Cảnh Vương phát hiện, sau khi cá chép tinh chấm dứt lần “nhập định” này xong thì nhiệt tình với hắn hơn hẳn.
Rõ ràng truớc đấy hắn vừa mới tỉnh thì lại lập tức bỏ hắn đi “nhập định”.
Dạo gần đây Cảnh Vương có đọc mấy cuốn sách nhập môn tu tiên, cũng biết "nhập định" là tình hình đặc biệt.
Cho nên hẳn là Cá chép tinh đã ngộ ra đuợc điều gì ư?
Thực tế Lý Ngư đang vô cùng đắc ý: Phát hiện Cảnh Vương trước kia là một bé mập, kinh hỉ không, bất ngờ không, hì hì hì!
Lý Ngư cũng không biết chuyện trong ảo cảnh là thật hay giả, nhưng bé mập này có thể đem ra chọc mãi.
Cá chép nhỏ bọc thủy sinh tơ vàng cười đến co rút cả người, cười đến bạo quân chủ nhân nhìn cũng méo hiểu chuyện gì xảy ra.
Cảnh Vương bị thương khiến trong lòng hoàng đế vô cùng hổ thẹn.
Ông muốn Cảnh Vương ở lại trong cung dưỡng thương cho tốt, nhưng mà Cảnh Vương lại chỉ đáp ứng ở lại ba ngày rồi xin cáo lui.
Hoàng đế ngẫm lại mỗi lần Cảnh Vương vào cung là một lần hắn gặp chuyện, trầm mặc suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý.
Qua trận biến cố lần này, hoàng đế ít nhiều có chút bất an, không phải ông nghi ngờ Cảnh Vương mà là ông không yên tâm về con cá của hắn, đến cả Khâm Thiên Giám cũng thấy không ổn.
Hoàng đế ngồi ở Càn Thanh Cung một canh giờ, cuối cùng lệnh cho nội thị tổng quản La Thụy Sinh đến chùa Hộ Quốc mời Liễu Không đại sư tới.
Sở dĩ cho mời Liễu Không vì vị này khác với các cao tăng khác.
Hồi còn trẻ ông ấy đã từng chu du tứ hải, nhìn xa trông rộng, nói năng bất phàm.
Hiện ông đang làm trụ trì của chùa Hộ Quốc, nếu nói quản sự của Khâm Thiên Giám là người hoàng đế tin tưởng nhất thì Liễu Không bằng ba vị quản sự cộng lại.
Chỉ là ông đã sống qua ba đời hoàng đế, tuổi cũng đã lớn nên không dễ gặp mặt, ngoại trừ hoàng đế thì không cho bất cứ kẻ nào mặt mũi hết.
Nói chuyện bên lề một chút thì, Tam hoàng tử, Lục hoàng tử nếu có thể mượn sức vị Liễu Không này chứ không phải bất kỳ hòa thượng giả nào khác, thì cục diện bây giờ cũng không xảy ra.
La tổng quản mang theo thánh chỉ hoả tốc chạy tới chùa Hộ Quốc, chỗ Cảnh Vương rất nhanh cũng đã biết được.
Mấy ngày nay ở trong cung, Cảnh Vương vẫn ở trong Cảnh Thái Điện như cũ.
Khi Vương Hỉ đem ám báo đến Cảnh Vương liếc nhìn người vẫn luôn đi theo hắn rồi lại nhìn bé cá trong bể sứ Thanh Hoa sau đó thản nhiên gật đầu.
Lý Ngư chỉ là một con cá, sống ở đâu cũng không quan trọng.
Nhưng vương phủ có Cảnh Vương vì cậu mà xây một cái ao siêu to, càng thêm tự do tự tại, nên cậu thích ở vương phủ hơn, có điều chịu khó ở Cảnh Thái Điện vài ngày cũng không sao.
Khi Vương Hỉ thả cậu vào bể sứ Thanh Hoa, Lý Ngư kinh ngạc nhìn bốn phía.
Nhưng mà hiện tại cậu đã gần như không cần bể cá nữa, Cảnh Vương vẫn điều chỉnh nó lại cho cậu.
Cậu bơi qua bơi lại trong bể, thế mà lại thấy thoải mái
Lý Ngư nịnh nọt nghĩ ngợi, người nuôi cá đệ nhất thiên hạ, chủ nhân bạo quân đứng thứ hai không ai dám nhận thứ nhất.
Ngày đầu tiên bọn họ ở lại Cảnh Thái Điện, mẹ đẻ Tam hoàng tử và Lục hoàng tử từng người phái người đến thăm.
Vì hai vị hoàng tử đắc tội Cảnh Vương đều bị phạt nên Tiền phi - mẹ đẻ Tam hoàng tử và Trương phi - mẹ đẻ Lục hoàng tử đều muốn tới chỗ Cảnh Vương cầu tình.
Các bà cũng đã cầu xin hoàng đế nhưng Tiền phi nhờ có Tam hoàng tử mà gần đây còn được lên mặt chút, còn Trương phi thì y như Lục hoàng tử, đều là người vô hình, trước mặt hoàng đế các bà không có chút tiếng nói, hoàng đế không đồng ý, các bà sợ mình cầu nhiều khiến cho hoàng đế tức giận, ngược lại hại hai vị hoàng tử.
Cân nhắc đắn đo, cuối cùng vẫn quyết định kéo Trương phi cùng đến chỗ Cảnh Vương cầu tình.
Bản thân Trương phi không có chủ ý gì, nhi tử bị đánh đã khiến bà đau lòng muốn khóc, Tiền phi nói gì cũng làm theo.
Chỉ là hai bà là cung phi, lén đi gặp hoàng tử cũng không ổn.
Tiền phi vốn là muốn hoàng đế biết chuyện nên đã gióng trống khua chiêng phái rất nhiều cung nhân, nội thị, đi đầu tay cầm lễ vật sang thăm Cảnh Vương.
(Như đi lễ chùa :))
Ai ngờ, những người này đợi khô héo mốc meo ở ngoài Cảnh Thái Điện mấy canh giờ mà Cảnh Vương cũng không có ý muốn gặp.
Tin tức truyền tai hoàng đế, hoàng đế rất bất mãn Tiền phi và Trương phi dám làm phiền Cảnh Vương đang dưỡng thương.
Trực tiếp cấm túc hai người giết gà dọa khỉ, răn đe hậu cung.
Thế nên người trong cung bắt đầu đi vòng qua Cảnh Thái Điện, xung quanh điện cũng thanh tĩnh hơn không ít.
Sáng sớm thái y sáng sớm đã vội chạy sang Cảnh Thái Điện một chuyến, thay thuốc, bắt mạch cho Cảnh Vương, cùng đêm ngày hôm ấy Cảnh Vương hơi sốt, lúc ấy trong phòng không có người nào, Lý Ngư tỉnh lại theo thói quen nhìn Cảnh Vương nhưng cá đang ở trong bể sứ Thanh Hoa nên không tiện thấy người.
Lý Ngư bơi đến thành bể, cẩn thận đặt vây rồi mượn lực ưỡn thân lên.
Cậu phát hiện hình như Cảnh Vương nằm vậy cả đêm không đổi tư thế, Lý Ngư thấy lạ, lại thoáng thấy gương mặt Cảnh Vương ửng hồng, thở dồn dập.
Lý Ngư biết đây là đang phát sốt, cậu nhanh chóng biến thành người, chạy qua sờ thử trán Cảnh Vương, nhiệt độ không thấp chút nào.
Lúc thái y chẩn trị cho Cảnh Vương cũng nhắc qua rất có khả năng hắn sẽ phát sốt nên nước lạnh, khăn đều được chuẩn bị trong phòng.
Lý Ngư chạy nhanh lấy khăn chấm chút nuớc, chườm lạnh cho Cảnh Vương sau đó cậu hoảng hốt đi tìm Vương Hỉ.
Vương Hỉ vẫn luôn canh chừng ở gian ngoài, Lý Ngư vừa gọi ông liền đến ngay, thấy thế thì lập tức đi gọi thái y, nhờ Lý Ngư chăm sóc Cảnh Vương.
Lý Ngư: “……”
Cậu chỉ có thể biến thân một canh giờ, không biết Vương công công có về kịp không!
Dù sao cứ chăm sóc Cảnh Vương cho tốt trước đã.
Lý Ngư ngồi xuống bên người Cảnh Vương, khăn ấm rồi cậu lập tức thay sang cái khác.
Cảnh Vương vẫn sốt, cứ như vậy mãi cũng không phải biện pháp.
Lý Ngư ngẫm lại, ở thế giới trước cậu từng nghe đến phương pháp hạ nhiệt bằng vật lí, quyết định cũng thử một lần.
Cởi bỏ trung y Cảnh Vương ra, dùng nước ấm liên tục chà lau chỗ mấy khớp xương.
Biện pháp này rất hữu dụng, không bao lâu nhiệt độ trên người Cảnh Vương đã hạ xuống.
Nhưng Lý Ngư cũng rất mệt mỏi, làm nhiệm vụ cẩm lý tuy chỉ là trong ảo cảnh không phải hiện thực nhưng để cứu bé mập Cảnh Vương cậu đã phải bỏ ra rất nhiều sức.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ xong nửa đêm còn phải chăm sóc Cảnh Vương bị sốt...
Lý Ngư cũng không oán giận.
Sau trong nội tâm cậu bởi vì không thể giúp được bé mập đang phát sốt nên có hơi chút áy náy, bây giờ cuối cùng cũng có thể đền bù một phần.
Thái y còn chưa tới nhưng Cảnh Vương đã được Lý Ngư dùng biện pháp hạ sốt.
Lý Ngư đắp chăn gấm lại cho hắn.
Sợ hắn lại sốt nên vẫn đắp khăn lên trán cho hắn.
Cá mệt quá rồi, cậu muốn biến thành cá rồi trở về bể ngủ tiếp nhưng thời gian còn lại quá ít, hai mí mắt Lý Ngư bắt đầu đánh nhau, chưa kịp đợi đến khi thời gian biến hình kết thúc, thân thể cậu đã mềm oặt ngã xuống.
Cảnh Vương ngủ giấc này rất sâu.
Khi tỉnh lại cả người hắn mệt mỏi, trên ngực rất nặng, Cá Nhỏ đang trong hình người tựa vào ngực hắn ngủ mê man.
Cảnh Vương: “……”
Cảnh Vương cho là mình đang nằm mơ, không hiểu sao vui sướng đến lạ, nhịn không được chạm nhẹ một chút lên mặt của bé cá.
…… Là thật
Tuy Cảnh Vương không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng khi nhìn con cá không chút đề phòng này hắn theo bản năng siết chặt cậu vào ngực.
Cảnh Vương chạm nhẹ vào vết thương trên tay, chỗ bị thương ở bàn tay giật giật phát đau, hình như miệng vết thương lại rách rồi.
Cảnh Vương không thèm để ý nhíu mày, đổi sang tay khác ấn con cá chép kia vào ngực.
Lý Ngư cho rằng mình vẫn là một con cá không an phận uốn éo, hì hì nói mê: “Bé mập, em nặng quá.”
Cảnh Vương: “……”
Cảnh Vương có chút giận, cả ngày hắn đem cá nhỏ đặt ở dưới mí mắt, đâu ra bé mập dám đến đào góc tường thế này!
Cảnh Vương muốn lay tỉnh Cá Nhỏ hỏi cho ra lẽ.
Hắn mới nhổm dây, một cái khăn từ trên trán rơi xuống.
Cái khăn này bị hắn ủ ấm thế nên nhất thời không nhận ra được.
Cảnh Vương nắm khăn ướt trong tay, Cá Nhỏ trong ngực hắn ngủ đến quên mình, kết hợp với lúc hắn tỉnh lại cảm thấy không khỏe, chỉ cần nghĩ chút thôi cũng đã rõ rồi.
Hình như hắn bị sốt, Cá Nhỏ chăm sóc hắn, mệt đến thiếp đi.
Ý thức được sự thật này, Cảnh Vương rõ ràng có chút tức giận, liền không nỡ đem cá đánh thức.
Mặc kệ bé mập nào, chỉ cần hắn không buông tay thì không ai có thể cướp Tiểu Ngư khỏi tay hắn.
Cảnh Vương sợ cá chép tinh bị lạnh nên ôm Cá Nhỏ lên đắp chăn gấm rồi bản thân cũng nằm xuống.
Cá Nhỏ mơ mơ màng màng tiến tới cọ vai hắn.
Cảnh Vương đột nhiên ý thức được mình đang làm gì: “……”
Cùng chung chăn gối với cá chép tinh.
Cảnh Vương ngừng thở, này có phải là hút tinh không?
Các loại xà yêu, hồ ly tinh trong thoại bản đều do các nàng bắt đầu truớc, Cảnh Vương cũng chỉ có thể chờ.
Nhưng mà con cá này đúng là dị loại, cho dù hắn chờ như thế nào, thì cá vẫn ngủ say như chết.
Cảnh vương trong lòng rối nùi, trả thù mọi khi, ác độk che miệng bịt mũi con cá chép tinh này lại.
Lý Ngư kêu ưm ưm, giận dỗi đánh vài cái.
Cảnh Vương buông tha cậu, để Lý Ngư có thể thở bình thường lại.
Cảnh Vương bỗng nhiên tiến sát vào, hôn lên bờ môi hé mở của Cá Nhỏ.
……
Vương Hỉ dẫn thái y, một đường chạy chậm trở về Cảnh Thái Điện.
Vương công công lau lau cái trán đầy mồ hôi, thỉnh thái y chờ một chút, ông theo lệ muốn thông báo trước với người trong phòng một tiếng.
Vương Hỉ đẩy hờ cửa ra, không thấy thấy Lý công tử đâu, có hơi ngoài ý muốn.
Ông lại nhìn về phía giường, Vương công công liền cứng đờ người.
Hai người trong chăn kia…… Vương Hỉ không thể không nhận ra, đúng là Cảnh Vương và Lý công tử.
Lúc này tâm tình Vương Hỉ mâu thuẫn tới rồi cực điểm.
Điện hạ nhà ông luôn thanh tâm quả dục, đột nhiên lại bị ông bắt gặp loại chuyện này.
Ông vui mừng thay chủ nhân, nhưng mà không phải điện hạ phát sốt à, sao, sao lại, sao lại thành...……
Thái y đã tới rồi, rốt cuộc có nên thông báo hay không.
Chủ nhân hiếm khi được tận hứng, nếu như cắt ngang chủ nhân thì tội hình như lớn lắm nhưng nếu không thông báo, chủ nhân còn đang bệnh, thì sợ là cơ thể không chịu được.
Vương Hỉ nhắm mắt, cho dù sau này bị chủ nhân trách tội thì cái nồi này ông cũng chịu đội!
Vương Hỉ quỳ xuống, run rẩy nói nói: “Điện hạ, thái y đã ở bên ngoài.”
Khi Vương Hỉ nói chuyện, Cảnh Vương định hôn lên đôi môi kia lần nữa bỗng hôn vào không khí.
Cảnh Vương cúi đầu, nhìn Cá Nhỏ trong ngực đã biến về nguyên hình.
Vì biết cá không thể biến hình được lâu, Cảnh Vương cũng không định làm chuyện khác.
Có điều trong lồng ngực đang có một con cá màu đen ánh vàng làm Cảnh Vương sửng sốt.
Hắn cảm thấy tình huống này như đã từng gặp.
Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, trước tiên hắn phải sắp xếp cho cá đã.
Cảnh Vương lấy ra một chiếc chuông ngọc rung một cái, Vương Hỉ nhẹ nhàng thở phào.
Đây là ý điện hạ muốn gặp thái y, cho ông ta ra ngoài đợi một chút.
Cũng đúng, dù sao Lý công tử vẫn còn ở bên trong, truớc phải dọn dẹp một chút, cũng không thể cứ để thái y cứ thế đi vào.
Vương Hỉ cung kính lui ra ngoài, còn khép cửa lại thay Cảnh Vương.
Cảnh Vương đợi Vương Hỉ đi rồi lập tức nâng cá đứng dậy.
Hắn từng có kinh nghiệm trong việc này, bỏ con cá đang ngủ yên ổn vào bể cá, đắp kỹ chăn rong, còn nở một nụ cười sờ nhẹ đầu cá một chút.
Con cá đang vô tử ngủ phun ra một cái bong bóng.
Sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, Cảnh Vương lại nằm xuống giường, lắc chuông chọc cho Vương Hỉ và thái y đi vào.
Sau khi vào, Vương Hỉ lia mắt ngó nghiêng xung quanh, trong lòng cực kì hoang mang, vì sao điện hạ vẫn còn nhưng Lý công tử lại không thấy đâu?
Mới lúc nãy ông còn canh gác bên ngoài thì Lý công tử có thể đi đâu được chứ?
Cảnh Vương liếc mắt nhìn qua, Vương Hỉ lập tức dừng suy nghĩ.
Khi Lý Ngư tỉnh lại thì cậu đã ngủ trong bể sứ Thanh Hoa.
Nhớ lại bản thân mình chăm sóc người bệnh vừa mệt vừa buồn ngủ quá nên ngủ quên, Lý Ngư: “……”
Cậu sơ suất quá, vạn nhất nếu như Cảnh Vương và Vương công công phát hiện thì làm sao bây giờ?
May là Cảnh Vương phát sốt ngủ, không nhìn thấy cậu.
Sở dĩ là cậu tỉnh lại trong bể cả, hẳn là lúc cậu ở mép giường Cảnh Vương biến trở về thành cá, Vương công công trở về thấy cá, liền đem cậu thả lại bể.
Thái y đi rồi, Lý Ngư nghe thấy Vương Hỉ nhẹ giọng nhắc nhở hạ nhân.
Vết thương Cảnh Vương có dấu hiệu vỡ ra, cũng may đã xử lý kịp thời, sau này phải cẩn thận là không còn trở ngại nào nữa.
Vậy là tốt rồi, lo lắng trong lòng Lý Ngư cũng vơi đi nhiều.
Nhưng mà....cậu lắc lắc đầu, miệng cá bị cái gì cắn sao, sao lại hơi đau thế này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...