Vô bờ lâm hải, không có điểm cuối. Không gian đang yên tĩnh, bỗng nhiên một đạo hắc ảnh phóng nhanh mà đến.
Hắn quần áo rách nát, có một số nơi đã nhuốm máu. Người này chính là kẻ đã ám sát Bạch Du nhưng thất bại.
“ Chết tiệt, một con linh thú cấp thấp sao có thể nắm giữ huyết mạch thần thông cơ chứ,...” hắc y nhân vừa chạy trốn vừa lẩm bẩm.
Vốn đối phương chỉ là một người thường, hắn có lòng tin có thể nhẹ nhàng giết chết đối phương. Nhưng hết lần này đến lần khác lại giết ra một con Thanh Man Ngưu Vương cản đường.
Nếu chỉ là một con Thanh Man Ngưu Vương nhị phẩm bình thường hắn cũng có thể nhẹ nhàng đưa tiễn, nhưng hắn không ngờ rằng con Thanh Man Ngưu Vương này lại nắm giữ huyết mạch thần thông.
Huyết mạch thần thông có rất nhiều loại, từ tấn công đến phòng thủ, từ phụ trợ cho đến bùng nổ. Nhưng chúng có một đặc điểm chung, đó là chỉ có những linh thú có huyết mạch cao cấp mới có thể nắm giữ huyết mạch thần thông.
Chỉ có những con linh thú có huyết mạch tinh khiết, trưởng thành tính ít nhất phải đạt đến ngũ phẩm linh thú mới có thể nắm huyết mạch thần thông. Nhưng Thanh Man Ngưu Vương chỉ là một con nhị phẩm linh thú lại có thể nắm giữ.
Lại còn là dạng tăng phúc sức mạnh hiếm thấy đánh hắc y nhân không kịp trở tay, tuy hắn là tam phẩm Ngự Thú Sử nhưng hắn cũng chỉ có Tứ Thủ Hỏa Hầu là đạt đến tam phẩm.
Hai linh thú còn lại của hắc y nhân cũng chỉ có nhị phẩm, cho dù triệu hồi cũng chỉ nước chịu chết. Hắn chẳng còn cách nào khác ngoài rút lui, nhưng con Thanh Man Ngưu Vương này lại rất thù dai đuổi theo không bỏ.
Trên đường chạy trốn hắc y nhân đã làm một số bẫy để đánh lạc hướng hoắc kìm chân Thanh Man Ngưu Vương nhưng hoàn toàn vô dụng.
Không mất thời gian bao lâu nó sẽ lại truy đuổi sau lưng, thế nên hắc y nhân cũng không dám thả lỏng hay dừng lại nghỉ ngơi, chỉ có thể tranh thủ thời gian chạy trốn.
Rống ~ Rống ~
Kinh thiên địa hống, trấn nhiếp không gian. Nghe thấy tiếng kêu này hắc y nhân sắc mặt trở lên khó coi.
“ Con súc sinh này lại đuổi đến rồi” hắc y nhân thầm nghĩ.
Qủa nhiên không ngoài hắn dự đoán, không qua một hơi thở. Sau lưng hắc y nhân cây cối đứt gãy, đại địa trấn động.
Một con Thanh Man Ngưu thân hình to hơn đồng loại một vòng, chạy nhanh mà đến. Nó chính là Thanh Man Ngưu Vương.
Hắc ý nhân không dám suy nghĩ nhiều đẩy nhanh tốc độ, chạy về phía trước. Thanh Man Ngưu Vương cũng theo sát phía sau, đuổi theo không bỏ.
==========
Bỏ ra gần nửa canh giờ, kim ưng đã bay ra khỏi khu rừng quỷ quái kia, thẳng đến tường thành phố Phong Diệp mà đến.
“ Này, rốt cuộc người có biết đường không vậy, không biết đường thì nói thẳng ra. Lo ngại mặt mũi sao” tiểu Tuyền càu nhàu.
“ Thế ngươi có biết đường không, có giỏi thì dẫn đường đi” Bạch Du cau mày.
Bạch Du cũng không cho tiểu Tuyền sắc mặt tốt, dù gì trên đoạn đường này nàng luôn tìm cớ làm khó dễ hắn. Bù nhìn còn có ba phần nổi nóng huống chỉ là hắn.
“ Ngươi....” tiểu Tuyền đang đáp trả nhưng thấy Thanh Nguyệt sắc mặt bắt đầu lạnh xuống liền im mồm.
Thanh Nguyệt thở dài, nàng cũng rất đau đầu, tiểu Tuyền vốn ngang bướng. Chỉ cần không phải người quen, tiểu Tuyền đều không coi ai ra gì.
Bây giờ bản thân có việc nhờ người ta nhưng cũng không biết kiềm chế, tuy nói vậy nhưng chính nàng cũng kiềm chế hết nổi rồi.
Tính nàng vốn tùy hứng, giờ phải tỏ ra hiền thục, nghiêm khắc để quản tiểu Tuyền cũng làm nàng muốn nổi nóng.
“ Đến rồi” Bạch Du nhìn về phía trước sắc mặt vui mừng.
Nói thật, tuy rằng bây giờ được ở cùng với người đẹp, nhưng Bạch Du lại cảm thấy rất gò bó. Lâu lâu tiểu loli lại gây hấn với hắn, làm hắn cũng chịu không nổi nữa chỉ muốn nhanh nhanh đến thành phố Phong Diệp đường ai nấy đi.
Bây giờ thấy mục tiêu ngay trước mắt, Bạch Du không mừng sao được. Tuy rằng mới rời xa nơi này có mấy ngày nhưng hắn lại cảm thấy như mấy năm qua đi vậy.
Tuy rằng từ nhỏ lớn lên ở thành phố Phong Diệp, nhưng đây là lần đầu tiên hắn được thấy toàn cảnh thành phố từ trên cao.
Tường thành cao gần ba mươi mét, nằm bao quanh thành phố, bảo vệ nơi đây khỏi các cuộc tấn công của linh thú.
Bây giờ mặt trời cũng đã bắt đầu xuống núi, ánh sáng dần lui màn đêm buông xuống. Giờ khắc này hắn có thể thấy rõ ràng toàn cảnh thành phố, dòng người tấp nập, đèn đuốc sáng trưng.
Giống như thành phố không có màn đêm, xa xa nhưng ngôi nhà cao tầng mọc lên san sát. Đủ loại màu sắc, kiểu dáng sặc sỡ.
Đây cũng là trung tâm thành phố, khu cao cấp dành cho các gia đình thương nhân giàu có và nhưng người có địa vị trong thành phố.
Bạch Du đưa mắt dời đi, hắn có thể thấy được những người ăn mặc sang trọng, vest đen, váy dạ hội. Đây là khu mua bán, bao xung quanh khu cao cấp, là nơi dành cho các vụ mua bán, cũng như đàm phán làm ăn, các buổi dạ tiệc cũng thường tổ chức ở đây.
So với hai khu gần trung tâm khu tiếp theo trông có vẻ ảm đạm hơn, dòng người như nước, cuộc sống tấp nập. Đây là nơi sinh sống của khu dân thường, sáng đi làm tối về nghỉ ngơi.
Cuối cùng Bạch Du đưa mắt nhìn về phía ngay sát tường thành, đây là khu dân nghèo cũng là nơi hắn sinh sống. Con người ở đây khổ cực, lam lũ, thời gian trong ngày hầu như dùng hết cho làm việc, nhưng cũng kiếm không được bao nhiêu.
Thanh Nguyệt và tiểu Tuyền cũng nhìn theo ánh mắt của Bạch Du, các nàng cũng âm thầm đánh giá nơi mình sắp đến.
“ Được rồi, cho ta xuống gần cổng thành là được rồi, ta....” Bạch Du mở lời.
“ Không cần ngươi nói ta cũng tống ngươi xuống, để cho người khác thấy chúng ta lại đi cùng tên ăn mày thì làm sao đây” không chờ Bạch Du nói hết tiểu Tuyền đã gắt lời.
Bạch Du khó chịu trong lòng, lời nói của tiểu Tuyền như từng con dao sắc đâm cho lòng hắn tràn trề máu tươi. Nhưng Bạch Du cũng không phản bác được, hắn bây giờ toàn thân quần áo rách nát.
Người ngợm bẩn thỉu, ba lô đeo trên lưng cũng không còn lành lặn, bây giờ nếu có người nhìn thấy hắn, thì ý nghĩ đầu tiên cũng chắc chắn là ăn mày rồi. Bạch Du mím môi, sắc mặt khó coi.
“ Tiểu Tuyền!!” Thanh Nguyệt quát, nàng cũng rất đau đầu nhưng cũng không làm gì được, bởi dù gì Bạch Du cũng quá giống rồi.
“ Tiểu Kim, dừng lại ngoài cổng thành” Thanh Nguyệt phân phó.
Kim ưng bắt đầu hạ độ cao, tốc độ chậm lại. Chẳng bao lâu nó đã dừng lại trước cổng thành không xa. Bạch Dụ nhảy xuống khỏi kim ưng.
“ Cảm ơn ngươi đã chỉ đường cho bọn ta, sau này có duyên gặp lại” Thanh Nguyệt thản nhiên nói.
“ Gặp lại” Bạch Du đáp.
Thanh Nguyệt lệnh cho kim ưng bay đi, trước khi đi tiểu loli khôn quên lườm Bạch Du một cái. Bạch Du sờ mũi, lắc đầu cười khổ.
“ Ta đã đắc tội gì với nàng sao” Bạch Du thầm nhủ.
Bạch Du đưa mắt nhìn kim ưng đang bay đi, nhìn hai bóng hình thiếu nữ đang xa dần. Sau khi bọn người biến mất nơi xa, không còn hình bóng.
Bạch Du lắc đầu tỉnh táo, ổn định lại cảm xúc. Hắn nhìn cửa thành nơi xa xa, Bạch Du cất bước bước đi về phía cửa thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...