Sợ Cảnh vương không tin mình, Lý Ngư chủ động giở tay mình lên cho hắn nhìn: "Xin điện hạ yên tâm, ta không có ác ý.
Có phải mắt ngài đang không thoải mái không? Phải nhanh chóng lấy nó ra đã..."
Cảnh Vương có chút do dự, đây là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện sau hai lần gặp, chẳng biết vì sao, hắn luôn có cảm giác thiếu niên này rất quen thuộc.
Dù cho hắn sớm đã biết thiếu niên này là một tên trộm nhưng ý nghĩ đuổi bắt người này cũng trong vài lần đuổi theo cũng đã bị làm phai nhạt dần.
Lại nói, rõ ràng đối phương không có ý định hại hắn, nếu như bức thư Diệp Thanh Hoan nhận được là của thiếu niên này viết rồi đưa, thậm chí còn tính là cậu giúp bọn họ.
Vậy sao lần đầu cậu còn mang Cá Nhỏ đi...
Cảnh Vương nhất thời muốn đi xem cá, Lý Ngư giật mình, vốn dĩ cậu có gối ôm hình cá nhìn giống cậu y như đúc nhưng không biết từ khi nào đã chẳng thấy nó đâu, Lý Ngư cũng cũng không để ý , cho nên —— trong bể cá hiện tại không có gì cả, liệu có bị lộ không?
Cậu cũng lo lắng nhìn sang bể cá, trùng hợp thay Hùng Phong lại đúng trước bể vá, kích thước cơ thể chó vừa vặn che kín được bể cá.
Lý Ngư:...!Cuối cùng cũng coi như được cứu.
Vì có Hùng Phong che chắn, hơn nữa mắt của Cảnh Vương không khỏe, đại khái chỉ có thể nhìn thấy một vật bóng đen, hắn hiểu bây giờ mình không thể nhìn rõ cá liền xoay đầu lại.
Lý Ngư cũng thở phào nhưng Cảnh Vương vẫn không nhúc nhích, Lý Ngư lo hắn vẫn đang hoài nghi mình, dưới tình thế cấp bách ôm lấy cánh tay Cảnh Vương: "Ngài đừng nghi ngờ ta, ta thật sự không phải là người xấu, chỉ là muốn giúp ngài lấy thứ trong mắt ra thôi."
Thời điểm vẫn còn là cá cậu vẫn thường nhảy lên cánh tay Cảnh Vương, tiếp xúc với Cảnh Vương là chuyện không thể bình thường hơn được, nhất thời nghĩ rằng mình sẽ không bị vị bạo quân chủ nhân làm gì nên ôm một cái thì có sao chứ.
Sợ là sợ Cảnh Vương nghĩ cậu là người xấu, muốn giết cậu...
Cá tính phát tác làm Lý Ngư ôm chặt lấy không chịu buông.
Cảnh Vương: "..."
Đây là lần đầu tiên Cảnh Vương gặp phải người không hành xử giống với người thường, nhất thời không biết làm thế nào để đẩy ra.
Lý Ngư dụ hắn nói: "Hay để ta làm thử nhé, nếu không được ngài cứ xử ta sao cũng được?"
Cảnh Vương: "..."
Cảnh Vương nghĩ, dù sao thì người cũng không giở được trò gì trước mặt hắn, thôi thì cứ tạm thử một lần.
Hắn tạm thời lần mò ngồi xuống một cái bàn, Lý Ngư cẩn thận lau khô sạch sẽ rồi tìm một cái khăn khô, sau khi xác định trên đấy không có dính nước, thì cậu mới ngồi bên cạnh hắn, nhẹ nhàng đẩy mí mắt của hắn ra, cẩn thận lùa đi bột phấn dính trong mắt.
Cũng may bột phấn không nhiều, động tác của Lý Ngư rất nhanh nhẹn, rất nhanh cậu đã lùa ra hết.
Cậu có thể thấy rõ, quả nhiên là bột vôi.
Lý Ngư đã từng được học qua ở thế giới hiện thực, vôi sống khi được hòa tan thì sẽ tỏa ra một lượng nhiệt lớn, nếu như trong mắt có bột vôi lọt vào mà dùng nước rửa thì rát dễ khiến mắt bị tổn thương.
Xem ra lần này cậu biến thành người ngăn Cảnh Vương rất đúng lúc, bằng không hậu quả khó mà lường được.
Vì sợ vẫn còn bột phấn xót lại, Lý Ngư liền không yên tâm thổi thổi vào mắt Cảnh Vương.
Cảnh Vương đã thoải mái hơn nhiều rồi, cũng đã có thể thấy rõ thiếu niên trước mặt.
Cậu cách hắn gần như vậy, hắn có thể thấy rõ hàng lông mi cụp xuống của thiếu niên, mồ hôi bịn rịn trên chóp mũi cậu, còn có đôi môi nghiêm túc mím lại khiến màu sắc của nó đỏ bừng lên.
Hơi thở ấm áp phảng phất qua, Cảnh Vương ý thức được cậu đang thổi mắt cho hắn, hắn chợt cảm thấy thất lễ liếc mắt sang chỗ khác rồi lại thoáng nhìn đôi chân trần của thiếu niên, trên đầu ngón chân mềm mại ấy còn xót lại vài giọt nước.
Hiếu kỳ của Cảnh Vương với thiếu niên này tựa như là quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.
Lý Ngư bên này chỉ luôn xác định xem trong mắt Cảnh Vương còn vương lại chút bột phấn nào không rồi lúc này mới dừng lượng lớn nước sạch rửa.
Cậu nhớ rằng trong phòng này có chậu rửa mặt, chậu được bọn hạ nhân chuẩn bị thường đựng nước sôi để nguội, có thể dùng được.
Lý Ngư muốn đi lấy chậu rửa mặt, Cảnh Vương lại lầm tưởng cậu muốn chạy trốn, lúc cậu đứng dậy liền nắm chặt lấy tay cậu.
Lý Ngư: "..."
Lý Ngư trong nháy mắt đã hiểu được ý của hắn, dở khóc dở cười: "Ta chỉ đi lấy ước thôi.
Bột vôi lấy ra hết rồi, giờ có thể rửa được."
Ai ngờ sau ki cậu nói vậy, đối phương vẫn kiên quyết không buông tay.
Cảnh Vương cảm thấy mắt mình ổn rồi liền đứng dậy, ôm lấy Lý Ngư, cùng cậu đến bên cạnh chậu rửa mặt.
Lúc Cảnh Vương đứng lên, Lý Ngư chỉ có cao đến vai hắn, cậu đang nghĩ làm sao để cho hắn ngồi trở lại thì lúc này Cảnh Vương lại khẽ cúi đầu xuống, đôi mắt đen láy nhìn Lý Ngư.
...!Đây là muốn cậu rửa mắt cho?
Lý Ngư cũng coi như biết được rằng khi Cảnh Vương bướng bỉnh, đây quả thật là một tư thế khá khó, cậu không dùng khăn ướt mà trực tiếp lấy tay vốc nước, đổ vào mắt Cảnh Vương, dùng dòng nước rửa hộ Cảnh Vương.
Cứ như thế lặp đi lặp lại mấy lần, đôi mắt của Cảnh Vương mặc dù vẫn còn chưa tiêu sưng nhưng hắn đã không còn bất kỳ khó chịu nào nữa.
Lý Ngư cẩn thận vẫn nói với hắn: "Điện hạ nên mời thái y xem xét một chút, khả năng vẫn cần phải bôi thuốc."
Cảnh vương gật gật đầu.
Lý Ngư nhìn hắn một lúc, lúc này mới ý thức được mình đã triệt để lộ hình người ra trước mặt Cảnh Vương —— này thật ra cũng không có gì, trước đây không phải là chưa từng thấy, mấu chốt là Cảnh Vương cứ năm lấy tay cậu không tha, cậu lén rút ra nhiều lần cũng không được.
Cậu chỉ có thể duy trì hình người được nửa canh giờ, nếu như lát nữa tự dưng biến trở lại thành cá thì sao bây giờ?
Cậu phải nhanh chóng nghĩ cách khiến Cảnh Vương rời đi hoặc đuổi hắn mới được!
Đôi mắt Cảnh Vương mới tốt lên liền tò mò quan sát thiếu niên trước mắt, đưa mắt nhìn từ mặt của đối phương đến lên trên quần áo của cậu.
Lần này thiếu niên để lộ ra hai cánh tay trắng nõn, trên người được quấn bởi thứ vải vóc kỳ quái gần như ôm đến đầu gối, từ bắp chân trở xuống là trống trơn, tùy tiện để lộ ra hai mắt cá chân tinh xảo lúc ẩn lúc hiện.
Cảnh Vương không khỏi nghĩ, vì sao trông người này lại ăn mặc...!thoáng mát vậy?
Ngươi là ai?
Cảnh Vương những tay vào chậu nước gần đó rồi viết chữ lên bàn.
Hắn có nhiều vấn đề muốn hỏi, đây là vấn đề đầu tiên, cũng là cái đơn giản nhất.
Lý Ngư: "..."
Lý Ngư lắc đầu một cái, làm bộ như không biết chữ.
Không phải cậu không muốn nói, mà là cậu là người không tồn tại trong sách, có điều tra cũng không ra.
Nếu như cậu cứ nói dối bừa, thì còn phải nghĩ cách làm sao để cho lời nói ấy trở nên hợp lý, vậy không bằng không nói gì còn hơn.
E rằng, Lý Ngư chợt nghĩ ra, e rằng nếu như cậu cứ tiếp tục im như vậy, liệu Cảnh Vương có mất kiên nhẫn rời khỏi phòng không?
Cậu rất lo lắng giây tiếp theo sau một cái chớp mắt cậu đã biến thành cá, vậy thì quá tệ.
Lý Ngư trong lòng thực tế đã loạn tung tùng phèo hết cả lên nhưng bên ngoài thì là một bộ rất bình tĩnh.
Cảnh Vương thấy cậu không trả lời, tiếp tục dùng viết tiếp hỏi.
Vì sao ngươi lại ở đây?
Vì sao phải cứu ta?
...
Lý Ngư từng lần từng lần cố gắng nén xuống kích động muốn cùng Cảnh Vương nói chuyện, tiếp tục lắc đầu.
Cảnh Vương nhíu mày, hỏi nhiều như vậy, một cái cũng không đáp, chẳng lẽ là nhìn không hiểu?
Đúng rồi, Cảnh Vương nhớ lại bức thư Diệp Thanh Hoan được nhận, chữ bên trong viết sai rất nhiều, vốn dĩ lúc đấy hắn còn thấy rất kỳ quái vì sao trên đời này lại có người viết chữ như này, hóa ra là người này...
Không biết đọc, cho nên sẽ không viết?
Cảnh Vương liếc mắt nhìn Hùng Phong một cái, Hùng Phong đối với sự xuất hiện của thiếu niên này không có phản ứng, hẳn là rất quen, cho nên cậu mới có thể lợi dụng Hùng Phong đưa thư...
Trong lòng Cảnh Vương phân tích từng chút từng chút một, không ngừng dùng ánh mắt xem xét khiến Lý Ngư tê hết cả da đầu.
Cậu cảm thấy mình sắp không diễn được nữa rồi, lập tức liền muốn vắt chân lên cổ chạy, nhưng vào lúc này, Vương Hỉ công công đi triệu thái y lại tới gõ cửa.
"Điện hạ, điện hạ, thái y đã đến rồi!"
Thật đúng là trời không bao giờ tuyệt đường con người, nghe thấy tiếng Vương Hỉ, mắt Lý Ngư sáng lên.
Cảnh Vương nhạy bén bắt được vẻ thả lỏng đột ngột của cậu, liền lập tức nghĩ người này lại muốn trốn rồi.
Cảnh Vương cười cười, đã đến đến nơi của hắn thì sao có thể dễ trốn được chứ?
Thái y đứng ở ngoài cửa, không có Cảnh Vương dặn dò, không dám tự ý đi vào.
Vương Hỉ vào cửa xin chỉ thị, chỉ thấy Cảnh Vương bên trong ngồi nhàn nhã trên ghế tựa, bên cạnh là một thiếu niên lấy vải bọc thành cái ống.
Vì Lý Ngư ăn mặc cực kỳ hào phóng, Vương công công quá mức khiếp sợ nhìn nhầm thiếu nien đang quấn vải kia, lúc đầu còn không nhận ra đây là ai.
Trong lòng Vương công công đang gầm thét, chỉ là đi một chuyến tìm thái y thôi mà, tại sao lại có tiểu yêu tinh tới thông đồng với điện hạ rồi? Nhưng mà nhìn sắc mặt của điện hạ, hình như, trông như, không có quá giận?
—— Cảnh Vương đâu chỉ không có giận, dù bị người ám hại nhưng tâm trạng hắn lại tốt lạ thường.
Đầu óc Vương Hỉ nhanh chóng suy nghĩ vì điện hạ, thật ra chỉ cần điện hạ cao hứng thì tiểu yêu tinh cũng không phải là không thể, ông vẫn là nên không nên hỏi quá nhiều.
Vương Hỉ coi như không nhìn thấy Lý Ngư, cung kính với Cảnh Vương nói: "Thái y đang ở bên ngoài, điện hạ có cho phép vào không?"
Cảnh Vương vẫn chưa gật đầu, mà là đứng dậy sửa soạn lại y phục rồi bước ra ngoài, Vương Hỉ nhanh chóng phối hợp đi theo bên người Cảnh Vương.
Cảnh Vương trước khi ra còn cố ý nhìn Lý Ngư một cái.
Lý Ngư trong nhất thời không thể hiểu ra, cậu nghĩ là mình thoát rồi, thở dài một cái, cuối cùng cũng coi như có thể an tâm biến trở về.
Cậu không yên lòng đi tới phía cửa nhìn ra ngoài, cửa không được đóng chặt, vẫn có một cái khe hở, cậu thấy Vương Hỉ ở bên ngoài bê một cái ghế ra, khoảng cách với cửa chỉ có một bước.
Cảnh Vương bình tĩnh ngồi xuống ghế, thái y ở bên cạnh cúi đầu, nghiêm túc bắt mạch xem mắt cho Cảnh Vương.
Lý Ngư: "..."
Đụ má, người này còn có liêm sỉ hay không vậy, cậu biến hình là vì cứu hắn chứ không phải là biến để bị hắn nhốt vào phòng!
Trước đấy cậu đã xem căn phòng này rồi, ngay cả cửa sổ cũng không có, chỉ có mỗi một cái cửa, vốn nó là chỗ an toàn nhất nhưng bây giờ nó lại biến thành cái lồng không thể nào trốn thoát rồi!
Lý Ngư quay sang Hùng Phong khóc: Hùng Phong tốt ơi, lần này chỉ có mày mới có thể giúp ta...
Hùng Phong ở ngoài cuộc từ đầu đến giờ: ? ? ?
Thái y bắt mạch cho Cảnh Vương xong liền mở hai mắt hắn ra, thở dài nói: "May mà điện hạ đã xử lý kịp thời, đôi mắt không còn vấn đề gì nữa.
Chút nữa thần sẽ kê một phương thuốc giải độc, sau khi điện hạ dùng xong liền không còn gì lo nữa."
Cảnh Vương hơi mỉm cười, hắn cũng cảm thấy thiếu niên đã xử lý rất tốt.
Cảnh Vương lệnh cho Vương Hỉ thưởng thái y.
Thái y đi rồi, Cảnh Vương phải về phòng, Vương Hỉ cho là hắn sốt ruột muốn đi tìm tiểu yêu tinh trong phòng, vội vàng hô lớn.
"Điện hạ, hôm nay khi điện hạ không có ở đây, có người xông vào Cảnh Thái Điện hạ độc."
Vương Hỉ nói rõ ràng ngắn gọn lại sự việc với Cảnh Vương về việc làm sao kẻ đó lẻn vào được Cảnh Thái Điện, bị Hùng Phong cắn bị thương ở tay như nào, thức ăn cho cá bị hạ độc ra sao, chủ nhân Cá Nhỏ làm thế nào đánh đổ mâm ngọc, may mắn cá và chó đều không có chuyện gì xảy ra.
Vương Hỉ vừa thông báo cho Cảnh Vương một tiếng đồng thời cũng sợ tiểu yêu tinh không rõ lai lịch trong phòng, muốn mượn chuyện này nhắc nhở chủ nhân cảnh giác một chút.
Cảnh Vương không nghe thì thôi, vừa nghe cái trên mặt hắn như được phủ một lớp băng giá, so với việc mình bị ám hại còn tức giận hơn.
Vương Hỉ nhắc tới ngân châm chuyển màu, Cảnh Vương lập tức nhớ tới Nhị hoàng tử giấu thạch tín trong phủ, sợ kẻ này hãm hại Thừa Ân Công phủ còn chưa đủ, mà ngay cả cá hắn nuôi cũng không tha!
Món nợ này, sớm muộn cũng đòi lại.
Cảnh Vương cũng bởi vậy nhớ tới lúc hắn trở về Cảnh Thái Điện gặp kẻ tập kích, tay của người này hình như bị thương, lẽ nào cùng với kẻ Vương Hỉ nói, bị Hùng Phong cắn bị thương là một?
...!Người đó chính là tay sai của Mục Thiên Chiêu.
Sau khi trở về Cảnh Thái Điện hắn vì đủ loại lí do mà chưa gặp được cá nhỏ, nghĩ đến hiện tại cá và thiếu niên cùng ở trong phòng...
Từ khi thiếu niên giúp hắn rửa mắt, trong tiềm thức hắn cảm thấy cậu sẽ không hại cá của hắn.
Vương Hỉ gọi "Điện hạ", Cảnh Vương ra hiệu ông cứ chờ một chút, tự mình vào gian phòng.
Trước khi mở cửa, hắn bỗng nhiên có cảm giác gì đó khó tả, dù cho hắn biết lần này chắc chắn người kia sẽ không trốn được.
Cảnh Vương không nghĩ nhiều nữa, quyết đoán đẩy cửa ra, chỉ thấy ——
Trong phòng trống rỗng, có một tấm vải rơi trên nền đất, vốn dĩ thiếu niên đang chờ hắn, lại một lần nữa không cánh mà bay.
Này không đúng.
Huyệt thái dương Cảnh Vương đột nhiên nhảy một cái.
Mặc dù hắn ra ngoài nhưng vẫn luôn canh giữ ở cửa, chỗ này không có cửa sổ, vậy cậu ấy có thể trốn ở đâu chứ?
Trải qua mấy lần tình huống tương tự như vậy, Cảnh Vương cảm thấy cần phải thay đổi mạch suy nghĩ, dù cho suy nghĩ này có hoang đường như nào...
Nếu không trốn ra ngoài, vậy chỉ có thể ở bên trong, chỉ là...!cụ thể ở đâu thì hắn vẫn chưa nghĩ ra được.
Cảnh Vương đi tới trước miếng vải, hồi tưởng lại lần gặp thiếu niên trước đây, đột nhiên phát hiện ra có rất nhiều chỗ cần phải suy ngẫm.
Thời điểm thiếu niên xuất hiện giúp hắn, hắn không nghe thấy tiếng cửa phòng mở, điều này cho thấy thiếu niên không có vào từ cửa, có phải là thiếu niên vào phòng từ trước mà hắn không phát hiện, hệt như bây giờ, hắn không tìm được người ta?
Thật ra lúc đó không phải là không có tiếng nào, nhĩ lực của Cảnh Vương luôn luôn rất tốt, khi đó hắn nghe thấy chính là...
Là tiếng đuôi cá vỗ.
Cá Nhỏ thường nhảy ở trước mặt hắn, hắn tự tin mình sẽ không nhận sai âm thanh này.
Cảnh Vương không khỏi nhìn sang bể cá, bể cá sứ Thanh Hoa ở Cảnh Thái Điện không thể nào sánh bằng bể cá thủy tinh ở Cảnh Vương phủ, vừa nhìn là có thể nhận ra ngay khác biệt, ngoài dự kiến của hắn, Cá Nhỏ vốn dĩ ở dưới đáy nước giờ đang nằm nhoài trên vách bể, đưa lưng về phía hắn, đuôi vung qua vung lại.
Nghĩ đến cá của mình thiếu chút nữa không còn, tâm tình Cảnh Vương liền tệ đi mấy phần.
Hắn bước tới muốn sờ đầu cá một chút nhưng con cá này lại hoảng loạn một lúc rồi cắm đầu vào nước.
Cảnh Vương: "..."
Cảnh Vương vẫn đưa tay tới sờ lưng cá.
Bình thường Cá Nhỏ sẽ lấy chóp đuôi quấn lấy ngón tay hắn, nhưng là hôm nay chỉ có ngẩng đầu, buồn bã ỉu xìu mà nhìn hắn.
Cảnh Vương nghĩ thầm, hẳn là Cá Nhỏ bị dọa sợ rồi.
Cảnh Vương một bên vừa an ủi cá, một bên tiếp tục suy nghĩ dòng suy tư vừa bị cắt đứt, suy nghĩ về tung tích của thiếu niên.
Gian phòng này nhỏ hẹp, nếu có vật gì thì chỉ cần nhìn là thấy ngay, dù có như thế nào cũng không thể ẩn thân.
Cảnh Vương hơi suy nghĩ, nhớ kỹ lại nhưng lần thiếu niên xuất hiện, vì sao mỗi lần đều là...
Là ở trong phòng của hắn?
Lần này hắn trở lại Cảnh Thái Điện, chỉ có tâm phúc và Diệp Thanh Hoan biết được.
Vì sao thiếu niên này cũng biết...!lại còn gặp hắn ở Cảnh Thái Điện, mà thiếu niên này ăn mặc như vậy, cũng không thể từ cửa cung và được.
Cảnh Vương đứng dậy, giày đằng vân lại một lần nữa giẫm lên miếng vải.
Hắn nhặt miếng vải lên, tấm vải sau khi được nhặt lên để lộ ra một vũng nước đọng bên dưới.
Hắn nhớ tới đôi chân dính nước của thiếu niên rồi lần theo vết nước có ở trong phòng.
Sau khi tỉ mỉ phân tích thì hắn phát hiện một ít hướng về phía chậu rửa mặt, hướng tới cái bàn, cũng có một ít ở phía cửa, nhưng đi tới đi lui, những nơi có vết tích của nước lại hợp thành tạo ra một con đường.
Hắn thuận theo dấu vết tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng nhìn thấy có một nhúm lông chó đen.
Chó của Diệp Thanh Hoan hưng phấn kêu, vẫy đuôi với hắn, mà nơi có nhiều vệt nước nhất lại là nơi Hùng Phong ngồi.
Cảnh Vương ngơ ngác, nghĩ thầm mình thực sự hồ đồ rồi, đây vốn dĩ là vết tích của Hùng Phong.
Lý Ngư liên tục nhìn chằm chằm thân ảnh Cảnh vương, lo lắng không thôi, mãi đến tận khi Cảnh vương ra khỏi phòng, Lý Ngư cảm thấy thần kinh của mình sắp hỏng luôn rồi.
Thật ra cũng hết cách rồi, cậu sợ bị Cảnh Vương nhìn ra, vệt nước rơi ra ngoài nền đất cậu không thể xóa được, chỉ có thể nhờ Hùng Phong gánh trách nhiệm.
Xin lỗi nha, không phải cố ý muốn giấu ngài...!Cá chép nhỏ yên lặng xin lỗi với chủ nhân.
Cảnh Vương đi ra khỏi phòng, vẻ mặt lập tức trở nên ngưng trọng.
Hắn mang miếng vải vừa nãy thiếu niên quấn quanh người, bên trong miếng vải có miếng vảy cá lóng lánh.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn phát hiện vảy cá dính trên quần áo.
Cảnh Vương nhớ lại một chi tiết nhỏ, lúc hắn nhìn thấy thiếu niên cũng phát hiện trên chân đối phương có lóe lên ánh bạc.
Hắn nghĩ là hình như hắn đã biết đó là cái gì rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...