"Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, suýt chút thì ta không thể trở ra toàn thân được rồi."
"Ai nha, Lam Đồng ngươi đang ở đây a?"
Lam Đồng đưa tay liền xách thi thể trên vai Chung Lâm kéo vào, thi thể đã sớm an thổ giờ lành, tránh không được mang theo mùi thúi, Lam Đồng dùng vải bịt mũi, không quên cột cho Nghệ Nhàn một cái, "chết lâu rồi."
Chung Lâm kiệt sức đem cổ thi thể cuối cùng vào, thấy Nghệ Nhàn tháo vải thi thể, vội nhắc nhở, "ngoại trừ thi thể Lăng Húc đại công tử còn nguyên ra, thì những người còn lại đều --"
Nghệ Nhàn cũng đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng khi kéo vải ra thi thể đập vào mắt là một đống thịt thối kinh hãi, Lam Đồng bên cạnh nhăn mày, Nghệ Nhàn hít sâu một hơi, tiếp tục kéo xuống.
Chung Lâm nhịn xuống du͙ƈ vọиɠ muốn nôn, "ta chọn thi thể hư thối nặng nhất, tiểu sư muội, cổ thi thể này nhìn có vẻ mới, nếu ngươi muốn xem, thì có cái này."
Ba cổ thi thể đặt song song trước mặt các nàng, Nghệ Nhàn phát hiện hai cổ thi thể nữ là bị tổn hại nghiêm trọng nhất, còn thi thể nam thì có nhiều ban thi, nhưng so với cổ thi thể nữ mới nhất này vẫn dễ nhìn hơn nhiều, "đây là đại công tử tương đối xui xẻo của đại tông chủ Lăng Thiên Tông?"
Chung Lâm, "đúng vậy."
Nghệ Nhàn vừa vén y phục của hắn đã bị Lam Đồng kéo tay lại, "bẩn, đừng đụng."
Nghệ Nhàn thấy Lam Đồng vẻ mặt thành khẩn cản lại, suy nghĩ một chút liền dùng tấm vải bọc tay mình lại, "vậy thì không bẩn nữa rồi, ta muốn xem vết thương chí mạng ở đâu?"
Chung Lâm ở bên cạnh bổ sung, "ở ngực, bị một kiếm mất mạng, hung thủ là đồ đệ tông chủ Huyền Minh Tông đích thân thu."
Nghệ Nhàn kiên trì muốn xem vết thương trí mạng của Lăng Húc, khi nhìn thấy miệng tim trống rỗng, dường như bị vật sắc bén đâm thủng, nàng đột nhiên nhớ lại hình ảnh đáng sợ của Lam Đồng khi ở trong dị độ không gian, "đâm chết chính diện."
Chung Lâm, "đúng vậy, có người nói khi đó hung thủ cũng vô cùng giật mình, ban đầu cũng không nghĩ sẽ gϊếŧ Lăng Húc, sau vài ngày thì đổ thành nói là hắn cố ý gϊếŧ Lăng Húc."
Nghệ Nhàn cố gắng áp chế tâm lý cảnh tượng trùng kích trong đầu nàng, "vì sư muội mình báo thù, không gϊếŧ được tông chủ Lăng Thiên Tông, nhân lúc này gϊếŧ chết Lăng Húc? nếu hung thủ không phải người Lăng Thiên Tông, vậy thì hai tông này thù rất lớn."
Sau đó Nghệ Nhàn lại xem hai thi thể nữ nhân, kỳ quái ở cổ đều có vết khâu lại, trên mặt máu thịt be bét, "hủy khuôn mặt một cô nương như vậy, thù lớn bao nhiêu a."
Chung Lâm tiếc hận, "những khuôn mặt sau đó đều như vậy, đều bị cào nát, vổ và thân thể phân ra, hẳn là cùng một người gây ra.
Nhưng Huyền Minh Tông và Lăng Thiên Tông không nhỏ, chúng ta làm sao tìm được hung thủ?"
Nghệ Nhàn cảm thấy vấn đề này thực sự vướng tay chân, "tìm được hung thủ cũng không hóa giải được thì hận tích lũy đã lâu của hai tông, nhất là Lăng Thiên Tông, mất một đứa con trai so với Huyền Minh Tông mất một đồ đệ hoàn toàn khác nhau.
Phải rồi, phiền sư huynh đem ba cổ thi thể ra ngoại thành chôn, hành động phải nhanh, nếu không hai tông sẽ tra được chúng ta."
Chung Lâm.
"...!chôn?!!!"
Nghệ Nhàn, "nếu chôn trong khách điếm, đến khi đó sẽ vướng tay chân, không bằng dụ tầm mắt của bọn họ kéo ra ngoại thành, việc này phải cực khổ sư huynh thêm một chuyến nữa rồi."
Chung Lâm quét mắt nhìn ba cổ thi thể dưới đất, nhịn xuống cảm giác khó chịu vội dùng vải bọc thi lại, nhân lúc đêm lạnh xoay người rời đi.
