Nghệ Nhàn ăn rất vui vẻ rồi nhìn lại tiểu bất điểm cùng Lam Đồng, ngao ô vài hớp như muốn ăn tươi nuốt sống đem thịt cho vào miệng, còn rau dại các nàng cũng không thèm nhìn đến dường như trong mắt các nàng ngoại trừ thịt ra thì những thức ăn khác đều không thể ăn.
Nghệ Nhàn không chút khách khí đem rau dại còn lại ăn đến thỏa mãn, so với ăn thịt tươi nhiều ký sinh trùng, ăn nhiều trong thời gian dài còn gây táo bón đủ kiểu, không bằng nấu chín an toàn hơn.
Sau khi ba người ăn xong, ánh mắt không tự chủ lại nhìn đến bánh trôi tròn tròn cuộn người, tiểu gia hỏa đến cả ăn đều ôm chặt, thỉnh thoảng còn dùng cái tay nhỏ sờ một cái, trước đó Nghệ Nhàn đã sờ qua, cảm xúc tương đối mềm mại lạnh lạnh như tơ lụa, còn để mặc người vò vò, đúng là không có thứ nào khác so với cái này làm sủng vật được a.
Nghệ Nhàn ghé sát vào tiểu bất điểm, sờ bánh trôi tiện tay tiểu gia hỏa một cái, tiểu gia hỏa trừng đôi mắt xanh xinh đẹp giận mà không dám nói gì, chơi rất vui Nghệ Nhàn lại chọc hai cái, lúc này mới hỏi: "đây là cái gì?"
Lam Đồng, "thú quang cầu bảy màu."
Sau đó Lam Đồng liền phổ biến về thú quang cầu bảy màu cho các nàng, đó là sinh vật sống dưới đáy nguyệt hồ, thức ăn là tôm cá nhỏ, bình thường luôn ở dưới đáy hồ ngủ, khi khí hậu ấm ánh mặt trời thoải mái thì mới nhô lên khỏi mặt hồ tắm nắng.
Cho nên Lam Đồng cũng lợi dụng tập tính sinh hoạt của bọn chúng mà bắt một con về.
Ký ức nguyên thân không đầy đủ, đối với Cửu Hi đại lục nhận thức chỉ dừng lại ở mức một nhân tộc bình thường, đối với thú quang cầu bảy màu này Nghệ Nhàn cũng cảm thấy khá mới mẻ, nàng chọc chọc bánh trôi, dùng cái giọng có chút phiền nói, "sau này còn phải cho nó ăn a."
Nuôi sủng vật chính là điểm phiền này, không chỉ đề phòng nó chạy trốn, còn phải chiếu cố cơm nước hàng ngày cho nó.
Lam Đồng gật đầu.
Điểm này cũng nhắc nhở Nghệ Nhàn, nàng sờ cằm một cái tìm chút thời gian làm cái cần câu cá, cùng cần câu trứng tôm dùng để bắt cá.
Nàng tìm hiểu nửa ngày rồi đem vài con trùng đất về, nuôi trong cái bình nhỏ.
Tiểu bất điểm ngồi trên giường ôm bánh trôi chơi thỉnh thoảng nhìn qua Nghệ Nhàn ra ra vào vào, rất nhanh cái mũi nhỏ của nàng động hai cái, men theo mùi vị chua ngọt -- đi tìm, phát hiện Nghệ Nhàn đang nghiền trái cây, chất lỏng đang nhỏ vào trong bình, sau đó trái cây bị nghiền được nhét vào một cái hộp, Nghệ Nhàn tự mình nếm thử một miếng, hai hàng chân mày đột nhiên thành sâu lông, chua đến khiến người khó quên.
Hèn gì Lam Đồng nói không thể ăn được.
"Khà khà."
"Hả?"
Nghệ Nhàn vừa quay đầu lại thì phát hiện tiểu gia hỏa đang trốn sau cánh cửa cười trộm, đại khái là thấy bộ dạng nàng ngốc ngốc đem trái cây chua ném đi a.
Thấy nàng nhìn lại tiểu gia hỏa liền chạy về giường nhỏ ngồi, ngoan ngoãn.
Nghệ Nhàn đem nước trái cây cùng thịt quả để cách nhau ra, rồi đem hai cây khương hoạt hái về trồng ngoài cửa, tưới nước xong nàng dọn dẹp lại rồi đến chỗ tiểu bất điểm nói, "Lam, chúng ta đi bắt tôm cá cho bánh trôi ăn được không?"
Hai hàng mi thật dài của tiểu gia hỏa rung rung hai cái, tay chân luống cuống ôm chặt bánh trôi.
Nghệ Nhàn chọt chọt bánh trôi, uyển chuyển giải thích với tiểu gia hỏa, "nếu nó không được ăn gì chết vì đói thì sao a, nó sẽ không chơi với con được, con cam lòng để bạn chết đói sao?"
Bánh trôi còn đặc biệt cho ra cái biểu tình ủy khuất.
Nghệ Nhàn vội chỉ biểu tình của bánh trôi, "Lam, mau nhìn a, nó muốn đi."
Tiểu gia hỏa mở trừng to mắt, thậm chỉ còn nghiêng đầu nhỏ thậm chí còn tự tay nhẹ nhàng sờ đầu nó hai cái, biểu tình bánh trôi lập tức biến thành O(∩_∩)O, nàng kinh ngạc nhìn về phía Nghệ Nhàn.
Nghệ Nhàn thở dài một tiếng, "đây là bí mật của chúng ta, không được nói a."
Được bánh trôi hỗ trợ Nghệ Nhàn thành công đem tiểu gia hỏa ra cửa, hai người người tay lớn nắm tay nhỏ đi một vòng trong Khố Tư thành, dẫn đến ánh mắt nhiều người nhìn theo, dù sao cũng do "hung danh" của Nghệ Nhàn đã truyền xa a, kỳ thực Nghệ Nhàn cũng không biết nên làm gì.
Lộ Nam đang phơi thảo dược, đây là thảo dược lần trước nàng theo Tần Dung ra ngoài hái, vì thú nhân nhà nàng thỉnh thoảng hay bị thương, nhu cầu cần thảo dược phơi khô cầm máu cũng khá nhiều, cái này do nàng cực khổ cầu xin mới lấy được từ Tần Dung thêm một chút.
"A này, xin hỏi --" Nghệ Nhàn cố ý chọn một cái nhân tộc lông tóc thuận mắt hỏi, trong Khố Tư thành phần lớn nhân tộc đều phải đeo xiềng chân, có hai cái cùm lớm như vậy đi đứng cũng phát ra tiếng vang leng keng, tựa như chuông ngựa.
Lộ Nam nhìn cũng sạch sẽ, trên chân lại không có xiềng, quan trọng nhất là Nghệ Nhàn cảm thấy người này nhìn khá quen mắt, "chỗ này có sông không?"
Lộ Nam bị âm thanh sau lưng làm sợ hãi, quay đầu lại thì nhìn thấy Nghệ Nhàn, lại rất mất tự nhiên.
Trước đó nàng còn đang nghĩ việc liên quan đến Nghệ Nhàn, kết quả nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
Nếu không phải nhìn thấy Nghệ Nhàn còn đang nắm tay tiểu gia hỏa thì nàng xém chút là bị hù đến nhảy dựng mà bỏ chạy.
"có, có chuyện gì?"
Nghệ Nhàn nghĩ đến người này hình như là một vị bằng hữu của nguyên chủ, lúc trước bị đám buôn người đi đưa đều là Lộ Nam một đường chiếu cố nàng.
Sau đó nàng muốn phá thai cũng là do Lộ Nam trấn an nàng.
Lộ Nam là loại người trời sinh vô tư, cho dù đi đến đâu đều như tiểu cường (con gián) đánh không chết, nói dễ nghe một chút là như vậy, còn nói khó nghe thì là một cái ngốc bạch điềm, đối với mọi yêu cầu luôn thấp, chỉ cần được sống sót thì đã đủ thỏa mãn.
"Ta muốn biết ở Khố Tư thành sông ở đâu?"
"Để làm gì?" Lộ Nam thấy nàng đem theo hài tử, không tự chủ nghĩ đến mấy lời Tần Dung nói về Nghệ Nhàn, liền cảnh giác.
"ngươi ngàn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ a, nếu để Lam Đồng biết ngươi hạ thủ với ấu tể của nàng, nàng sẽ thực sự gϊếŧ ngươi a."
Nghệ Nhàn, "..."
Xem ra bên ngoài đồn đãi nguyên thân đã không còn thuốc chữa được nữa.
Bất quá điều khiến nàng để ý là nàng người này lại đứng ở góc độ của nàng mà khuyên nàng, Nghệ Nhàn nheo mắt nhìn lại, "nếu ngươi lo lắng thì có thể đi cùng ta, nếu không ta sẽ làm chuyện gì cũng không biết được a."
Lộ Nam nghẹn họng nhìn trân trối.
Kết quả hai người cùng đi biến thành ba người cùng đi.
Lộ Nam vội vàng đi sau lưng nàng, không ngừng khuyên nàng đừng làm như vậy, như vậy sẽ không tốt cho đôi bên, nói dong dài đến mức tai Nghệ Nhàn muốn mọc kén, Lam đi bên cạnh thỉnh thoảng cũng liếc mắt nhìn Lộ Nam một cái, tựa hồ cũng không chịu nổi Lộ Nam lắm mồm.
Cũng may sông cách Khố Tư thành không xa, khi các nàng đi đến thì trên bờ sông có một nhóm ấu tể đang vùng vẫy nhảy xuống nước bơi, có một số lại không muốn nhảy, liền bị túm đuôi ném xuống sông, tiếng gào ô ô liên tiếp kêu lên, dường như rơi xuống nước sẽ mất mạng vậy a.
Nghệ Nhàn chọn một chỗ cách xa bọn họ, hiếu kỳ, "bọn họ đang làm gì vậy?"
Lộ Nam nhìn thoáng qua, sự quan tâm vẫn đặt lên người Lam, thực sự sợ Nghệ Nhàn nhân lúc nàng không chú ý đem Lam ném xuống sông, "trong huấn luyện, Hồ Xuân nói phải để cho ấu tể học cách khắc phục cảm giác sợ nước."
Nghệ Nhàn đem y phục trải xuống để tiểu pp (cặp mông) của Lam ngồi lên, sau đó cầm cần câu móc trùng sẵn nhét vào tay tiểu gia hỏa, rồi đi qua một bên giăng lưới bắt cá, sau khi làm xong thì ngồi yên tĩnh bên cạnh Lam, một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm dưới sông.
Lộ Nam nhìn hồi lâu, "các ngươi đang làm gì vậy?"
Nghệ Nhàn thở dài một tiếng rồi lại chăm chú nhìn xuống sông, nàng biết đám ấu tể đang học bơi nên sẽ không đến đây, hy vọng hôm nay có thể bắt được mấy con cá lớn có thêm đồ ăn.
Ngửi thấy mùi vị của nước bánh trôi trong ngực tiểu bất điểm không chịu an phận, nhân lúc một lớn một nhỏ đang chăm chú câu cá, nó chợt phóng lên lăn hai cái trên đất rồi lấy thế nhanh như chớp không kịp bịt tai vèo một tiếng phóng vào trong nước.
Trong lúc nhảy lên rồi lăn với tốc độ bàn thờ, Nghệ Nhàn vẫn thấy rõ bánh trôi biểu tình biến thành --'
---- (bíu ~~~~)--ε=ε=ε=ε=ε=ε=┌(; ̄◇ ̄)┘(chạy trốn)
Lam há miệng trợn mắt, sau đó đứng dậy chỉ nhìn thấy bờ sông nhấc lên một gợn sóng, nóng nảy kêu a a, gấp đến sắp khóc.
Bên kia huấn luyện chợt có ấu tể rơi xuống nước âm thành ồn ào quả thực như đang phụ họa cho nhau.
Nghệ Nhàn trấn an nàng, "Lam, đừng nóng vội, nương bắt nó lại cho con."
Lộ Nam bị hành động của bánh trôi hù nói không nên lời, đến khi nhìn thấy Nghệ Nhàn xuống sông thu lưới bắt cá, nàng mới thì thầm nói, làm mà nó đi được hay vậy a.
