“Ta chưa thấy qua ngươi, ngươi là người trong cung sao?” Nàng kia liếc mắt một cái, đánh giá Liên Ngu Sơn.
“Không, không phải.” Liên Ngu Sơn không biết nên tự giới thiệu thế nào, theo bản năng nắm thật chặt áo khoác rộng thùng thình, che lại cái bụng đã nhô lên.
Nàng kia đi đến bên cạnh đại thụ, “Ta chưa từng gặp người khác ở đây. A! Ta biết rồi, ngươi có thái phó mà thư viện hoàng thất mới mời đến không?”
Liên Ngu Sơn đáp, “Không phải. Ta sao có tư cách làm thái phó của các công tử chứ.”
“Không phải là tiểu vương gia, tiểu thiếu gia gì đó sao. Đều là được nuông chiều quen rồi, ở thư viện hoàng thất cũng không hảo hảo học, may mà hoàng thượng khâm điểm nguyên lão triều thần có học thức làm thái phó cho bọn họ. Thật là lãng phí!”
Liên Ngu Sơn mỉm cười, cảm thấy khẩu khí của nàng khi nói chuyện có điểm tương tự như Vân Lạc, bất quá chẳng biết tại sao khi nghe nàng nhắc tới Hoàng Thượng, trong lòng y sinh ra một loại cảm giác quái dị.
Liên Ngu Sơn vừa cẩn thận nhìn nàng, bỗng nhiên choáng váng, ngã vào sau gốc cây.
Nữ tử trước mắt tuy rằng chính là một thân hoa phục, chưa mang bội sức của hoàng hậu, lại không mặc Vân phục hoàng hậu, thậm chí ngay cả thị nữ bên người đều không có, nhưng chỗ cung trang mở ra rõ ràng thêu kim phượng.
Liên Ngu Sơn thở sâu, rũ xuống mắt, bám vào phía sau đại thụ, chậm rãi quỳ xuống, “Thảo dân Liên Ngu Sơn, kiến quá (gặp qua) hoàng hậu.”
“A? Còn tưởng rằng ngươi không biết Bổn cung, không ngờ vẫn bị nhận ra a.” Nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “Liên Ngu Sơn? Tên này có chút quen tai a.” Nghĩ đến đây, bỗng nhiên nàng chấn động, “Liên Ngu Sơn? Ngươi là trưởng tôn của Liên Văn Tương?”
“… Phải ”
“Ngươi… ngươi không phải bị sung quân đi biên cương sao? Sao lại ở trong cung?”
Liên Ngu Sơn không biết nên trả lời như thế nào, lặng yên không nói.
Từ Nguyệt Tình kinh nghi vị định (ngạc nhiên đến chưa bình tĩnh lại được), cao thấp đánh giá y vài lần.
Y phục Liên Ngu Sơn rộng thùng thình, người lại quỳ trên mặt đất, Từ Nguyệt Tình nhất thời cũng không thấy có gì khác biệt. Bất quá cho dù nhìn thấu, Liên Ngu Sơn nghịch thiên thụ thai việc vẫn là bí mật, ai cũng không ngờ đến.
Từ Nguyệt Tình không ngờ dưới tán đại thụ này lại gặp được người không có khả năng gặp nhất.
Tiên hoàng bị ám sát là chuyện lớn, liên lụy đến rất nhiều người, trong đó liên lụy sâu nhất là một nhà Liên Văn Tương. Phụ thân Từ Nguyệt Tình là võ tướng Từ Thiểu Uyên vốn giao hảo Văn Tương từ trước, đối với chuyện của Liên gia biết thập phần rõ ràng, Liên Ngu Sơn khi còn bé lại là thư đồng của hoàng thượng, cho nên khi Từ Nguyệt Tình nghe được tên của y không thể không chấn động.
Từ Nguyệt Tình cũng là một người thông minh, thấy Liên Ngu Sơn hiện ở trong cung, cách ăn mặc cũng không giống như bình thường, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, nói, “Người ở Duệ Kỳ cung có phải ngươi không?”
Liên Ngu Sơn cũng không ngờ tới ở hậu viện hẻo lánh lại đụng tới hoàng hậu, lúc này đột nhiên gặp, nhất thời chân tay luống cuống. Nghe thấy câu hỏi của nàng, y nhẹ nhàng đáp: “Vâng.”
Sắc mặt Từ Nguyệt Tình trắng nhợt.
Hoàng Thượng này mấy tháng nay mỗi ngày đều đến Duệ Kỳ cung, ở trong cung đã không phải bí mật gì. Duệ Kỳ cung lại được tăng thêm thủ vệ, ai cũng không vào được, cho nên không thể thăm dò tin tức hay gây sự gì được.
Từ Nguyệt Tình không phải không nghĩ tới Hoàng Thượng có ái nhân khác, cũng không phải chưa từng hoài nghi Hoàng Thượng ở tẩm cung của đại thần quan kim ốc tàng kiều. Nhưng nàng cùng Hoàng Thượng luôn luôn tương kính như tân, cũng không từng chủ động hỏi han gì cả. Lúc này đột nhiên biết đáp án làm nàng thực khiếp sợ.
“Ngươi đứng lên trước đi.” Từ Nguyệt Tình lấy lại tinh thần.
“Tạ ơn hoàng hậu.”
Từ Nguyệt Tình nhìn chăm chú Liên Ngu Sơn, thấy phải bám vào sau gốc đại thụ mới đứng dậy được, trong lòng thấy lạ vì động tác quá chậm chạp của y. Đang muốn chạm vào, chợt thấy thân mình Liên Ngu Sơn lung lay nhoáng lên một cái.
“Ngươi sao vậy…” Từ Nguyệt Tình hỏi một nửa, bỗng nhiên im bặt.
Phần bụng to tròn kia theo cước bộ lảo đảo của Liên Ngu Sơn mà lộ ra, không thể nghi ngờ.
Từ Nguyệt Tình nhất thời không có kịp phản ứng, ngơ ngác chăm chú nhìn bụng của y, bật thốt lên nói, “Bụng của ngươi sao lại to như vậy?”
Mặt Liên Ngu Sơn đỏ lên, tựa vào cây,một tay bám theo thân cây, một tay đặt trên bụng.
Từ Nguyệt Tình vẫn không hiểu, đầu có chút ngu ngơ. Nàng nhìn sang bụng Liên Ngu Sơn, lại nhìn sang mặt của y, tầm mắt lưỡng lự.
Liên Ngu Sơn bỗng nhiên có chút đồng tình với nàng. Tuy làm hoàng hậu một nước nhưng nàng rốt cuộc chỉ mới mười sáu tuổi. Hơn nữa theo mấy lời vừa rồi nàng nói có thể thấy được nàng là người thông minh, nhưng tính tình vẫn là thập phần ngay thẳng đơn thuần, giờ lại xuất hiện tình huống không ngờ tới này hẳn là làm nàng hoảng sợ. Chuyện của y và Vân Lạc, lại còn đứa nhỏ trong bụng này, Liên Ngu Sơn bỗng nhiên cảm thấy có lỗi với nàng.
Từ Nguyệt Tình trong phút chốc hiểu được. Nàng tuy đơn thuần nhưng lúc này thấy Liên Ngu Sơn xấu hổ, bộ dáng ôm lấy bụng kia, cũng biết là việc gì.
“Này, này, ngươi, ngươi…” Từ Nguyệt Tình lắp bắp chỉ vào bụng Liên Ngu Sơn. Không phải nàng không muốn giữ khí phách của hoàng hậu, mà là nàng thật sự bị chấn kinh rồi, lời nói không thể bình thường được.
Nàng không phải không biết linh dược của Vân quốc có thể làm cho nam tử nghịch thiên thụ thai, nhưng nàng từ nhỏ đến lớn ngay cả bộ dáng của nữ nhân mang thai cũng chưa thấy qua, đột nhiên giờ lại thấy một nam nhân mang thai…
Đại não Từ Nguyệt Tình trống rỗng.
Một thân ảnh màu vàng bỗng nhiên chợt hiện trước mắt hai người.
“Lạc nhi?”
“Hoàng Thượng?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...