"Để ta suy nghĩ kỹ đã."
Niệm Vân Âm cố gắng suy nghĩ, nghiêm túc nói, "ta nhớ có đưa cho La sư huynh Minh Vọng Phong, Tử Hàn sư tỷ Vân Miểu Phong, Hoàng Phủ Nghị sư huynh Sí Diễm Phong, còn có..."
Nghệ Nhàn nghe nàng đọc tên những người nàng đưa cho các phong trong Thanh Sơn Tông, bất đắc dĩ bật cười.
Dư Hồng cẩn thận nghe từng cái tên Niệm Vân Âm đọc ra, rồi nghiêm túc suy nghĩ trong số những người này có ai hôm đó là thích khách đã đánh lén hắn hay không, người bên cạnh hắn lại thì thầm vài câu, "cái này nghe qua, không phải đều là người Phong Vân Lục Thượng sao?"
Dư Hồng sửng sốt, liền phản ứng "ngươi dám trêu chọc ta?"
Niệm Vân Âm nhìn hắn, "đã nói từ trước với các ngươi rồi, đây là thủ pháp đặc biệt của Tề gia, các ngươi lại không tin, còn chờ đến bí cảnh gây khó dễ cho một cô nương yếu đuối như ta, bụng dạ khó lường a."
"Ngươi nói nhiều lời với nàng như vậy để làm gì? mau phá trận này rồi bắt lại hỏi tội a."
"Nhưng Phó sư huynh, chúng ta không có ai biết trận pháp."
...
Nghệ Nhàn không ngờ Phó Tinh còn ở chỗ này, tìm mòn gót giày không thấy, gặp được không tốn chút sức nào.
Thấy bọn họ đang vây quanh Niệm Vân Âm gây sự, lúc này nàng mới quan sát xung quanh, tất cả đều có cây cối, có vài cây to ngăn trở, cộng thêm bọn họ đang chú ý đến Niệm Vân Âm, tạm thời vẫn chưa có ai nhận ra các nàng.
Nghệ Nhàn dùng thị lực cũng thấy được, đám người Phó Tinh có tất cả sáu người, nhưng không phải đều là người của Minh Vọng Phong, trong đó còn có ba vị sư huynh của Vân Miểu Phong, nhìn bộ dạng bọn hắn dường như quen biết với Phó Tinh, hẳn là biết từ lâu a.
Sư Tráng ngồi xổm nên hai chân bị tê, thân thể lại bị Nghệ Nhàn đè ép, khó chịu cực điểm, hắn liền hào phóng dịch một bước.
"Là ai!"
Trong bóng đêm yên tĩnh, chỉ cần một cơn gió thổi qua hay cọng cỏ lay cũng khiến người ta cảnh giác, huống chi là tiếng vang lạch cạch kia.
Sáu người nhìn nhau, Phó Tinh dùng mắt ra hiệu, Dư Hồng liền dẫn theo hai người từ từ đi tới bên kia, mỗi người đều ngưng tụ linh lực, cảnh giác nhìn xung quanh.
"Lên."
"Ai nha, khoan đã, chờ một chút đã.
Cái này nhìn giống huyễn thú của tiểu sư muội chúng ta a."
Miên Hoa Đường so với trước kia đã thông minh hơn nhiều, ngay khi linh lực bọn họ phóng ra, ngoại trừ lôi linh nó hút vào thì cũng nhanh nhạy xuất hiện trước mắt bọn họ nhìn ngơ ngác, "không được...!chạy loạn."
Tư Thiều có chút kích động nói, "có thể nói, đúng là huyễn thú của tiểu sư muội a." sau đó hắn ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, "cái này, cái này, không lẽ tiểu sư muội đang ở gần đây?"
Dư Hồng nhìn Miên Hoa Đường, "vị tiểu sư muội ngươi nói không phải là quang linh phụ trợ ngự thú sư nhất chiến thành danh với Tạ Anh đó chứ? đây là thứ đồ gì vậy? dáng vẻ nhìn không giống bình thường thật khôi hài a." nói xong hắn liền tự tay bắt Miên Hoa Đường.
Nháy mắt Miên Hoa Đường phình to thành một con cá nóc, từ sau khi Nghệ Nhàn thăng cấp thì Miên Hoa Đường cũng phát triển bản lĩnh nhiều hơn, nhất là tốc độ phóng kỹ năng, không ai bằng, Tư Thiều ai ai mấy tiếng, còn chưa kịp nhắc đối phương, liền thấy Miên Hoa Đường biu biu biu công kích liên tiếp.
Đối mặt với ngân quang của lôi linh, hắn không dám nghĩ ngợi vội tránh đi.
Còn Dư Hồng cùng những người còn lại của Minh Vọng Phong liền ngăn cản, không làm được gì còn bị Miên Hoa Đường phóng lôi cho mặt mũi đen thui đầu tóc như tổ ong.
"Ah, mặt của ta."
"Dư sư huynh."
Dư Hồng sờ khuôn mặt không còn cảm giác của mình, vừa mở miệng đã phun ra một ngụm khói nóng rực, hắn cắn răng nghiến lợi trừng Miên Hoa Đường, "ta phải bắt con huyễn thú này chém thành trăm mảnh."
Miên Hoa Đường bắn biu biu biu một hồi, xoay người nhảy vào bụi cây, ba người còn chưa kịp phản ứng, thì nghe đằng xa có tiếng kêu, âm thanh vang to, Tư Thiều nhìn phướng hướng bên kia, thầm kêu một tiếng không tốt.
Hắn vội đến cạnh Phó Tinh, đem mọi người rời xa Niệm Vân Âm, "tiểu sư muội gặp nạn, chúng ta phải đi cứu viện."
Vu Trần sửng sống một chút, "tiểu sư muội? sao mà biết được."
Ninh Duyệt cũng há hốc miệng, "tiểu sư muội?"
Phó Tinh chỉ nơi xa xa thỉnh thoảng vang lên tiếng rống giận cùng lôi quang đang lóe lên, "xem ra là không cẩn thận đụng phải thú nhân tộc rồi, tiểu sư muội các ngươi còn đánh được với Tạ sư tỷ Minh Vọng Phong chúng ta, chống lại một hai thú nhân chắc không có chuyện gì đâu?"
Vu Trần gật đầu không ngừng, "phải a, tiểu sư muội nàng sẽ có cách đối phó, không cần quan tâm nàng a."
Tư Thiều lại không đồng ý, "trước khi đi sư phụ đã dặn, nói chúng ta phải chiếu cố cho sư muội, vừa rồi sư muội cùng huyễn thú kia cũng đã chạy đến, nếu ứng phó được thì sao còn để cho huyễn thú của nàng chạy đến cứu viện? không được, các ngươi đừng ở đây lãng phí thời gian nữa, mau đi cùng ta xem kỹ rồi nói."
Ninh Duyệt, "cũng phải."
Phó Tinh thấy ba người muốn đi, "Vu huynh, không phải nói kết bạn cùng đi sao, bây giờ các ngươi..."
Tư Thiều cắt lời Phó Tinh nói, "cứu người như cứu hỏa, hiện tại tiểu sư muội gặp nạn, chúng ta làm sư huynh sao có thể thấy chết mà không cứu, Phó huynh, có duyên gặp lại, cáo từ."
Ba người Tư Thiều vừa đi, chỉ còn lại ba người Phó Tinh, toàn bộ xung quanh càng thêm trống trải tịch liêu.
Niệm Vân Âm chợt nở nụ cười, "đường đường Phó sư huynh Minh Vọng Phong, lại không dám rời bọn họ, không lẽ sợ?"
Phó Tinh, "chờ ta phá được trận của ngươi, đến khi đó xem ngươi còn dám mạnh miệng như vậy nữa được không?"
Niệm Vân Âm thở dài, "đáng tiếc a, thực sự là đáng tiếc."
Phó Tinh, "đáng tiếc cái gì?"
Niệm Vân Âm cười nhưng không nói, nhưng Dư Húc lại nhìn thấy Miên Hoa Đường trốn trong bụi rậm theo dõi hắn không chớp mắt, cảm giác đau rát trên mặt khiến hắn không thể quên được vụ xả đạn khi nãy của Miên Hoa Đường, "ngươi ở đây trông chừng đi, ta phải bắt con huyễn thú này đi xé xác."
Lữ Thái, "Dư sư huynh, đừng đi a!! chỗ này nhìn không yên ổn."
Dư Húc, "ngươi biết cái gì."
Nói xong liền đuổi theo Miên Hoa Đường, Miên Hoa Đường run rẩy đầy thông minh ở trong khe hở bụi cỏ nhảy tới nhảy lui, lúc bên này lúc bên kia, Dư Húc đuổi theo nó như là đi bắt bướm, đi hoài cũng không theo kịp được, nhưng bị lôi đánh nhiều lần càng thêm thê thảm.
Phó Tinh nhìn khuôn mặt thê thảm của Lữ Thái, "đến cả một con huyễn thú cũng bắt không được, còn để bản thân thành như vậy, thật vô dụng."
Niệm Vân Âm lắc đầu thở dài, cười híp mắt nhìn bọn hắc nói chuyện, "đáng tiếc a, sợ là các ngươi không còn thời gian rồi."
Một câu không đầu không đuôi khiến Phó Tinh cùng Lữ Thái không kịp phản ứng là ý gì, sau đó liền có một luồng kim quang lao đến, Phó Tinh nhanh nhẹn đem Lữ Thái che trước mặt mình, một roi Đả Thần Tiên đầy lôi linh đánh vào người.
Lữ Thái không phòng bị, cũng không ngờ mình trở thành tấm ván đỡ đòn, "Ah --"
Niệm Vân Âm chậc chậc tán thưởng, "ngươi thật vô sỉ, dám đem mạng sư đệ mình ra đùa."
Phó Tinh thấy rõ người đánh lén hắn liền kinh ngạc, "là ngươi."
Hiển nhiên, hắn biết rõ Nghệ Nhàn, liếc mắt liền nhận ra thân phận Nghệ Nhàn.
Nghệ Nhàn, "là ta."
Phó Tinh nhìn đằng xa, lại nhìn Nghệ Nhàn đột nhiên xuất hiện ở đây, rất nhanh liền hiểu chuyện vừa rồi, hắn không dám tin đánh giá nàng, "vừa rồi mọi thứ đều do một tay ngươi sắp xếp?"
Nghệ Nhàn dám đến cũng không nghĩ rằng phải tiếp tục dấu diếm cái gì, "ngươi cũng không có ngu a."
Niệm Vân Âm, "đừng nói nhảm với hắn nữa."
Phó Tinh vẫn có chút không hiểu, "ngươi cố ý dẫn đám người Vu Trần rời đi, vì muốn cứu trận pháp sư này, ngươi và nàng..." một vệt sáng vọt qua đầu hắn, hắn không kịp giữ này nó liền bỏ chạy, quay đầu lại chính là Đả Thần Tiên của Nghệ Nhàn đuổi theo không tha, một roi lại một roi, tỷ lệ chính xác cực cao, nhiều lần đánh trúng điểm yếu, đánh đến hắn văng cái cả độc ác ra ngoài, sau đó thì chửi bậy không ngừng, cuối cùng thì kêu cha gọi mẹ cầu xin tha thứ.
Lữ Thái bị đánh một roi, sau đó vẫn cố thủ đứng trốn một bên.
Niệm Vân Âm, "được rồi, chúng ta rời đi rồi nói."
Nghệ Nhàn gật đầu, thuận tiện cho Phó Tinh một cái lồng năng lượng.
Niệm Vân Âm rút lại trận pháp hai người chuẩn bị đi, thì thấy một người toàn thân đen xì đứng che trước mặt các nàng.
Dư Húc đuổi theo Miên Hoa Đường nửa ngày, nghe tiếng Phó Tinh kêu thảm mới nhớ ra, tầm mắt hắn nhìn Nghệ Nhàn và Niệm Vân Âm có chút lưu luyến, "ngươi và nàng có quan hệ gì?"
Nghệ Nhàn liếc nhìn về phía Niệm Vân Âm, Niệm Vân Âm cũng nhìn nàng một cái.
Niệm Vân Âm không chút suy nghĩ, ném cho hắn một viên lôi linh cầu, hầu như đều theo phản ứng bản năng, tiểu mã từ trong đầu Nghệ Nhàn chạy ra, phóng quang vào lôi linh cầu, lôi linh nổ tung.
Nghệ Nhàn kéo Niệm Vân Âm thuấn di xa mấy chục mét, Dư Húc bị nổ vài lần, phản ứng cũng rất nhanh, liền nhảy vào bụi cây, vừa vào liền gào thét liên hồi, "ngươi, thì ra là ngươi."
Nghệ Nhàn cũng không quản được thảm trạng của bọn hắn, mang theo Niệm Vân Âm thuấn di về hướng đông, chạy được một nửa, Miên Hoa Đường chợt từ trong bụi rậm nhảy ra, Nghệ Nhàn suýt chút đã đánh một roi tới rồi.
Niệm Vân Âm không kịp thở, "ngươi tính hay lắm a, đùa bọn hắn chạy vòng vòng."
Nghệ Nhàn nhìn xung quanh không có ai, liền tìm chỗ dừng lại, "thực xin lỗi, ta không ngờ đám người kia vẫn giữ chuyện này không chịu buông tha, cho ta chút thời gian, chuyện này ta sẽ giải quyết hoàn toàn."
Niệm Vân Âm gật đầu, "ta tin ngươi, nhưng mà ngươi vừa xuất hiện, sợ là bị bọn họ phát hiện ra."
Nghệ Nhàn không lo lắng nói, "chuyện này chỉ là sớm muộn mà thôi."
Trước khi vào bí cảnh Nghệ Nhàn cũng đã nghĩ đến chuyện gặp phải đám người kia, điều nàng không ngờ chính là vừa vào ngày đầu tiên đã xảy ra xung đột.
"Méo méo ~"
"Khụ khụ."
Nghệ Nhàn nghe thấy tiếng na ná giống tiếng mèo kêu, suýt chút thì sặc nước miếng, nàng theo bản năng liếc nhìn Niệm Vân Am, thấy đối phương cười như không cười nhìn mình chằm chằm, nàng vội giải thích, "không phải như ngươi nghĩ a."
Niệm Vân Âm ý vị thâm trường nga một tiếng, "vậy ta phải nghĩ thế nào đây?"
Nghệ Nhàn có miệng cũng khó cãi được, nghĩ đến thân phận khác của Niệm Vân Âm, thì có giải thích cũng không còn quan trọng nữa, "Sư Tráng, ra đi."
Sư Tráng len lén từ sau cái cây thò đầu ra, cảnh giác nhìn chằm chằm Niệm Vân Âm, "nàng, nàng --"
Nghệ Nhàn nhìn hắn gật đầu, "nàng là bằng hữu của ta."
*****
Sư Tráng liều mạng đi đến cạnh Nghệ Nhàn, cách xa Niệm Vân Âm, Nghệ Nhàn nhân cơ hội này đem chuyện gặp Sư Tráng và những người khác kể cho Niệm Vân Âm nghe, "bình thường ngươi có nhiều ý kiến, nên cho một ý kiến nào đó đi."
Niệm Vân Âm đúng như Nghệ Nhàn đoán, đối với sư thú này không quan tâm nhiều, cùng lắm chỉ nhìn bằng hai mắt, thấy thú nhân này sợ hãi, cũng không để ý đến nữa, "mục đích chính là tháp linh tu chín tầng, đó chính là điểm đến của chúng ta trong chuyến đi này."
Nghệ Nhàn, "tháp linh tu chín tầng?"
Niệm Vân Âm thấy nàng mơ màng khi nghe chuyện này thì cũng biết được trước khi vào bí cảnh cũng không được dạy chút gì rồi, "hơn 100 năm trước bí cảnh đã từng mở ra một lần, là do nhân tộc và thú nhân tộc cùng nhau mở ra, cho nên chìa khóa phân cho hai tộc một bên một cái, mục đích của bọn họ...!ngươi cứ hỏi thú nhân bên cạnh thì biết."
Sư Tráng nghe chăm chú, chợt bị điểm danh có chút mơ màng.
Nghệ Nhàn im lặng lắng nghe, "nếu là mục đích, vậy thì sư tỷ các nàng nhất định cũng sẽ tìm đến tháp linh tu chín tầng, chúng ta chỉ cần đến tháp linh tu chín tầng thì có thể gặp được bọn họ rồi, cũng tiết kiệm đi tìm từng người."
Niệm Vân Âm ứng nhẹ một tiếng, liền nhìn chằm chằm một nơi đờ ra, tình huống này thường xuyên phát sinh, Nghệ Nhàn sớm thấy cũng không trách chỉ nhỏ giọng căn dặn Sư Tráng, "chúng ta nghỉ ngơi một chút, chờ trời sáng thì lên đường."
Sư Tráng liền biến thành thú hình, dò xét một vòng rồi mới tìm nơi nghỉ ngơi.
Nghệ Nhàn nhìn chằm chằm tiểu quang cầu xuất hiện giữa các nàng đến đờ ra, trong đầu còn vài chuyện bừa bộn loạn thất bát tao.
Một lát sau, nàng vỗ vỗ Niệm Vân Âm, để cho nàng đi nghỉ ngơi, tự mình gác đêm.
Niệm Vân Âm cùng đám người Phó Tinh làm hao hết một ngày, đúng là sức cùng lực kiệt.
Kéo áo lại dựa vào thân cây một hồi liền ngủ mất.
Chỉ có Miên Hoa Đường là sức lực dồi dào, nó vây quanh quang cầu không ngừng xoay quanh vòng vòng, nó không ngủ mà ở một bên nhìn tới ngây người, Nghệ Nhàn vội mở mắt nhìn về hướng khác, điều này không quan trọng nhưng vừa nhìn đến thì suýt chút khiến nàng sợ hết hồn.
Từng hàng cây như là người đứng im lặng phía sau các nàng, đầu không cao ước chừng 1m8 đến 2m, phù hợp với thân người, tựa như khi còn nhỏ nhìn thấy bù nhìn ở trong ruộng lúa.
Cộng thêm đêm đen chỉ có một tiểu quang cầu tản ra ánh sáng nhàn nhạt, từ chỗ nàng nhìn lại, tựa như phim kinh dị có con mèo đen đang âm thầm đến gần khiến người ta sợ hãi.
Nghệ Nhàn vội rút Đả Thần Tiên ra, Đả Thần Tiên vừa kéo Niệm Vân Âm đang ngủ liền mở mắt, hai mắt thanh tỉnh, tựa như chưa ngủ, "có chuyện gì?"
Sư Tráng cũng bật người dậy, khi nhìn rõ mấy cái cây phía sau, liền áp người bày ra tư thế công kích, yết hầu còn vang lên tiếng gầm gừ.
Nghệ Nhàn triệu hồi tiểu mã ra, tiểu mã như cái đèn, nháy mắt soi sáng tình hình chung quanh các nàng.
Nhìn thấy không phải là cây, mà cũng không phải, chúng nó hình thể thô kệch như cây, nhưng bọn chúng có đặc thù của cây cối, như là có hai mắt, có mũi, có miệng, còn có cả tay đang múa máy, giống như Nghệ Nhàn cũng đã từng nhìn thấy thụ nhân ở rừng Ai Nhĩ Pháp, chúng nó đang mở mắt nhìn chằm chằm các nàng.
"Sư Tráng, ngươi đem Niệm Vân Âm chạy trước."
"Grừ --"
Sư Tráng xoay người, cắn cổ áo Niệm Vân Âm ném lên lưng, kết quả dùng sức mạnh quá Niệm Vân Âm suýt bị hắn ném xuống đất.
Cũng may Niệm Vân Âm cũng không chịu ngồi không túm được lông của hắn, Nghệ Nhàn dĩ nhiên ở đây cũng khẩn trương dựng tóc gáy khi nghe tiếng gào thống khổ của Sư Tráng, lại thấy Niệm Vân Âm đá một cước vào mông hắn, lần nữa lại rống lên một tiếng nghe cảm giác thật hài hước.
Nói chung thì nàng cảm thấy Lam Đồng ném người rất tiêu chuẩn, ném một cái là vào chỗ ngay, so với Sư Tráng thì tốt hơn nhiều.
Chỉ một khắc thời gian, những thụ nhân kia lại ép sát Nghệ Nhàn thêm một chút, Nghệ Nhàn vung Đả Thân Tiên lóe kim quang trong đêm có vài phần chói mắt, nàng thuận tay vung Đả Thần Tiên lên có hai thụ nhân đến gần nàng bị đánh trúng, rung một cái liền ngã xuống bên cạnh, thụ nhân còn lại vừa nhìn thấy liền nhao nhao đẩy nhau lên không dừng, dây leo dùng hoài không hết, dáng vẻ dương nanh múa vuốt, tựa như súc tu ác ma, khiến Nghệ Nhàn mang bóng ma tâm lý với cánh rừng mộc linh này.
Nàng ném một viên lôi linh cầu đi, xoay người liền chạy.
Tiểu mã cũng phóng quang linh vào, tiếng vang ầm ầm, lôi linh nổ tung đem những sợi dây leo nổ thành từng đoạn rơi trên đất.
Một tiếng này vang rất lớn, tựa như bắt đầu một trận chiến, Nghệ Nhàn trong lúc thuấn di lại phát hiện những cái cây trước mặt nàng hình như đang di chuyển, thấy chuyện không ổn các nàng lo sợ sẽ đi vào thế giới trong rừng, không khác gì ổ sói.
"Ah, để ta xem ngươi chạy đi đâu trốn a!"
Nghệ Nhàn phát hiện có cản đường trước mặt không nghĩ ngợi liền vung Đả Thần Tiên, một kích này trong lúc sắp đánh tên cản đường nàng thành hai nửa, nhưng đột nhiên nàng lại đổi ý, Đả Thần Tiền đánh vào cái cây đằng xa, toàn bộ một hàng cây ngã xuống, "Dư Hồng, ngươi giữ lại sức mà ứng phó đi, có sống được hay không thì xem tạo hóa của ngươi a."
Dư Hồng bị một kích của nàng làm cho hoảng sợ, "cái gì?"
Tư Thiều, "tiểu sư muội."
Nghệ Nhàn kinh ngạc nhìn ba vị sư huynh quay lại đây, nàng không cho Sư Tráng đến trước mặt bọn họ, "sư huynh, các ngươi sao lại ở đây, mau chạy a, cả cánh rừng này đều đang sống a."
Tư Thiều a một tiếng, đến cả Vu Trần và Ninh Duyệt bên cạnh hắn cũng đều kinh ngạc nhìn nàng.
Nghệ Nhàn thuận tay chỉ, "nhìn cái cây kia."
Cái cây lớn đủ ba người ôm, đang dùng sức lắc lư, cành lá xào xạc lay động, thân cây xiên vẹo như bị chọt lét, chỉ cần không phải là người mù, thì có thể nhìn ra cái cây này không bình thường.
Huống chi ở đây đều là người tu luyện, cây khai trí, trong tư tưởng bọn họ mọi chuyện đã là thói quen.
Nhưng khi thấy được chuyện như vậy thì cũng có chút rợn người.
"Chạy mau."
"Mẹ ta a, mấy thứ này là cái gì?"
"Nghệ Nhàn, ngươi đúng là tai họa, nhất định là do ngươi rước lấy."
...
Nghệ Nhàn nhìn các sư huynh bỏ chạy cực nhanh, cũng thấy yên tâm, nàng không để ý Dư Hồng và Phó Tinh, chỉ thấy đáng thương cho người chạy sau lưng họ quá chậm là Lữ Thái, vừa nhìn chính là người mới may mắn được vào bí cảnh, nhìn thấy hắn sắp bị cây xiên, Nghệ Nhàn vung Đả Thần Tiên lên, dùng sức kéo một cái, liền kéo người đến trước mặt, "chạy mau."
Lữ Thái sợ đến tái mặt, nhìn Nghệ Nhàn một cái không dám nghĩ liền chạy theo đám người Ninh Duyệt.
Nghệ Nhàn thuấn di vài cái, rất nhanh cả người cũng biết được thiên la địa võng là cái gì.
Xung quanh đều bị dây leo phong kín, tựa như cái lồng, các nàng tựa như con chim mất tự do.
Niệm Vân Âm không có hình tượng ngồi dưới đất, Sư Tráng thì bị treo trên không trung tựa như con heo đợi thịt, từng giọt máu đang theo bộ lông vàng chảy xuống.
Nghệ Nhàn vung lôi linh phóng lên, sau đó nàng bị dây leo xung quanh công kích.
"Tiểu sư muội."
"Sư huynh, giúp ta cản lại một chút."
Tư Thiều không chậm trễ liền động thủ chống lại, Vu Trần và Ninh Duyệt cũng đang chần chờ, Niệm Vân Âm lạnh lùng nhìn họ.
Chờ Dư Hồng cùng Phó Tinh chạy đến, liền kết thành một cái lưới, Nghệ Nhàn phóng lôi tủy nhiều lần, dùng Đả Thần Tiên cũng cướp lại được Sư Tráng.
Tư Thiều khó hiểu, "sư muội, vì sao lại cứu thú nhân này?"
Dư Húc cùng Phó Tinh còn đang sợ hãi, nghe thấy vậy liền cười ha ha, "câu này hỏi rất hay, không bằng để ta trả lời cho ngươi nghe a, vị sư muội tốt này của người ngầm cấu kết với thú nhân tộc, đây chính là chứng cớ."
Sư Tráng nhìn Nghệ Nhàn, biến thành người sau đó thở dốc, "ta sắp chết, ta muốn tìm Lam bọn họ."
Nghệ Nhàn ngưng tụ quang linh chưa thương trên bụng bị thủng cho hắn, "bớt nói đi, không chết được đâu." nàng ngưng tụ quang linh nhiều lần, quang linh hấp dẫn dây leo đến nhiều hơn, chỉ là dây leo không công kích, đang yên tĩnh múa may xung quanh Nghệ Nhàn.
Niệm Vân Âm chợt nở nụ cười, "Nghệ Nhàn, quang linh này của ngươi đúng là đại sát khí."
Nghệ Nhàn cũng phát hiện lôi linh khiến các thụ nhân này điên cuồng công kích các nàng, nhưng quang linh lại khiến chúng nó thích thú, nàng chữa khỏi thương thế nguy hiểm trên người Sư Tráng, "ngươi đừng đánh chúng nó, cứ đứng im một chỗ đi."
Sư Tráng nhấc tay đá chân, "Đại đại -- Nghệ, ta khỏe rồi, ta còn sống, ngươi thật lợi hại, ngươi giống như là Vu Y vậy a, thật lợi hại."
Nghệ Nhàn lén lau mồ hôi một cái, cũng may Sư Tráng không tính là ngu đến mức không chữa được, nếu như nói nhầm một cái thì sợ là nàng cũng không có cơ hội chữa lửa, "thú nhân là bằng hữu với Thanh Sơn Tông chúng ta, tiện tay cứu không phải là chuyện bình thường thôi sao?"
Phó Tinh hừ một tiếng, "Nếu ngươi thực sự đường đường chính chính, thì mấy tháng trước khi ta gây sự với thú nhân tộc, ngươi vì sao lại cùng thú nhân đối kháng với Minh Vọng Phong chúng ta? ngụy trang thành thích khác, đúng là khiến ta tìm không ra a."
Nghệ Nhàn, "thích khách nào? sao lại đối kháng với Minh Vọng Phong các ngươi? Phó sư huynh ngươi không nên chụp mũ ta như vậy a? Vân Miểu Phong ta cũng là một trong ba phong lớn nhất với Minh Vọng Phong ở Thanh Sơn Tông a, ngươi nói vậy nếu để người khác nghe thấy, sẽ nghĩ Vân Miểu Phong chúng ta gây chuyện bất lợi cho Minh Vọng Phong các ngươi a, nên mong Phó sư huynh ăn nói cẩn thận a."
Tư Thiều, "tiểu sư muội nói đúng, mong Phó sư huynh ăn nói cẩn thận."
Niệm Vân Âm khoanh tay, "các ngươi định dùng lúc này để bàn chuyện uy vọng của mỗi phong sao? sao không nghĩ cách đi khỏi đây a? dây leo này kiên cố không gì sánh được, ta vừa dùng chủy thủ thử qua, nhưng không đứt?"
Nghệ Nhàn có cất vào viên hỏa linh cầu trong túi giới tử, đều là đồ dự bị Đoan Mộc Nhã chuẩn bị cho nàng, không ngờ lại có lúc dùng đến, "cây sợ lửa, vậy thì dùng hỏa công đi, không biết các sư huynh ở đây ai là hỏa linh sư?"
Lữ Thái dơ tay, "ta là hỏa linh sư."
Ninh Duyệt.
"ta cũng vậy."
Nghệ Nhàn tạm thời không có cách, không thể làm gì hơn là biến ngựa chết thành ngựa sống, "mong hai vị làm hết sức."
Hai người phóng xuất hỏa linh, kết quả đám cây kia không bị gì, tùy ý để hỏa lỉnh thiêu đối hồi lâu nhưng vẫn vững chắc như đá.
Mọi người cùng nhau biến sắc, "cây này không sợ hỏa.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...