Thẩm Tu nhìn người thanh niên đồng tộc đang đâm dao về phía mình, nghiêng người tránh né, rồi tóm chặt lấy cổ áo đối phương, trực tiếp ném về phía một người một quỷ đang giao chiến ngay cạnh đó, vừa đúng lúc cắt đứt một cảnh tứ chi tiếp xúc giữa Lục Chiến và Tần Nhất.
Hắn vẫy tay gọi ngự quỷ trở về, thản nhiên nói “Đánh là đánh, áp sát như thế làm cái gì.” Thẩm Tu thậm chí không tìm được kẽ hở để nhúng tay.
Lục Chiến cúi đầu, nheo lại đôi mắt, thầm nghĩ, chủ nhân không cao hứng khi nó thân cận những nhân loại khác?
Lúc Thẩm Tử Hằng bị quăng vào trong không trung, dao găm vẫn còn nắm trong tay, gã chưa kịp phản ứng vì sao Thẩm Tu lẽ ra phải bị thương be bét máu vẫn đứng thẳng ở đằng xa, mà bản thân gã lại bay tới gần trước mặt Tần Nhất, còn chưa kịp chuẩn bị đã bị trúng một quyền nặng nề.
Tần Nhất dùng khóe mắt liếc nhìn thấy rõ động tác của Thẩm Tu, liền cảm thấy không tốt, không nghĩ tên nam nhân kia khí lực lớn như vậy, cư nhiên ném Thẩm Tử Hằng bay thẳng sang bên này. Gã vốn định công kích quỷ tộc kia, trong khoảng thời gian ngắn không kịp thu tay lại, vì không để bản thân chịu nội thương, không thể làm gì khác đành phải đem toàn bộ khí lực vừa xuất ra dùng trên người đồng bọn, trơ mắt nhìn thanh niên mi thanh mục tú bị đánh một quyền vào gò má trái, nước bọt tung tóe, miệng ngập máu tươi, ngã xuống đất không đứng dậy nổi, vừa ngẩng đầu đã hộc ra mấy cái răng bị gãy.
“Ô ô ô…” Thẩm Tử Hằng đau đến tái nhợt mặt mày, gã tức giận nhìn Tần Nhất, không nghĩ tới đối phương cư nhiên thật sự đánh gã.
“Ta không phải cố ý.” Tần Nhất giải thích “Ngươi đột nhiên bay đến, tránh không được.”
Thẩm Tử Hằng vẫn như cũ dùng mắt trừng gã, bất quá cũng giảm bớt tức giận, sau đó nhìn về phía Thẩm Tu, lộ ra ánh mắt độc ác.
“Tần Nhị nói không sai, người này không đơn giản, chắc cũng thường xuyên tiến hành rèn luyện, là ngươi bất cẩn.” Tần Nhất vừa nghĩ tới lời khuyên bảo của đệ đệ mình, không còn phản đối như trước, nhưng tên Ngự Quỷ sư tên Thẩm Tu kia, tuy rằng phải công nhận hắn thực sự lợi hại một chút, thế nhưng cũng không đến nỗi phải khiến cho tổ chức Thánh Minh ném chuột sợ vỡ đồ, Tần Nhị tuy rằng là đệ đệ gã, nhưng ngày thường cũng quá cẩn thận, nói đúng hơn thì là nhát gan.
Thẩm Tử Hằng nhớ đến lúc sau khi đại hội hợp phối kết thúc, có gặp mặt nam nhân kia một lần, nam nhân đó tên là Tần Nhị, gia nhập tổ chức còn sớm hơn cả gã và Tần Nhất, phân biệt đối xử, thì nam nhân đó đã thuộc cấp bậc nguyên lão, cho nên rất nhiều chuyện đều phải hỏi hắn mới được phép hành động, vụ giấy tuyên cáo cùng với hành động ngày hôm nay không hề nằm trong kế hoạch của tổ chức, hoàn toàn là do Tần Nhị có việc nên không ở đây, đại ca của hắn, Tần Nhất liền tự chủ trương hành động vì muốn lập công, mới kéo gã vào một loạt sự kiện không nằm trong kế hoạch.
Lúc này, Thẩm Tử Hằng đã cảm thấy có chút hối hận, Tần Nhất là Đấu Linh thì thế nào, nghe đâu sức chiến đấu có thể sánh ngang với tinh linh cùng quỷ tộc, nhưng ngay cả khi đối diện với quỷ tộc kia cũng không áp chế nổi, nghề nghiệp Đấu Linh cũng phân đẳng cấp, giống như các loại quỷ tộc thượng đẳng, trung đẳng, hạ đẳng, Tần Nhất chắc hẳn cũng chỉ vừa mới nhập môn mà thôi “Ô… Tần ca, chúng ta trước tạm thời rút lui được không?”
Tần Nhất vừa nghe thanh niên nhu nhu nhược nhược thỉnh cầu, nhưng đáng tiếc miệng của thanh niên đầy máu, khiến người ta nhìn vào không thấy được bao nhiêu hảo cảm, gã xua tay từ chối “Bất quá chỉ là một quỷ tộc cùng với một Ngự Quỷ sư khí lực lớn một chút, ta có thể ứng phó được.”
Thẩm Tử Hằng còn định nói gì đó, nhưng nhìn thấy sắc mặt kiêu căng của đồng bọn, cuối cùng đem nụ cười trên mặt biến thành một nụ cười tràn ngập sùng bái “Vậy thì… Xin nhờ Tần ca.”
Tần Nhất hài lòng gật đầu, đảo mắt lại thì thấy tên Ngự Quỷ sư ăn mặc đơn giản kia không biết đang làm gì.
Thẩm Tu cầm từ trong túi áo ra một bao huỳnh hỏa thảo, theo lý thuyết Hung ma cường hãn đều sẽ nảy sinh hứng thú với loại cỏ này, bất quá huỳnh hỏa thảo sau khi trải qua gia công đặc thù, được nghiền nát, hiệu quả hỗ trợ sẽ tăng gấp đôi, thực sự là rất không trùng hợp, hắn lại biết phương thức gia công loại cỏ này, đem bao huỳnh hỏa thảo vung mạnh vào trong không khí, vì là ban ngày không ai nhìn thấy ánh sáng của huỳnh hỏa thảo, cho nên tựa hồ không có động tĩnh gì.
“Ngươi đang làm gì, là ngốc tử sao, Hung ma Vương sẽ bị huỳnh hỏa thảo hấp dẫn.” Tần Nhất vừa mới cảm giác được tên Ngự Quỷ sư này không biết thường thức thật đáng yêu, một lát nữa có thể cho đối phương chết thoải mái một chút.
Thẩm Tử Hằng cũng lộ ra một ánh mắt ghét bỏ, khí lực lớn có gì đặc biệt, gã há mồm miễn cưỡng nói ra hai chữ “Ngu xuẩn.”
Lục Chiến trừng mắt nhìn sang, hai người nhất thời cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Thẩm Tu vỗ vỗ tay, ra lệnh cho ngự quỷ đi ra phía sau một tảng đá nham thạch nhìn tình huống, phụ cận không có cảm giác được sát khí, chứng tỏ rằng hung ma còn chưa tới. Lục Chiến không muốn rời xa chủ nhân, thế nhưng mệnh lệnh của chủ nhân, ngự quỷ không có cách nào phản kháng, nó tính toán khoảng cách từ khu vực đá nham thạch tới chỗ chủ nhân, nơi này vừa vặn có một cái góc, cho nên một mặt là nói đến chỗ đó quan sát tình huống, kì thực quãng đường cũng không xa, nếu như Tần Nhất phát động tấn công, dùng tốc độ triệu hoán ngự quỷ của Ngự Quỷ sư, nó có thể kịp thời trở về làm tấm bia chắn.
“Ra lệnh ngự quỷ đi chỗ khác? Ngươi rất có can đảm.” Tần Nhất chậm rãi nói.
Thẩm Tử Hằng vừa cảm thấy miệng đỡ đau đã mở miệng vạch trần chân tướng “Dù sao khi có nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng có thể gọi ngự quỷ trở lại đúng không, tinh thần liên hệ của các ngươi đã cao đến mức như vậy, nhất định là ngươi bức bách nó làm rất nhiều sự tình khuất nhục!”
Thẩm Tu “… Tỷ như?” Hắn thật sự tò mò không biết phải làm gì mới có thể tăng cao được liên hệ tinh thần, chuyện này mặc dù rất bình thường, thế nhưng sách vở cũng không có nói rõ, hơn nữa trong hoàn cảnh không hề an toàn chút nào như thế này, trong sách cũng không thể miêu tả chi tiết được, cho nên những kiến thức cơ bản nhất kia cũng đều phải dựa vào Ngự Quỷ sư tự tìm kinh nghiệm, truyền miệng mà thôi.
Thẩm Tu vì bản thân thường xuyên bỏ qua chương trình học trong tộc mà cảm thấy có chút áy náy.
Thẩm Tử Hằng mang dáng dấp sắp tức giận đến thổ huyết, tuy rằng miệng gã đã đầy máu “Tần đại ca, động thủ đi, nhìn hắn giả vờ giả vịt đến lúc nào!”
Rõ ràng là nghĩ Thẩm Tu không hề nói chuyện nghiêm túc, Thẩm Tu không thể làm gì khác đành phải ra tay trước Tần Nhất, lao vọt lên, Đấu Linh, vốn là một nghề nghiệp yêu thích tiên hạ thủ vi cường.
Khi Lục Chiến đi đến phía góc đằng sau đám đá nham thạch, híp mắt nhìn bốn phía xung quanh, nhưng lỗ tai lại lắng nghe động tĩnh bên phía Thẩm Tu, tiếng gió khi Tần Nhất ra tay nó đã nhớ kĩ, chỉ cần có bất kì một hành động gió thổi cỏ lay nào, nó liền lập tức chạy về.
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Mặt đất chốc chốc chấn động, tiếng bước chân giống như sấm bên tai, Lục Chiến liếc mắt nhìn về phía cái bóng người to lớn cách đó không xa, là Hung ma Vương!
Nó y theo dặn dò của chủ nhân, sau khi nhận được hướng đi của Hung ma Vương, liền lập tức quay trở lại, lúc Lục Chiến đi đến bên cạnh Ngự Quỷ sư, đã phát hiện hai gã địch nhân của chủ nhân, dùng một tư thế không quá dễ nhìn bị treo ở trên cao, cũng không biết Thẩm Tu ở chỗ nào tìm được một cái gậy trúc, vừa vặn kẹp ở giữa hai tảng đá nham thạch, Thẩm Tử Hằng cùng Tần Nhất bị treo lên giống như là bị phơi quần áo, mặt mũi sưng vù, đón gió mà lay động.
Xảy ra chuyện gì, Lục Chiến mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía chủ nhân của nó.
“Hung ma Vương đến?” Cơ thể Thẩm Tu thoáng lung lay một chút, cảm giác chấn động từ mặt đất truyền đến mỗi lúc một cường liệt.
Lục Chiến khẽ gật đầu, mặc không đổi sắc đứng phía sau chủ nhân, để tránh cho đối phương không bị ngã sấp xuống, thanh âm lạnh như băng mang theo một tia khàn khàn “Ở ngay gần đây.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...