Lưới đánh cá có chút nặng, Nghệ Nhàn khẽ động một chút, kéo mấy lần mới phát hiện là sắp bội thu rồi a~ vội kêu Lộ Nam, "đến giúp đỡ a."
Tiểu bất điểm cũng vội vàng chạy xuống theo, suýt chút chìm xuống sông, Nghệ Nhàn cùng Lộ Nam mất nhiều sức mới kéo được lưới bắt cá lên bờ, âm thanh phù phù phù phù rơi xuống nước xung quanh từ lúc nào cũng không còn nghe thấy nữa.
Nhìn một lưới đầy cá, cùng với cục bột tròn màu tím bị cá kẹp không thể động đậy, Nghệ Nhàn vớt bánh trôi lên mãnh hôn hai cái.
"Lam, mau nhìn, nó tự chui đầu vào lưới rồi."
Tiểu bất điểm nghe không hiểu, nhưng nhìn thấy bánh trôi yêu dấu đã quay lại, liền cười ha ha đầy vui vẻ ~
Bánh trôi, (╯#-_-)╯╧═╧ ( ╯#-_-)╯┴-┴(hất bàn)
Nghệ Nhàn nhân lúc tiểu gia hỏa đang vui vẻ ôm ôm hôn hôn, chờ cho đến khi nàng và Lộ Nam hai người cùng nhau hợp lực đem lưới bắt cá túm lại mang một đống cá xách về, thì mới đem bánh trôi thả ra, mất đi nước bánh trôi lại biến thành trạng thái bóng cau su ỉu xìu.
Nghệ Nhàn dặn dò, "Lam, ôm chặt nó, ngàn lần không được cho nó chạy."
Bánh trôi, o(╥﹏╥)o
Tiểu gia hỏa dùng sức ôm chặt bánh trôi đến biến dạng.
Đến khi Lam Đồng quay về, thì thấy cả nhà đầy cá đang nhảy đành đạch, Nghệ Nhàn vội đem cá đánh chết, Lộ Nam ở bên hỗ trợ, đến cả tiểu bất điểm cũng canh giữ bên lưới đánh cá, thấy có cá lọt lưới lại đi đến túm đuôi cá đập đập xuống đất cho đến khi cá đơ mới thôi.
Cá đơ, nàng lại vui vẻ cười ha ha.
Nghệ Nhàn vẫn không quên dặn, "Lam, vào phòng chơi đi, tối nay nương nấu canh cá cho con ăn."
Lam Đồng thấy bị bơ nên đến trước mặt Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn lại vùi đầu tiếp tục làm cá, nhưng Lộ Nam lại không thể không dám nhìn Lam Đồng ở đây, vội lấy cù chỏ thọt Nghệ Nhàn.
Nghệ Nhàn tức giận nói, "tự mình đi bắt, không tin thì ngươi hỏi nàng."
Lộ Nam liên tục gật đầu, rồi chỉ vào lưới đánh cá, khoa tay múa chân đem lưới đánh cá ném vào nước, sau đó thì thu được rất nhiều cá....
Nghệ Nhàn đem cá đã xử lý qua chất đầy một chồng, còn dư lại thì cho Lộ Nam, một phần khác nàng nhìn Lộ Nam rồi nói: "ta cần ngươi giúp ta một việc."
Có câu bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm.
Có Lộ Nam giúp thu lưới bắt cá, lấy được hơn mười con cá lớn, vừa đủ nàng không hỏi một tiếng liền gật đầu đáp ứng.
Nghệ Nhàn đem cá cho những nhân tộc trước kia nguyên thân gây lỗi, chủ yếu là vì làm chuyện ngu ngốc nên muốn xin lỗi, Lộ Nam là người bị hại lại càng kích động thay Nghệ Nhàn, chạy đến nắm tay nàng.
"Nghệ Nhàn, ta biết là ngươi không cố ý..."
Rất nhanh, Nghệ Nhàn hối cải trở thành chuyện mới lan khắp Khố Tư thành.
Dĩ nhiên, so với Lộ Nam còn còn khối người đang kích động hơn, vào buổi tối Nghệ Nhàn không hiểu vì sao bì đè lên giường làm đến thoải mái..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...