Lý Ngư ở bên cạnh Cảnh Vương, khi biết quý phi đến, cậu cũng muốn nhìn quý phi.
Cậu đã thấy hoàng đế, gần giống như những gì trong sách viết.
Lý Ngư cũng muốn biết, nữ nhân dám trêu chọc bạo quân có dáng dấp ra sao.
Chỉ là vị trí hiện giờ của cậu có chút lệch, tầm mắt bị che chắn không nhìn thấy.
Lý Ngư bơi qua bơi lại không ngừng điều chỉnh góc độ, qua mấy lần vẫn vô ích.
Ngay lúc cậu cho rằng chỉ có thể nghe thấy giọng nói, Cảnh Vương nhìn chăm chú cậu một lát rồi bỗng nhiên đổi hướng bát lớn, vừa hay đối thẳng cửa điện.
Lý Ngư: ! ! !
Sao có thể trùng hợp như vậy chứ?
Chẳng lẽ Cảnh Vương cảm thấy được cậu muốn nhìn quý phi sao?
Cho dù Cảnh Vương thi thoảng sẽ cưng chiều thú cưng nhưng cũng không thể tỉ mỉ đến mức này, nói không chừng chỉ là ngẫu hứng thay đổi vị trí bát lớn mà thôi.
Lý Ngư rất nhanh liền tự thuyết phục mình đừng có xoắn xuýt vấn đề này nữa, nếu có thể nhìn, vậy thì nhìn cho thoải mái đi.
Ngay sau đó, một nữ tử phong thái yểu điệu mặc cung trang, dẫn một thanh niên cao lớn, bao bọc bởi hạ nhân chen chúc, bước vào tầm mắt.
Quý phi Cừu thị đầu đầy châu ngọc, một thân cung trang màu tím nhạt, làn váy thêu đầy hoa hải đường nở rộ bằng chỉ vàng, da trắng hơn tuyết, xinh đẹp động lòng người.
Cừu quý phi bảo dưỡng vô cùng tốt, nếu không có Nhị hoàng tử dáng người cao lớn theo sát phía sau, khuôn mặt giống bà tới mấy phần, rất khó tưởng tượng ra Cừu thị đã chừng ba mươi tuổi.
Lý Ngư không nhịn được cảm khái, nắm giữ dung mạo bậc này, chẳng trách là phi tử được hoàng đế sủng ái suốt ngần ấy năm.
Theo như trong sách, Cừu thị lúc này đang đứng ở thời điểm huy hoàng nhất, hoàng đế đã lén tiết lộ cho bà, dự định phong Nhị hoàng tử làm thái tử.
Giống như nhiều đế vương thời xưa, ông hi vọng hoàng tử trực hệ sẽ kế thừa ngai vàng.
Vài năm trước từng lập Đại hoàng tử do Hiếu Tuệ hoàng hậu sinh làm thái tử, nhưng đáng tiếc Đại hoàng tử yểu mệnh mất từ khi lên bảy.
Đế hậu thương tâm mấy năm, Hiếu Tuệ hoàng hậu lại có Tứ hoàng tử, Hoàng đế lại phát tâm lập thái tử, nhưng đáng tiếc Tứ hoàng tử ít phúc, hơn hai tuổi bị cảm lạnh mà mất.
Hiếu Tuệ hoàng hậu trước sau trải qua hai lần nỗi đau mất con, thân thể đã không tốt, không để ý hết thảy sinh hạ Ngũ hoàng tử, cũng chính là Cảnh Vương bây giờ.
Nhưng ông trời lại ác ý trêu ngươi họ, đứa con trai út được mong đợi nhất lại là người câm, với hoàng đế, với Hiếu Tuệ hoàng hậu đều là đả kích trầm trọng...
Hiếu Tuệ hoàng hậu đau buồn qua đời, hoàng đế cảm thấy đời này không có duyên với con trưởng, liền thôi không đề cập tới chuyện lập thái tử nữa.
Hơn hai mươi năm, đột nhiên ông lại có lại ý định này làm Cừu thị mừng rỡ như điên.
Tuy rằng hoàng đế mấy năm gần đây sủng ái bà rõ như ban ngày, nhưng vẫn không có ý muốn cho bà làm chủ hậu cung, thế thì có sao, chỉ cần Nhị hoàng tử có thể làm thái tử, tương lai đăng cơ, bà có làm hoàng hậu hay không đều không thiệt!
Cừu thị tự cảm thấy mình sắp hết khổ, bước đi đều mang theo gió!
