Năm 1922
Đứng trước những tên phản loạn hung hăng và hàng chục nòng súng, bà cụ chẳng nao núng đáp lại:
- Huýt sáo thì liên quan gì đến ngươi? Ở trong ngục tối, thú vui duy nhất là huýt sáo.
Không lẽ ngươi cũng muốn cấm?
- À, phản bác ghê đấy.
- Hắn cười khà khà - Huýt sáo mà có nhịp điệu, muốn qua mặt ta hay gì? Tin ta nã súng bay đầu ngươi không?
Hắn giương súng nạp đạn, nhưng loay hoay mãi vẫn chưa nòng vẫn chưa lên.
Hắn vừa kịp mở nắp súng ra thì đã bị Lý Quang từ đâu xông tới, đá bay khẩu súng trên tay hắn.
Mấy tên đàn em thấy vậy thì toan nổ súng nhưng cũng chẳng khác gì tên thủ lĩnh ban nãy, nạp mãi không lên đạn.
Được thời, Lý Quang liền tay không hạ gục hết đám phản quân, phá khóa cứu nàng và đám người nọ ra ngoài.
- Muội không sao chứ? - Hắn xoay người nàng qua lại nhanh đến chóng mặt, dò xét từ đầu đến chân xem có bị xước xát gì không.
- Ta không sao.
- Nàng cười mỉm - Thật tốt khi có đại ca là thiếu sơn chủ.
- Liều lĩnh quá! - Hắn ấn nhẹ trán nàng - Thế nói ta nghe vì sao lại ở đây?
- Phản quân làm loạn, gom hết người dân về để kêu gọi lập khu tự trị.
- Nàng tóm tắt sơ lược tình hình.
- Bọn chúng có súng, mà muội vẫn thản nhiên như không nhỉ? - Hắn nheo mắt - May là ta bắt được ám hiệu, kịp thời giải cứu.
Không thì...!Mà ta cũng thắc mắc.
Sao có súng trong tay mà vẫn lóng ngóng như thế? Không lẽ nội công của ta thật sự thâm hậu?
Hắn nghi hoặc, không tin bản thân lại mạnh mẽ đến vậy.
Nàng bật cười:
- Ha...!Là do ta cũng đã chuẩn bị từ trước.
Nửa số người đi theo chúng học lắp súng hoàn toàn là do nàng chủ động điều đi.
Nhớ lời Hạc Hiên dặn khi xưa, nàng đã dặn tất cả bọn họ khi lắp ráp phải tháo hết lò xo trong ống súng.
Chỉ cần như vậy thì thứ vũ khí tối tân này cũng chẳng khác nào là khối phế thải, căn bản không còn tác dụng.
Ở bên ngoài, Đức Khải cũng đã xử lí xong đám phản quân.
Hơn sáu mươi người được giải phóng và khu tự trị lập tức bị dỡ bỏ.
Bọn họ trói hết quân phản loạn lại với nhau rồi giải đến trước cổng kinh thành.
Cấm quân đi tuần qua, thấy vậy liền tống hết vào ngục, chờ ngày xét xử.
Dân thị trấn thay nhau cảm ơn cả ba rối rít.
Có người còn phải cúi đầu tạ lỗi với nàng vì những lời bội bạc trước kia.
Nhưng nàng chỉ mỉm cười, lắc đầu tỏ ý không sao.
Bà cụ nắm tay, dặn dò nàng đủ kiểu, sau còn kéo Đức Khải ra một góc nói chuyện riêng.
Đoạn, họ lần lượt hồi hương.
Còn nàng, Lý Quang và Đức Khải trở về điểm hẹn không lâu sau đó.
Quán trọ nhỏ nằm nơi góc phố ít người qua lại.
Trời mưa giông, gió hạ lùa qua kẽ tóc nàng.
Lý Quang dẫn nàng vào trong ngồi, Đức Khải vào sau khẽ khép cửa.
Vừa kéo ghế cho nàng, Lý Quang vừa hỏi:
- Muội đi lâu vậy, Khải Trạch có nghi ngờ không?
- Chắc là có.
- Nàng gật vội - Nhưng ta sẽ ổn thôi, đại ca đừng lo.
Nàng thấy ở bên hắn yên tâm đến lạ kì.
- Được.
Vậy kế hoạch cứu Hạc Hiên thế nào đây?
Hắn ngồi đối diện với nàng, tiện tay rót ra ba chén trà nóng.
- Đến tận bây giờ, ta vẫn chưa được gặp Hạc Hiên.
Khải Trạch và Sơn Lâm vẫn luôn giam lỏng ta trong phòng riêng.
Tuy bị phản quân bắt làm con tin nhưng ta lại có cơ hội được gặp cả hai người.
Chốc nữa, ta và Đức Khải huynh sẽ hồi cung, nội trong ngày mai sẽ đến thăm Hạc Hiên ở đại lao.
Đại ca hãy cử ở ngoài đợi tin ta.
- Ta hiểu rồi.
- Còn nữa, Hoàng Diệp vừa qua đời, chúng ta chỉ còn lại tên Quỷ Máu là nhân chứng sống duy nhất.
Phải bằng mọi cách ép cung hắn, thì mới có cơ hội lật đổ Sơn Lâm.
- Nhưng đại tẩu à, đệ đã tra khảo hắn đến mấy ngày, mà hắn có chịu khai đâu? - Đức Khải bất mãn xen vào.
- Không sao, sớm muộn cũng sẽ lòi đuôi thôi.
- Lý Quang vội ngắt lời - Thế còn ấn kiếm? Muội tính thế nào?
- Hạc Hiên từng nói, ấn kiếm vẫn còn đang ở trong cung.
Ta sẽ ở lại thêm một thời gian, cùng Khải Trạch truy tìm ấn kiếm.
- Nhưng thân phận người làng Thiệu của muội có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào! - Lý Quang thảng thốt, mắt hắn trợn lên đầy lo sợ.
- Nhưng ngoài ta ra, không còn ai tiếp cận được hoàng cung nữa.
Đại ca...!- Nàng nắm lấy tay hắn vỗ về - Hãy tin ta.
Hắn rầu rĩ nhìn nàng, chẳng muốn để đứa em gái phải nhẫn nhục ở lại bên Khải Trạch.
- Ta còn chưa nhắc đến chuyện muội đột ngột gả cho hắn.
- Hắn tặc lưỡi.
- Huynh ấy có hứa rằng, chỉ cần ta tình nguyện ở bên, huynh ấy sẽ giữ mạng cho Hạc Hiên.
Suốt hai tháng qua, huynh ấy đã trì hoãn được lệnh xử tử của Sơn Lâm.
Được như vậy, ta cũng thấy cảm kích.
- A! - Hắn lay mạnh vai nàng, mặt nóng phừng phừng - Sao muội cứ hi sinh vì Hạc Hiên như vậy? Ở trong đại lao kia hắn liệu có hiểu không? Lên kiệu hoa đến hai lần rồi, vậy mà vẫn chưa được yên ổn.
Thật là tức chết ta mà!
Hắn lên gân, mười ngón bóp chặt vai nàng đến tím tái.
Không hiểu sao lúc ấy, Đức Khải lại đẩy hắn ra, dang tay che chắn cho nàng.
Lý Quang mặt biến sắc, miệng không nói nên lời.
Đức Khải nghiêm mặt nhìn hắn:
- Huynh có biết đại tẩu đang có mang không?
Lý Quang đi hết từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, căng thẳng đến sắp ngất.
Hắn không tin vào mắt mình, lắp bắp hỏi lại:
- Có mang? Ta sắp có cháu rồi ư?
Đức Khải thất vọng đỡ trán, lắc đầu:
- Chứ sao nữa.
Ban nãy bà cụ kia nói nhỏ, bảo ta phải hết sức bảo vệ đại tẩu và hai đứa cháu trong bụng.
- Hả? Hai đứa?
Lý Quang hốt hoảng đến chóng mặt, chỉ muốn có người đỡ cho khỏi ngã lăn ra sàn.
Hắn gạt Đức Khải sang một bên, cầm lấy tay nàng thủ thỉ:
- Cháu ta được bao nhiêu tháng rồi? Vẫn khỏe mạnh chứ? Sao chuyện quan trọng như vậy mà muội không nói với ta?
Nàng e thẹn, chưa kịp đáp lời thì Đức Khải đã giằng tay nàng, quỳ xuống hỏi han:
- Đại tẩu à, có phải cháu của đệ không?
- Cháu của ngươi thì sao chứ? - Lý Quang muốn giơ chân đạp hắn một đạp.
- Ơ ơ...!- Đức Khải dè dặt nhìn Lý Quang - Huynh bạo lực quá!
Nàng khẽ cười, trấn an cả hai:
- Cháu của hai người rất khỏe, không có vấn đề gì cả.
Đức Khải tủm tỉm cười.
Lý Quang xô hắn ngã, được thời đón lấy bàn tay nàng:
- Muội nói với hắn chưa?
- Ý huynh là đại ca của đệ phải không? - Đức Khải mon men bò tới, tươi tỉnh như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nàng thở dài, lắc vội:
- Giờ đã là thê tử của Khải Trạch, ta không biết có nên nói cho chàng nghe hay không.
- Phải nói chứ! - Lại là Đức Khải ngây ngô lên tiếng.
- Ngươi im đi.
- Lý Quang quắc mắt - Bây giờ nói ra, Khải Trạch có để yên cho Thanh Ca không?
- Cũng phải.
- Đức Khải gật gù, cơ hồ không nói nữa.
Niềm vui chưa đến được bao lâu, nỗi buồn đã nhanh chóng soán ngôi.
Lý Quang than ngắn thở dài, lắc đầu nguầy nguậy:
- Làm sao đây, làm sao đây? Có phải đã quá khó cho ta rồi không? Bây giờ để muội ở lại hoàng cung khác gì hại muội và cả hai đứa cháu còn chưa chào đời? Nhưng nếu không như vậy thì ai sẽ đi tìm ấn kiếm đây?
Nhiều lúc Lý Quang tự hỏi, một tên thiếu sơn chủ như hắn thì cần gì bận tâm đến chuyện triều chính? Cứ ngày ngày cướp bóc, ngày ngày mở tiệc là hắn đã mãn nguyện rồi.
Vậy mà từ lúc nàng xuất hiện trong đời, hắn thấy mình như tìm được lẽ sống.
Nàng giống đứa em gái bé bỏng của hắn.
Lúc cần nhẹ nhàng sẽ nhẹ nhàng, lúc cần quyết đoán sẽ quyết đoán.
Nàng đáng yêu hơn tất cả những cô nương hắn từng gặp trên đời, chỉ sau Lan Hương.
Vì nàng, hắn có thể làm mọi thứ, kể cả dấn thân vào trận chiến tranh quyền đoạt vị tàn khốc này.
- Đừng lo.
- Nàng vỗ vai Lý Quang.
Hình như nàng hiểu hết nỗi lòng của hắn, lay tay thỏ thẻ như trẻ lên ba - Khải Trạch sẽ không làm hại ta.
Nhưng hai người tuyệt đối không được nói cho Hạc Hiên biết.
- Ta biết muội thấy có lỗi với Khải Trạch, thế nhưng trên cương vị là một người cha, ta nghĩ muội vẫn nên nói cho Hạc Hiên.
- Ta sẽ suy nghĩ.
- Nàng do dự, hình như vẫn không muốn thay đổi ý định.
- Được.
Muội làm sao, ta cũng chiều.
Hứa với ta muội sẽ giữ gìn sức khỏe, mau chóng tìm được ấn kiếm.
Nghĩa phụ và Hiền Thục nhớ muội nhiều lắm.
Nàng choàng tay ôm hắn, rưng rưng nước mắt:
- Ta sẽ trở về sơn trại, càng sớm càng tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...