Năm 2022
Chuyến xe đến ngoại thành khởi hành lúc bảy giờ tối ngày hôm sau.
Đồng hồ đã điểm chín giờ và chiếc xe đang dừng ở trạm thứ hai.
Có một vài vị khách lên và xuống xe nhưng cô gái không để ý lắm.
Cô vẫn đang chăm chú xem lại quyển sổ trên tay mình.
Chuyến đi lần này của cô không hề có mặt Chí Dũng hay Quang Nghị vì chẳng ai trong số họ chấp nhận bỏ chút thời gian để đi cùng cô.
Nhưng cô cũng không vì thế mà nao núng.
Trước giờ, cô không thích dựa dẫm vào bất kỳ ai, kể cả người thân thiết như Quang Nghị.
Cô chỉ cần một người có thể thấu hiểu và đồng hành với cô trên mọi chặng đường, giúp cô điều tra sự thật về vụ án năm xưa.
Cô gái tựa đầu vào thành kính, trầm tư nhớ lại chuyện cũ.
Ngày hôm ấy, cô đã ở đó, bất lực chứng kiến cảnh căn nhà cha mẹ cô cất công xây nên bị thiêu rụi trong ngọn lửa.
Cha mẹ cô còn ở trong, cô biết điều đó.
Cô muốn xông vào nhưng một người lính cứu hỏa đã kéo cô ra đủ xa để cô không thể làm điều gì dại dột.
Cô nhớ cô đã khóc, khóc đến mờ cả mắt, ù cả tai, chân tay bủn rủn cả.
Quang Nghị không ở đó, không ai ở đó để cứu cha mẹ, cứu lấy linh hồn của cô đang bị cháy rụi cùng với căn nhà.
Lửa được dập trong nửa tiếng sau đó và họ khiêng xác của cha mẹ cô ra.
Đó là lúc cô gái hoàn toàn sụp đổ.
Chiếc xe đang chạy bon bon trên đường thì bỗng khựng lại, làm cô gái đổ người về phía trước, vô tình thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.
Cô cùng một vài người khách xuống xe, xem xét tình hình.
Một người đàn ông lớn tuổi dùng điện thoại soi đèn, giúp tài xế kiểm tra tình trạng bánh xe.
- Thủng lốp rồi.
- Tài xế thông báo.
- Anh có đem đồ sửa theo không? - Người đàn ông kia lên tiếng.
- Không.
- Tài xế đáp lại - Chắc phải chờ cứu hộ.
“Xung quanh hiu quạnh thế này, còn lâu cứu hộ mới đến”, cô gái nghĩ thầm.
Thế rồi, cô lật đật về lại chỗ cũ, định đọc tiếp câu chuyện trong cuốn sổ nhưng do trời đã khuya nên thiếp đi lúc nào không hay.
Khi tỉnh dậy, cô thấy trên xe không một bóng người.
Tò mò, cô bước ra ngoài, liếc nhìn xung quanh.
Ban nãy, ở đây còn rất nhiều xe qua lại, còn có cả tài xế và người đàn ông đứng tuổi kia.
Vậy mà giờ đây, chỉ còn lại mình cô với cây cối rậm rạp và tiếng sột soạt từ trong bụi cây.
Cô ngẩng đầu lên, một cái bóng trắng lướt qua trước mặt, dẫn dụ cô vào rừng sâu.
Cô cố vùng vẫy nhưng đôi chân này sớm đã bị yểm bùa, không ngừng bước đi theo cái bóng.
Nó dừng lại ở trên một ụ đất và chờ cô gái đi tới.
Cô gái càng chống cự bao nhiêu, toàn thân lại đau đớn bấy nhiêu.
Cô chỉ có thể thuận theo ma lực, tiếp bước theo bóng trắng.
“Đào lên”.
Cô không nhìn thấy cái bóng kia mở miệng nhưng trong đầu cô lại vang lên giọng nói trong trẻo của nó.
Lần này, đôi bàn tay cô bị điều khiển, liên tục đào bới đất từ cái ụ cao kia.
- Thả ra… - Cô yếu ớt kêu lên - Thả tôi ra…
“Đào lên”.
Cái bóng vẫn trò chuyện với cô qua tâm trí.
- Dừng lại… Tôi không muốn đào… - Cô mơ hồ nhìn trời đất.
Cả thế giới bỗng xoay chuyển trong mắt cô và nhanh chóng kết thúc khi cô nhắm mắt lại.
Cô gái ngất lịm đi trên nền đất và cái bóng trắng cũng tan vào hư không.
- Sao lại ra nông nỗi này? - Giọng một người đàn ông vang lên, kéo cô về lại thực tại.
Hiện tại cùng mộng ảo đan xen nhau, pha lẫn với khói thuốc khiến cô gái có chút chóng mặt, nôn nao.
Cô càng muốn thoát khỏi vòng tay của người đang bế cô thì người ấy lại siết chặt hơn, không cho cô cựa quậy.
Cô nửa tỉnh nửa mê nghiêng mình, dựa vào lồng ngực vững chắc kia và cứ thế ngất đi thêm lần nữa.
*
Cô gái chợt tỉnh giấc.
Mặt trời đã ló rạng từ khi nào và chiếc xe khách đã dừng lại ở trạm cuối cùng - trạm ngoại thành.
Một bà cụ thấy vậy liền lớn tiếng thông báo:
- Cô gái tỉnh rồi.
Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì một vài người đã xúm lại, bàn tán to nhỏ:
- Đúng là tỉnh rồi.
Tưởng là bị bệnh gì nặng.
- Chắc cô ấy ổn rồi.
- Một người khác thêm vào.
- Tôi… bị gì sao? - Cô đỡ đầu, cố gắng nhớ lại từng mảnh kí ức trong đầu.
- Hôm qua, trong lúc xe hỏng, mọi người không để ý, cô đã tự đi vào rừng sâu.
Sau khi xe được sửa xong, tài xế soát lại nhưng vẫn thiếu khách, liền ráo riết đi tìm.
Cuối cùng, một chàng trai trẻ đã bế cô về lại xe đấy.
Cậu ta nói cô bị mộng du nên không biết mình đang đi đâu.
May là cậu ta kịp đưa cô về, nếu không chúng tôi không biết làm sao.
- Bà cụ kể lại.
Cô gái day hai bên thái dương, từ từ điểm lại từng sự kiện xảy ra vào đêm qua.
Từ sau khi tỉnh dậy, cô gái không còn nhớ rõ cái bóng trắng dẫn dụ mình hay khi cô ngất đi.
Nhưng đúng là đã có người bế cô về xe, trên người toàn mùi khói thuốc.
Điều này khiến cô liên tưởng ngay đến người thường đi theo cô mỗi khi trở về nhà.
Ngay lập tức, cô hỏi lại bà cụ:
- Người cứu cháu đi cùng trên chuyến xe này ạ?
- Phải.
- Bà cụ và một số người khác xác nhận - Nhưng cậu ta đã xuống ngay trạm trước rồi.
- Bà và mọi người có nhớ ngoại hình anh ta trông như thế nào không? - Câu hỏi của cô gái khiến nhiều người phải sững sờ.
- Cậu ta khá cao nhưng chúng tôi cũng chỉ biết thế.
- Người đàn ông đứng tuổi đáp - Cậu ta khá khép kín nên chúng tôi không hỏi gì nhiều.
Nhưng, có nhất thiết cứ phải hỏi cậu ta kĩ như vậy không?
- À, cháu chỉ là muốn biết để trả ơn thôi.
Thấy mình hơi thái quá, cô gái lảng sang chuyện khác rồi im bặt.
Sau, cô từ biệt những người trên chuyến xe rồi đi tìm một vài căn trọ nào đó ở tạm.
Đêm nay, buổi đấu giá sẽ bắt đầu và cô gái còn đến những mười hai tiếng để nghỉ ngơi và chuẩn bị.
Sau khi tất cả đều xong xuôi, cô lại lôi cuốn sổ cũ ra và tiếp tục nghiền ngẫm câu chuyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...