Cửa bắc.
Một thân ảnh lao nhanh trên đường cái, quanh cảnh xung quanh dần dần rớt lại phía sau.
Người này một thân quần áo giản dị, đơn sơ. Khuôn mặt không tính là anh tuấn, nhưng lại cương nghị chính trực, có một tai phiêu nhiên xuất trần khí tức.
Bóng người này đúng là Bạch Du, từ sau khi bố trí bẫy rập trong khu rừng nơi dã ngoại cửa bắc thành công hắn liền trở lại thành phố.
Gần hai tiếng đồng hồ trước.
Dựa theo chỉ dẫn của tiểu hắc, Bạch Du đã tìm đến chỗ của bọn người Tần Minh từ hơn một giờ trước.
Sau đó Bạch Du lại bỏ thêm lại bỏ thêm gần nửa tiếng để nghiên cứu địa hình, tuyển chọn nơi triển khai hành động cũng như còn đường rút lui.
Cuối cùng sự tuyển chọn của Bạch Du lại rơi vào một cây cổ thụ, tuy rằng cái cây này mới cao hơn tám mươi mét chưa bằng cây cối trong hoang dã, nhưng đối với Bạch Du như vậy là đủ.
Quan trọng là cây cổ thụ này nằm ở chỗ giáp ranh giữa khu dân nghèo và khu thường dân. Bởi vì người dân khu dân thường không thích tiếp xúc với người khu dân nghèo, thế nên ở nơi đây rất ít người qua lại.
Bạch Du bắt đầu bỏ ra một phen sức lực trèo dần lên đỉnh cây. Sau đó hắn lại xác định vị trí của bọn Tần Minh từ trên cây, lại tuyển chọn một một cành cây thô to để trú thân, thuận lợi cho hành động.
Bất quá Bạch Du cũng không vội vàng hành động. Bởi vì đối phương đã biết bọn người Tần Dương thất bại, nhưng vẫn triển khai hành động một lần nữa thì chắc chắn đã có chuẩn bị.
Bạch Du dám cá khả năng cao là đối phương có kẻ mạnh hơn Tần Dương tọa trấn. Và sau khi quan sát kĩ, Bạch Du càng chắc chắn hơn suy nghĩ của bản thân.
Trong bọn người bọn họ ai cũng cùng một phong cách ăn mặc, hắc y và che mặt. Trong đó Bạch Du nhận ra một người, chính là chủ mưu của cuộc ám sát tối qua, Tần Minh.
Người còn lại cũng che mặt, làm Bạch Du không phần biệt được rõ khuôn mặt. Nhưng qua cách ăn mặc và dáng người, hắn dám chắc đối phương là đàn ông và cũng chính người này là kẻ mà Tần Minh mời đến đối phó hắn.
Tuy chỉ có thể đánh giá đối phương từ xa, nhưng Bạch Du vẫn có thể cảm giác được sự nguy hiểm của người này.
Thế nên Bạch Du vẫn ẩn nhẫn chờ đợi, sau khi thấy tên cao thủ kia dời đi chỉ còn lại một mình Tần Minh, ánh mắt hắn liền sáng lên.
Nói thật Bạch Du không quen giết người, cũng không thích giết người. Nhưng đối phương hết lần này đến lần khác muốn dồn bản thân vào chỗ chết, tượng đất còn có ba phần tính khí huống chi là Bạch Du.
Thê nên sau khi cân nhắc trước sau, Bạch Du cắn răng lấy từ nhẫn trữ vật ra một cái nỏ. Thân nỏ dài hơn nửa mét toàn thân đen kịt, cái nỏ này cũng là một kiện nhất phẩm linh cụ.
Là một trong những thứ Bạch Du chuẩn bị để cho lần hành động này. Sau đó hắn lại lấy ra một chi mũi tên, đầu mũi tên đã được sơn đen để tránh gây phản quang làm người chú ý.
Tuy rằng chi mũi tên này chưa phải là linh cụ nhưng cũng là đồ được rèn từ tài liệu trên người linh thú.
Bạch Du cài tên vào nỏ, mục tiêu được chỉ về phía Tần Minh. Bây giờ nếu điều kiện địa hình cho phép, ánh mắt của Bạch Du thậm chí có thể nhìn xa đến hơn một cây số.
Sau khi nhắm kĩ vào Tần Minh, mũi tên nương theo thân nỏ phá gió mà ra. Nhưng ai biết lúc này dị biến lại phát sinh, một bóng người lại xuất hiện trước mặt Tần Minh.
Trong lúc vô tình, kẻ đó lại đỡ thay Tần Minh một tên. Bạch Du thấy một tên không dính đối phương cũng không nản, bởi vì hắn cũng không mong một tên này làm gì được Tần Minh.
Nhưng hắn lại giật mình vì Tần Minh vận khí hơn người, trong vô tình lại có người đỡ tên thay.
Sau khi lần hành động này thất bại, Bạch Du cũng không tấn công tiếp nhưng cũng không rút lui.
Bởi vì tên cao thủ kia của đối phương đang không rõ tung tích, Bạch Du cũng không dám hành động ẩu.
Ngay khi Bạch Du thấy người cao thủ đó trở về bên người Tần Minh, hắn liền bắt đầu trèo xuống đất, sau đó hướng về của thành bắc lao người chạy đi.
Từ đầu đến cuối Bạch Du vẫn không chú ý đến kẻ bị mình bắn trúng, nếu không hắn chỉ có thể sắc mặt quái dị, thầm than tên kia không may.
Bời vì từ trước đến giờ Bạch Du cũng chưa từng xài thứ vũ khí gì cả, hắn dùng nỏ bắn Tần Minh đơn thuần là nhắm và bắn, chứ không biết tính toán yếu tố môi trường như thế nào.
Nhưng số trời run rủi, vì sức gió ảnh hưởng cuối cùng làm mũi tên của Bạch Du xuyên thủng tim của A Lục, làm đối phương chết không thể chết thêm.
Nhưng đến cuối cùng Bạch Du cũng không biết những thứ này, hiện giờ hắn đang dùng hết tốc lực hướng cửa thành phía bắc chạy đi.
Bạch Du biết không dùng được bao lâu đối phương sẽ đuổi tới, đến lúc đó cho dù Bạch Du có liều mạng cũng không làm nên trò chống gì. Hắn chỉ có thể mong những thứ bản thân bố trí nơi thành bắc có hiệu quả.
Không bao lâu cửa thành đã xuất hiện trước mặt Bạch Du, thế nhưng hắn chưa kịp thở ra một hơi, đằng sau lưng đã vàng lên tiếng bước chân dồn dập.
Bạch Du vội vàng đưa đầu nhìn về phía sau, ngay sau đó sắc mặt của hắn đã trầm xuống. Kẻ đến đúng là bọn người Tần Minh.
Bạch Du cắn răng cố gắng tăng tốc, ngay khi hắn vừa chạy ra khỏi cổng thành quân nhân canh gác xung quanh cũng đưa mắt nhìn về phía Bạch Du.
Nhưng Bạch Du cũng không có phản ứng, vẫn chạy nhanh về phía trước. Những quân nhân kia cũng chỉ nhìn một chút sau đó lại đưa mắt rời đi.
Chuyện thế này cũng không có gây Bạch Du chú ý, bởi vì nãy giờ Bạch Du ra khỏi thành cũng đã mấy lần, lần nào nhưng quân nhân này cũng phản ứng như thế.
Cùng lắm là lúc hắn vào thành thì kiếm tra một chút giấy thông hành mà thôi. Dù gì những quân nhân này cũng không rảnh đến nỗi chỉ có một thiếu niên ra khỏi thành phố cũng phải dừng lại kiếm tra.
Thấy Bạch Du đã ra khỏi thành phố, bọn người Tần Minh cung gấp gáp. Vội vàng tăng tốc đuổi theo.
“ Đứng lại” nhưng đúng lúc này lại có một giọng nói vang lên.
Cùng lúc thanh âm rơi xuống, mấy bóng người cũng xuất hiện trược mặt đám người Tần Minh, chặn đường đi của bọn họ.
Tần Minh vốn thấy con mồi đã ở trước mặt, đang tưởng tượng sau khi bắt được Bạch Du sẽ hành hạ đối phương như thế nào. Nhưng ai ngờ lại có kể nhảy ra ngăn cản, làm cho hỏa khí vốn tích tụ trong lòng bấy lâu lại phát tác lên.
“ Tên nào mắt mù dám cản đưởng bản thiếu gia, nếu còn muốn sống thì nhanh chóng cút xa cho ta” Tần Minh rống giận.
Nhưng sau khi thấy người trước mặt, Tần Minh cũng không còn mở miệng mắng chửi.
Cũng không phải vì hắn sợ hãi gì những người quân nhân này, thậm trí đối phương còn phải e ngại lại xuất thân của hắn.
Nhưng dù gì bây giờ bản thân đang truy sát người khác, nếu bị quân đội phát hiện thì không tốt.
Nhờ thế lực dòng họ Tần ở thành phố Phong Diệp, cho dù bị phát hiện cũng không đến nỗi bắt giam. Nhưng để quân đội bảo toàn danh vọng chắc chắn cũng phải trả một bút tài phú không nhỏ.
Người quân nhân này vốn thấy đối phương giữa đêm khuya ăn mặc khả nghi, lại gấp gáp chạy vôi như thế, nên chỉ định gọi lại để làm rõ mục đích của bọn người này thôi.
Nhưng ai ngời lại bị người quát mắng như thế, làm tên quân nhân này cũng là sắc mặt trầm xuống.
Hắn cũng chỉ là một đội trưởng nhỏ bị phái đến canh phòng cửa thành bắc mà thôi, nhưng đại diện cho thế lực đứng đầu thành phố làm cho trước giờ chưa ai dám chửi hắn như thế.
Bây giờ lại bị người chửi mắng, cũng làm hắn ăn không tiêu cơn tức này. Hắn quyết định cho đối phương sắc mặt tốt để nhìn.
“ Các ngươi ăn mặc khả nghi, tạm thời dừng lại tiếp nhận kiểm tra. Còn ý kiến gì nữa sao” tên quân nhân gằn từng chữ nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...