Lớp trưởng đang giúp giáo viên trông lớp trong giờ tự học đã chú ý đến động tĩnh phía bên này từ lâu, vừa nghe thấy tiếng ồn lập tức gõ bàn nói: “Mấy cậu không muốn học thì cũng đừng làm ảnh hưởng đến người khác.”
Lâm Lâm vừa nghe đã biết đang nói mình, khẽ hạ giọng chửi rủa.
Lưu Tuấn Kiệt lẩm bẩm ‘Gỗ gặp mực thước thì thẳng, kim khí đến với đá mài thì sắc’ sau đó lại phân tâm nói: “Cậu thật là, làm chuyện gì cũng chẳng chịu nhìn trước ngó sau, làm chuyện gì cũng cứ cắm đầu làm tới, cậu như thế làm ảnh hưởng người trong lòng của lớp trưởng chúng ta chuyên tâm học bài, hỏi sao người ta có thể không bực bội được chứ?”
Nói xong, tầm mắt lại quét về phía Trần Miên đang cụp mắt chăm chú đọc sách.
Mấy chuyện cười kiểu này trong lớp có rất nhiều, những học sinh cấp ba sắp bước vào ngưỡng cửa trưởng thành đều như bị mắc kẹt trong thế giới riêng của mình, có khi là ngây ngô nhưng lại vờ ra vẻ thành thục.
Trường trung học Tuy Bắc có quy định rất nghiêm ngặt, không cần biết là học sinh nội trú hay ngoại trú, nhưng một khi bước chân vào cổng trường thì đều phải nộp điện thoại và đi qua máy quét kim loại để kiểm tra, ai cũng đừng hòng qua mặt được.
Không có điện thoại di động nên đám học sinh chỉ có thể dựa vào chuyện chuyện tình cảm nam nữ để vượt qua khoảng thời gian học tập nhàm chán.
Trần Miên đã quen với việc bị trêu chọc rồi, hoàn toàn không bày ra biểu cảm gì, như thể câu chuyện này không liên quan gì đến cô, thậm chí còn chẳng buồn ngước mắt lên.
Triệu Lị Lị là người đầu tiên không vui: “Đừng có trêu chọc bà cô của cậu, haiz Lưu Tuấn Kiệt à cậu có thể thôi đi không, mỗi câu này thôi mà nhai đi nhai lại cũng mười phút rồi chứ hả? Đầu cậu bị lủng lổ hay là não không phát triển, tôi khuyên cậu đừng cố học bài làm gì, cứ phao bài đi là được."
Sau đó lại là một trận ồn ào.
Chủ đề bàn tán đã đi xa chuyện thất tình cả vạn dặm.
Sau khi kết thúc tiết hai buổi sáng, tiếng nhạc thông báo đến giờ ra chơi vang lên.
Triệu Lị Lị kéo tay Trần Miên đi về phía sân thể dục, lớp ba ban xã hội của bọn họ nằm ở tầng năm của trường học, cầu thang đông nghẹt như một buổi dạo xuân nhỏ.
“Mỗi ngày đi đi lại lại trong giờ ra chơi thôi cũng đã hoàn thành xong một màn vận động rồi.” Triệu Lị Lị uể oải phàn nàn, chợt thấy người phía trước bước xuống vài bậc, cô ấy vội vàng sống chết lôi Trần Miên cùng xuống theo nhưng bị người kia thoáng kéo cánh tay lại.
Hai người cứ thế mà dừng lại giữa chừng khiến cho người phía sau suýt đã đụng phải, đang định nói đi đứng kiểu gì vậy thì nhận ra người nọ là Trần Miên, lời đến cổ họng lập tức bị nghẹn lại.
Trần Miên gắt gao kéo Triệu Lị Lị ra khỏi đám đông, dắt cô ấy đi về phía cầu thang của dãy tòa Nghệ thuật.
Triệu Lị Lị có chút ngạc nhiên: “Sao ở đây không thấy ai hết vậy? Chẳng phải ban Nghệ thuật vẫn thường tụ tập hút thuốc ở đây sao?”
Nơi này lúc nào cũng lượn lờ khói thuốc, thầy cô cũng không có để ý chuyện bên này lắm, hay nói cách khác là cũng chẳng có ý định quan tâm.
“Đi thi lớp Nghệ thuật rồi, sáng nay mới vừa thông báo.” Trần Miên bước xuống bậc thang, bình thản nói.
Triệu Lị Lị nghe vậy lập tức hiểu ra, chạy xuống bên cạnh hỏi cô: “Không phải cậu vẫn còn đang hỗ trợ Trần Nhân đó chứ?”
Nói như vậy có chút không rõ ràng, Trần Miên lập tức sửa lại: “Nhận tiền không tính là hỗ trợ.”
Trần Nhân học ban Âm nhạc, trước khi chia ban thì cô ta và Trần Miên học cùng với nhau.
Trần Nhân chính là một cô tiểu thư khó hầu hạ, nhà có tiền nên cái gì cũng lười phải động tay, nên từ khi còn học lớp 10 cô ta đã tìm Trần Miên làm hộ bài tập về nhà, chốt giá cả trăm, mọi chi phí sinh hoạt và tiền tiêu vặt của Trần Miên đều từ đây mà ra.
Theo lý thuyết thì đây chính là chuyện làm ăn tốt, nhưng Triệu Lị Lị lại không hài lòng: “Cô ta ấy hả là không muốn tự làm bài tập mà, có thời gian toàn chạy đi chơi.
Cậu biết không, hôm qua lúc Lâm Lâm đi tìm Thẩm Vực để tỏ tình ý, Thẩm Vực đang ở chỗ cầu thang thoát hiểm cùng với Trần Nhân, ai mà biết bọn họ làm gì với nhau lúc đó chứ.”
“Nhưng Trần Nhân cũng ghê gớm lắm nha, Thẩm Vực mà cũng theo đuổi được, tớ tưởng rằng...”
Nói được nửa chừng đột nhiên bị Trần Miên giữ chặt cánh tay.
Cô ấy có chút hoang mang, định hỏi có chuyện gì vậy.
Thì bất ngờ ngửi thấy mùi khói thuốc lá.
Khi nhìn xuống, trông thấy một nhóm người ở góc khuất tầm mắt, có người ngồi xổm, vài người thì đứng, trên tay lác đác đều cầm điếu thuốc.
Là người của ban Tự nhiên, một người ngồi trên bậc thang xịt chất khử mùi thuốc lên người rồi cười nói: “Sao ở chỗ nào cũng nghe thấy người ta bàn tán về anh Thẩm của chúng ta thế này?”
Mấy người khác tiếp lời: “Cậu biết cái gì gọi là nhân vật trung tâm của chủ đề thảo luận không?”
“Này, thế mấy người chúng ta là lá xanh làm nền cho hoa đỏ à?”
Tiếng cười đùa của đám nam sinh lập tức tràn ngập chỗ cầu thang, vì không gian kín nên tiếng vang cứ vọng tới vọng lui.
Triệu Lị Lị kinh ngạc đến mức không nói nên lời, vốn là không ngờ lại bị bắt quả tang khi đang nhiều chuyện, chật vật túm chặt lấy cánh tay của Trần Miên, vẻ mặt đỏ bừng, theo bản năng hỏi người kia: “Làm, làm sao bây giờ?”
Trần Miên không trả lời, cô nhìn xuyên qua đám người kia, nhìn về phía bóng người đang đứng bên cửa sổ.
Một nhóm người đều đang hút thuốc, chỉ có người đó là không, trên tay cầm một thanh socola chơi đùa, khi nghe mấy lời trêu chọc đó anh chỉ cười mỉm rồi nói một chữ cút, giọng điệu không hề tức giận, thậm chí còn giống như đang cười, nhưng vị trí đứng ở đó lại khiến người khác không thể nào lơ là.
Vừa liếc mắt qua đã thấy, người nổi bật nhất chính là anh.
Thẩm Vực nghe đám người kia tám chuyện, ánh mắt khẽ di dời nhìn về phía Trần Miên đang đứng cách đó mấy bậc cầu thang.
Không khí dày đặc như bị bao phủ bởi khói thuốc lại bị người khác nhuốm thêm vài tia lửa, cơn mưa bụi tí tách rơi bên ngoài cửa sổ, trong hành lang có một thiếu niên cao lớn mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, thoạt nhìn đồng phục cũng không khác gì những người khác, thậm chí còn có phần nghiêm túc hơn khi còn cài cả chiếc cúc ở trên cùng.
Cúc áo tròn ép sát vào yết hầu của anh, khi nó đảo một vòng thì cả cổ áo cũng khẽ chuyển động theo.
Mà tầm mắt của anh lại hướng từ dưới lên nhìn chằm chằm Trần Miên một đợt, động tác không nhanh không chậm, ít nhất thì những người xung quanh không hề nhận ra sự khác thường giữa bọn họ, vẫn cười đùa hô hào gọi Vực, gọi anh Thẩm, líu ra líu rít ồn ào hơn cả vẹt.
Trần Miên thờ ơ trước ánh mắt nhìn đăm đăm của Thẩm Vực, lông mi cũng chẳng thèm chớp.
Cô gắt gao kéo Triệu Lị Lị tay chân đang căng thẳng toàn tập tiếp tục đi xuống, mùi khói thuốc bao phủ ngày càng dày đặc.
Triệu Lị Lị không biết phải bày ra biểu cảm gì, cô ấy tự hỏi liệu mình có nên xin lỗi một tiếng hay không.
Dù sao thì nói xấu sau lưng người khác lại còn bị bắt tại trận, hơn nữa đám người trong ban Tự nhiên này khá thân thiết với Trần Nhân, nếu lỡ bị họ mách lẻo thì bản thân cô ấy cũng không vấn đề gì, nhưng Trần Miên bị kẹt ở giữa như vậy có lẽ sẽ không được yên ổn.
Nghĩ tới đây, cô ấy định dừng lại rồi thấp giọng gọi Trần Miên.
Đám người trong ban Tự nhiên này cũng cảm thấy Trần Miên rất thú vị, mặc dù người nói xấu sau lưng người khác là Triệu Lị Lị.
Nhưng có một quy luật bất thành văn thế này, người nổi bật luôn thu hút nhiều sự chú ý hơn, biến tất cả mọi thứ xung quanh trở thành nền trang trí, giống như đạo lý khi làm lỗi thì sẽ đi tìm người cầm đầu, cả đám đều không hẹn mà đồng loạt quay sang nhìn Trần Miên.
Ở trung học Tuy Bắc có rất nhiều người nổi tiếng, trong đó phải kể đến nhóm người đẹp của ban Nghệ thuật, Thẩm Vực ban Tự nhiên và Trần Miên ban Xã hội.
Khuôn mặt xinh đẹp, dáng người khỏe khoắn, tính tình lạnh lùng như tảng băng không thể đun nóng.
Ngày đó lúc cô mới vào trường đã có rất nhiều người muốn theo đuổi, kết quả đều bị cô phớt lờ, ngay cả lý do từ chối cũng không thèm tìm, chỉ lạnh nhạt hỏi ngược lại một câu tại sao tôi phải nói chuyện với cậu.
Trực tiếp ném ngược lại một câu hỏi khiến cho người theo đuổi nhận ra vô số hàm ý sâu xa, cảm thấy bị nhục nhã nhưng lại giống như không có.
Chỉ sau khi làm việc cho Trần Nhân, cảm giác không thể chạm tới mới bớt đi một chút.
Một khi liên quan đến tiền bạc, cho dù có là thần tiên cũng biến thành một kẻ phàm tục toàn thân đều mùi tiền.
“Sao lại bỏ đi như vậy, chẳng phải tò mò muốn biết có làm gì hay không sao? Hỏi thử xem đi?”
“Đúng đấy, cơ hội tốt thế này cơ mà, cô bạn họ Triệu gì đó của ban Xã hội mấy người hôm qua không phải đến tìm anh Thẩm của chúng tôi sao, cứ hỏi đi để giúp bạn học có được đáp án nào."
Đám người này không hề có chút kiêng dè nào, ỷ có nhiều người nên sấn tới trêu chọc các nữ sinh.
Bọn họ không cảm thấy lời nói của mình quá đáng, trong lời nói phỏng đoán có ý cười, lại cũng có thể hàm chứa sự bỡn cợt.
Bình thường Triệu Lị Lị hay đùa giỡn với bạn học cùng lớp là một chuyện, nhưng dù sao da mặt cô ấy cũng mỏng, bị một đám nam sinh vây quanh chọc ghẹo như vậy, nhất thời không thể khống chế được biểu cảm, cánh tay bám vào Trần Miên cũng thoáng run lên.
Trần Miên nắm chặt tay người kia, giữa những tiếng cười cợt lại lạnh lùng ồ một tiếng, sau đó hỏi cái người đang đứng ở giữa đám nam sinh kia: “Thẩm Vực, cậu và Trần Nhân yêu nhau sao?”
Cô thật sự hỏi rồi.
Triệu Lị Lị suýt chút nữa thở không ra hơi.
Lại nghe tiếng người vừa được hỏi trả lời: “Cậu đoán xem.”
Giọng điệu ngập tràn ý cười, nhưng ánh mắt lại dán chặt trên ngực Trần Miên.
Là hàm ý sâu xa mà chỉ có hai người mới có thể nghe rõ được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...