Ánh nắng chói chang, thiêu đốt cả đại địa. Bạch Du len lỏi theo con đường mòn, bắt đầu trèo lên khu đổi của tàn tích.
Những ngày trước nhiệt độ ở nơi đây rất bình thường, nhưng bắt đầu từ sáng hôm này nhiệt độ bắt đầu tăng một cách khủng khiếp.
Bạch Du không biết nguyên của nó là gì, nhưng càng như thế thì càng làm cho hắn bất an.
Bạch Du đưa tay lau đi vệt mồ hôi trên trán, hơi thở gấp gáp. Theo lý thuyết với lực lượng của hắn thì trèo lên đỉnh đồi này rất dễ dàng, dù gì nó cũng không cao cho lắm.
Thế nhưng ngay khi đặt chân đến đây Bạch Du mới biết suy nghĩ này là sai lầm cỡ nào.
Vừa bước chân lên đồi, lực lượng toàn thân của Bạch Du hoàn toàn biến mất. Hắn bây giờ chẳng khác gì một con người bình thường.
Không những thế, càng lại gần kiến trúc trên đỉnh đồi bao nhiêu thì áp lực tác dụng lên người Bạch Du càng lớn.
Cho đến bây giờ Bạch Du có cảm giác như bản thân vừa vác hàng chục cân hành lý vừa leo núi vậy.
Tuy nói không đến nỗi không chịu được, thế nhưng việc này cũng yêu cầu không hề ít thể lực lẫn sự kiên trì.
" Ta không chịu nỗi nữa rồi, đi xuống thôi" Bạch Du cắn răng, quyết định tạm thời lui về dướng sức.
Thế nhưng đúng lúc này, ba lô trên lưng của Bạch Du lại động đậy.
Nói đúng hơn là cái cái kén do tiểu hắc hóa thành vốn yên lặng bao lâu nay, bây giờ lại truyền ra động tĩnh.
Bạch Du vội vàng dừng lại động tác thân thể, hắn cẩn thận cởi ba lô trên lưng xuống nhẹ nhàng đặt xuống đất.
Bạch Du từ tốn lấy từ ba lô ra một cái kén màu đen, thứ này đúng là do tiểu hắc hóa thành.
Không biết vì sao, thế nhưng từ khi Bạch Du tỉnh dậy tiểu hắc vẫn trong tình trạng như thế này.
Bạch Du đã dùng rất nhiều biện pháp, thế nhưng nó vẫn không có động tĩnh gì. Thế nhưng giờ đây nó lại bỗng nhiên động đậy sau rất lâu im hơi lặng tiếng.
Và tuy rằng rất mơ hồ, thế nhưng Bạch Du vẫn có thể cảm nhận được một phần cảm xúc của tiểu hắc.
Cảm xúc này rất bức thiết muốn đạt đạt được một thứ gì đó. Nếu Bạch Du đoán không sai, thứ này chắc chắn cũng ở trên khu đồi này.
Thế nhưng nơi này quá quỷ dị, Bạch Du cũng không dám làm điều gì liều lĩnh.
Nói đến bản chất tiểu hắc có thể chỉ là một con linh thú, nhưng trong lòng Bạch Du tiểu hắc lại giống như người thân vậy.
Tuy nói thời gian rất ngắn, nhưng Bạch Du một mực nhìn tiểu hắc lớn lên. Bây giờ nó lại rất mong muốn một thứ gì đó trên ngọn đồi kia.
Bạch Du không thể nhắm mắt làm ngờ được. Hắn đưa ánh mắt nhìn thẳng lên đỉnh đồi, con ngươi lóe lên sự do dự.
Nói thật, Bạch Du cũng không biết phía trên có con đường để trở về nhà hay không, thế nên sau khi thấy cái cái hạn chế tác dụng lên cơ thể hắn đã có ý lùi bước.
Thế nhưng giờ đây hắn lại không thể không cân nhắc cho tiểu hắc, đây là đồng đội của hắn từ trước đến nay và sau này cũng vậy.
Thời gian cứ thế trôi, ánh nắng mặt trời cũng đã dần dịu xuống. Mặt trời cũng đã bắt đầu giảm độ cao, chẳng bao lâu nữa hoàng hôn sẽ buông xuống.
Thế nhưng Bạch Du vẫn một mực nhìn chằm chằm nơi đỉnh đồi. Cho dù ánh nắng đốt cháy da thịt, hay cho dù áp lực vẫn một mực tác dụng lên cơ thể hắn vẫn làm như không để ý.
Cuối cùng Bạch Du cũng thu lại tầm mắt, bỏ lại hắc kén vào trong ba lô. Hắn một lần nữa đứng dậy, bắt đầu tiếp tục tiến lên.
“ Cái nơi quỷ cái này mong rằng có thứ ngươi cần đi....” Bạch Du lảm nhảm.
Tuy than phiền nhưng Bạch Du cũng không dám chậm trễ, nhấc chân tiếp tục bước lên.
Càng ngày khoảng cách giữ hắn cùng đỉnh đồi đã càng gần. Mà áp lực lên người Bạch Du cũng càng ngày càng lớn.
Sắc mặt Bạch Du bây giờ đã trở lên trắng bệch, chân tay bủn rủn và thể lực cũng đã sắp đạt đến đáy.
“ Sắp đến rồi, mười mét nữa thôi” Bạch Du lẩm bẩm.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước, khoảng cách với kiến trúc nơi đỉnh đồi đã không xa. Bạch Du cắn rằng một cái, nhấc chân tiếp tục tiến tới.
Thế nhưng mới tiến lên chưa đầy năm mét, khóe miệng Bạch Du đã tràn ra máu tươi. Hắn có giác như thân thể bị áp lực làm cho bên bờ sụp đổ.
Ngay khi Bạch Du định từ bỏ, áp lực trên người hắn lại hoàn toàn biến mất. Bạch Du bây giờ mới kịp để ý, bản thân khoảng cách điểm đến cũng vừa tròn năm mét.
“ Có vẻ áp lực không còn tác dụng trong phạm vi năm mét?” Bạch Du lầm bầm.
Tuy thân thể Bạch Du đã bị thương, nhưng hắn cũng không dám ngồi xuống trị liệu.
Ai biết được bản thân đang trị thương thì lại có chuyện kì dị gì xảy ra hay không, với hắn an toàn là trên hết.
“ Nơi này......không phải hơi giống một đền thờ của người Hy Lạp sao?” Bạch Du đánh giá kiến trúc trước mặt.
“ Tấm bia đá ta xem được trước khi đến đây hình như nó có nhắc đến cái tên Athens, mà kiến trúc ở đây lại giống với Hy Lạp cổ đại. Chẳng lẽ....nơi này chính là Athens, vậy thứ trước mặt ta chẳng lẽ là đền Parthenon sao?” Bạch Du chừng lớn đôi mắt, lộ ra thần sắc không thể tin.
Thời trái đất còn còn chưa bị hủy hoại, thế giới được chia thành năm lục địa và hàng trăm quốc gia sinh sống ở đó.
Lúc đó tồn tại một quốc gia là Hy Lạp, Athens chính là thủ đô của quốc gia đó và cũng là một trong những thành phố cổ đại nhất thế giới.
Thế nhưng cho dù tính từ lúc trái đất xảy ra biến đổi, Athens bị hủy diệt. Thì cho đến bây giờ cũng không quá trăm năm.
Nhưng nơi này lại vô cùng đổ nát và hoang tàn như thế đã trải qua hàng ngàn năm ăn mòn. Đấy chính là điều làm cho Bạch Du không thể tin được.
Nhưng không tin cũng không được, từ kiến trúc cho bối cảnh ở đây đã nói lên điều đó.
“ Mà thôi, trái đất còn trở lên to hơn, linh thú còn xuất hiện được thì chuyện gì chẳng có thể xảy ra cơ chứ?” Bạch Du cười nhạt một tiếng.
Qua nhiều lần luân hồi chuyển thế, tâm tính của Bạch Du đã được rèn luyện rất nhiều. Khả năng thích ứng của hắn cũng không thấp, thế nên chập nhận chuyền này cũng rất nhanh chóng.
“ Thế nhưng một nơi tồn tại trên trái đất lại xuất hiện ở bên kia vết nứt? Chẳng lẽ là thế giới song song tồn tại hay sao?” Bạch Du rơi vào trầm tư.
Càng suy nghĩa hắn lại cảm thấy mọi chuyện vô cung kì lạ, nhưng cuối cùng kì lạ ở chỗ nào Bạch Du lại từ đầu đến cuối vẫn nghĩ không ra.
“ Thôi, nghĩ không ra cũng không nghĩ nữa” Bạch Du lắc đầu than nhẹ một hơi.
Sự chú ý của Bạch Du một lần nữa lại rơi vào đền thờ trước mặt. Nếu nơi đây thật sự là Athens, thì đền thờ này chắc chắn là đền Parthenon nơi thờ phụng nữ thần Athena.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...