Lam Đồng nhanh chóng mở cửa sổ thông khí, nhíu mày tháo vải quấn trên tay Nghệ Nhàn ra, sau đó ném ra ngoài cửa sổ, "thúi quá, sau này ngươi đừng sờ nữa."
Nghệ Nhàn lộ nửa người ra ngoài cửa sổ, chống cằm, mỉm cười nhìn người của nàng lúc nàng đang lo lắng, "một năm này ta định đem ngươi cùng Tiểu Lam đi xung quanh một chút, đi tới đâu tính tới đó....!Lam Đồng, nếu ngươi không thích Yên Vũ trấn, chúng ta bỏ việc không cần làm, thành chưởng quỹ phủi việc a."
Lam Đồng, "về thú nhân tộc không được sao?"
Nghệ Nhàn có chút chần chờ, Bất Tử Điệp nhanh chóng từ trong đầu nàng bay ra, tức giận bay trước mặt Lam Đồng, "lệch khỏi quỹ tích ban đầu của ngươi quá mức, không được."
Nghệ Nhàn đỡ trán, "được a, nhưng thời gian kéo chậm lại hai ba năm."
Lam Đồng lại lộ biểu tình rầu rĩ, ánh mắt thâm thúy không chớp nhìn nàng, Nghệ Nhàn có chút ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác, liền nghe nàng nói, "chúng ta phải tìm ra kẻ gϊếŧ nữ nhân và bắt cóc hài tử ở đây, nếu không Yên Vũ trấn sẽ không yên ổn.
Khi giải quyết xong nhiệm vụ Thanh Sơn Tông giao cho ngươi, đến khi đó chúng ta lại về thú nhân tộc."
Nghệ Nhàn không ngờ đại sỏa tử lại giỏi đoán ý người như vậy, vừa định khen hai câu, thì nghe xung quanh truyền đến tiếng đàn ting ting, sau đó có mấy bóng người từ xa nhanh chóng lướt đến.
"Nhanh như vậy đã đến Yên Vũ trấn, Lam Đồng, chúng ta đi gặp bọn họ một chút đi."
"Được."
Nghệ Nhàn căn dặn ba vật nhỏ ở trong phòng, đóng kỹ cửa sổ, khóa chặt cửa, thậm chí còn cố ý dặn Miên hoa Đường, nếu có ngươi đến đưa trà rót nước, thì chặn ngoài cửa, "nếu có ngươi quấy rối, không cần lưu tình phi chết hắn."
Miên Hoa Đường giơ đầu giường lên, "ngang."
Hai người đạp cửa sổ nhảy xuống, theo sát mấy đạo thân ảnh cực nhanh đến cửa Yên Vũ trấn, vừa tìm một chỗ bí mật ngồi xuống, thì nghe thấy tiếng chạy dồn dập phía sau, lại có người vội vàng chạy sang hướng này.
Nghệ Nhàn vội kéo Lam Đồng tìm chỗ trốn, bất quá là hai người chen chúc thôi a.
Nương theo ánh trăng bên ngoài, nàng thấy rõ ràng hai nhóm người mặc y phục khác nhay, mấy người đến trước mặc y phục đen, những người đến sau mặc bạch y, một bên đen một bên trắng, phân biệt rõ ràng như vậy, tựa như bọn họ có tông môn.
"Ai nha, đây không phải mấy con cầu nghe lời Huyền Minh Tông đây sao?"
"Đám Lăng cẩu các ngươi lâu cho sạch miệng đi, nếu không ta sẽ xé rách miệng các ngươi."
...
Dẫn đầu nhóm áo đen là một nam nhân đeo đàn, tiếng tình tang vừa rồi đại khái là từ đàn của hắn vọng lại, dẫn đầu nhóm mặc bạch y là một cô nương tay cầm một cây sáo, hai bên tranh chấp với nhau rồi tự lấy ra khí giới.
Nghệ Nhàn, "tông chủ Huyền Minh Tông có một người con, thu thêm một nam và một nữ đồ, nữ đồ vô cớ bỏ mình, nam đồ ngoài ý muốn gϊếŧ con trai tông chủ Lăng Thiên Tông, cho nên dẫn đầu Huyền Minh Tông có thể là con của tông chủ Huyền Minh Tông, còn tông chủ Lăng Thiên Tông vừa chết một người con trai, nữ nhân bạch y này có thể là con gái hoặc nữ đồ của tông chủ Lăng Thiên Tông."
Người hai tông vừa gặp nhau thì như ăn phải thuốc đắng, nếu không có hai người dẫn đầu cản lại, sợ là Yên Vũ trấn sẽ xảy ra một trận mưa máu.
"Lăng cô nương, chúng ta chỉ đuổi theo bọn trộm cắp bảo vật nên đến đây, không cố ý cản đường các ngươi."
"Vậy thì không đúng lúc rồi, có một đám trộm không mắt cũng lấy đi bảo vật của Lăng Thiên Tông chúng ta, cho dù thế nào người này là Lăng Thiên Tông chúng ta tìm được trước, các ngươi nên bỏ ý niệm này đi."
"Lăng cô nương, cơm không thể ăn bậy, nói không thể nói lung tung, bắt được bọn trộm này được hay không mọi người đều dựa vào bản lĩnh của mình."
"Vậy thử xem, "
Hai bên không hợp liền đánh nhau trong Yên Vũ trấn, cũng không sợ gây ra động tĩnh lớn quấy rầy dân chúng trong trấn.
Nghệ Nhàn tưởng có người dẫn đầu quản thúc, hai bên có thể tránh khỏi tranh chấp vô vị, không ngờ nàng đúng là đánh giá cao đám người này.
Như vậy, nàng cũng không cần vì Chung Lâm kéo dài thời gian.
Trong lúc nàng đang lo lắng, hô hấp nóng rực lại phun bên má nàng, Nghệ Nhàn ngẩng đầu lên liền cảm giác thứ mềm mại quen thuộc rơi vào môi nàng, nàng theo bản năng liếm môi một cái, rõ ràng cảm giác được đôi mắt thâm thúy kia đang trở nên u ám, trong đêm tối tựa như con sói nhìn thấy con mồi của mình.
Nghệ Nhàn theo bản năng lui về một bước nhỏ, sau đó lại bị Lam Đồng kéo chặt lại, "Nghệ Nhàn, bọn họ không ổn."
Nghệ Nhàn sửng sốt nửa giây, "ý gì?"
Khuôn mặt Lam Đồng dán vào má Nghệ Nhàn, khẽ nói, "khoa chân múa tay, không toàn lực ứng phó."
Nghệ Nhàn nhìn hai người nàng chỉ, không ai khác chính là hai vị dẫn đầu Huyền Minh Tông và Lăng Thiên Tông, một đàn một sáo, mỗi chiêu đều đánh lên sáo và đàn, âm thanh nghe có vẻ kinh hồn dị phách, Nghệ Nhàn liếc Lam Đồng, phát hiện khuôn mặt người này đang nghiêm túc nhìn, không có chút gì là vui đùa.
Nghệ Nhàn cũng thu liễm vài phần nhởn nhơ, ngược lại cũng nghiêm túc chú ý, "Lam Đồng, ngươi cảm thấy thế nào?"
Lam Đồng lắc đầu, "không đúng, không giống bộ dạng có cừu oán."
Nghệ Nhàn nhớ trước đây khi nàng nhận định trong lòng Tạ Anh là kẻ hại nguyên thân bị ném đến thú nhân tộc, về sau nàng đấu với Tạ Anh, nàng dùng hết sức lực vì không muốn để mình phải quyết đấu với cừu nhân, thua quá khó coi.
Theo lý, Lăng Thiên Tông thực sự hận tông chủ Huyền Minh Tông hoặc là con của hắn, trên lưng đem một cái giá máu nặng nề, trận đấu này hẳn là phải kịch liệt máu me, nhưng lại không phải như vậy, tốt xấu cũng có thể nghiến răng nghiến lợi một hồi, "đúng là biết điều."
Lam Đồng không hiểu nhìn nàng, "Nghệ Nhàn, ngươi muốn làm gì?"
Nghệ Nhàn dùng khăn đen che mặt lại, vỗ vỗ cánh tay Lam Đồng, ý bảo đối phương cúi người xuống, sau đó nhón chân lên hôn lên má đối phương một cái, "rất nhiều chuyện, có phải là giả hay không, thử một lần sẽ biết."
Bản năng phản ứng của con người vĩnh viễn đại biểu cho suy nghĩ chân thật nhất của họ.
Lam Đồng ngây người sờ chỗ mình bị hôn, thấy Nghệ Nhàn xoay người, nháy mắt Nghệ Nhàn đứng sau lưng Lăng cô nương cầm sáo, Lăng cô nương không kịp phòng bị cảm nhận được nguy hiểm nhưng không làm được gì.
Nghệ Nhàn ngưng tụ kiếm lôi linh, nhìn thấy đối phương sắp bị đâm đứng đối diện các nàng là con trai tông chủ Huyền Minh Tông con ngươi co lại, tốc độ cầm đàn trong tay hơi đổi, liền dùng phong tuyền đánh về phía Nghệ Nhàn.
Tựa như đã phối hợp cùng nhau, Lăng cô nương tránh được phong tuyền này, không bị thương.
Nghệ Nhàn tránh được, nháy mắt lui về sau năm ba mét.
"Là ai!"
"Tên trộm, đuổi theo."
Nghệ Nhàn xoay người chạy, đem đám người chạy lung tung ra ngoài thành vài vòng, sau đó xoay người bỏ lại bọn họ lần nữa về bên cạnh Lam Đồng, Lam Đồng còn đang ngây ra sờ má mình, tựa như vừa rồi vẫn chưa phục hồi tinh thần.
Nghệ Nhàn nhìn thấy phản ứng đáng yêu của đại sỏa tử, liền nhón chân lên mãnh hôn Lam Đồng thêm hai cái, khiến người này hoàn hồn lại, "Lam Đồng, hôm nay thu hoạch được rất nhiều, chúng ta bây giờ quay về -- ưm ưʍ.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...