Ngự Thú Sư Mạnh Nhất


"Ngươi vừa đến Thanh Sơn Tông không lâu, đã có thể lừa Tử Hàn xuất đầu vì ngươi, đúng là khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa a."
"Ngươi cũng không kém, dù trong lòng hận đến muốn gϊếŧ ta, mà vẻ mặt vẫn làm ra kiểu chào đón ta đến Minh Vọng Phong, công phu hai mặt này cũng không ai bằng."
Còn chưa mở màn thì không khí giữa đôi bên đã giương cung bạt kiếm.
Nghệ Nhàn thấy mặt Tạ Anh cứng ngắc, đôi mắt phượng hẹp dài im lặng đánh giá chính mình, nàng liền mỉm cười để tùy ý đối phương quan sát, "bây giờ ngươi còn muốn mời ta vào Minh Vọng Phong nữa hay không, nói không chừng tâm tình ta tốt ta lại đồng ý vào đó nha."
Một hồi sau Tạ Anh mới nói, "Nghệ Nhàn, ngươi thực sự không nên quay về đây."
Nghệ Nhàn, "thực xin lỗi, không để ngươi được như ý rồi."
Tạ Anh nhịn không được lắc đầu, "bắt đầu đi."
Nghệ Nhàn liền triệu hồi tiểu mã ra, hình thể tiểu mã so với con đại bàng lôi linh lục cấp đang bay vòng vòng trên đầu Tạ Anh có vẻ còn lớn hơn, đã có hình dáng của thú một sừng, đôi cánh màu trắng khẽ vỗ, đều mang vầng quang xung quanh, trên đầu là chiếc sừng nhọn dài chừng 20 cm, dường như đang cao lên nấc thứ bảy, nếu dựa theo cái nói về cấp thù tiểu mã miễn cưỡng có thể là nhóm huyễn thú cao cấp.
Điều tiếc nuối duy nhất chính là tiểu mã chỉ là hồn thể, khi có ánh nắng cực mạnh thì tiểu mã mới có thể duy trì hình thể được một nén nhang, đây là thành quả tu luyện nhiều ngày của tiểu mã.
Nghệ Nhàn nghĩ nếu cố gắng thì ngày nào đó tiểu mã sẽ tu thành chính quả, đây chính là đều mong đợi của thú một sừng.
Tạ Anh nhìn thấy hình thể tiểu mã, cũng có chút ngạc nhiên, so với khi nàng nhìn thấy ở tàng thư các đã lớn hơn rất nhiều, có thể thấy được tốc độ phát triển vô cùng phi phàm, "ngươi cùng nương ngươi thật giống nhau, đều được thú một sừng ưu ái."
Nương?
Nghệ Nhàn không nói hai lời liền phóng cửu tiết châm ra, trước tiên khống chế người, ném cho Tạ Anh một cái lồng năng lượng, tiểu mã ở trên không trung đối đầu với đại bàng lục cấp lôi linh, quang linh cùng lôi linh va chạm trên không tạo ra bạo liệt dư chấn mười phần, Nghệ Nhàn bị tiếng nổ làm ảnh hưởng, hai huyễn thú ở trên không đang vỗ cánh bay lên cao hơn, đại bàng lôi linh vừa vội vừa hung, một trảo mang lôi linh cào xuống, so với tiểu mã tính tình ôn hòa, nho nhã lễ độ, thì liên tiếp phóng quang linh về phía đại bàng lôi linh có ánh mắt khát máu kia.
Tạ Anh ở trong lồng năng lượng cười nàng, "lồng năng lượng này của ngươi mặc dù lừa không ít người, nhưng muốn đối phó với ta đúng là nói chuyện mơ tưởng."
Nghệ Nhàn nghĩ chỉ khi nàng tiến lên thần cấp thì lồng năng lượng mới có thể trói được Tạ Anh nửa khắc.

Hiện tại, chỉ toàn dựa vào tiện lợi của vũ khí nhân cấp mới có thể tạm thời giam nàng lại, "Ngươi nói mở tưởng cũng chưa chắc là không tốt, không chừng ngày nào đó lồng năng lượng của ta cũng có thể giam được ngươi, nếu ngươi có bản lĩnh thì phá lồng năng lượng này đi, không cần nhiều lời với ta."
Nghệ Nhàn nhân cơ hội nhìn thoáng qua túi huyễn thú, Miên Hoa Đường tò mò thò một cái chân mao nhung ra, rất nhanh bị Nghệ Nhàn đè xuống.
Được rồi, trận đấu lần này xem ra nàng chỉ có thể tự mình lên.
Trong sân chợt nổi lên một hồi gió to, gió tạo thành cơn lốc phóng về phía Nghệ Nhàn, nàng nhìn thấy Tạ Anh đang ngưng tụ ra vô số 'phong nhận' tựa như bảo kiếm đánh nát lồng năng lượng, nháy mắt lồng năng lượng vỡ vụn.
Nghệ Nhàn vội dùng lồng năng lượng đỡ lấy 'phong nhận' này, nhưng chỉ được một chút liền xuất hiện vết nứt.
Tạ Anh đạp gió, phong kinh vân đạm nhìn nàng, "Nghệ Nhàn, được thấy linh căn thứ hai của ta ngươi chính là người đầu tiên."
Nét mặt Nghệ Nhàn không biểu hiện cái gì nhưng tâm tình lại vô cùng nghiêm trọng.

Trước đó Tiểu Nhã cũng nói cho nàng biết, Tạ Anh chỉ là một cái nhân cấp lôi linh ngự thú sư, hiện tại thì xong rồi, Tạ Anh là song linh căn lôi phong ngự thú sư, "ngươi đến ta đi cũng có ý tứ đó chứ, ngươi đã cho ta thấy linh căn thứ hai của ngươi, vậy thì cũng đến lúc ta cho ngươi xem linh căn thứ hai của ta rồi."
Thấy lồng năng lượng nứt ra, phong nhận theo khe hở chui vào, Nghệ Nhàn liền phá lồng năng lượng, tay trái phóng ra một cái du long kim sắc, tiếng long gào thét, đến mức phong nhận cũng vỡ.
Tạ Anh vội ngưng tụ lôi linh để cản lại, kim sắc du long va chạm mãnh liệt, khiến Tạ Anh lui về sau vài bước, "lôi linh này sao lại cường đại như vậy?"
Nghệ Nhàn, "bớt sàm ngôn đi, thử cái này một chút."

Tạ Anh nhìn thấy Nghệ Nhàn dùng hai tay ngưng tụ ra một thứ linh lực khác, quang linh nồng nặc như là kim linh, Nghệ Nhàn đang ngưng tụ ra một cái quang lôi cầu, tựa như ném tú cầu cho Tạ Anh, Tạ Anh không suy nghĩ liền dùng lôi linh đỡ lấy, một kích này tựa như sao hỏa đụng trái đất, hai cổ linh lực cường đại va chạm, khiến đấu đài chung kết quyết tái vang lên tiếng nổ cực lớn từ trước đến giờ chưa có, dù cách hơn 10m, thì mọi người ở các sân đấu khác cũng đều có thể cảm nhận được mặt đất đang rung, bên tai nghe thấy tiếng nổ cực lớn.
Từng là đương sự trong vụ nổ Nghệ Nhàn cũng đã nếm qua một lần, từ đỉnh núi lăn xuống chân núi thê thảm, cũng hiểu rõ uy lực của tiểu kim châu khi ngưng tụ ra quang lôi cầu, cho nên từng lớp lồng năng lượng chống đỡ dày lên, dù vậy thì dưới sự xung kích suýt chút nàng cúng bị đánh bay ra khỏi sân đấu.
Tiểu mã run mình, thấy tình hình bất ổn liền chạy vào ý thức hải của Nghệ Nhàn, duy chỉ có đại bàng lôi linh của Tạ Anh, không sợ chết bay đến, bị vụ nổ làm nát hết hai cánh, nằm chổng vó dưới đất.
Chiêu thức gϊếŧ địch một ngàn tổn hại tám trăm này đối phó với Tạ Anh mới có lợi được, Nghệ Nhàn cảm thấy lần sau nàng lên thuấn di xa một chút thì tốt nhất.
Khói mù lượn lờ, bụi đất tung bay, trong sâu đấu đã có một cái hố to, ước chừng đựng được mười mấy người, trọng tài tìm nửa ngày mới thấy được Tạ Anh nằm dưới đáy, xác định Tạ Anh còn sức tái chiến mới tiếp tục.
Tạ Anh người đầy bụi đất đạp gió bay lên, trên người nhiều chỗ bị nổ thương, tay áo cũng mất một đoạn, cánh tay trắng nõn cũng đã lộ ra, hình tượng đại sư tỷ Minh Vọng Phong duy trì nhiều năm cũng bị Nghệ Nhàn hủy đi bảy tám phần, nàng trợn mắt nhìn, "Nghệ Nhàn ngươi --"
Nghệ Nhàn có lồng năng lượng, y phục vẫn còn sạch sẽ, tình huống so với nàng vẫn đỡ hơn, "cái này là thẹn quá thành giận, sợ là có chút sớm."
Qua trận đánh này, Tạ Anh thấy lôi linh đại bàng cũng đã mất sức chiến đấu, liền đem nó thu vào túi huyễn thú, "xem ra, ta thực sự quá coi thường ngươi."
Nghệ Nhàn kỳ thực hiểu rõ, một kích vừa rồi là do Tạ Anh không kịp chuẩn bị, nếu không nàng chưa chắc đã có thể tổn thương được người này, "biết thì tốt, ta sẽ cho ngươi nếm thử bản lĩnh thực sự."
Tạ Anh hừ một tiếng, một tay súc ra vô số 'phong tuyền', toàn bộ 'phong nhận' ngưng tụ thành lốc xoáy từ bốn phương tám hướng, tựa như có ý thức dồn Nghệ Nhàn vào giữa sân, gần đến bên cạnh hố sâu, tay còn lại Tạ Anh ngưng tụ lôi linh, vô số ngân quang ngưng tụ thành một khối.
Nghệ Nhàn phóng từng cái lôi tủy phá nát phong lôi tuyền của Tạ Anh, sau đó cảm giác dưới chân dường như có ngân quang hiện lên, một cổ lôi linh quen thuộc từ dưới chân nàng chạy thẳng lên tim, toàn thân Nghệ Nhàn chấn động, chỉ thấy lôi võng không biết khi nào xuất hiện đầy chằng chịt đang cuộn sạch toàn bộ sân đấu.
Lôi vực?
Từng thấy qua thủy vực của Bảo Đàm, băng vực của Tử Hàn, không ngờ Tạ Anh cũng âm thầm tạo ra lôi vực.
Xem ra tạo ra một lĩnh vực riêng của mình là vô cùng khẩn cấp.
Ý niệm này Nghệ Nhàn vừa nghĩ đến Tạ Anh liền phóng từng đạo lôi linh đến, lôi linh theo tấm lưới gió chuyển xuống dưới sau đó theo lòng bàn chân nàng xộc thẳng lên người, cảm giác tê dại bị lôi đánh cũng khác hẳn, cảm giác lôi điện này thực sự khó diễn tả.
"Nếu ngươi chịu không được thì nhanh chịu thua đi."
Đây là hữu tình nhắc nhở sao?
Nghệ Nhàn cảm giác đếm không hết lôi linh bơi quanh mình, tựa như con kiến đang cắn vào da thịt, nàng khó chịu chật vật nhìn Tạ Anh cười, "ngươi đang chơi trò con nít sao, lôi đánh cũng không chút thoải mái, không có thứ nào mạnh hơn sao?"
Tạ Anh, "mạnh miệng."
Tạ Anh thuận tay phóng một kích, Nghệ Nhàn liền ngưng tụ lôi tủy đánh trả, kết quả tay nàng run lên, kim sắc du long bị trật hướng, nàng bị lôi linh của Tạ Anh đánh trúng, "ah."
Thỉnh thoảng lôi linh trong lôi vực cũng nổ tung, Nghệ Nhàn chạm vào liền bị lôi đánh, tựa như đang ở trong lôi linh cốc, mỗi bước đi đều khó vào, dưới chân đều như đang kiểm tra nàng.

Nàng thử dùng lôi tủy đánh vào lôi võng dưới chân, dùng lôi tủy thử vài lần, không thành công, ngược lại bị lôi linh trong lôi linh đánh cho nhũn người.
Lôi vực cường ngạnh như băng vực của Tử Hàn sư tỷ, không có khe hở, không đúng, hẳn là linh lực của nàng hiện tại không thể phá giải, cảm giác này tựa như đụng phải tường đồng vách sắt.
Nghệ Nhàn lại nhìn tiểu lôi cầu trong đan điền, chỉ thấy lôi linh bên ngoài thân thể nàng đang bị tiểu kim châu trong đan điền điên cuồng hấp thụ, sau đó tựa như đang phụng dưỡng cha mẹ đem nó nuôi nấng tiểu lôi cầu.
Ah ha?
Nghệ Nhàn tưởng mình nhìn nhầm, nàng lại mở to hai mắt nhìn lại lần nữa, phát hiện đúng là như vậy.
Tiểu kim châu này của nàng đang luyện hóa lôi linh bên ngoài thành của mình sau đó dùng cho bản thân.
Nghệ Nhàn bị hành động vô sỉ của tiểu kim châu đang làm khiến cho kinh ngạc đến ngây người, sau đó nàng không thể khống chế được mà vui vẻ, nếu như vậy thì Tạ Anh đang tạo cơ hội cho nàng tu luyện rồi, "Tạ Anh, không lẽ đây chính là bản lĩnh lớn nhất của nhân cấp ngự thú sư như ngươi? thật tầm thường."

Tạ Anh thấy nàng quỵ ngồi dưới đất, không những không giận mà còn cười, "Nghệ Nhàn, ngươi muốn chết, đừng có trách người khác."
Nghệ Nhàn điên cuồng hấp thụ lôi linh, "vì vậy, Tần Dung là ngươi tìm đến gϊếŧ ta?"
Nụ cười trên mặt Tạ Anh cương lại, sau đó đánh một chưởng xuống đất, lôi võng chằng chịt xuất hiện vô số lôi linh, lôi quang lóe lên bao vây Nghệ Nhàn ngồi chính giữa.
Nghệ Nhàn nhân cơ hội thỉnh thoảng lại nhìn lén vào túi huyễn thú, Miên Hoa Đường lại ngao ngao vươn mao nhung trảo, Nghệ Nhàn dùng một kích lôi tủy đánh đến, Miên Hoa Đường hừ một tiếng, cứ vậy từ thú hình biến về nguyên dạng.
"Mau ra đây."
"Hu!"
Thì ra chỉ cần đánh một cái thì mới có thể biến về nguyên hình.
Nghệ Nhàn đem điều này ghi nhớ trong lòng, tùy ý để Miên Hoa Đường chạy loạn khắp nơi.

Miên Hoa Đường vừa ra sân, liền hấp dẫn ánh mắt nhiều người, nhất là Tạ Anh.
"Đây là lôi linh huyễn thú....!của ngươi?"
"Hừ!"
Nghệ Nhàn nghe một hỏi một đáp, không hiểu được gì mà bật cười.
Không thể bắt chuyện được với người, Miên Hoa Đường bắt đầu dùng chân chạy, lúc đầu Tạ Anh còn phòng bị nó, quan sát một hồi mới phát hiện huyễn thú này còn chưa hiểu chuyện, không biết tránh lôi quang còn lắc lư chạy theo lôi quang, chỗ nào có nhiều lôi quang liền nhảy vào, cuối cùng lại vọt vào trong lòng Nghệ Nhàn.
"Có phải phát hiện chỗ này của ta nhiều lôi linh nhất đúng không."
"Nhiều."
Miên Hoa Đường còn chủ động đáp lại một tiếng.
Nghệ Nhàn rất vui, vật nhỏ này rốt cuộc cũng còn học động vật kêu loạn nữa, bất quá rất nhanh nàng cảm giác rõ ràng lôi linh có thể luyện hóa nhanh chóng giảm xuống, nhìn lại Miên Hoa
Đường, đôi mắt đậu đen híp lại, thoải mái không chịu nhúc nhích.

Nghệ Nhàn cũng đụng nhẹ một cái, cảm giác mềm mềm từ bên tai vọt vào đại não nàng, ngón tay nháy mắt vô tri vô giác.
Đệch, vật nhỏ này mới chính là thứ hấp thụ lôi linh cực mạnh, nói không chừng đồ chơi của người ta so ra còn kém sức hấp thụ lôi linh của nó.
Tạ Anh vốn muốn xem một chút Nghệ Nhàn có thể chịu được đến mức nào, lại không ngờ một hồi sau quang linh nồng đậm vọt lên sân đấu, sau đó lôi quang lại vọt đến chỗ Nghệ Nhàn tụ lại, hai cổ linh lực thỉnh thoảng xoay quanh trên đầu Nghệ Nhàn, dò xét thuộc tính của cơ thể Nghệ Nhàn sau đó chui vào.
Khán giả xung quanh đứng xem cũng bị tình huống này làm cho kinh hách, "tình huống gì vậy?"
Người có kinh nghiệm cũng không dám vững tin, dù sao cũng chỉ từng thấy qua người thăng cấp với một linh căn chưa từng thấy ai mà thăng cấp cùng lúc với hai linh căn cả, hai loại linh căn cùng thăng cấp một lúc, "sợ....! sợ là tín hiệu thăng cấp a."
"Cái gì, thăng cấp?"
"Tân nhân này hình như không phải lần đầu thăng cấp ở sân đấu, trận chung kết lần trước cũng đã vượt qua mà thăng cấp được, mạo hiểm vạn phần a."
"Hiện tại đã bao lâu rồi, sao lại muốn thăng cấp?"

"Các ngươi lo lắng sợ là hơi quá rồi, không lẽ không thể thăng cấp cùng lúc hai loại linh lực sao?"
...
Sân đấu vốn vắng vẻ không ai xem đột nhiên náo nhiệt hơn, tất cả đều nhìn chằm chằm Nghệ Nhàn bàn luận, Tạ Anh phát hiện lôi vực trong tay mình tựa như không thể khống chế được nữa, lôi linh trong cơ thể nàng đang điên cuồng chảy ra ngoài, tiêu hao vô cùng nghiêm trọng.

Tất cả điều này bắt đầu khi trên người Nghệ Nhàn xuất hiện kỳ quái, nàng chợt đi về phía Nghệ Nhàn, càng đến gần tim đập càng nhanh.
Cảm giác quen thuộc này không gì so được, không phải là xuất hiện ngay lúc muốn thăng cấp chứ?
Ngay giữa thanh thiên bạch nhật đột nhiên vang lên tiếng sấm.
Tạ Anh không dám tin, "ngươi đang thăng cấp."
Nghệ Nhàn không ngờ được chỗ này lại phù hợp cho nàng nàng thăng cấp hai loại linh lực, nàng cợt nhả nói, "không ngờ, nhanh như vậy đã bị ngươi phát hiện, thật đáng tiếc."
Tạ Anh suýt chút vì tức mà bật ngửa, mở to mắt nhìn chằm chằm Nghệ Nhàn như là quái vật, nàng vung tay lên muốn cắt đứt giai đoạn thăng cấp của đối phương, sau đó lại phát hiện lôi quang minh ngưng tụ nhanh chóng vọt về phía Nghệ Nhàn, "Ngươi --"
Nghệ Nhàn nhún vai, nhanh chóng phóng cho nàng một cái lôi tủy, chợt đứng dậy, "còn phải cảm tạ ngươi đặc biệt vì ta làm ra cái lôi vực này, nếu không ta cũng không thể có cách nào nhanh chóng thăng cấp như vậy."
Từ khi ở Thần Các ra đến giờ, nàng đã có cảm giác muốn thăng cấp rồi, chỉ là không ngờ đến lại ở trên sân đấu mà thôi, quang linh đầy đủ, lôi linh sung túc, đơn giản là một nơi thăng cấp tuyệt hảo, nếu đối thủ không phải là Tạ Anh, mà đổi thành các sư huynh sư tỷ ở Vân Miểu Phong, thì Nghệ Nhàn chưa chắc có thể phấn đấu được một lần.
Tạ Anh tức giận nghiến răng, thuận tay rút lôi linh lại, "ngươi đúng là quái vật."
Quái vật?
Nghệ Nhàn, "ngươi chỉ là như vậy, quái vật như ta đối phó với ngươi cũng đủ dư rồi?"
Tạ Anh hừ cười, "chỉ với ngươi?"
Sau đó vô số phong nhận chen chúc phóng đến, lớn nhỏ đánh vào người, không khác gì mưa băng trùy của Tử Hàn đại sư tỷ, dù Nghệ Nhàn có dùng lôi tủy cản lại hay dùng quang linh chống đỡ thì vẫn bị thương nhiều chỗ trên người.

Chỉ một chút sai, toàn thân đầy máu, Tạ Anh chỉ dùng một tay phóng phong linh đến tấn công.
"Nghệ Nhàn, chỉ cần ngươi chịu thua ta sẽ tha mạng cho ngươi, thế nào?"
"Ngươi cứ mơ tiếp đi."
"Vậy thì nếm thử phong lôi tuyền của ta đi."
Nghệ Nhàn thấy trong sân xuất hiện lớn nhỏ hơn mười cái phong linh tuyền, trong vòng xoáy còn ngân sắc lôi quang lóe lên, nhìn qua vô cùng nguy hiểm.
Nghệ Nhàn nhanh chóng ngưng tụ hơn mười cái lôi quang cầu, đánh đến, kết quả ngoài dự liệu của nàng, quang lôi cầu đánh vào phong lôi tuyền không có tác dụng, tựa như ném đá vào trong biển.
Nàng sửng sốt một hồi, rất nhanh cả người nàng bị phong lôi tuyền nuốt lấy.
Tiếng gió gào thét bên tai, trên đầu lóe lôi quang.
Nghệ Nhàn tựa như ở trên núi đao, lôi quang đánh trúng nàng cũng không, sợ chính là phong nhận không thể nhìn thấy được, hiện tại trên người nàng đã có rất nhiều vết thương lớn nhỏ.
"Nghệ Nhàn, sớm chịu thua đi, còn đỡ hơn mất tay mất chân."
"Cút."
Vừa nói xong Nghệ Nhàn như bị vật gì đâm trúng ngực, cảm giác đau đớn kéo đến một hồi.

Sau đó mắt cá chân cùng đầu gối đều bị phong nhận làm bị thương, suýt chút thì nàng đã quỳ xuống, "ta không tin ngươi là tường đồng vách sắt."
Cho dù là tường đồng vách sắt thì nàng cũng sẽ làm thủng một cái lỗ.

Nghệ Nhàn nhớ kỹ phong lôi tuyền này của nàng trong nháy mắt, trên người không bị thương, ngược lại việc này tựa như ném đao đi, nàng nhanh chóng ngưng tụ quang lôi cầu, nhắm vào đúng chỗ quang lôi cầu va chạm với phong nhận tạo ra vụ nổ lớn, Nghệ Nhàn đã phòng bị sơ qua, nhưng trên mặt vẫn bị vài đạo huyết ngân.

Phong lôi tuyền này vừa nát thì tạo ra một cái hố thì phong lôi tuyền khác lại kéo đến khiến người không kịp đỡ.
Nghệ Nhàn phát hiện dường như phong lôi tuyền đang lớn hơn, nàng cố gắng ngưng tụ lồng năng lượng, nhưng vừa ngưng tụ liền bị phong lôi tuyền phá nát, trước nguồn năng lượng cực mạnh nàng có dãy dụa cỡ nào thì cũng rất nực cười.
Nhưng vừa rồi thứ đó bị nổ tung cũng xác nhận suy đoán của nàng, phong lôi tuyền chỉ công kích được bên trong, nên nàng dùng quang lôi cầu cùng lôi tủy sẽ không có tác dụng.
Nghệ Nhàn nhanh chóng suy tính, đồng thời đánh một kích lôi tủy, đánh ra một cái lỗ hổng, nhưng nàng chưa kịp rời đi thì lỗ hổng liền được bù lại, càng khiến bản thân bị thương nhiều hơn.
Cứ tiếp tục tiêu hao như vậy Nghệ Nhàn phát hiện chính mình đang nhanh chóng hao hết lôi linh, uy lực du long kim sắc ngày càng nhỏ, lôi tủy cũng sắp không chịu được.

Đến cả quang linh phòng ngự cũng suy yếu theo.
Xem ra đây chính là khác biệt giữa thiên cấp và nhân cấp, chỉ tùy tiện kéo dài trận chiến một chút cũng đủ gϊếŧ chết nàng.
Nghệ Nhàn tránh né ngày càng khó khăn, vết thương trên người càng nhiều, mọi lớn nhỏ đều đang chảy máu.

Không biết là do mất máu nhiều hay do không thể phản khảng mà tâm tình nàng cũng hạ xuống, càng thêm nặng nề, trong lòng thậm ý đã xuất hiện ý nghĩ chịu thua, suy nghĩ này tựa như cỏ dại đang lan tràn trong đầu nàng.
"Chịu thua đi, thua một trận có đáng là gì?"
"Đây không phải vấn đề thua hay không, mà còn liên quan đến việc của nàng cùng Tạ Anh sau này, có thể thẳng lưng mà đi hay là cong lưng mà đi đường vòng như thất bại ngày hôm đó."...
Thân thể đau nhức, linh lực suy kiệt kêu gào khiến Nghệ Nhàn càng đau đớn hơn, nàng không muốn thua dễ dàng như vậy, nếu Tạ Anh là kẻ hai nguyên thân, lúc này nàng chịu thua chỉ sợ đối phương đang cười nhạo trong lòng.
Nghệ Nhàn đưa hai tay ôm đầu đau muốn vỡ ra của mình, một tay che lại lồng ngực đau như vỡ tung, thực sự rất đau a.
Tạ Anh lúc này đang cùng Miên Hoa Đường mắt lớn trừng mắt nhỏ, mười cái phong lôi tuyền trong sân toàn bộ đều nhập thành một, Tạ Anh đang muốn xem khi nào Nghệ Nhàn chịu mở miệng xin thua, lại thấy Miên Hoa Đường không biết từ lúc nào chạy đến trước mặt nàng, ngửa đầu ra sau nhìn nàng.
Tạ Anh súc lôi linh, chỉ thấy đồ ngốc này không nhúc nhích còn nhìn nàng chằm chằm, không biết là đang nhìn cái gì, "nàng ở trong đó, còn ngươi lại ở ngoài này, làm sao ngươi chạy ra được?"
Miên Hoa Đường trừng mắt nhìn, "nhiều."
Vẻ mặt Tạ Anh kinh ngạc, nghĩ thầm là một huyễn thú biết nói chuyện, cái này....!không phải là trưởng thành huyễn thú đó chứ, Nghệ Nhàn thật ra dẫm phải vận cứt chó gì vậy, công pháp thì cầm được một cuốn nhân cấp công pháp, đến cả huyễn thú cũng lượm được một con huyễn thú trưởng thành.
"Ah --"
"Ah --"
Miên Hoa Đường cũng y chang lại tiếng kêu đó, sau đó nhanh chóng phình người lên, tựa như súng máy biu biu biu xả vào Tạ Anh, lôi linh phong nhận trả đủ số.
Đáng giận nhất chính là không chỉ như vậy, Miên Hoa Đường còn thả một cái phong lôi tuyền nhỏ, toàn bộ đều công kích vào bộ vị trọng yếu của Tạ Anh.
Trước đó Tạ Anh bị hai tiếng kêu hấp dẫn, không có phòng bị với Miên Hoa Đường, vừa bị công kích xong thì mặt đau cũng phải đổi sắc, vẻ mặt hình như hung tợn hơn, nàng thậm chí còn chưa kịp đánh đồ ngốc này, chỉ thấy phong lôi tuyền bị nát ra, phong nhận vọt ra ngoài bay loạn, đem khán giả xung quanh bị dọa sợ không nhẹ, cũng may trong sân tỷ đấu có lồng năng lượng bao lại, chỉ là sợ bóng gió một chút thôi.
Nhưng mà sau đó, ánh mắt của mọi người bị một người máu dính đầy người trong sân hấp dẫn tới.
Bộ y phục bạch đế viền xanh lục trên người Nghệ Nhàn bị máu dính ướt, hai tay nàng ngưng tụ một cái quang lôi cầu màu vàng, màu sắc óng ánh tựa như mặt trời trên đầu, đôi mắt đỏ rực lạnh lùng nhìn Tạ Anh.
Tạ Anh hồi thần, "xem ra đã coi thường ngươi."
Hai người mỗi bên ngưng tụ linh lực, ngay sau đó kim sắc quang lôi cầu va chạm với phong lôi tuyền Tạ Anh vừa ngưng tụ ra, trời đất đổi màu, mặt đất rung động, từng đợt sóng năng lượng gây nổ không ngừng bao quanh sân đấu tạo ra một cái hố cực lớn, uy lực trong sân đem hai người đánh bay ra ngoài, không chỉ như vậy khán giả đứng xem gần đó cũng bị đánh bay.
Dù 12 vị phong đang làm giám khảo vội chạy đến giúp đỡ thì cũng không thể ngăn được tiếng rên thê thảm này.
Tạ Anh chậm rãi ngồi dậy, sắc mặt trắng bệch nhìn sân đấu bị các nàng hủy hoại, chợt phun ra một ngụm máu, nàng run rẩy đứng dậy, khiếp sợ nhìn vạch biên của sân đấu, nàng thực sự bị đánh bay khỏi sân đấu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui