Ngự Thú Sư Mạnh Nhất


Cả người Nghệ Nhàn toát mồ hôi lạnh, đây đều là những lời nói vô căn cứ từ những người đó, Lam Đồng sao lại chết được, chỉ cần Lam Đồng quay về thú nhân tộc sẽ không có việc gì mà.

Nhưng chớp nhoáng, nàng đã nhìn tháy đại sư tử kim mao nằm đằng xa không nhúc nhích, lông trên người bị máu thấm ướt, nàng gọi thế nào cũng không đáp lại.
"Lam Đồng!"
"Lam Đồng!"
Nghệ Nhàn ngồi xuống lại bắt đầu, Ngân Bảo đại nhân đang ngồi trên gối của nàng gãi mông, đang cố gắng dùng cặp tiểu trảo ngắn để câu cái đuôi của mình, bị tiếng hét tê tâm liệt phế của Nghệ Nhàn té từ trên gối xuống giường.
Ngân Bảo đại nhân đứng bên giường nhìn nàng, "Nghệ Nhàn, ngươi mơ thấy ác mộng sao?"Nghệ Nhàn nghệch ra nhìn gian phòng của mình có chút quen thuộc, nghĩ không ra vì sao lại quay lại.

Đại sư tỷ, đại sư tỷ hẳn là biết, nàng vội kéo chăn xuống giường, thì nghe tiếng Đoan Mộc Nhã ngoài cửa.
"Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn."
"Ngươi đừng ồn ào, không nghe Tử Hàn nói sao, Nghệ Nhàn còn đang hôn mê a?"
"Cho nên mới cần ngũ phẩm luyện đan sư ta a."
Nghệ Nhàn hơi nhíu mày, cảm thấy mấy lời này có chút quen tai, Đoan Mộc Nhã vừa vào cửa liền ôm Nghệ Nhàn, trước sau nhiệt tình vẫn như vậy, sau đó là rơi nước mắt, "sao ngươi lại như vậy? hay dọa người như vậy? ta cứ nghĩ ngươi không về được."
Niệm Vân Âm khoanh tay dựa cửa, "nếu ngươi không quay lại, sợ nàng khóc đến mù đôi mắt a, còn không chịu nói chuyện với ta, trách ta không đưa ngươi ra khỏi bí cảnh."
Nghệ Nhàn chợt thấy cảnh tượng này không ổn, "các ngươi, ta --"
Đoan Mộc Nhã lau nước mắt trên mặt, "Nghệ Nhàn, ngươi làm sao vậy? có phải ngươi còn đau đầu không? ta xem cho ngươi một chút."
Nghệ Nhàn cuối cùng cũng biết được cái gì không ổn, cảnh tượng này giống hệt ngày đó nàng hôn mê tỉnh lại, nàng nắm lấy tay Đoan Mộc Nhã, khẩn cầu nói, "Tiểu Nhã, ngươi nói ta biết, Lam Đồng nàng chết rồi sao?"
Niệm Vân Âm nhịn không được nhíu mày, thân thể không tự chủ đứng thẳng, "Nghệ Nhàn, ngươi làm sao vậy? Lam Đồng không phải cùng người sống sót từ bí cảnh đi ra sao, lẽ nào ngươi không nhớ gì sao?"
Nghệ Nhàn, "thật sao?"
Đoan Mộc Nhãn, "đúng vậy, nghe Tử Hàn đại sư tỷ nói, nàng quay về nơi thú nhân tộc đóng quân rồi."
Nghệ Nhàn vung tay tát mình một cái, sau đó nở nụ cười, "Lam Đồng nàng chưa có chết, nàng chưa có chết."
Hai người bị hình ảnh Nghệ Nhàn vừa khóc vừa cười dọa cho sợ, "Nghệ Nhàn, ngươi không sao chứ, ngươi đừng dọa chúng ta a, đầu ngươi còn đau không?"

Nghệ Nhàn chợt đẩy hai người ra, chạy xuống núi.

Niệm Vân Âm cùng Đoan Mộc Nhã nhìn nhau, vội vàng đuổi theo.
Nghệ Nhàn thuấn di, nửa nén nhang công phu đã xuất hiện ở nơi thú nhân đóng quân, sư thú tộc còn lại vài người đang tháo trướng bồng, Bỉ Mông bên cạnh nhìn thấy nàng từ xa liền chào hỏi, mọi thứ đều như cũ.
Đứng trên mảnh đất quen thuộc này, Nghệ Nhàn cảm giác như đã mơ qua một giấc ngắn, nàng thậm chí hoài nghi có phải trí nhớ của mình có vấn đề hay không? nếu không chuyện đã qua một lần rồi sao còn có thể trải qua một lần nữa?
Cũng có thể là, nàng cùng Lam Đồng vẫn còn trong thời không tương lai chưa thể rời khỏi đó được.
Nghệ Nhàn đứng tại chỗ sững sờ, chợt thấy Lam Đồng vén một góc trướng bồng lên, sau đó lại thả xuống.

Thì ra, lần trước Lam Đồng là len lén như vậy để nhìn trộm nàng, Nghệ Nhàn đau lòng, nàng xoa xoa khuôn mặt, để mình trở lại bình thường, "Lam Đồng, ngươi đừng tránh, ta nhìn thấy ngươi rồi!"
Tay Lam Đồng run một cái, Tiểu Lam rời khỏi chỗ, sau đó ngao ngao vọi về phía Nghệ Nhàn, lực lao mười phần, Nghệ Nhàn bị nàng đụng lui về sau hai ba bước.
Tiểu gia hỏa lay chân nàng, khi đứng thẳng đã cao đến hông Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn nhìn bộ lông mượt mà của tiểu gia hỏa, thuận tay vuốt ve cho nàng, có thể thấy thời gian qua cũng không có ủy khuất chính mình, "Tiểu Lam lên cân không ít a."
Đáng tiếc duy nhất chính là, đến giờ vẫn chưa thể biến thú hình và nhân hình thuần thục, nếu không cũng có thể dạy tiểu gia hỏa này nói chuyện rồi, "thú hình cứ gắn với nàng cho đến lớn sao?"
Lam Đồng, "ta nghe bọn họ nói, ấu tể tốt nhất nên dùng thú hình, như vậy huấn luyện sẽ có độ nhạy bén về lực công kích."
Nghệ Nhàn khinh mi, "nghe nói?"
Lam Đồng xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, "trước kia...!cũng không có ai nói cho ta biết."Nghệ Nhàn thấy Tiểu Lam Đồng khi đó lớn chỉ có một chút nhưng vẫn có thể biến thú hình hoặc nhân hình, nhưng ngược lại Tiểu Lam đã nặng hơn 20 cân nhưng vẫn còn ở trạng thái thú hình, "ngươi cảm thấy độ nhạy cảm của Tiểu Lam tăng lên?"
Đôi mắt Tiểu Lam ươn ướt nhìn Nghệ Nhàn, còn vươn lưỡi liếm chóp mũi mình một cái, thấy Lam Đồng cau mày, liền cụp đuôi lui về sau, lui về sau được vài bước chuẩn bị quay đầu thì bị Lam Đồng túm gáy, "ngươi nói đúng, nên tăng cường huấn luyện."
Vừa thấy một lớn một nhỏ như vậy, tâm tình Nghệ Nhàn lo lắng cũng trở nên bình thản lại.

Nàng thấy Niệm Vân Âm và Đoan Mộc Nhã còn đang ở sau cây xô đẩy lẫn nhau, "hai người các ngươi không cần lo lắng cho ta, quay về đi, ta không sao đâu."
Niệm Vân Âm thấy nàng khôi phục bình thường, "Nghệ Nhàn, có chuyện gì đừng một mình gánh chịu, nói ra sẽ có thêm một cách giúp ngươi."
Đoan Mộc Nhã khó có được một lần tán thành lí do của Niệm Vân Âm, "đúng vậy, Nghệ Nhàn, ngươi thực sự không sao chứ?"
Nghệ Nhàn gật đầu, đuổi hai người đi, chính nàng tìm một chỗ trống ngồi nhìn Lam Đồng dùng đại trảo đem Tiểu Lam lăn qua lộn lại, Tiểu Lam chơi xấu ôm đại trảo Lam Đồng, thỉnh thoảng còn bám bên trên không chịu xuống.


Hai người không giống như huấn luyện, ngược lại như đang chơi đùa.
Hình ảnh chân thật như vậy, Nghệ Nhàn sắp bị chính mình thuyết phục.
Nghệ Nhàn triệu hồi Ngân Bảo đại nhân và Quang Diễn, không nói hai lời sờ lên cái đuôi của Ngân Bảo đại nhân.

Lúc này, Ngân Bảo đại nhân xù lông, nhảy một cái vèo lên cây, "Quang Diễn quay về Thanh Sơn Tông, có phải ngươi cũng mọc thêm một nấc vân nữa đúng không?"
Quan Diễn đưa đầu đến trước mặt Nghệ Nhàn, "một cái rưỡi, sắp thành hai cái rồi."
Nghệ Nhàn lần nữa cảm giác với tu vi của mình, từ địa cấp nhất giai lên địa cấp nhị giai.

Nàng bất quá chỉ trải qua một hồi tử vong của Lam Đồng, tu vi khó hiểu lại tăng hai cấp.

Nhìn hai sư tử trước mắt, Nghệ Nhàn cố gắng nhớ lại từ lúc nàng về Thanh Sơn Tông trải qua mọi chuyện.
Không hiểu vì sao mất ký ức, không hiểu vì sao lại thăng cấp, Hộ Thiên Thuẫn cùng Khai Thiên Phủ cũng biến mất, còn có đan dược nàng làm mất trong thời không tương lai, không hiểu vì sao lại chết...
Nghĩ vậy, Nghệ Nhàn chợt phát hiện trong tay mình lại có thêm một bình sứ, không thể nào, chính là phản hồn đan nàng tìm hoài trong không thời không cứu mạng người nhưng không tìm được.
"Lam Đồng."
Lam Đồng đem Tiểu Lam giao cho Ngân Bảo đại nhân, lao đến chỗ Nghệ Nhàn, thân mật cọ cọ rồi biến hình người, "Nghệ Nhàn, chúng ta mang Tiểu Lam cùng nhau trở về đi."
Nghệ Nhàn thâm tình nhìn Lam Đồng trước mắt này, nàng vươn tay sờ mặt đối phương, cảm thụ làn da ấm áp của đối phương, tựa như là sự thật, "Lam Đồng, nếu ngươi biết giữa đường có kẻ muốn cướp Hộ Thiên Thuẫn cùng Khai Thiên Phủ, ngươi sẽ giấu chúng ở đâu không?"
Lam Đồng tiến đến bên tai Nghệ Nhàn nói thầm vài câu, Nghệ Nhàn không dám tin, "ngươi đem hai món thần khí giao cho cánh tộc mang đi, ngươi --"
Hèn gì những người đó tìm không thấy thần khí, hai thanh thần khí đã sớm bị Lam Đồng đánh tráo, đưa về thú nhân tộc trước rồi.

Nếu vậy, thì trong không gian tương lai, Lam Đồng đúng là không có cầm theo hai món thần khí kia.
Lam Đồng, "Nghệ Nhàn, khi còn nhỏ ta sống cùng bọn họ nhiều năm, bọn họ dạy ta làm sao bay trên không, ta tin bọn họ, giống quân Bỉ Mông tin nhau vậy."

Nghệ Nhàn nghĩ đến người cha cặn bã của Lam Đồng, đem Tiểu Lam Đồng ném tới cánh tộc, cho nên mới thành chuyện như vậy, "ngươi có liên quan gì với cánh tộc sao?"
Lam Đồng không chớp mắt nhìn chằm chằm Nghệ Nhàn, "trước kia ngươi không hứng thú mấy cái này."
Trước kia...
Trước kia Nghệ Nhàn luôn nghĩ cách thoát khỏi cái hố ăn thịt người kia, còn không hiểu được vì sao xuyên đến nơi này, lại bị một thú nhân áp chế, bản thân không lật được, làm gì để ý tới quá khứ của đại sỏa tử này, nàng không một dao đâm chết người này, thì đó là nhân từ lớn nhất rồi.

Cẩn thận nghĩ lại, cái hố này là nàng tự tay đào, Nghệ Nhàn chỉ cảm thấy vận mệnh trêu ngươi, các nàng tựa như bị ai đó điều khiển thành tên ngốc.
Nghệ Nhàn, "Lam Đồng, nếu ta muốn ngươi ở lại nhân tộc, ngươi đồng ý ở lại chứ?"
Lam Đồng không chậm trễ liền gật đầu, "ngươi ở đâu, ta và Tiểu Lam ở đó.

Nhưng mà ta phải cùng bọn họ quay về trước một chuyến đã, đại vu muốn gặp Tiểu Lam một lần."
Nghệ Nhàn dùng sức ôm đầu Lam Đồng, "vì ta, đừng quay về được không?"
Hai cái trán dựa nhau, khóe miệng Lam Đồng chứa tiếu ý, "đương nhiên là được, nhưng ta phải quay về một chuyến, ngươi ở Thanh Sơn Tông chờ ta, ta và Tiểu Lam rất nhanh sẽ tìm đến ngươi, Nghệ Nhàn, sao ngươi lại khóc, đừng khóc, đừng khóc."
Nghệ Nhàn lắc đầu, một tay đẩy người ra, dừng sức ôm đầu mình, "ngươi không hiểu, cái gì ngươi cũng không hiểu, ta làm sao mới đúng được a."
Có giữ cũng chết, không giữ cũng chết.
Lam Đồng thấy tinh thần nàng không ổn, một tay kéo người ôm vào lòng vỗ về trấn an, "đừng sợ, đừng sợ, Nghệ Nhàn, có ta ở đây, có ta ở đây."
Sợ?
Nàng đang sợ sao?
Đại khái cái ôm này quá ấm áp, nàng tuyệt vong không muốn cái ôm này lạnh như băng.
Nghệ Nhàn níu chặt tay Lam Đồng, ánh mắt lạnh lùng, "Lam Đồng, nếu có một ngày ngươi chết, ta sẽ không chết cùng ngươi, nhưng ta sẽ tìm kẻ hại chết ngươi, đem bọn chúng thiên đao vạn quả."
Lam Đồng, "được, nếu không còn ta, ngươi phải bảo vệ tốt chính mình."
Lúc thú nhân tộc rời đi, Nghệ Nhàn đem thất phẩm phản hồn đan cho Lam Đồng, "vào lúc quan trọng thì ăn nó, có thể đảm bảo một mạng."
Lam Đồng đem nó nhét vào túi giới tử dưới cổ Tiểu Lam, bộ lông vật nhỏ xõa bung, túi giới tử nho nhỏ đều giấu bên dưới bộ lông, dĩ nhiên không ai nhìn ra được có đeo túi giới tử.
******
Đoan Mộc Nhã luôn cảm thấy Nghệ Nhàn không ổn, kéo Niệm Vân Âm ở trong sân chờ, "Nghệ Nhàn, trước đây uống rất ít rượu, hiện tại mỗi ngày đều uống say bí tỷ, căn bản không giống Nghệ Nhàn."
Niệm Vân Âm đứng một bên xem, vỗ vai Đoan Mộc Nhã, "đi lấy thêm mấy vò lại đây, một người uống sẽ rất buồn, ta uống cùng nàng."
Đoan Mộc Nhã mắt trừng miệng ngốc, "làm gì a, ta kêu ngươi đến nghĩ cách, không phải kêu ngươi đến phá, đi đi, không được thì tự ta làm."

Niệm Vân Âm đẩy nàng ra ngoài, "không phải ngươi muốn biết Nghệ Nhàn vì sao lại như vây ư? lấy nhiều rượu lại đây đi."
Nghệ Nhàn thấy Niệm Vân Âm, liền rót một chén, "là bằng hữu thì đừng hỏi gì hết, cùng ta uống thật thoải mái đi.

Nếu trên đời này không có quang linh sư thì tốt rồi, uống rượu không chết được, cũng thống khoái."
Niệm Vân Âm nghe không hiểu nàng đang nói gì, chỉ nghe thấy một chữ 'chết', "muốn chết cũng không đơn giản như vậy được, khó mà có cơ hội để sống sót, sống sót còn phải báo thù cho mình, sống cười đến cuối cùng, ngươi không cảm thấy đây là chuyện vui vẻ nhất sao?"
Nghệ Nhàn híp mắt gật đầu, "không hổ là người ta thưởng thức, Tề Vận, riêng ta thì thưởng thức loại người như ngươi -- cuộc sống đúng là vô cùng gian nan, lại đau khổ nhưng vẫn cố sống khiến mình mạnh hơn người khác."
Xoảng!
Nghệ Nhàn và Niệm Vân Âm cùng quay lại cửa nhìn, mấy vò rượu nát bét nằm trên đất, chân tay Đoan Mộc Nhã luống cuống, đôi mắt hạnh không dám tin nhìn Niệm Vân Âm, "Tề, Tề đại tiểu thư."
Nghệ Nhàn một chút áy náy cũng không có, cười đến đặc biệt hả hê, còn vỗ vai Niệm Vân Âm, "chức mừng ngươi, rốt cuộc cũng bỏ giáo được rồi!"
Niệm Vân Âm tức giận trừng Nghệ Nhàn, "Tiểu Nhã, ngươi nghe ta nói."
Đoan Mộc Nhã a một tiếng, "ta ta, ta đi lấy rượu cho các ngươi a." nói xong liền như tiểu thố bị dọa sợ bỏ chạy một mạch, Niệm Vân Âm không quản được Nghệ Nhàn ngồi một bên xem kịch vui, vội vàng đuổi theo.
Nghệ Nhàn cầm bầu rượu đổ vào miệng mình, đổ hết liền tìm bầu khác, nhưng bầu nào cũng trống rỗng, nàng ngồi ở cửa phòng, nhìn cửa viện mình mở rộng, "Lam Đồng, ngươi có thể quay về được không?"
...
Nghệ Nhàn sa đọa chừng hơn một tháng, Niệm Vân Âm mỗi ngày cũng đến uống rượu, cuối cùng Đoan Mộc Nhã nhìn không nổi, liền mời Tử Hàn đại sư tỷ đến.
Tử Hàn đi từ xa đã ngửi được mùi rượu nồng nặc, nhìn qua Miên Hoa Đường và Ngân Bảo đại nhân nằm say như chết, tức không chịu nổi, suýt chút xắn tay áo lên đánh lộn rồi.
Đoan Mộc Nhã vội cầu tình, "đại sư tỷ, Nghệ Nhàn nàng tâm tình không tốt, không phải là không chăm chỉ tu luyện, ngươi bỏ qua cho nàng đi, thủ hạ lưu tình a."
Nghe Đoan Mộc Nhã nói vậy, Tử Hàn cũng không tức giận, thay đổi tác phong ngày xưa, "nàng muốn uống, để nàng uống thật thoải mái, khi nào uống xong thì đến tìm ta."
Ngược lại Nghệ Nhàn nhìn thấy Tử Hàn đại sư tỷ xuất hiện, liền túm vạt áo kéo đại sư tỷ lại, "đại sư tỷ, đại sư tỷ ngươi có gì muốn nói với ta a, không sao đâu, bản thân ta đều có thể chịu được, ngươi nói đi."
Tử Hàn thấy bộ dạng nàng say khướt, nhiều lần muốn đi nhưng hai tay Nghệ Nhàn có chết cũng không chịu buông, "Nghệ Nhàn, đám người Lam Đồng khi gần đến địa giới nhân tộc, không biết từ đâu xuất hiện bán thú nhân phục kích, bán thú nhân muốn cướp ấu tể, nghe nói số lượng rất nhiều, nàng --"
Lam Đồng vì đoạt lại Tiểu Lam, bị đám bán thú nhân mai phục, chết không toàn thây.
Nghệ Nhàn ngơ ngác nhìn Tử Hàn, hai tai ong ong, dường như nghe thấy, nhưng lại như không nghe thấy gì.

Nàng bịch một tiếng ngồi xuống đất.
Niệm Vân Âm cùng Đoan Mộc Nhã đỡ nàng nhiều lần, đều không đỡ người dậy được.
Nghệ Nhàn khoát tay, "không sao, ta không sao, ta rất khỏe, thực sự rất Ok, các ngươi không cần lo lắng, ta....!ta thực sự ổn, thực sự.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận