"Năm 1922
- Con muốn xin ta được đến Lam Thành điều tra vụ thiếu hụt ngân khố?
Hoàng đế ngồi trên ghế, nghiêm nghị nhìn Hạc Hiên.
- Bẩm phụ hoàng, từ lâu con đã canh cánh trong lòng nỗi lo cho bách tính nơi Lam Thành.
Một vụ thiếu hụt quy mô lớn như vậy, không thể không xử lí.
- Ta hiểu ý muốn của con.
Con vẫn luôn có trách nhiệm như vậy, ta vô cùng hài lòng.
Vừa dứt lời, ông ho một tràng sặc sụa.
Chàng lo lắng hỏi han, nhưng ông xua tay tỏ ý không cần.
Khi đã đỡ hơn rồi, Hoàng đế mới tiếp lời:
- Ta già rồi, không còn sống được bao lâu nữa.
Đời người là hữu hạn nhưng giang sơn vẫn luôn cần một minh chủ.
Ta chỉ có bốn người con trai, tuy các con đều đã trưởng thành, nhưng vị trí Thái tử trước đây ta chưa từng đề cập đến.
Hiên nhi, con trước giờ luôn sống thiếu thốn, mẫu phi mất sớm, ta lại bận chính sự, không thể để mắt đến con được.
Ta biết con không muốn kế thừa ngôi vị nhưng cả giang sơn này, chỉ có thể trông chờ vào con.
Nói như vậy hẳn là Hoàng đế đã sớm chọn được người để kế thừa ngôi vị.
Ông thừa biết, chàng chưa từng nhóm ngó đến vị trí ấy, nhưng cũng vì đức tính anh minh, chính trực mà Hoàng đế chọn chàng.
Đó là thứ mà một minh quân cần phải có để duy trì sự phồn thịnh của một quốc gia.
- Phụ hoàng...!Con sợ rằng sẽ không gánh vác nổi trách nhiệm này.
- Con hãy cứ suy nghĩ, Hiên nhi.
Nhưng ta tin, con sẽ làm được.
- Ông hiền từ nhìn về phía người con trai, hài lòng gật đầu.
Cuộc nói chuyện chưa được bao lâu thì Hoàng hậu đến.
Bà ta ngồi xuống, cạnh Hoàng đế rồi nhỏ nhẹ nói chuyện với ông:
- Bệ hạ, thần thiếp thấy dạo này bệ hạ không được khỏe, vẫn là nên tu dưỡng sức khỏe nhiều hơn.
- Ta không sao.
- Ông gạt đi - Nàng không cần lo nghĩ.
Nàng đến đây thăm ta chắc hẳn cũng có chuyện khiến nàng không vừa ý, phải không? - Sống với Hoàng hậu hơn nửa đời, ông không còn lạ gì với những chuyến ghé thăm bất chợt như thế này của bà ta.
- Bệ hạ thật là hiểu lòng thiếp.
- Bà ta dịu dàng đáp - Chẳng là Hoàng nhi vừa ưng được một cô nương, muốn thiếp giúp nó cử hành hôn lễ.
Nó với Y Lạc hai năm nay mãi mà không sinh được quý tử, thiếp lo rằng mệnh nó không hợp với Y Lạc, cần nạp thêm thiếp để giải hạn này.
Nghe đến đây, Hạc Hiên đứng ở dưới đã bắt đầu nghi hoặc.
- Nó quanh năm chỉ biết ăn chơi, không tập trung lo chuyện triều chính, suốt ngày chỉ biết nạp thiếp.
- Hoàng đế bực bội lên tiếng - Nàng cũng thật chiều nó quá.
- Bệ hạ bớt giận.
- Bà ta vội vàng tạ lỗi - Vì lần trước, Hiên nhi cũng chưa kịp thành hôn với Khánh Nhã, nên thần thiếp muốn chọn ngày lành tháng tốt để cử hành hôn lễ cho cả Hoàng nhi và Hiên nhi, coi như đem hỉ sự về với hoàng cung.
Và Hoàng đế đã hoàn toàn bị lời mật ngọt này của bà ta thuyết phục.
Điều đó đồng nghĩa với việc chàng đang lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, không thể kéo dài thời gian như ý muốn.
Chàng căng thẳng trở về phủ, còn đang nghĩ cách để khắc phục hậu quả thì lại gặp Thanh Ca cùng Khải Trạch đang lang thang khắp ngõ ngách của khu phố.
Thấy thế, chàng bước xuống ngựa, lững thững đi về phía nàng:
- Thanh Ca cô nương! - Chàng gọi - Cô đang đi đâu vậy?
- Điện hạ.
- Nàng hành lễ - Ta cùng bằng hữu của ta hỏi thăm về Tiểu Thục.
- Có kết quả gì không? - Mắt chàng lóe lên tia hy vọng và mau chóng bị dập tắt khi nhận cái lắc đầu vô vọng của nàng.
Nỗi buồn chồng chất nỗi buồn, chàng trở vào thư phòng, theo sau là nàng cũng trong tình trạng tương tự.
Đoạn, Đức Khải trở về, hai người mới đem nỗi lòng mình ra giãi bày, mong tìm được cách nào đó để giải quyết vấn đề:
- Ta đã thử tìm nhiều nơi, nhưng không một ai thấy bóng dáng của Tiểu Thục.
- Nàng kêu lên - Phía Đức Khải huynh có tin tức gì không?
- Không có.
- Hắn lắc đầu - Ta cũng đã thử tìm kiếm thông tin về hang ổ của bọn buôn người, nhưng cũng không thêm được gì.
- Hoàng hậu đã mang chuyện lễ thành hôn của ta và Phạm Khánh Nhã chưa thành bẩm báo với phụ hoàng.
Xem ra, thời gian không còn nhiều nữa.
Với thông báo này, tinh thần của Đức Khải và Thanh Ca chùng hẳn xuống.
Tiểu Thục còn đang mất tích chưa tìm thấy, bây giờ lại thêm việc cử hành hôn lễ của chàng khiến kế hoạch của ba người họ đổ bể hoàn toàn.
Giữa tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Thanh Ca lại bị thổ huyết.
Nàng không ngờ trong chén trà Xuân Kỳ mang lên sáng nay lại có thứ khiến độc trong người nàng phát tác, kể cả châm kim đầu ngón lần này cũng không có tác dụng.
Việc cấp thiết nhất bây giờ chỉ có thể là tìm đại phu chuyên giải độc trong kinh thành.
Đức Khải không chần chừ liền chạy vội đi mời đại phu, một lát sau đã quay lại.
Nàng đã nằm xuống giường từ khi nào, bên cạnh là chàng và Xuân Kỳ đang lo lắng đến cồn cào ruột gan.
Sau khi bắt mạch xong, đại phu nói nhỏ với chàng:
- Lão phu phải thông báo rằng, độc này trong người cô nương là không thể chữa khỏi.
Nếu thật sự muốn cứu cô nương này chỉ có thể thay máu, lấy mạng đổi mạng.
Nói rồi, đại phu đặt một lọ đan dược vào tay chàng, nói hãy lo cho nàng thật tốt rồi đi khỏi.
Chàng bần thần đứng nữ tử đang nằm trên giường rồi lại nhìn lọ thuốc trên tay mình.
Vậy mạng sống của nàng cũng chỉ như ngọn nến kia, mong manh và chóng tàn.
Chỉ cần không còn viên đan nào trong lọ nữa thì mạng của nàng cũng không giữ được.
- Điện hạ, đại phu nói gì vậy ạ? - Xuân Kỳ đón lấy lọ thuốc trên tay chàng, lấy ra một viên đan rồi đưa vào miệng Thanh Ca.
- Không có gì.
- Chàng giấu nhẹm đi - Có phải ngươi đưa trà cho Thanh Ca cô nương, đúng không?
Nhận thấy điều bất an, Xuân Kỳ liền quỳ xuống, thành thật bẩm báo:
- Thưa Điện hạ, Xuân Kỳ chỉ nghe lời Ái Châu tỷ mang trà lên cho Thanh Ca tỷ chứ không hề biết trong trà lại có độc!
- Thôi đứng lên đi.
- Chàng xua tay - Giúp ta chăm sóc Thanh Ca cô nương thật tốt.
Tuy nói là không có gì, nhưng những lời dặn ấy của đại phu khiến chàng không tài nào yên giấc.
Lẽ nào ân nhân của chàng, một cô nương chỉ vừa ở độ tuổi đẹp nhất của đời người, còn chưa tìm được đứa con thất lạc đã phải từ giã cõi đời này? Nếu như không đỡ cho chàng một tên thì giờ cô nương ấy đã không phải chịu nhiều khổ đau như vậy.
Nhưng chàng còn nhiều chuyện phải lo, không thể chỉ vì chuyện tư mà làm lỡ chuyện công.
Chỉ cần tất cả mọi chuyện được giải quyết xong, chàng sẽ không ngại ngần đổi mạng với nàng.
"Cầu nhận xét của các cậu :")"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...