Edit :khakhaS2
Vân Triệt tiếp: "Nói đến, cái này vẫn còn là chuyện riêng của hoàng thất Thiên Thịnh, nhưng mà không được coi là bí mật. Năm đó công chúa Trường Minh xuất cung đi du ngoạn, không biết gặp gỡ với nam nhân phương nào, khi trở về, trong bụng đã có thai Thất vương gia. không lâu sau, công chúa Trường Minh liền qua đời, bởi vì không biết họ cha, nên cũng theo họ với công chúa Trường Minh ."
Thì ra là thế.
Ninh Khanh Khanh vẫn còn có câu hỏi nữa "Vừa rồi hắn là hoàng thất hậu duệ, ngươi mới vừa rồi nói Võ Linh của hắn là độc nhất vô nhị? Chẳng lẽ hắn không phải Viêm Hỏa Phượng Hoàng?" Nàng rõ ràng thấy hắn dùng chính là hỏa a.
Vân Triệt lưu loát trả lời, hơi ngừng lại một chút, ánh mắt lóe lóe, lập tức nhìn Ninh Khanh Khanh, giọng điệu trở nên có hơi chế nhạo: "Xem ra ngươi là thật sự thích Thất vương gia, đối với chuyện của hắn rất quan tâm."
Ninh Khanh Khanh lập tức cắt một tiếng, được rồi, nàng không hỏi , "Quan tâm, có thể không quan tâm sao? Nếu không sao lại trở thành nha hoàn đi theo hắn ."
"Ngươi đối với hắn quan tâm, chỉ là bởi vì muốn làm nha hoàn? Không phải bởi vì thích Thất vương gia sao?" Vân Triệt nao nao, "Vậy ngươi hôm nay hành động trên điện thế là vì sao?"
"Đó là không có biện pháp!" Ninh Khanh Khanh bĩu môi "Không quan hệ tới chuyện thích hay không thích."
"Thì ra là thế." Vân Triệt nói giọng dịu dàng mang theo tiếng cười, rất là dễ nghe.
Ninh Khanh Khanh nhìn gương mặt tươi rói cao thượng kia của hắn, nghĩ thầm nếu như Phượng Phi Bạch dễ ở chung giống như Vân Triệt vậy, thì có để cho nàng làm nha hoàn, nàng cũng sẽ không tức giận đến thế.
"Triệt hoàng tử, đã đến Lâm phủ ."
Thời gian thoải mái luôn trôi qua đặc biệt nhanh, Ninh Khanh Khanh vén màn nhảy xuống xe ngựa, quay sang Vân Triệt khí phách mà chắp tay, "Đa tạ Vân Triệt ngươi đưa tiễn !"
"Càn rỡ!" Thị vệ ở bên cạnh nghe tiếng lập tức trách cứ, "Sao có thể gọi thẳng tên tuổi của Triệt hoàng tử!"
Ninh Khanh Khanh chau chau mày, chẳng còn cách nào khác. Nàng tại hiện đại nên chưa có thói quen chỉ hơi động một cái là hô hoàng tử bệ hạ, nên lỡ thuận miệng hô một câu. Trái lại Vân Triệt quay sang thị vệ lắc đầu, gương mặt tuấn tú cười cười độ lượng nhìn nàng,
"Ta cùng với Lâm đại tiểu thư nói chuyện đã nhiều, có gọi thẳng tên Vân Triệt cũng không sao."
Ninh Khanh Khanh cũng không phải loại người giả bộ, "Ngươi sau này cũng đừng kêu cái gì Lâm đại tiểu thư , gọi ta là Ninh Khanh Khanh đi."
Nàng nói thẳng ra tên mình, để Vân Triệt cứ gọi trực tiếp Lâm Khinh Khinh, hắn gật đầu đáp ứng.
Đưa mắt nhìn xe ngựa chở Vân Triệt đi xa, Ninh Khanh Khanh xoay người vào Lâm phủ, đến trong viện thu thập đồ của chính mình, nàng vốn cũng chẳng có đồ đạc gì nhiều lúc xuyên qua cũng chỉ có bộ quần áo
Đó là những thứ gì của bản thân khi nàng xuyên qua lại đây, duy nhất chúng có thể chứng minh xác thực xuất xứ của nàng.
Vừa muốn rời Lâm phủ, lại bị người ngăn cản.
Thấy người đứng ở trước mặt mình là Lâm Dong Dong. Ninh Khanh Khanh vốn là tâm tình cũng không tốt, lại gặp nàng tâm tình lại càng tệ hơn. Nàng tránh sang phía trái rồi đi vài bước, muốn đi ra ngoài.
Nàng vừa động một cái, Lâm Dong Dong cũng động, thân thể cứ một mực cản ở trước mặt nàng, tỏ rõ là kiếm chuyện.
"Tránh ra." Ninh Khanh Khanh nhướn chân mày, có hơi không vui.
"Hừ, không có xe ngựa ngươi cũng có thể trở về nhanh như vậy, ngươi là đi cùng với ai?" Lâm Dong Dong nghĩ tới điều gì, lập tức cau mày liễu, ánh mắt tràn ngập miệt thị, "Ngươi lại không phải lại đi bám vào Thất vương gia, khiến hắn đưa ngươi trở về chăng!"
"Như thế nào, muội muội ngươi phải chăng là rất ghen tị ta ngồi xe ngựa của Thất vương gia để trở về. Nếu là ngươi muốn, đợi lát nữa ta sẽ đi gặp Thất vương gia nói, rồi khiến bệ hạ chỉ hôn cho ngươi, như thế nào a?"
Ninh Khanh Khanh khuôn mặt tinh xảo mang theo nụ cười thấp thoáng, trong đôi mắt sáng ngời đều là hiện rõ vẻ chân thành, lại làm cho Lâm Dong Dong nghe mà đều phải nhảy dựng lên .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...