Ngự Thiên Thần Đế

Ánh trắng bàng bạc, mặt trăng đang bị mây mờ dần che khuất.

Bên ngoài Thiên Ý Cư.

Trên khuôn mặt anh tuấn của Hàn Tiểu Phi hiện lên vẻ âm tàn, dưới ánh trăng nhìn giống một con thú đang bị thương vô cùng dữ tợn.

“Diệp Thanh Vũ…, chính ngươi đã khiến ta phải chịu nổi nhục ngày hôm nay.Ta thề, tuyệt đối sẽ không để ngươi sống dễ dàng.” Hắn gằn từng tiếng. Bên cạnh hắn, trong lòng Tưởng Tiểu Hàm cũng đang sôi trào hận ý. Bạch Ngọc Khanh là nhân vật mà nàng không thể trêu vào, nhưng tên đầu sỏ gây nên chuyện này là Diệp Thanh Vũ thì nhất định sẽ phải trả giá.

***

Cùng lúc đó ở một nơi khác. Lưu Diệp quỳ gối ở cửa vào đại sảnh nghị sự, toàn thân khe khẽ run lên. Quỳ bên cạnh hắn chính là tên giáo quan Lưu Hành.

Lưu gia có nội tình không tầm thường, là một trong bốn đại thương gia buôn bán đã có thâm niên mấy chục năm. Những năm gần dây, Lưu gia tổ chức thế lực, mở rộng các hình thức buôn bán vãng lai giống các đại thế lực khác trong thành, là một lực lượng không thể bỏ ở quận Lộc Minh này. Lưu Diệp là một trưởng tôn đích thực, có tư chất không tồi, được các lão nhân sủng ái. Một thời gian dài thành ra khó tránh tâm tình biến hóa trở nên ương ngạnh.

“Gia gia, Diệp nhi biết sai rồi.” Lưu Diệp lớn tiếng cầu xin tha thứ.

Phải quỳ liên tục hai canh giờ, dù hắn có tu luyện thân thể nhưng lức này gần như đã mất đi tri giác, sắp không trụ nổi nữa.

“Sai ở đâu?” Âm thanh già nua nhưng uy nghiêm từ trong đại sảnh truyền ra.

“Là tôn nhi không nên sinh sự, trêu chọc vào tên Diệp Thanh Vũ kia.” Lưu Diệp run rẩy đáp.


“Ngu xuẩn! Một tên Diệp Thanh Vũ thì tính là gì? Xem ra ngươi vẫn chưa biết mình sai ở đâu.” Âm thanh già nua quát lên. Lưu Diệp nơm nớp lo sợ không dám lên tiếng nữa.

“Lư gia ta từ kinh doanh mà lập nghiệp, những năm này làm mưa làm gió, liên kết các thế lực,lão phu vẫn luôn dặn đám tiền bối các ngươi phải thu liễm, ngươi lại không nghe, đi khắp nơi gây chuyện thị phi. Một tên Diệp Thanh Vũ dù có tư chất võ đạo trác tuyệt, thiên phú tốt bao nhiêu cũng khó mà uy hiếp tới Lưu gia chúng ta. Ta bắt ngươi quỳ ở đây vì hai lý do. Một là vì ngươi ngu xuẩn. Đã là thương nhân thì phải làm việc sinh lời, không có ích lợi, chỉ có hại thì không làm. Ngươi gây chuyện thị phi, tính tình không thay đổi thì sẽ có một ngày chọc phải người không nên chọc, lúc đó, để đối phương không truy cứu thì ta chắc chắn sẽ phải hy sinh ngươi. Tuy rằng ta vẫn luôn sủng ái ngươi nhưng như thế không có nghĩa là ta sẽ làm tổn hại tới lợi ích của Lưu gia vì ngươi. Ngươi hiểu chưa?”

“Tôn nhi hiểu rồi.” Lưu Diệp run rẩy đáp.

“Đứng lên đi.” Lưu Diệp khó khăn đứng dậy, Lưu Hành ở bên thấy vậy vội hỏi. “Tam thúc, còn ta…”

“Câm miệng!” Một tiếng quát giận dữ từ trong sảnh truyền tới. “Những năm vừa rồi, ta tốn hao biết bao tài lực, vật lực mới giữ được ngươi ở lại học viện, bảo vệ thân phận cho ngươi là ta đã trọng dụng ngươi đó. Nhưng tên ngu xuẩn ngươi chỉ vì một chuyện nhỏ mà bỏ đi chức giáo quan, thật đã lãng phí tâm huyết của ta. Ngươi thật đáng chết!”

“Tam thú, xin hãy thứ tội! việc này cũng bởi có người kia ở sau lưng đưa tin, nếu không…” Lưu Hành vội cầu xin tha thứ.

“Hừ, cũng may lần này Diệp nhi vào học ở học viện, việc này còn có thể cứu vãn cho ngươi. Phạt ngươi một năm tiền cấp theo thường lệ. Lui xuống đi. Đây là chuyện nội bộ, không cho phép tiết lộ với bất cứ ai. Nếu không làm được, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn.” Âm thanh già nua vang lên nghiêm khắc.

“Dạ, dạ…” Lưu Hành thờ dài.

Một lúc sau, Lưu Hành và Lưu Diệp dẫn nhau đi ra ngoại viện, vẻ mặt vô cùng chán nản.

“Vụ này, không thể cứ như vậy mà trôi qua được rồi.” Lưu Hành nghiến răng nghiến lợi, hận Diệp Thanh Vũ thấu xương.

Lưu Diệp đi bên cạnh thì không nói gì, chỉ có ánh mắt là đầy thâm độc và cừu hận.


***

Bạch Lộc học viện.

Hôm nay chính là ngày khai giảng đầu tiên sau khi chấm dứt khảo thí. Dựa theo quy củ, cha mẹ học viên và bọn người hộ vệ chỉ được đưa học viên tới cửa lớn, không được tiến vào học viện, bởi vậy trước cửa học viện người xe như nước, khắp nơi đều là cảnh cha mẹ dặn dò con mình và những khuôn mặt đầy háo hức không thể chờ đợi được nữa.

Mỗi năm, vào dịp khai giảng của học viện đều là cảnh tưởng náo nhiệt như vậy. Tại cửa chính hai bên học viện dựng lên một mặt phẳng thạch kính cao hơn mười mét. Thạch kính này dùng Bạch Anh Vân Thạch rất hiếm thấy tạo thành, mặt kính bóng loáng như huyền băng bình thường, dưới ánh nắng xuyên qua lại chuyển thành màu bạc, ẩn hiện có nguyên khí lưu động, khuếch tán. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trên mặt kính có một bảng chữ viết màu đen đang lóe lên.

Chính là thạch kính lưu bảng xếp hạng, là nơi Bạch Lộc học viện công khai thành tích học tập của học viên.

Ở hai bên thạch kính, người người đứng như nêm cối, chen chúc.

“Trên bảng bài danh người đứng thứ nhất là Tần Vô Song, con trai của thành chủ Tần Chiến, nghe nói là người có được huyết mạch thiên tài, chưa tới mười tuổi đã đạt tới Phàm Võ Cảnh đỉnh phong. Lần này xếp thứ nhất tuyệt đối là xứng đáng.”

“Tần Vô Song dù sao cũng có gia thế hiển hách, từ khi sinh ra tới giờ đã được Tần gia vì hắn mà tổn hao tài nguyên cùng thiên tài địa bảo, sao có thể không thành thiên tài? Ngược lại, người đứng ở vị trí thứ hai là Yến Hành Thiên mới thật làm người khác phải giật mình khiếp sợ.”

“Đúng vậy. Hắn chỉ là một hàn môn đệ tử lại vượt trên cả đám quý tộc thế gia như Tống Thanh La, Lưu Lệ, Nam Thiên Nhai,… Tên Yến Hành Thiên này đích thực là khủng bố.”

“Trong hai mươi thứ hạng đầu tiên, chỉ có Yến Hành Thiên hắn là hàn môn đệ tử mà thôi.”


“Ồ, Diệp Thanh Vũ đâu? Sao hắn không tiến vào hai mươi thứ hạng đầu nhỉ? Không phải hắn hôm qua tạo lên tiếng vang lớn, biểu hiện phi thường sao, sao lại chỉ xếp thứ hai mươi mốt?”

“Nghe bảo hắn còn một danh mục không tham gia khỏa thí?”

“Cái gì? Sao có thể như vậy? Nếu quả thực như vậy, hắn có thể đứng thứ hai mốt đã là kinh khủng lắm rồi.”

“Thật đúng là yêu nghiệt mà!”

“Nếu Diệp Thanh Vũ tham gia cả sáu hạng mục khảo thí, sợ rằng mấy người Tần Vô Song,Yến Hành Thiên sẽ không dễ dàng mà đứng đầu như vậy.”

Đám người đứng xung quanh xôn xao bàn luận. Diệp Thanh Vũ đứng ở bên ngoài không khỏi có chút buồn bực trong lòng, dù hắn cũng thấy hơi đắc ý. Nếu có thể hoàn thành hết, thì kết quả khảo thí chẳng phải là thứ nhất rồi sao? Mấy tên Tần Vô Song, Yến Hành Thiên gì gì kia không phải sẽ đứng sau ta sao?”

Tuy nhiên, đợi lúc ta tiến vào học viện rồi, các ngươi từ từ sẽ biết thôi.

Nghĩ tới đó, Diệp Thanh Vũ mang theo một túi tạp vật hướng cửa lớn học viện đi tới. Thủ vệ là mấy tên đệ tử năm thứ hai nhìn thấy hắn lẻ loi một mình, y phục có phần rách rưới thì không khỏi hồ nghi.

Diệp Thanh Vũ mỉm cười, đưa ra mộc danh bài.

Hai học viên này cầm lấy mộc bài, cảm ứng được trong đó ghi lại thành tích khảo hạch của hắn thì biến sắc, nhìn hắn bằng ánh mắt có thêm nhiều hảo cảm rồi cho hắn đi qua.

Bước chân qua cánh cửa, hắn đã chính thức trở thành học viên của học viện này.

Các con đường đều được lát đá cẩm thạch, đường lối đi lại giăng như mạng nhện hướng về những nơi khác nhau. Xen kẽ là những bãi cỏ và rừng cây, còn có non bọ, suối nước cùng các điêu khắc, thủy tạ… Có rất nhiều kiến trúc xa hoa, cảnh đẹp như tranh vẽ lúc ẩn lúc hiện.


Một không khí tươi mát đập vào mặt, khiến cho người ta hít vào thì lập tức cảm thấy vui vẻ, thoải mái.

Diện tích của Bạch Lộc học viện rất lớn phải tới cả vạn mẫu, chia thành sáu khu vực lớn.

Diệp Thanh Vũ và mấy học viên năm nhất chỉ được ở khu vực bên ngoài rìa, nhưng dù là khu vực ngoại vi thì cảnh sắc cũng đã quanh co khúc khuỷu, rất đẹp giống những cung điện bình thường rồi.

Ven đường đi có những tấm biển đánh dấu, đứng cạnh là những đệ tử năm thứ hai đang chỉ dẫn. Diệp Thanh Vũ cũng nằm trong số những người mới, rất nhanh chóng đi tới chỗ đư atin, dựa theo danh bài mà chia lớp công việc. Lần này Bạch Lộc học viện tuyển tổng cộng hai ngàn học viên mới, cùng với hơn một trăm học viên lưu ban, tất cả chia làm hai mươi mốt lớp.

Sau khi chia lớp, Diệp Thanh Vũ phát hiện lớp hắn chính là lớp cuối cùng, lớp thứ hai mươi mốt. Lớp có tổng cộng một trăm người, trong đó có cả mười một học sinh lưu ban của năm trước. Vị trí tại lầu số năm ký túc xa chữ Giáp. VÌ là ngày báo danh đầu tiên nên đa số học viên mới đều khá bối rối.

Diệp Thanh Vân nhận trang phục học viên của mình, cầm trong tay cuốn sách chỉ dẫn những việc phải làm cho học viên mới, tìm một hồi mới đi tới lầu số năm.

Lúc hắn bước vào ký túc xá đã có ba học viên lạ lẫm đang bận rộn thu xếp. Hắn hướng ba người mỉm cười rồi lên tiếng chào.

Ba người này chỉ nhìn thoáng qua, thấy hắn rõ là một tên hàn môn đệ tử thì làm mặt xa cách. Diệp Thanh Vũ không giận, hắn chỉ lắc đầu rồi quay người đi vào chỗ ở của mình.

Ký túc xá của Bạch Lộc học viện cũng rất có ý sắp xếp. Lầu số năm có ba tầng, một tầng có mười cụm phòng trong đó mỗi cụm có một phòng khách rộng ở giữa hợp với bốn phòng nhỏ hơn. Mỗi học viên đều có cho riêng mình một không gian, mọi phương tiện sinh hoạt đều có đủ cả.

Việc tu luyện đối với mỗi người đều là chuyện riêng tư, trong lúc tu luyện không cho phép người khác quấy nhiễu nên việc này cũng gần như là bắt buộc phải làm.

Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Diệp Thanh Vũ quan sát cẩn thận phòng của mình một lượt.

Đây là một không gian rộng chừng hơn bốn mươi mét vuong, có một cái gường và một cái bàn đá, cứng rắn tỏa ra hơi lạnh mát như bằng. Cửa sổ hướng ra mặt trời, bên ngoài có một gốc Bạch Dương tỏa bóng, lá cây lao xao trong gió. Vách tường phòng có màu trắng, ẩn hiện phù văn lạc ấn có thể phát ra tác dụng phòng ngự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui