Ở phía chân trời, bình minh bắt đầu ló dạng. Mặt trời xuất hiện thay thế công việc của mặt trăng, bóng tối bắt đầu bị xua tan khỏi đại địa.
Ánh nắng ban mai xuyên qua khe cửa sổ, dừng lại trên khuôn mặt của Bạch Du.
Hắn mơ màng mở mắt ra, dụi dụi con mắt còn ngái ngủ, Bạch Du bắt đầu sinh hoạt sáng sớm như thường nhật.
Một mùi thơm thoang thoảng tỏa khắp căn phòng, Bạch Du bắt đầu ăn sáng. Tuy rằng hôm qua hắn ngủ rất trễ, nhưng thói quen dậy sớm đã ăn vào máu, Bạch Du muốn ngủ nướng cũng không được.
Hoàn cảnh của Bạch Du khó khăn, dậy sớm cũng đồng nghĩ với việc hắn sẽ có thêm thời gian làm việc.
Lãng phí thời gian vào việc ngủ, tiền hắn kiếm được cũng sẽ ít hơn. Cũng đồng nghĩa với việc cuộc sống của hắn lại khó khăn hơn.
Bạch Du bắt đầu chuẩn bị đi tắm, đây là thói quen của hắn. Tắm sáng sớm để bản thân tỉnh táo hơn. Nhưng ngay khi hắn vừa mới cởi áo thì đã đứng hình ngay tại chỗ.
Không biết từ lúc nào, trên vai cánh tay phải của hắn có một hình xăm. Nói đúng hơn là các hoa văn màu đen tuyền kết hợp lại với nhau.
Nếu để ý kĩ có thể thấy được hoa văn ngưng tụ thành hình một con rắn, tuy nhiên hoa văn rất mờ nếu không chú ý kĩ thì không thấy được.
Bạch Du cũng chỉ là vô tình nên mới phát hiện, sáng nay ngủ dậy hắn phát hiện cánh tay phải rất đau nhức.
Vừa này Bạch Du cũng vì kiểm tra cánh tay phải có bị gì không nên mới phát hiện ra thứ hoa văn nay.
“ Này, không phải là hoa văn linh thú đi...” Bạch Du thì thào.
Sau khi linh thú kí kết khế ước với nhân loại, thì hình xăm hoa văn của linh thú kí kết cũng sẽ xuất hiện trên thân thể chủ nhân.
Thứ đó được gọi là linh văn, linh văn tự tạo thành một vùng không gian riêng biệt. Bêntrong đó chính là nơi cư ngụ của linh thú sau khi kí kết khế ước.
Một khi linh thú chết, linh văn đại diện cho linh thú đó trên thân thể chủ nhân cũng tan biến theo.
Bình thường Ngự Thú Sử có thể ẩn linh văn đi, không ai có thể nhìn thấy. Chỉ khi triệu hồi linh thú thì linh văn với phát sáng tạo thành cổng trung chuyển cho linh thú xuất hiện.
Sau khi triệu hồi linh thú đi ra, nếu Ngự Thú Sử muốn thì có thể làm linh văn lại biến mất.
Bạch Du bởi vì chưa thể khống chế linh lực, nên cũng chưa thể khống chế linh văn. Thế nên linh văn của hắn mới mờ nhạt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được.
Bỗng Bạch Du như nhớ đến cái gì, vội vàng chạy lại chỗ cái chậu dung dịch ấp Ám Ảnh Xà.
Dung dịch ấp trứng vốn là màu đen tuyền, nhưng giờ đây đã trở lên trong suốt, không một tia tạp chất.
“ Đây là làm sao, trứng đâu rồi. Không phải là...Ám Ảnh Xà đi...” Bạch Du vừa nói, vừa chuyển mắt nhìn về phía hoa văn trên vai phải.
Bạch Du thật sự không thể tin được, trong sách nói rõ ràng bước đầu tiên phải làm thân cận hoặc chế phục được linh thú.
Sau đó lấy máu làm vật trung gian, hình thành Huyết ước. Nếu linh thú thuận theo thì linh văn mới sẽ xuất hiện trên cơ thể.
Nhưng đằng này Bạch Du chỉ vừa ngủ một giấc, tỉnh lại đã thấy linh văn xuất hiện trên thân, trở thành một gã hợp cách nhất phẩm Ngự Thú Sử.
Điều này rõ ràng không giống như những gì Bạch Du đọc được, rõ ràng chưa lấy máu cũng chưa có sự đồng ý của hắn kí kết đã hoàn thành rồi.
Nếu như sau này, từ đâu chui ra một con linh thú ăn hại bám theo hắn thì sao. Bạch Du không dám tưởng tượng chuyện này, hắn cảm thấy nếu chuyện đó xảy ra, bản thân chả khác gì ngôi nhà di động của đám linh thú rồi.
Bạch Du rùng mình, hắn bắt đầu kiểm tra cơ thể. Khi đưa ánh mắt đến đầu vai phải hắn dừng lại.
Một vết thương rất nhỏ như là dấu răng rắn, tuy đã đóng vảy nhưng cũng có thể nhìn ra được mới bị cách đây không lâu.
“ Có thể là trong lúc ngủ mơ ta đã đồng ý Huyết ước tiến hành đi....nếu vậy ít nhất ta có thể nhận được” Bạch Du như có điều suy nghĩ.
Nếu thật vết răng rắn này là chỗ lấy máu làm vật trung gian, còn sự đồng ý kí kết Huyết ước là lúc hắn ngủ mơ mà đồng ý, thì có lẽ mọi chuyện đã đưọc ký giải.
Nhưng Bạch Du không biết rằng cái cớ mà hắn nghĩ ra để an ủi bản thân này, lại là đáp án chính xác cho mọi chuyện.
Bạch Du thở phào nhẹ nhõm, nhưng bỗng nhiên hắn nghĩ đến dòng chữ hắn đọc được trong sách về cách ấp trứng Ám Ảnh Xà.
“ Không đúng, không phải trong sách nói trứng Ám Ảnh Xà cần ấp trong dung dịch ít nhất hai mươi tư tiếng đồng hồ sao, thế sao bây giờ đã nở rồi...” Bạch Du sắc mặt kinh nghi, hết liếc hoa văn trên cánh tay rồi lại liếc chậu dung dịch.
Nhìn qua, nhìn lại một lúc hắn lại phát hiện một điều quái lạ. Cho dùng trứng đã nở ra, linh thú cũng đã khế ước với hắn nhưng ít nhất cũng phải để lại vỏ trứng chứ.
“ Cái này...vỏ trứng đi đâu rồi...” Bạch Du như có điều suy nghĩ.
Sắc nước trong trẻo, không có tạp chất. Bạch Du có thể nhìn rõ ràng, vỏ trứng cũng đã không cánh mà bay.
Suy đi nghĩ lại, đáp án cũng không có suy nghĩ ra, Bạch Du cũng quăng chuyện này ra sau đầu.
Chuyện bây giờ Bạch Du muốn làm nhất là triệu hồi Ám Ảnh Xà, để xem con tiểu xà mà hắn thiên tân vạn khổ ấp ra trông như thế nào.
“ Ách,...nhưng mà...làm sao để triệu hồi linh thú đây...” Bạch Du nhíu mày.
Tuy rằng bây giờ hắn đã trở thành một gã chân thật Ngự Thú Sử, nhưng vấn đề là hắn trở thành một Ngự Thú Sử trong lúc mơ mơ hồ hồ.
Bạch Du còn chưa học cách minh tưởng, linh lực chưa cách nào khống chế. Mà triệu hồi linh thú cần vận dụng linh lực, cùng cách vận dụng minh tưởng.
Hai cái này, một cái Bạch Du cũng không làm được. Cũng chẳng trách được hắn, hắn mởi bắt đầu tiếp xúc với thế giới Ngự Thú Sử mới có bảy ngày.
Ấp được Ám Ảnh Xà nở ra hoàn hảo, lại thành công kí kết khế ước với linh thú đã là thiên đại thành công rồi.
Ngay lúc Bạch Du định từ bỏ, dị biến lại phát sinh. Linh lực trong cơ thể mất đi khống chế, tự động vận chuyển xung quanh cơ thể.
Không bao lâu sau, linh lực đã tuần hoàn tất cả ba mươi sáu vòng quanh cơ thể. Ngay khi vòng thứ ba mươi sáu hoàn thành, một loại cảm giác kì dị xuất hiện trong lòng Bạch Du.
Linh văn trên vai Bạch Du tỏa ra hắc quang, một đạo thân ảnh từ bên trong phóng ra dừng lại trước mặt Bạch Du.
Tốc độ còn nhanh hơn giới hạn phản ứng của Bạch Du, hắn cứng đơ như tượng. Chờ Bạch Du kịp phản ứng, hắn mới đưa đầu nhìn về phía đạo thân ảnh mới xuất hiện trước mặt mình..
Thân chỉ dài nửa mét, chiều rộng chỉ cỡ hai ngón tay, thuần một sắc đen tuyền. Lân phiến đều đặn như hạt ngô, ánh sáng chiếu lên người nó hầu như không còn tung tích.
Xung quanh nó giống như có lỗ đen thôn phệ hết ánh sáng, nếu ẩn núp trong bóng đêm thì chắc chắn rằng không mấy ai phát hiện được.
Con mắt của nó đỏ thẫm như máu, thần sắc lạnh lùng. Đây chính là linh thú đầu tiên của hắn, là quả trứng chính tay hắn ấp thành công, Ám Ảnh Xà.
“ Đây chính là Ám Ảnh Xà sao” Bạch Du thầm thì.
Bạch Du vừa đánh giá Ám Ảnh Xà, vừa hiếu kì dùng tay chọc chọc. Hắn rất tò mò linh thú của hắn là như thế nào.
Tuy rằng Bạch Du đã thấy được kim ưng của Thanh Nguyệt, thậm chí được ngồi trên người của nó.
Nhưng dù gì đó là linh thú của của khác, mà bây giờ Bạch Du cuối cùng cũng đã có được linh thú của bản thân.
“ Nhưng là ta không biết cách vận dụng linh lực, cũng như minh tưởng triệu hoán nha. Tại sao tên tiểu xà này lại có thể tự đi ra cơ chứ” Bạch Du thắc mắc.
“ Chủ nhân” một giọng nói non nớt vang lên trong đầu Bạch Du.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...