổi sắc lui về sau vài bước, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Lam Đồng.

Lam Đồng cũng khó chịu nhìn hắn, bầu không khí giữa hai người giương cung bạt kiếm, nhìn qua hẳn là sẽ có một trận tỷ đấu.
Niệm Vân Âm đột nhiên nói to một tiếng, "vị chiến sĩ thú nhân tộc kia a, phiền ngươi cõng ta đi một đoạn đường, sẽ có thâm tạ."
Một câu nói đơn giản liền hóa giải không khí khẩn trương của hai người, Sư Tráng ủy khuất trừng Lam Đồng, giận mà không dám nói gì, cuối cùng ngoan ngoãn biến thú hình, cõng Niệm Vân Âm đi trước.

Niệm Vân Âm nhìn Lam Đồng và Nhan Chi kình nhau như kẻ thù không ai nhường ai.
Không có Lam Đồng và Nhan Chi phá đám, Nghệ Nhàn lại có chút nhàn hạ, nhìn Miên Hoa Đường đi trước nhảy nhót dẫn đường, chất lỏng màu xanh trên người nó khiến nó như tàng hình trong đám cỏ xanh, nếu vật nhỏ này trốn thì đến cả Nghệ Nhàn cũng không phát hiện ra được.
Không lẽ thực sự khai khiếu rồi sao?
Nghệ Nhàn nhìn mặt trời đang lặn, vội thúc giục, "trời sắp tối rồi, mọi người đi nhanh lên."
Tư Thiều đau đầu nhìn cánh rừng không thấy điểm cuối, "tiểu sư muội, sợ là tốc độ chúng ta có nhanh hơn, cũng không ra khỏi cánh rừng này, cánh rừng này thực sự có lối ra không?"
Nhan Chi đột nhiên nói, "ta biết có một đường ra khỏi chỗ này, nhưng phải đi hơn nửa ngày mới được, ta cũng từ bên ngoài đi vào cánh rừng này, nếu không cũng không gặp được các ngươi."
Ninh Duyệt, "Nhan Chi, sao ngươi không nói sớm?"
Nhan Chi xấu hổ gục đầu, "ta sợ các ngươi không tin ta."

Vu Trần lo lắng đá cành cây trên đất, "hiện tại nói mấy lời này có ích gì, trời tối rồi, chúng ta vẫn ở trong cánh rừng này, hôm nay có thể gặp may như hôm qua không?"
Tư Thiều, "nếu không để Nhan Chi dẫn đường đi, chúng ta chắc có thể ra ngoài."
Nghệ Nhàn và Niệm Vân Âm nhìn nhau, người sau không đồng ý, "Tư sư huynh nói không sai, ban đêm ở đây so với ngày còn nguy hiểm hơn.

Huống chi không cẩn thận đi đường vòng, lại quay về chỗ cũ, ngày mai lộ trình nửa ngày cũng chưa chắc có thể đạt được."
Vu Trần, "nhưng hôm nay không đi, tối phải phải đánh với đám thụ nhân kia, chúng ta nên làm sao đây?"
Lam Đồng cũng không đồng ý ban đêm vội vàng bỏ chạy.
Mọi người vì vấn đề này nghị luận ồn ào, đang lúc mỗi người nói ra ý của mình, Nhan Chi liền đem vấn đề đổ cho Nghệ Nhàn, "tiểu sư muội cảm thấy thế nào?"
Với Nghệ Nhàn mà nói cho dù chạy hay không chạy, thì cũng phải liều mạng, nếu nàng không biết được chỗ đó có nguy cơ bao nhiêu thì vẫn nên bỏ đi, "mọi người nói đều có lý, chúng ta bỏ phiếu quyết định đi.

Nếu tán thành đi tiếp thì đứng bên phải ta, nếu không tán thành đi tiếp thì đứng bên trái ta, ít nghe theo nhiều, thế nào?"
Niệm Vân Âm kéo tai Sư Tráng, gồm cả Lam Đồng, ba người đứng bên trái Nghệ Nhàn, Tư Thiều ba người và Nhan Chi đứng bên phải.
Ninh Duyệt nhìn thoáng qua, "tiểu sư muội, ngươi đồng ý hay là không?"
Nghệ Nhàn im lặng bước qua bên trái, "ta cùng phe với các nàng."
Tư Thiều bất ngờ, "hiện tại là 4-4, tiểu sư muội có lo lắng gì, không ngại nói nghe một chút đi?"
Nghệ Nhàn chỉ Phó Tinh cả ngày im lặng không nói gì, "sư huynh đừng vội, Phó sư huynh còn chưa biểu quyết, quyết định cuối cùng còn phải chờ hắn."
Lúc này mọi người mới nhớ đến Phó Tinh đang đứng một bên như cái cây, từ lúc Phó Tinh không tìm Nghệ Nhàn gây sự thì cũng nhanh chóng bị mọi người quên đi.
Vu Trần, "Phó huynh, ngươi muốn đi tiếp hay là --"
Hắn còn chưa nói xong, Phó Tinh liền đi về phía bọn hắn, cả người như cương thi, mỗi bước đi đều cứng ngắc.
Ánh mắt Tư Thiều lóe lên sự nghi ngờ.
Nhan Chi nhảy qua nói, "tiểu sư muội, hiện tại là 5 - 4 rồi, chúng ta nên tiếp tục đi thôi, nếu không tối nay còn phải gặp lại các thụ nhân a."
Nhan Chi nói một lời tựa như sấm.
Đến tối, mọi người cẩn thận đi một đoạn đường dài, dây leo hôm qua bay múa đầy trời hôm nay cũng không thấy, thụ nhân cũng không thấy.

Thần kinh mọi người căng thẳng cũng thả lỏng một chút, sau đó lại có tâm tình cười rộ lên.
Nghệ Nhàn thấy tâm tình bọn họ ung dung, liền đề nghị, "không có gì đáng ngại, vậy thì nghỉ ngơi một chút, lấy chút tinh thần để ra khỏi cánh rừng này."
Tư Thiều, "cũng được."
Nghệ Nhàn ngồi cạnh Niệm Vân Âm, Niệm Vân Âm ngồi gần Sư Tráng, Lam Đồng liền chèn vào ép Sư Tráng qua một bên, mò đến trước mặt Nghệ Nhàn, Niệm Vân Âm cũng chủ động nhường chỗ cho nàng.
Tinh thần Nghệ Nhàn đang tập trung theo dõi Phó Tinh đứng trong tối bên kia, định nói vài câu với Niệm Vân Âam, nghiêng đầu đã đối mặt với vẻ mặt đen xì của Lam Đồng, "ngươi, ngươi chạy qua đây làm gì?"
Niệm Vân Âm hài hước trừng mắt nhìn nàng.
Lam Đồng dịch người, với ưu thế thân cao liền che đi tầm nhìn của Nghệ Nhàn, khuôn mặt dài ra nhăn nhó, "người kia không đơn giản, không được cho hắn đến gần ngươi."
Có thể nghe được lời phê bình từ miệng Lam Đồng, hoàn toàn ngoài dự liệu của Nghệ Nhàn.


Bình thường Nghệ Nhàn nghe được từ miệng nàng đều là 'không được', người này căn bản căn bản không hiểu uyển chuyển là gì, cơ bản cũng không được gì, "vì sao lại nói như vậy?"
Lam Đồng nhìn Sư Tráng vẫy tay, khuỷu tay vô tình đụng vào, Sư Tráng không chút đề phòng, bị một chiêu của nàng làm cho kêu thảm một tiếng.

Hắn ôm bụng suýt chút thì quỳ xuống, "Lam, ta làm gì sai a?"
Lam Đồng chỉ và Sư Tráng, "đa phần chúng ta đều có phản ứng này.

Nhưng người kia bị dùng mười phần lực đánh vào sắc mặt vẫn không đổi."
Thú nhân phòng ngự so với người thường mạnh hơn rất nhiều, lực đạo của Lam Đồng thì Nghệ Nhàn cũng từng thử qua, nếu để nàng cùng Tử Hàn đại sư tỷ so đấu thì cũng có vài phần thắng.Nếu để Lam Đồng dùng tám phần lực đánh nàng, sợ là nàng có mà gãy xương.
Không biết Niệm Vân Âm bu lại khi nào, hai mắt trái phải đánh giá các nàng, trầm ngâm nói, "Nghệ Nhàn, nếu ngươi không nói thì cũng không để ý.

Hiện tại, ta cảm thấy hành động của Phó Tinh thực sự kỳ quái, loại công tử ca như hắn, nhất định sẽ không chịu đứng yên một chỗ, cũng sẽ không ngồi yên một chỗ.

Nguyên ngày hôm nay hắn chỉ dựa vào cây, giống như là..." nàng cố gắng suy nghĩ, cũng không thể tìm được từ ngữ thích hợp hình dung Phó Tinh.
"Một...!hai...!ba, người cây."
"Phải rồi, người cây.

Nói ra thì giống hệt đám thụ nhân chúng ta nhìn thấy tối quá, hành động đặc biệt....!hôm nay hình như ta cũng không nghe thấy Phó Tinh nói chuyện." Niệm Vân Âm nói xong, cũng cảm thấy không ổn, "kỳ quái, rất là kỳ quái."
Nghệ Nhàn tiếp lời nàng nói, "nếu Phó Tinh này không phải là Phó Tinh, thì thân phận của Nhan Chi cũng không ai xác định được."
Niệm Vân Âm không dám tin, "Nhan Chi dẫn chúng ta đi đâu?"
Nghệ Nhàn nheo mắt lại, "dĩ nhiên là chỗ hắn muốn chúng ta đến, nhất định không phải là chỗ tốt.

Niệm Vân Âm, chúng ta phải vạch trần thân phận của hắn, không thể đi theo hắn."
Muốn vạch trần, thì phải giải quyết Phó Tinh trước tiên.
****
"Ngươi --"
Mọi người nhìn thấy Lam Đồng đi về phía bên này, liền cảnh giác, dù sao ở Thanh Sơn Tông cũng là người có đại danh, sức chiến bưu hãn, nữ thú nhân khiến mọi người không dám khinh thường.Lam Đồng đến trước mặt bọn họ, toàn thân tản ra cảm giác áp bách khiến đám người Tư Thiều không thể không đứng đậy đối mặt, đến cả như vậy, bọn họ vẫn thấp hơn Lam Đồng một khúc, Lam Đồng nhàn nhạt lượm bọn hắn, ánh mắt cường điệu chú ý Nhan Chi, "ta tìm Phó Tinh."Vu Trần gọi, "Phó huynh, Phó huynh? kỳ quái, sao ta cảm giác Phó huynh hình như không để ý đến ai a?"
Phó Tinh trốn trong bóng tối hơn nửa ngày mới ì ạch đi đến.
Lam Đồng không nói hai lời liền xô người, Phó Tinh liền ngã xuống đất, quả đấm liên tục nện vào người đối phương, Phó Tinh không biết là do phản ứng không kịp hay do không phản ứng được, cư nhiên không phản kích, cũng không giống như trước đó không có cốt khí kêu la um sùm.
Nhan Chi hô, "ngươi, dã man nhân này làm cái gì vậy, mau dừng tay."
Ba người Tư Thiều thấy vậy cũng tiến lên hỗ trợ, roi vàng liền vung về phía bọn họ, bọn họ nhanh chóng tránh đi, nhìn qua thì thấy Nghệ Nhàn vung Đả Thần Tiên lên, "tiểu sư muội ngươi đang làm gì vậy? không lẽ lời Phó Tinh nói trước đó là thật? ngươi cùng nữ thú nhân này quan hệ thân thiết, muốn bao che nàng?"
Nghệ Nhàn biết bọn họ vẫn còn nghi ngờ, cũng lười biện giải, "các ngươi chơi cùng Phó Tinh đã lâu, dù sao cũng là bằng hữu.

Nếu là bằng hữu, thì cũng biết cách làm người của Phó Tinh.

Cả ngày hôm nay, lại không phát hiện ra điều gì khác thường sao?"
Tư Thiều vốn có hoài nghi, thấy Nghệ Nhàn nói ra, thì cảm giác cũng không chỉ có một mình mình, "hôm nay Phó Tinh rất ít lời, chỉ ở một mình không thích đến gần chúng ta."
Vu Trần không muốn cũng phải thừa nhận, "hắn đúng là khác thường, ta nghĩ hắn nhìn thấy sư đệ chết trước mắt nên chịu đả kích, nên mới tránh né chúng ta."
Nghệ Nhàn thuận tay ngưng tụ quang linh chiếu trên đỉnh đầu, cho bọn họ nhìn thấy rõ nhau, "ta cũng không cố ý bới móc, mà hoài nghi Phó Tinh không còn là Phó sư huynh mà chúng ta biết khi trước."

Lam Đồng phải ứng phó hai người, nhất là Nhan Chi, Sư Tráng thấy nàng ra tay liền chủ động tiếp nhận nhiệm vụ lớn này, túm Phó Tinh vào một chỗ đánh, đánh không biết bao nhiêu quyền, Phó Tinh dường như phản ứng lại, hai tay bình thường đột nhiên dài ra vô hạn, không chút khách khí quất Sư Tráng.
"Ngao ngao, tay quái dài quá."
Sư Tráng vừa kêu, vừa chạy.
Nghệ Nhàn chỉ sợ Phó Tinh không phản kích, nếu Lam Đồng thăm dò không ra được gì, nàng nhất định sẽ bị ba vị sư huynh hiểu lầm còn chuyện Phó Tinh dài dài, "thấy rõ rồi chứ, người bình thường có thể như vậy sao?"
Ba người Tư Thiều trợn mắt há mồm, nhìn cánh tay dài kia quấn lấy Sư Tráng, "cái này, rốt cuộc chuyện này là như thế nào a?"
Nghệ Nhàn cũng không kịp giải thích với bọn họ, Đả Thần Tiên mang lôi tủy nhanh chóng đánh tới, trực tiếp xé đi lớp da Phó Tinh kia, Phó Tinh bị lôi đánh trúng, toàn thân run lên, cứ mỗi cái run thì bong một mảng da.

Rất nhanh liền hiện nguyên hình là thụ nhân cành lá rậm rạp.Vu Trần hít một hơi, "sao lại là thụ nhân, Phó huynh đâu?"
Ninh Duyệt, "với tình huống trước mắt này, hẳn là dữ nhiều lành ít rồi."
Nghệ Nhàn nhìn Lam Đồng đánh với Nhan Chi không phân thắng bại, liền liều mạng tham gia, Đả Thần Tiên hung ác quất Nhan Chi, tựa như muốn đánh hắn trở về nguyên hình, "Nhan Chi, ngươi rốt cuộc là thứ gì."
Nhan Chi vẻ mặt vô tội, đôi mắt hoa đào lộ vẻ ủy khuất, "tiểu sư muội, ta đối với ngươi vừa gặp đã thích, ngươi vì sao? khiến ta oan uổng, ta thực tâm thích ngươi a, nhất là thân thể mê người của ngươi a."
Nghệ Nhàn đúng là bị kiểu nói chuyện của hắn làm cho ghê tởm, da gà mọc toàn thân, Lam Đồng bên cạnh nổi giận gầm một tiếng, nháy mắt biến thú hình thành đại sư tử mao nhung.

Không chút suy nghĩ vồ về phía Nhan Chi.
Tư Thiều phát hiện mình sắp không hiểu được vị tiểu sư muội này rồi, "tiểu sư muội, cho dù Nhan Chi thích ngươi, thì ngươi cũng không nên nổi giận a, ngươi đang làm gì vậy?"
Niệm Vân Âm chạy đến một bên, "các vị sư huynh, Phó sư huynh đã có thụ nhân biến thành lừa mọi người, vị Nhan Chi này thân phận không ai xác nhận, hắn có phải là người Minh Vọng Phong hay là không...!còn phải chờ kiểm tra a."
Tư Thiều hơi chớp mắt, suýt chút thì nói lắp, "Nhan Chi không phải người, thì là cái gì?"
Niệm Vân Âm, "nhìn hắn dường như rất lợi hại, ở Minh Vọng Phong cũng có ghi xếp hạng từng người trên Phong Vân, ba vị sư huynh chắc cũng đã từng thấy rồi, nhưng đã từng gặp qua Nhan Chi nào như vậy chưa?"
Tư Thiều tưởng Nhan Chi là người mới, nhìn đến Nghệ Nhàn và Lam Đồng hai cùng đánh một, Nhan Chi vẫn thoải mái đánh trả, có thể thấy được bọn họ đã nhầm, "được lắm, dám gạt chúng ta."
Niệm Vân Âm vội cho đám người Tư Thiều đối phó với Phó Tinh, "đừng để hắn gọi đám thụ nhân kia đến, mau gϊếŧ chết hắn."
Vu Trần ba người vừa nghĩ, liền nhào đến vây công thụ nhân mặc da của Phó Tinh.

Niệm Vân Âm thấy Sư Tráng bị thương, liền ném một bình sứ cho hắn, "đây là hộ tâm đan, lúc trọng thương thì dùng một viên để bảo vệ kinh mạch."
Sư Tráng quả thực thụ sủng nhược kinh, vừa đổ một viên ra xem, suy nghĩ một chút lại đổ về bình sứ, cẩn thận cất vào túi.
Nhan Chi triệu hoán mộc linh tựa như một con bạch tuộc lớn, dây leo không chút khách khí đánh bay nàng cùng Lam Đồng, trong đầu Nghệ Nhàn chợt lóe lên suy đoán to gan, "ngươi, ngươi không phải là cái cây hôm qua đó chứ?"
Lam Đồng bị dây leo phong kín, đi đâu cũng không được, máu chảy không ngừng bị ép biến thành hình người, "là mùi vị cây đó, nhưng mà không giống nhau."
Nghệ Nhàn cũng không kịp hiểu lời nàng nói là ý gì, vội triệu hoán Miên Hoa Đường.
Nhan Chi cười híp mắt nhìn nó, dây leo cuộn Miên Hoa Đường đưa đến trước mặt Nghệ Nhàn, "ngươi đang tìm nó?"
Miên Hoa Đường bị trói chặt, nhịn nửa ngày cũng không mở ra được, chất lỏng màu xanh dính trên người cũng đã lau sạch, lộ ra màu sắc bản thể của nó, đang phình người thành cá nóc từng chút một.
Nghệ Nhàn liền phóng lôi tủy đến, Nhan Chi biến sắc, đem Lam Đồng bị trói che trước mặt mình, "nếu ngươi dùng chiêu hôm qua, cũng được thôi, mấy người ở đây đủ cho ngươi ném được bốn năm lần a."
Tay Nghệ Nhàn khẽ run, lôi linh cầu trên tay cũng không ném ra ngoài được, "ngươi thừa nhận ngươi chính là cây to hôm qua."
Trán Lam Đồng nổi gân xanh, đang dùng sức muốn thoát khỏi đống dây leo kia, đôi mắt xanh đang bị màu đỏ bao trùm.
Trong lòng Nghệ Nhàn biết, Lam Đồng sắp cuồng hóa.
"Thật thông minh."
Nhan Chi rung vai trái một cái, rung vai phải một cái, đến cái cổ cũng méo đi vào phần, thân thể dùng tốc độ khó tin nổi mà vươn mình cao hơn, lúc đầu so với Nghệ Nhàn thấp vài cm, nhưng hiện tại rất nhanh vượt qua Nghệ Nhàn, thậm chí còn cao hơn Lam Đồng.

Đến cả khuôn mặt cũng thay đổi, tựa như đeo mặt nạ, đôi mắt nhỏ lại, mũi cao lên vài cm, đến cả cái miệng cũng hấp dẫn không ít....!cuối cùng vặn tới vặn lui, lợi dụng khuôn mặt tinh xảo xuất hiện trước mặt Nghệ Nhàn.
Đầu tóc Nhan Chi màu xanh rối xù, không khó phân biệt, "dùng thân thể của mình thật thoải mái, tiểu sư muội, ngươi còn thích chứ?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận