"Nguyệt chi thạch? Nó là cái gì?" Hoàng Hải hiếu kỳ hỏi. Những người khác cũng đều nhìn Đan Tuyết.
"Nguyệt chi thạch là nhiệm vụ lần này của chúng ta, ta cũng chỉ là gặp qua hình vẽ của nó. Nghe nói nó có thể dùng để luyện võ khí! Nhưng khi chúng ta tiếp nhận nhiệm vụ này, căn bản chưa có cao cấp ma thú thủ hộ nó; chúng ta tới năm người, hai người lục giai, hai người ngũ giai, với ta! Nhưng là vì ta bọn họ đều đã chết! Chúng ta là ám hệ ma pháp có trớ chú ma pháp! Đại sư huynh hi sinh mạng sống, muốn cứu chúng ta; thế nhưng ma thú này quá mạnh mẽ! Nó có thể ngăn chặn trớ chú, còn đem nhị sư huynh bọn họ giết chết!" Đan Tuyết nước mắt không ngừng rơi xuống.
Nhớ tới khi nàng cùng các sư huynh cùng nhau vui vẽ khai khai tâm tâm, nhưng trong nháy âm dương cách biệt!
"Xin lỗi! Ta không phải cố ý!" Hoàng Hải áy náy nói.
"Không có gì!" Đan Tuyết lắc đầu nói.
"Vậy ngươi bây giờ có tính toán gì không? Là trở lại hay tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của ngươi?" Hoàng Hải hỏi.
"Ta cũng không biết, với thực lực của ta căn bản không thể hoàn thành nhiệm vụ! Cũng không biết còn có nguy hiểm gì nữa hay không." Đan Tuyết lắc đầu nói.
"Nếu như ngươi muốn chúng ta có thể giúp ngươi!" Hoàng Hải nói.
"Không cần đâu! Bây giờ sư huynh bọn họ đều đã chết, ta cũng không muốn đi trở về! Ta muốn đi chung quanh một chút." Đan Tuyết từ chối nói.
"Cũng tốt! Bất quá ngươi bây giờ mới tứ giai thực lực trong rừng rậm là rất nguy hiểm, như vậy đi! Chúng ta vừa vặn cũng phải ly khai, mọi người cùng nhau đi, có thể chiếu ứng lẫn nhau cũng tốt, ngươi nghĩ sao?" Hoàng Hải gật đầu nói.
Đan Tuyết do dự một hồi, cuối cùng gật đầu."Vậy mọi người về trước đi nghỉ ngơi một hồi, rồi chúng ta trở về." Hoàng Hải quay sang mọi người nói. Mọi người gật đầu, cả đám đi trở lại, chỉ còn Bạch Vân năm người!
"Các ngươi còn có việc gì?" Hoàng Hải thấy mấy người lưu lại, không khỏi kỳ quái nói.
"Tiểu Hải! Ta biết tin tức Nguyệt chi thạch, các ngươi có muốn biết hay không?" Long Lực đột nhiên nói. Không chỉ có Hoàng Hải có chút hiếu kỳ, mà ngay cả bốn người khác cũng đều nhìn hắn.
"Các ngươi không cần nhìn ta như thế, có thể các ngươi bây giờ không biết, bất quá đợi đến khi các ngươi cần vũ khí, các ngươi sẽ minh bạch, ‘ Nguyệt chi thạch ’ rốt cuộc có bao nhiêu trọng yếu." Nhìn mấy người nhìn mình, Long Lực thản nhiên nói.
"Được rồi! Ngươi biết gì thì nói, không nên thừa nước đục thả câu a!" Hoàng Hải nói.
"Nguyệt chi thạch, theo truyền thuyết là từ trên mặt trăng rơi xuống, còn sự thật về nó chân chính không ai biết; ta hỏi các ngươi, các ngươi đã nghe qua thánh khí, kỳ thực ở trên còn có thứ thần khí cùng thần khí?" Long Lực nhìn mấy người, ngoại trừ Hoàng Hải, những người khác đều lắc đầu."Cửu giai, chúng ta xưng là Thánh giai, thập giai chúng ta gọi là Thần cấp! Kỳ thực không phải, thập giai chỉ là Thứ thần cấp mà thôi! Mà bọn họ cũng cần có vũ khí, như vậy vũ khí bọn họ chế tạo từ chất liệu gì đây? Theo như lời chúng ta thường nói đó chính là đến từ thần giới, cũng chính là Nguyệt chi thạch!"
"Ngươi nói là Nguyệt chi thạch đến từ thần giới?" Tất cả mọi người kinh ngạc, bọn họ tuy rằng chưa nghe qua sự tình này, thế nhưng chuyện về thần giới cũng biết chút chút.
Hoàng Hải nghe Long Lực nói! Sau đó nhíu mày nói: "Nếu đây là thần giới gì đó, vì sao chỉ có mấy người mới đến lục giai đến tìm thôi? Hơn nữa thứ này mà truyền ra, sẽ phiền phức không ít!"
"Ta cũng vậy rất kỳ quái, thế nhưng nếu như là thật, ta nghĩ chúng ta có cần phải thu lấy nó không, đối với chúng ta sau này có rất nhiều tác dụng! Đạt được Thứ thần cấp, vũ khí rất trọng yếu!" Long Lực chăm chú nói. Mọi người gật đầu.
"Long Lực, ta thật không hiểu, ngươi biết thật là nhiều chuyện, vừa có thất giai ma pháp vừa biết chuyện ngoài thập cấp, thân phận của ngươi là sao chứ?" Phó Cao hiếu kỳ hỏi.
"Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, các ngươi không phải cũng có sao? Thất giai ma pháp các ngươi không biết, là bởi vì các ngươi còn không có đạt được yêu cầu, ta nói phải không?" Long Lực nhìn bọn họ.
Bạch Vân mấy người biến sắc! Hoàng Hải đem thần tình bọn họ đều để vào mắt.
"Được rồi! Bây giờ không phải lúc nói cái này, then chốt là chúng ta phải làm sao mới lấy đượcvật đó đây?" Hoàng Hải hỏi.
"Nguyệt chi thạch, thường ở địa phương râm mát, ta nghĩ vượn ma hẳn là thủ hộ ma thú của nó, bây giờ nó đã chết, chúng ta chỉ cần tìm được huyệt động của nó là có thể!" Long Lực nói.
"Ân, việc này không nên chậm trễ, các ngươi nhanh đi thông tri ọi người." Hoàng Hải nói. Mấy người gật đầu, sau đó liền đi. Bọn họ đối với Hoàng Hải đột nhiên triệu tập đều có chút không hiểu; bất quá sau khi Hoàng Hải nói rõ nguyên nhân, trong mắt mọi người đều tràn ngập hưng phấn, sau đó Hoàng Hải ra lệnh một tiếng, mọi người rất nhanh hướng về phía ngày hôm qua Hoàng Hải tranh đấu chạy đi.
Đến nơi đây, tất cả mọi người bị tràng diện một đống hỗn độn, không khỏi nuốt nước bọt.
"Mọi người bây giờ đi chung quanh tìm xem, để an toàn, bốn người một tổ, thế nhưng nhất nhất phải cẩn thận!" Hoàng Hải quay sang mọi người nói.
"Vâng!" Sau đó bốn người khác đều tự lĩnh ba người hành động.
"Đan Tuyết, ngươi sẽ đi theo ta!" Khi mọi người ở đây ly khai, Hoàng Hải quay sang Đan Tuyết nói.
"Ân!" Đan Tuyết đầu tiên là sửng sốt, sau đó gật đầu.
Tìm kiếm là chuyện rất khô khan, thế nhưng đối với bọn họ vì vật ấy lại càng cảm thấy hứng thú.
Ba canh giờ rất nhanh trôi qua!"Tìm được rồi!" Ngay lúc mọi người có chút phiền muộn, đột nhiên một thanh âm vang lên, mọi người nhanh chóng chạy qua.
Tại dưới một thân cây, Phó Cao đang đứng ở đó, dưới chân bọn họ lại có một đại động rộng trên dưới sáu thước. Rất nhanh tất cả mọi người đã tập hợp cùng một chỗ.
"Ở đâu?" Hoàng Hải đi tới hỏi.
"Tại đây! Hiện tại làm sao bây giờ?" Phó Cao chỉ vào trong huyệt động nói.
Hoàng Hải đi tới một bên nhìn một chút, nhíu mày nói: "Phía dưới chúng ta cũng không biết có cái gì nguy hiểm, nên cùng nhau xuống phía dưới, cũng không tốt, chúng ta vài người xuống phía dưới, những người khác ở đây phòng thủ, ta đem Huyết Lang lưu lại, nếu có chuyện gì, cũng an toàn a."
"Ân, án theo ngươi nói đi, mọi người cẩn thận, có cái gì nguy hiểm thì bỏ chạy!" Phó Cao quay sang mọi người nói, sau đó Hoàng Hải mang theo Bạch Vân, Long Lực sáu người đi xuống phía dưới.
Trong động tối như mực, cái gì cũng nhìn không thấy, cuối cùng Bạch Vân xuất ra một ma thạch, mới tốt hơn rất nhiều. Động rất sâu, Hoàng Hải bọn họ đi nửa canh giờ vẫn như cũ không có rốt cuộc hình dạng gì.
Lại đi một hồi, đột nhiên, phía trước có tia sáng nhàn nhạt.
"Mọi người cẩn thận một chút!" Nói xong trên tay trọng kiếm hoành ngang trước ngực! Sau đó cẩn cẩn dực dực đi tới phía trước; càng đi tới, càng sáng lên, mấy người tâm tình nặng trĩu.
Rốt cục, tia sáng xuất hiện trong tầm mắt mấy người. Thấy gì đó phát quang lúc này mấy con mắt đều sáng ngời, nhưng mà khi thấy vật đó cũng sửng sốt; bởi vì tại nơi đây có một con vật giống vượn ma như đúc là tiểu ma thú; mấy người nhìn nhau, Hoàng Hải thần tình có chút ảm đạm nói: "Ta hiện tại biết vì sao vượn ma lại công kích chúng ta!" Những người khác đều gật đầu.
"Đi thôi! Mang nó về! Đây là chúng ta hại nó không có mẹ!" Nói xong Hoàng Hải đi tới bên người tiểu vượn ma, đem nó ôm lên, tiện tay thấy trên một gốc cây có một khỏa nguyệt lượng liền cầm lấy (thằng này cơ hội gớm! ND), sau đó đi ra ngoài, những người khác cũng đều theo sát mà đi ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...