Ngự Thú Quân Lâm

Sau khi mọi việc thuận lợi, lúc này hai đám người dừng lại tại bãi đất trống cách rừng trúc chừng năm mươi dặm.

“Lần này cảm tạ các vị hỗ trợ, đây là mười viên Vương cấp thú hạch như đã hẹn” Lam Linh hướng đám người Lạc Nam hơi khách khí nói, chứng kiến thực lực của mấy người trẻ hơn nàng trước mặt, trong lòng không dám thất lễ.

“Không có gì quan trọng, chúng ta xem như hợp tác thuận lợi vậy” Thủy Nguyệt Cầm ôn nhu cười cười đáp trả, Lạc Nam cũng gật đầu thu hồi thú hạch.

Tỷ đệ Lam Linh lúc này thả hai con Tiểu Hùng Miêu ra, rất nhanh đã thành công ký khế ước cùng chúng nó.

“Không biết con Hùng Miêu Vương kia các vị định xử lý thế nào?” Lam Liễu bà bà lúc này hơi cẩn thận hỏi thăm.

“Bán đấu giá a” Hỏa Chúc Diễm không quan tâm nói.

Lam Liễu bà bà trong mắt hiện vẻ vui mừng, mặt già nua hớn hở đề nghị: “Không biết các vị có thể bán nó lại cho ta không?”

Lạc Nam gật đầu hỏi: “Liễu bà bà có thể mua với giá bao nhiêu?”

Lam Liễu trầm tư chốc lát, lại kéo tỷ đệ Lam Linh sang trao đổi một chút, lúc này mới hướng Lạc Nam trả lời: “ta có thể dùng 70 Vương cấp thú hạch để mua lại, nếu các vị mang đi đấu giá có thể được giá cao hơn một chút, nhưng sẽ tốn khá nhiều thời gian và phí nhuận cho nơi đấu giá”

Lạc Nam hướng tam nữ trao đổi, Chiến vương Hùng Miêu thành niên còn giá trị bồi dưỡng rất lớn, nếu đấu giá vận khí tốt có thể lên đến trăm viên Vương cấp thú hạch, bất quá lời Lam Liễu nói cũng hợp lý, Lạc Nam cũng nể tình nhờ ba người Lam gia mà tìm được rừng trúc, bán cho họ giá rẻ một chút cũng không sao.


“Được rồi, thành giao” Lạc Nam đồng ý bán, Hỏa Chúc Diễm lấy ra thú trạc, ý niệm vừa động, Hùng Miêu vương xuất hiện, chỉ là nó còn bất tỉnh, hết cách rồi, gia hỏa này bị thương hơi nặng.

“Tốt quá” Lam Liễu vui mừng quá đổi, nếu ký kết khế ước được với Hùng Miêu Vương này, tu vi của nàng sẽ gia tăng một bậc lớn, dù sao hiện tại nàng chỉ có Địa Sơn Cự Tượng là chiến sủng cấp chiến vương mà thôi.

Lam Linh cũng vui mừng, tỷ đệ hai người đạt Hùng Miêu nhỏ tiềm lực cao không nói, trưởng bối cũng mua được Hùng Miêu vương với giá rẻ, mặc dù 70 viên Vương cấp thú hạch với Lam gia mà nói cũng là con số lớn, bất quá Hùng Miêu Vương giá trị hơn nhiều. Nàng đếm cẩn thận số tiền trả cho Lạc Nam, đây hầu như là tiền tùy thân của cả ba người gộp lại, họ cũng định trở về gia tộc, không có tiền cũng không sao.

Lạc Nam thu hồi 70 viên vương cấp thú hạch, gật đầu hài lòng, mà Lam Liễu cũng tiến tới Hùng Miêu, nó hiện tại đang bất tỉnh, là thời điểm thích hợp nhất ký kết khế ước.

“Khoan đã, con Hùng Miêu này ta muốn” Một âm thanh ngạo nghễ bỗng nhiên từ không trung truyền xuống, cắt ngang hành động trích máu ký kết khế ước của Lam Liễu.

Lạc Nam và tam nữ thoáng cau mày, chỉ thấy trên không trung, hai thân ảnh cưỡi trên một con Đại Bàng lớn với bộ lông vũ óng ánh đen tuyền sắt nhọn như kim loại đang hạ xuống.

“Dạ Dực Bàng – Phi hành hệ, ám hệ - Chiến vương sơ kỳ”

Lạc Nam đánh giá chiến sủng trước, lúc này mới đánh giá hai nhân loại trên lưng nó, chỉ thấy một thanh niên gương mặt khá nham hiểm, mắt xếch, mũi ưng tuổi chừng hai mươi, tu vi Ngự Tướng viên mãn cấp bậc, cùng một đại hán trung niên râu quai nón Ngự Vương sơ kỳ đã gần tiếp cận hậu kỳ.

Mà ngay khi thiếu niên mũi ưng vừa nhìn thấy bộ dáng của tam nữ đứng cạnh Lạc Nam, hai con mắt lóe lên một tia dâm tà, trong lòng cả kinh độ tuyệt mỹ của ba nữ. Chỉ là hắn không chú ý đến, cùng lúc đó trong mắt thiếu niên đối diện đồng loạt lóe lên một tia sắt lạnh.


“Vị thiếu gia này, Hùng Miêu này ta đã mua rồi” Lam Liễu biết người này không đơn giản, không muốn đắc tội đối phương, hơi cẩn trọng nói.

“Mua bao nhiêu? Ta có thể dùng giá cao hơn mua lại” Thanh niên mũi ưng tự tin nói, trong lúc nói ra vẻ cố tình liếc nhìn tam nữ, hy vọng được các nàng chú ý, bất quá mặt hắn lập tức đen lại, vì hắn nhìn thấy tam nữ đang cùng một thiếu niên trẻ tuổi kiểm tra thú hạch, ngay cả liếc cũng không liếc hắn một cái.

“Chúng ta dùng 70 vương cấp thú hạch để mua nó, nếu ngươi đồng ý trả 100 thú hạch, nó thuộc về ngươi” Lam Linh từ tốn nói, có vài phần phong phạm tiểu thư gia tộc.

Mặt thanh niên lập tức cứng lại, mà đại hán có râu quai nón đi cùng hắn cũng hơi xạm mặt.

“Cái gì 70 vương cấp thú hạch? Kẻ nào bán đắt như vậy?” Thanh niên muỗi ưng ra vẻ tức giận, trong lòng điên cuồng chửi mắng, lần này bọn hắn đem theo không đến trăm viên vương cấp thú hạch, hơn nữa với bản tính của hắn cũng không muốn mua lại, hơi liếc mắt ra hiệu cho đại hán râu quai nón sau lưng hắn.

“Lam Liễu bà bà, ngươi mau ký khế ước cùng nó a, sắp tỉnh lại rồi” Thủy Mị Nhi lên tiếng nhắc nhở.

Lam Liễu cũng mặc kệ thanh niên mũi ưng, lúc này trích ra giọt máu định nhỏ vào trán Hùng Miêu Vương, chỉ là nàng chưa kịp hành động, thân ảnh Dạ Dực Bàng đã xuất hiện trước mặt, hai mắt tỏa ra hung quang nhìn nàng chằm chằm.

“Ngươi muốn làm gì?” Lam Liễu hướng đại hán trung niên quát hỏi.

Hai tỷ đệ Lam Linh sắc mặt cũng thập phần khó coi, hai kẻ này rõ ràng muốn quấy rối.


“Thiếu gia nhà ta vừa mắt con Hùng Miêu này, các ngươi điếc sao?” Đại hán râu quai nón ra vẻ bá đạo

“Vừa ý cái rắm, lão nương không bán cho các ngươi” Hỏa Chúc Diễm rốt cuộc không nhịn được, lên tiếng chửi mắng, chỉ là bộ dạng tuyệt mỹ của nàng chửi người lại kích thích nét dâm tà trong mắt thanh niên mũi ưng.

“Nha đầu, ngươi biết mình vừa chửi ai sao?” Đại hán trung niên một mặt âm trầm.

“Lam Liễu bà bà, tiếp tục ký khế ước đi, ta là người bán, có trách nhiệm giao hàng tận tay khách” Lạc Nam một mặt bình thản lên tiếng.

ẦM.

Một tia chớp bất ngờ lóe lên, tất cả mọi người chỉ thấy thân ảnh Dạ Dực Bàng vốn đang bá đạo cản đường Lam Liễu đột ngột văng đi thật xa, sau đó ầm vang nặng nề rớt xuống đất, nó hét lên đau đớn, lúc này định thần nhìn lại kẻ vừa tấn công mình.

Mà thân ảnh Lôi Hầu cũng xuất hiện bên cạnh Lạc Nam, toàn thân cơ động lực lưỡng, lôi quang chóp lóe, tay nắm lôi thương, một mặt bình tĩnh như kẻ đánh bay chiến vương Dạ Dực Bàng vốn không phải là nó.

“Đây là… là Lôi Hầu, làm sao có thể?” Đám người một phen cả kinh, hai mắt thanh niên mũi ưng trợn tròn, đại hán râu quai nón cũng một mặt ngưng trọng, có thể đào tạo chiến thú nổi danh lười biếng như Lôi Hầu trở thành như vậy, nhân vật lần này hơi khó làm rồi.

“Liễu bà bà, nhanh ký kết khế ước” Thủy Nguyệt Cầm lên tiếng nhắc nhở, nàng không quan tâm Dạ Dực Bàng vừa bị đánh bay.

“Tốt” Lam Liễu bà bà biết cơ hội, lúc này trích ra giọt máu nhỏ lên trán Hùng Miêu, thành công ký kết khế ước. Ngay lập tức nàng lôi hai tỷ muội Lam Linh đứng về phía Lạc Nam.


“Tiểu tử, ngươi có biết mình vừa làm gì không?” Thanh niên mũi ưng âm trầm nhìn Lạc Nam.

“Chó ở đâu sủa loạn thế? Nghe điếc cả tay” Lạc Nam hướng mấy nữ tỏ vẻ nghiêm túc dò hỏi.

“Quả thật sủa khó nghe, chúng ta rõ ràng đang buôn bán, tự nhiên sủa loạn cả lên quấy rối” Thủy Mị Nhi cười hì hì nói.

“Khanh khách, có cần ta đem nó nướng lên không?” Hỏa Chúc Diễm cười khanh khách.

Thủy Nguyệt Cầm không nói gì, che miệng cười khẽ.

Ba người Lam gia cũng cố nén cười.

Thanh niên mũi ưng tức muốn nổ phổi, oán độc la lớn: “Dám xỉ nhục ta, thiếu gia Hùng Ưng Đoàn, các ngươi chán sống rồi”

“Hùng Ưng Đoàn?” Ba người Lam gia hơi kinh, hướng đám Lạc Nam truyền âm giải thích, Hùng Ưng Đoàn là tổ chức săn thú có tiếng tại Vô Lượng Sơn Mạch, Đoàn trưởng của bọn hắn nghe nói đã tiếp cận Ngự Hoàng cảnh.

Lạc Nam cùng tam nữ thầm gật đầu, trong lòng thầm quyết định giải quyết sạch sẽ để tránh phiền phức, dù sao thù oán đã kết, đối với loại người này Lạc Nam cũng không có lý do nương tay.

Bốn người ý niệm vừa động, Hỏa Tông giác thú, Xí Nga Vương, Thủy Tinh Linh, Thông Thiên Hỏa Kê đồng loạt xuất hiện.

Chứng kiến các chiến thú vừa xuất hiện, toàn thân chúng nó tản ra khí thế khủng bố, hai tên Hùng Ưng Đoàn sắc mặt trắng nhợt, vô cùng khó coi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui