Liên Ngu Sơn chỉ cảm thấy cự kì mệt mỏi, mơ màng trầm trầm nhắm mắt, như muốn ngăn cách thế gian ồn ào bên ngoài.
Y cho rằng vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại nữa, không ngờ mình vẫn còn có thể tỉnh dậy.
Yếu ớt mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt chính là đỉnh màn xa lạ.
Có người ngồi bên cạnh y, cúi xuống thân nhẹ giọng nói, “Cuối cùng cũng tỉnh.”
Liên Ngu Sơn chậm rãi quay đầu lại, thấy gương mặt mà y vô cùng quen thuộc.
Người nọ nhẹ nhàng để tay lên trán y, thở dài nói, “Ai, đứa…”
Liên Ngu Sơn nháy mắt mấy cái, viền mắt cay cay nhưng không chảy ra một giọt nước mắt nào. Y nỗ lực khẽ động, khóe miệng, nhỏ giọng nói “Đại thần quan…”
Người này chính là đại thần quan của Hạo Hãn thần điện, là hoàng thúc của Vân Lạc – Vân Ly.
Vân Ly cầm tay y, sắc mặt trầm ngâm nhìn y.
Liên Ngu Sơn khàn giọng hỏi, “Ngài… Ngài sao vậy lại ở chỗ này…? Ta… ta…” Liên Ngu Sơn đột nhiên nhớ tới việc bị hôn mê lúc trước, lập tức kinh hoảng.
Vân Ly trấn an y, “Không có việc gì, không có việc gì, yên tâm, hài tử không có việc gì. Thực sự là nguy hiểm thật, ta tái tới trễ một chút, hài tử cũng không dám đảm bảo.”
Liên Ngu Sơn há to miệng, còn muốn hỏi cái gì nhưng lại cảm thấy mệt mỏi cực kì, toàn thân mềm nhũn, mắt cùng từ từ nhắm lại.
….
Liên Ngu Sơn khi lần thứ hai tỉnh lại đã là hai ngày sau. Vân Ly đút cho y ăn một chút, cuối cùng cũng làm cho tinh thần y tốt lên một chút.
“Đại thần quan, ngài sao lại…”
Vân Ly nói, “Ta từ Hạo Hãn thần điện đến đây, không ngờ trên đường gặp được ngươi; thực sự là thiên ý.”
Liên Ngu Sơn thấp giọng nói, “Ta… ta không thể ở chỗ này…”
Vân Ly ôn nhu nói, “Ta biết, chuyện của ngươi ta đã nghe nói. Hai lao đầu kia ta đã đưa cho họ ngự bài của thần điện, để bọn họ quay về phục mệnh rồi, ngươi không cần lo lắng.”
“Nhưng…”
“Sơn nhi, ta hỏi ngươi một việc, ngươi cần phải thành thật nói cho ta biết.” Vân Ly nhẹ giọng cắt đứt lời y.
Lông mi Liên Ngu Sơn thật dài, nhẹ nhàng run rẩy.
Vân Ly một chữ một chữ truy vấn, “Ta hỏi ngươi, hài tử có đúng là của hoàng thượng hay không?”
Liên Ngu Sơn run lên, không lên tiếng.
“Ngươi, ngươi…” Vân Ly đã minh bạch, nhưng thấy khuôn mặt Liên Ngu Sơn tiều tụy đớn, lại không đành lòng trách móc nặng nề, cuối cùng chuyển sang hỏi, “Hoàng thượng có biết không?”
Liên Ngu Sơn cắn chặt môi dưới, nhẹ nhàng lắc đầu.
Vân Ly hiển nhiên thập phần khiếp sợ, đứng dậy, ở trong phòng đi qua đi lại.
“Ngươi lấy đản tử đan ở đâu?” Vân Ly suy tư nói, “Ta nhớ trong hoàng cung có một viên, nhưng cũng không phải a… A, ta biết rồi, là từ chỗ Nhị thúc ngươi – Liên Tĩnh Vũ – đúng không?”
Quỳnh Hoa đản tử đan trước đây là loại cấm dược, mặc dù sau này có cho người khác đến cầu, nhưng mười mấy năm qua, chân chính đến đay cầu loại đan dược này không có mấy người; tất cả những người đến cầu đều có lưu lại tên tuổi, Vân Ly chỉ cần nhớ lại một chút là có thể đoán ra.”
Liên Ngu Sơn run giọng nói, “Đại thần quan, ta, … Ngươi đừng trách ta…”
Vân Ly suy nghĩ bất an, ngây người một lát, nghe Liên Ngu Sơn nói như vậy cũng đành thở dài, “Ta không trách ngươi. Nhưng ngươi thực sự quá mạo hiểm.”
“Ta không hối hận…” Liên Ngu Sơn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đưa tay đặt trên bụng.
Vân Ly nhịn không được hơi nhíu mày, lẳng lặng nhìn y, cuối cùng không nói gì nữa.
**********************
Vân Lạc nhìn tấu chương trình lên. Phàm là các quan lại có liên quan đến án ám sát tien hoàng, hắn đã cân nhắc mức hình phạt; ngoại trừ Diêm Chí tội không thể xá giờ đang ở thiên lao chờ sang thu sẽ xử trảm, các quan viên liên quan khác đều được cân nhắc kĩ càng, có thể xá (tha) liền xá.
Lúc này Vân Lạc dựa vào danh nghĩa đại hôn để đại xá thiên hạ, cuối cùng cũng là cho Liên Ngu Sơn nhặt về một mệnh.
Bất tại kỳ vị, bất tri kỳ chính. (không có y ở đây, hắn cũng chẳng màng đến triều chính)
Vân Lạc ngồi trên vị trí cao cao tại thượng này mới hiểu được, thân là hoàng đế cũng có vô vàn chuyện khó xử. Cho dù có quyền khuynh thiên hạ nhưng rất nhiều chuyện không còn vui vẻ như khi hắn xông pha giang hồ trước kia.
Hỉ Hoàn ở bên nhìn hoàng thượng phê tấu chương, đầu lông mày nhíu lại, đêm khuya đơn độc, nhịn không được lên tiếng hỏi, “Hoàng Thượng, đã canh hai rồi, ngài có muốn nghỉ ngơi không?”
Hoàng thượng không nói gì.
Tim đèn ‘xèo’ một tiếng, bắn ra vô số hỏa hoa, trong nháy mắt chiếu sáng khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của hoàng thượng.
Hỉ Hoàn cung kính đứng một bên, cùng một đám nô tài khác thức đêm với hoàng thượng.
**********************
Liên Ngu Sơn cảm giác hơi lung lay lúc lắc, mơ hồ nghe được tiếng mã xa, hoảng hốt mở mắt ra, thấy rõ đang ở mã xa trong, liền hỏi “Đại thần quan, chúng ta đi đâu đây?”
Vân Ly buông thư trong tay, do dự một chút, nói, “Hồi kinh.”
Liên Ngu Sơn biến sắc, “Nhưng…”
Vân Ly nói, “Ta vốn là muốn đến kinh thành, gặp được ngươi cũng là trên đường đến kinh. Hạo Hãn thần điện vì phải cử hành cũng thất tuần bốn mươi chín ngày cho tiên hoàng, mang theo âm phúc của thủy thần đến kinh thành; đây là quy chế từ trước đến nay của hoàng triều.” Vân Ly nói đến đây, thần sắc có chút khổ sở. Dù sao hắn không thể nhìn mặt hoàng huynh lần cuối cũng vì thân phận của đại thần quan này.
“Không, ta không thể quay về…” Liên Ngu Sơn nhổm dậy, hoảng hốt ôm lấy cánh tay Vân Ly, “Đại thần quan, ta không thể trở lại, van cầu ngài, mang ta đi khỏi kinh thành…”
Vân Ly phục hồi tinh thần lại, thu liễm tâm tình, “Sơn nhi, thân thể ngươi như vậy, lẽ nào thực sự muốn lưu vong đến bắc cương thật sao?”
“Không, không…” Liên Ngu Sơn không ngừng lắc đầu, nức nở nói, “Ta không thể trở lại, không thể trở lại… Đại thần quan, ta van cầu ngài. Nếu không, nếu không ngài thả ta ra, ta tự mình đi…”
Vân Ly nói, “Sơn nhi, ngươi bình tĩnh một chút. Tự ngươi đi? Nhưng đi đâu? Ngươi không muốn sống nữa sao?”
“Không, không ta không thể trở lại…”
“Sơn nhi.”
Vân Ly thấy Liên Ngu Sơn kích động không kềm chế được, bất đắc dĩ rút ra một cây ngân châm đâm vào thụy huyệt của y, làm y lần thứ hai rơi vào hôn mê.
Mở cửa sổ xe, bên ngoài diễm dương cao chiếu (mặt trời chói chang), trời quang lang lảnh.
Vân Ly nhìn Liên Ngu Sơn lệ ngân chưa khô, thở dài, lẩm bẩm, “Đành phải thế này thôi…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...