Cừu thị cùng Nhị hoàng tử hành lễ, hoàng đế lệnh cho quý phi tới bên cạnh, ông có ý phong thái tử cho Nhị hoàng tử, chút thể diện này vẫn phải cấp cho.
Cừu thị cười duyên, ngồi bên người hoàng đế, dùng tư thái người chiến thắng liếc mắt một cái từ đầu đến chân Cảnh Vương, trong lòng khinh thường nghĩ, mặc dù là con của tiên hoàng hậu, xuất thân cao hơn con trai bà một đoạn thì làm sao?
Cuối cùng vẫn phải hướng về thái tử, hướng về hoàng đế tương lai cúi đầu.
Cừu thị và Nhị hoàng tử ngầm hiểu nở nụ cười, Cảnh Vương lại không phản ứng gì.
Cảnh Vương mắt nhìn thẳng, ngón tay vẫn ngâm ở trong bát lớn, như có như không mà sờ nắn cái lưng bóng loáng của Cá chép nhỏ.
Lý Ngư bị hắn rà qua rà lại có chút phẫn nộ: Chao ôi, lực lớn như vậy, cá không chịu nổi được mà!
Lý Ngư vèo cái tránh thoát, đề phòng mà trừng Cảnh Vương.
Cảnh Vương vồ hụt, đôi mắt đen không chớp một cái nhìn chằm chằm Cá chép nhỏ.
Lý Ngư: "..."
Lý Ngư cảm giác không khí chung quanh trong phút chốc bị đông lạnh.
...!Không cho vuốt, bạo quân nổi giận sao?
Thôi, cá ngoan không tranh chấp người với người ta, huống hồ còn là chủ nhân của mình.
Cậu biết Cảnh Vương nhìn thấy Cừu thị ngồi bên người hoàng đế, trong lòng nhất định không thoải mái, thử hỏi có ai sẽ thích nữ nhân khác thay thế địa vị của mẹ ruột?
Cừu thị mặc dù đầy mặt tươi cười, đối với Cảnh Vương chỉ là đang khoe khoang cùng khiêu khích.
Vì Cảnh Vương tâm tình không tốt...
Lý Ngư lấy đó làm lí do, lại sáp tới, giống như lấy lòng mà cọ cọ ngón tay Cảnh Vương.
Cho ngài sờ cho ngài nắn, chỉ cần đừng làm mặt khó chịu như vậy được không?
Cảnh Vương đối với con cá này mượn gió bẻ măng này chỉ mím mím môi, rồi lấy ngón tay tiếp tục vuốt lưng cá.
Lý Ngư yên lặng chịu nhịn, khi cậu cảm thấy khí lực Cảnh Vương thực sự hơi lớn, nhịn không nổi nữa thì sẽ né qua một bên vẫy nhẹ đuôi, nhưng rồi một lát sau cậu lại bơi trở về, mặc cho Cảnh Vương trút giận.
Cảnh Vương cũng phát hiện, trông Cá chép nhỏ như vậy, hình như không phải chán ghét hắn đụng vào, thế nhưng vì sao lại tránh đi rồi quay trở về?
...!Là bởi vì sức lực của hắn quá lớn so với con cá à.
Động tác ngón tay bất giác nhẹ nhàng hơn.
Lý Ngư nhất thời cảm thấy dễ chịu, này còn tạm được, lưng bị xoa bóp cũng không phải khó chịu, nhưng có chút ngứa...
Lý Ngư dùng đuôi cuốn lấy ngón tay Cảnh Vương, biểu hiện sự yêu thích.
Cảnh Vương: "..."
Cảnh Vương phát hiện, Cá chép nhỏ cũng không hề khó hiểu.
Một người một cá đắm chìm trong thế giới của chính mình, không quản người bên cạnh phản ứng ra sao.
Lúc trước hoàng đế đã thấy mặt này của Cảnh Vương, vô cùng hứng thú nhìn Cảnh Vương tương tác với Cá chép nhỏ.
Ông chưa hề biết, người con trai lạnh lùng này cũng sẽ đùa giỡn con cá.
Nụ cười trên mặt Cừu thị cứng đờ, Cảnh Vương coi như bà ta không tồn tại, đối với bà mà nói là một loại sỉ nhục âm thầm.
"Cảnh Vương điện hạ đây là sao vậy?" Cừu thị cố gắng làm hoàng đế nhận ra Cảnh Vương vô lễ.
Hoàng đế lại cười nói: "Quý phi, Cảnh Vương gần đây nuôi cá, nàng cảm thấy thế nào?"
Cừu thị: "..."
Cừu thị đương nhiên cảm thấy chẳng sao, chuyến đi này bà có mục đích riêng, làm sao có thể để ý tới con cá xám xịt này chứa?
Hoàng đế như vậy, quá nửa là quên mất ý kiến lúc trước của bà, mềm lòng với Cảnh Vương.
Cừu quý phi sớm có ứng đối, nháy mắt ra hiệu với cung nhân thân tín bên cạnh, cung nhân hiểu ý xin cáo lui, chỉ chốc lát sau lại đi vào điện, trong lồng ngực ôm một vật trắng như tuyết, nhanh chóng đi tới.
Mặt Cừu thị lộ vẻ vui mừng, đem cục trắng như tuyết kia ôm vào trong lòng, ôn nhu nói: "Bệ hạ chẳng lẽ thấy cá của Cảnh Vương, liền quên mất Phiêu Tuyết của thần thiếp sao?"
Hoàng đế lúc này cũng nhớ ra mục đích triệu kiến Cảnh Vương, sờ sờ mũi nở nụ cười.
Cục lông trắng như tuyết trong lòng Cừu thị, phối hợp với chủ nhân chậm rãi ngẩng đầu lên kêu meo meo.
Lý Ngư đang nô đùa với Cảnh Vương, bỗng dưng nghe thấy này tiếng mèo kêu, cả kinh đến mức vảy cá khắp người muốn nổ tung.
Làm sao mà bên trong Càn Thanh Cung cũng có mèo vậy?
Lý Ngư cẩn thận bơi lên mặt nước muốn tìm hiểu ngọn ngành, chỉ thấy trong lồng ngực quý phi ôm một con mèo trắng to béo, đôi mắt xanh như bảo thạnh lập tức chuyển hướng về phía cậu.
Kích thước này, tiếng kêu này, đây chẳng phải là con mèo béo đáng ghét kia sao?!
Lý Ngư run lên một cái, nhanh chóng lặn xuống, nhưng không kịp rồi, con mèo đã phát hiện ra cậu, hưng phấn kêu to meo meo, nó tránh khỏi cái ôm của quý phi rồi phi như tên bắn nhào tới phía cậu.
Lý Ngư: A A A A A A A, cứu mạng a a a a a a a a a, có mèo muốn ăn cá!!!
Vốn là cậu nghĩ nếu như gặp lại nó thì cậu sẽ tìm cách chuồn đi, không thể chạy liền lấy đuôi tát nó thật mạnh, nhưng khi thật sự gặp lại mới hiểu được, bản năng của cá và cảm giác đau đớn bị mèo cắn chặt, đều làm cậu run rẩy không thôi.
Lý Ngư ở trong bát, không thể trốn đi đâu được, dưới tình thế cấp bách cậu liền nhảy lên lòng bàn tay Cảnh Vương cuộn thành một cục tròn, mong đợi con mèo mập không nhìn thấy cậu.
Nhưng đây chỉ là tự lừa mình.
Mèo trắng nháy mắt nhào tới, mèo không sợ nước, há miệng liền muốn ngoạm lấy cá.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, mắt thấy cá sắp rơi vào miệng mèo, Cảnh Vương thu tay đang nâng Cá chép nhỏ, khép lại để che chở, con mèo chỉ đến đến gặm được một ngụm gió.
"Meow?"
Mèo trắng vồ hụt, nghi hoặc mà ngẩng đầu lên, đối mặt với gương mặt nó không bao giờ quên.
"Meow! ! !"
Mèo trắng trong lúc nhất thời cảm thấy được miêu sinh vô vọng.
Mặt Cảnh Vương lạnh như sương, ngón tay nhẹ nhàng bắn một cái, mèo trắng bị văng ra xa, trúng chân cung nhân vừa mang nó tới.
Cung nhân bị đau kêu lớn, mèo trắng choáng váng một lúc, đứng lên lắc đầu một cái.
Nó không còn dám bắt cá nữa, quay đầu gấp rút chạy về lồng ngực Cừu quý phi.
Lý Ngư núp dưới tay Cảnh Vương, lén lút nhòm ra ngoài qua khe hở giữa ngón tay Cảnh Vương, cười đến ngửa tới ngửa lui, không hổ là bạo quân chủ nhân, mèo mập ăn quả đắng nha!
Cừu quý phi mắt thấy hắn dám ra tay ngay trước mặt hoàng đế, trong lòng mừng thầm, cúi người ôm lấy mèo trắng đang kêu thảm thiết, cố làm ra vẻ kiểm tra nó.
Cừu thị giả bộ đau lòng mắng: "Phiêu Tuyết cái con nghiệt súc này, bị dạy dỗ một lần rồi mà còn chưa chừa sao, đang yên đang lành vì sao còn đi trêu chọc Cảnh Vương, mi đây là không đem bổn cung để ở trong mắt à."
Lý Ngư vốn đang rất vui vẻ, nghe vậy tức giận đến muốn giơ đuôi, quý phi bên ngoài thì dạy bảo mèo, thực tế là đang nhỏ thuốc vào mắt, nhắc nhở hoàng đế rằng Cảnh Vương không chỉ một lần giáo huấn mèo cưng của bà, không đem bà để ở trong mắt.
Quý phi lên tiếng, Nhị hoàng tử Mục Thiên Chiêu đương nhiên nâng đỡ mẫu thân, nói theo: "Ngũ hoàng đệ chỉ là tuổi trẻ ham chơi chút, không có ác ý, phụ hoàng, mẫu phi xin chớ trách tội."
Lý Ngư: "..."
Lý Ngư hướng trời lườm một cái, "póc" một cái nhả ra bong bóng lớn, khinh thường dùng đuôi hướng về phía Nhị hoàng tử.
Giọng nói Nhị hoàng tử nghe ôn hòa, không hề tàn nhẫn như quý phi.
Nhưng nếu nói quý phi là thuốc nhỏ mắt, Nhị hoàng tử đây là giúp Cảnh Vương nhận tội luôn.
Còn nói Cảnh Vương không có ác ý, là sợ hoàng đế không tưởng tượng theo hướng có ác ý hay sao?
Đồ pháo hôi độc ác!
Tuy rằng cậu biết sau đó Cảnh Vương đăng cơ, Mục Thiên Chiêu và Cừu quý phi đều không có kết quả tốt, nhưng trước mắt này hai mẹ con này một xướng một họa, bắt nạt Cảnh Vương miệng không thể nói, Cảnh Vương lại không đem Vương Hỉ công công theo bên người, Lý Ngư có chút nóng nảy.
Tính ra Cảnh Vương đã cứu cậu nhiều lần, cũng không thể trơ mắt nhìn Cảnh Vương bị bắt nạt đúng không?
Nhưng cậu cũng chỉ là một con cá, có thể làm gì hai mẹ con quý phi đang như mặt trời ban trưa?
Lý Ngư tức giận, sốt ruột mà bơi vòng vòng quay bát.
Thuốc nhỏ mắt của mẹ con quý phi đã có tác dụng, hoàng đế nhớ tới lúc trước quý phi khóc lóc kể lể, trầm mặt xuống nói: "Cảnh Vương, nghe nói con từng đánh mèo của quý phi ở sinh nhật của nàng, có chuyện này không?"
Quý phi trong ngày sinh nhật khóc sướt mướt nói cho hoàng đế, Cảnh Vương quăng ngã mèo cưng Phiêu Tuyết của bà, hoàng đế bây giờ tận mắt nhìn Cảnh Vương ra tay với Phiêu Tuyết, đối với lời nói của Cừu thị có mấy phần tin tưởng.
Cũng không phải ông yêu thích con mèo này, chẳng qua là đồ chơi thôi.
Cảnh Vương đánh giết thì có sao? Hoàng đế trong lòng không phản đối, chỉ là dính đến quý phi, quý phi tốt xấu cũng là phi tử của ông, phía sau còn có Nhị hoàng tử, đúng là ứng cử viên cho vị trí thái tử, hoàng đế cũng không hy vọng Cảnh Vương bởi vậy mà bất hòa với thái tử tương lai, triệu Cảnh Vương lại đây cũng là vì hỏi rõ, cho quý phi một câu trả lời thỏa đáng.
Cảnh Vương lạnh lùng liếc quý phi một cái, không có bất kỳ muốn ý giải thích, tiếp tục cụp mắt đùa giỡn Cá chép nhỏ.
Cá nhỏ không hiểu vì sao phồng mang phồng cổ lên, đặc biệt là lúc Cừu thị nói chuyện, dường như đang tức giận, Cảnh Vương trái lại có chút buồn cười, lẽ nào cá cũng nhìn hiểu hai mẹ con quý phi đang diễn kịch?
Tác giả có lời muốn nói:
Quý phi đầu đầy "Châu" thúy, là có châu!
Tiểu kịch trường (tức giận)
Cảnh Vương: Bộ dạng tức giận của em thật giống con cá nóc.
Lý Ngư: Thật muốn cắn bọn chúng thay ngài! Nha nha nha điện hạ cũng đang tức giận à QAQ
Cảnh Vương: Không có, chẳng qua là cảm thấy nhạt nhẽo thôi.
Lý Ngư: ....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...