Bạch Du kiểm tra một lượt không thấy gì biến hóa mới thở ra một hơi. Bạch Du cũng cảm thât lần này mình quá may mắn, trong bất tri bất giác lại vượt qua một kiếp luân hồi.
Bây giờ biết rõ hết thảy, dù có cho Bạch Du mười cái gan hắn cũng không dám không có chuẩn như thế này mà nhảy đi trải nghiệm luân hồi đâu.
Bạch Du cất lại Loạn Tinh Quan Tưởng Pháp vào ba lô. Cho dù bây giờ thứ này đối với hắn đã vô dụng, nhưng trước nó dù gì nó cũng giúp Bạch Du bước vô thức hải, nên mới làm bản thân lấy được Luân Hồi Kinh.
Bạch Du xác nhận mọi thứ đã đã không còn xót lại thứ gì, cầm lên ba lô mở cửa phòng bước ra.
Vừa mới ra khỏi phòng luyện tập, Bạch Du bất ngờ. Không ngờ mới ngồi xuống phát đã là trời tối.
Bạch Du cũng không suy nghĩ nhiều, thẳng đến chỗ thanh toán phí sử dụng phòng luyện tập bước đi.
==========
Cùng lúc này, gần nhà Bạch Du ở khu dân nghèo. Ba bóng người ẩn hiện, hai nam một nữ.
Một tên là trung niên nam tử, hốc mắt âm trầm, khuôn mặt lạnh lùng, một thân sát khí ngưng tụ như trong biến máu giết chóc bước ra.
Một tên nam tử béo tròn, khuôn mặt luôn mang dáng tươi cười, con mắt bị thịt mỡ che lấy không thấy rõ, trông hết sức quỷ dị.
Người phụ nữ còn lại sắc mặt trẻ trung, khuôn mặt vũ mị, mắt phượng câu người, dáng ngươi yểu điệu, thon thả.
“ Đội trưởng, chúng ta đã đợi ở đây mấy ngày rồi, nhưng vẫn không thấy tiểu tử kia xuất hiện. Không bằng...” tên béo mở miếng nói chuyện.
“ Thôi đi, chẳng qua là người lấy cớ để đi tìm mấy tên nữ nhân kia mà thôi” không chờ tên béo nói xong, người nữ nhân kia đã mở miệng.
“ Tam bà nương, cần thận cái miệng của người đấy...” tên béo sắc mặt âm trầm quát.
“ Ta sợ ngươi sao, có giỏi thì lại đây...” nữ nhân bị gọi tam bà nương mở miệng mắng.
“ Ngươi...” tên béo sắc mặt giận dữ.
“ Im miệng” tên trung niên bị gọi là đội trưởng cuối cùng cũng lên tiếng sau khi nãy giờ vẫn giữ im lặng.
Nghe thấy tên trung niên mở miệng, hai người còn lại cũng không dám lộn xộn. Khuôn mặt dè chừng, thành thật đứng sang một bên.
Thấy hai người im lặng, tên đổi trưởng cũng không mở miệng nói chuyện nữa. Sau một lúc, hắn đứng lên đi đến bên cửa sổ.
Ngoài cửa sổ dòng người qua lại cũng bắt đầu thưa thớt. Dù gì bây giờ trời cũng đá khuya, mọi người đã ai về nha nấy nghỉ ngơi sau một ngay mệt mỏi.
Ánh mắt tên đội trưởng nhìn xa xăm, khuôn mặt suy tư mà hồi ức. Tần Dương nhớ rằng hồi đó, hoàn cảnh cảnh của hắn cũng giống như thế.
Sáng cực khổ kiếm sống, tối lại về nhà nghỉ ngơi, một vòng lặp vô hạn. Tuy làm việc vất vả cả năm, nhưng hoàn cảnh cũng rất thiếu thốn.
Nếu không phải hồi đó ông chủ Tần cứu Tần Dương một mạng, còn cưu mang hắn, ban cho hắn một cái họ Tần. Thì bây giờ có lẽ hắn vẫn ở đầu đường xó chợ, cực khổ kiếm cơm qua ngày.
Lần này Tần Dương với hai người đồng bọn, nhận được nhiệm vụ từ thiếu gia. Hắn thiếu ông chủ qua nhiều, lên điều thiếu gia bàn giao hắn nhất quyết phải thực hiện được.
Không biết bao lâu, Tần Dương từ trong suy tư tỉnh táo lại. Đôi mắt dần dần trở lên lãnh tĩnh, vô tình.
Tần Dương quay lại nhìn hai tên đồng đội phía sau. Hai người kia nhìn thấy Tần Dương nhìn qua thì rùng mình.
Hai người đã đi theo Tần Dương, thực hiện các nhiệm vụ mờ án do Tần gia giao phó không biết bao nhiêu năm.
Hai người cũng biết Tần Dương lãnh huyết và vô tình như thế nào, mỗi khi giết người hắn xuống tay không hề do dự.
Cho dù là đồng đội, nhưng nếu từ bỏ nhiệm vụ hay quay đầu bỏ trốn, thì Tần Dương cũng sẵn sàng xuống tay trừ khử.
Ban đầu nhóm ám sát này có đến gần hai mươi người, nhưng giờ cũng chỉ còn ba người họ. Trong đó một nửa vì vi phạm cản trở, hoặc từ bỏ nhiệm vụ chạy trốn mà bị chính tay Tần Dương kết liễu.
Chính vì thế hai người họ mới sợ hãi Tần Dương như thế. Bời vì cho dù hai người liên thủ, cũng không phải đối thủ của Tần Dương.
“ Nhiệm vụ lần này thiếu gia giao phó không thể thất bại, Điều quan trọng là phải lấy được một kiện tài liệu Tử lôi khoáng từ trong tay mục tiêu” cuối cùng Tần Dương cũng mở miệng.
“ Đội trưởng, không phải chỉ là một kiện nhất phẩm tài liệu thôi sao. Cần gì rắc rối như thế, đi mua một kiện khác,...” tên béo đang mở miệng nói chuyện, nhưng thấy ánh mắt lạnh lùng của Tần Dương thì nhất thời im miệng.
Tần Dương ánh mắt lạnh lẽo, lướt qua người tên béo cùng nữ nhân kia. Không bao lâu, hắn cũng thu hồi ánh mắt.
“ Chuyện của thiếu gia không phải thứ chúng ta cần quan tâm, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được” Tần Dương mở miệng.
Hai người kia vôi vàng gật đầu, không dám có một tia phản đối. Tần Dương gật đầu hài lòng, hắn trở lại bên cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía bầu trời đen kịt, không thấy một tia ánh trăng.
“ Bầu trời ảm đạm, thất sắc, thời tiết thật hợp để giết người” Tần Dương lẩm bẩm.
==========
Bạch Du lững thững đi trên đường cái, bước chân vững vàng. Hắn bây giờ đang rất bực bội.
Không ngờ chỉ ngồi xuống một lát, đã là trải qua ba ngày. Đúng, chính là ba ngày chứ không phải chỉ là một buổi chiều.
“ Chỉ là trải qua kiếp thứ nhất đã là ba ngày, càng về sau kiếp luân hồi càng nguy hiểm. Nếu vậy thời gian sẽ mất bao lâu đây,....” Bạch Du thở dài. Phải biết phòng luyện tập mình tưởng cần đóng một giờ một trăm linh, hắn ngồi gần ba ngày tốn hơn sáu ngàn linh.
Phải biết học phí của học viện cũng chỉ có bốn ngàn linh một tháng thôi đó. Tuy bây giờ hơn sáu ngàn đối với Bạch Du không lớn, nhưng nếu tiêu mà không bổ sung thì cũng có ngày cạn kiệt tài chính.
“ Hazzz, ta phải tranh thủ tìm việc làm mới được” Bạch Du vừa tiến về phía nhà mình, vừa suy nghĩ.
Nhưng Bạch Du không biết rằng, ngay khi bước vào khu dân nghèo, hắn đã bị người để mắt tới.
Ở một nơi nào đó, ba bóng người đang ẩn hiện. Đúng là ba người Tần Dương, một vệt hàn quang hiện lên, bay thẳng về phía ba người.
Tên béo đưa tay bắt lại đạo hàn quang, đó là một chi mũi tên. Ở phần đuôi có một mẩu giấy.
“ Đội trưởng, mục tiêu đã xuất hiện, đang đi về địa điểm tính sẵn” tên béo sau khi nhìn xem tờ giấy, mở miệng báo cáo.
“ Biết, chia ra hành động theo kế hoạch” Tần Dương mở miệng, sau đó bóng người hóa thành một vệt đen phóng đi.
Hai người còn lại cũng vội vàng đi theo, phóng người biến mất. Không gian im lặng, tựa như chưa từng có người xuất hiện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...