Nàng chính là chúng sinh
“Quả nhiên là nhập ma.” Kiến Tuệ hòa thượng tiếc hận lắc đầu, lúc ông ta tỷ đấu với Ma tôn, đã từng nhắc qua muốn Ma tôn bỏ qua cho Hoa Liên. Ai ngờ Ma tôn lại nói Hoa Liên tự nguyện sa vào Ma đạo, trước mắt xem ra, chưa hẳn là giả.
“Chẳng lẽ là nhập ma?” Thấy hơi thở trên người Hoa Liên càng trở nên mãnh liệt hơn, Ma tôn mới mơ hồ có thể cảm nhận được, đó đích xác là Ma khí thuần khiết.
Hoa Liên vẫn tu luyện dưới sự quan sát của ông ta, tuyệt đối không thể bị kẻ khác đoạt thân hay nhập thân. Hơn nữa bộ công pháp ông ta đưa ra khi tu luyện kia cũng sẽ khiến cho Hoa Liên vô tình mà nhập ma, nàng có thể kiên trì mười năm trời đã là không dễ dàng rồi.
Có điều, trạng thái nhập Ma này của Hoa Liên, thực sự khiến cho Ma tôn sợ hết hồn.
“Để thắng Thương Tình mà chấp nhận sa vào Ma đạo, chấp niệm của Hoa Liên này thực quá mạnh!” Khổng Tước Hoàng cũng không nhịn được mà thở dài, nếu ngày đó ông ta giữ Hoa Liên lại, chắc trong vòng trăm năm tới, Yêu tộc sẽ xuất hiện một nhân vật tuyệt đại xinh đẹp. Đáng tiếc, thực sự là rất đáng tiếc, sớm biết có ngày hôm nay, khi xưa thà đắc tội với Linh Lung cung cũng không thể để cho nàng đi, giờ thì hời cho Ma tôn rồi.
Hoa Liên dĩ nhiên là không biết các vị lão Đại các phe đang suy nghĩ gì trong lòng, nàng chỉ muốn khống chế được thân thể mình, nhưng luồng sức mạnh khổng lồ không biết vọt từ nơi nào tới khiến cho nàng không tài nào chống cự. Luồng sức mạnh kia dường như thực sự không muốn tổn thương nàng, cũng không có ý định chiếm lấy thân thể nàng, Hoa Liên thậm chí còn có cảm giác, sức mạnh này, vốn chính là của mình, có điều nàng chưa bao giờ cảm nhận được mà thôi.
Rốt cuộc mình sao lại có được sức mạnh này? Trong đầu Hoa Liên một mảnh hỗn loạn, trong đống hỗn loạn đó, bóng dáng màu trắng kia lại càng thêm rõ ràng, bóng dáng ấy như đã khắc sâu trong tâm trí nàng, từ thuở viễn cổ đã tồn tại.
Là Ân Mạc, nhất định là Ân Mạc không thể nghi ngờ. Cho dù người kia không hề xoay người, Hoa Liên vẫn có thể xác định. Nhưng bóng dáng của hắn tại sao lại ở trong đầu nàng, hắn rốt cuộc là ai? Hắn tiếp cận nàng, là có mục đích gì?
Vốn cho rằng lai lịch của Ân Mạc không nhỏ, giờ nhìn lại, thế này đâu phải chỉ là không nhỏ. Nàng sinh ra từ Hồng Hoang, ý thức khi đó cũng đã hình thành, bóng dáng kia, đương nhiên là đã tồn tại từ khi nàng còn chưa khai khiếu, nói cách khác, trước đó, bọn họ cũng đã gặp nhau rồi.
Trong lòng Hoa Liên rất rối loạn, nhưng lại không nghĩ sẽ lấy được bất cứ đáp án nào từ miệng Ân Mạc. Nàng sợ, không phải sợ Ân Mạc sẽ làm gì mình, mà là sợ hết thảy đều là giả.
Phật tổ phổ độ cho chúng sinh, lại vĩnh viễn sẽ không chỉ từ bi với riêng một người, nàng không tin mình sẽ khác biệt.
Người ngoài đương nhiên không thể nào biết được suy nghĩ của Hoa Liên lúc này, nhưng trong mắt bọn họ, Hoa Liên đích thị là nhập ma không thể nghi ngờ, hơn nữa còn có khuynh hướng khống chế được ma tính.
Nếu là ở chỗ khác, sợ rằng Chính đạo đã đồng loạt xông lên, bóp chết mầm non Ma đạo tương lai này. Nhưng giờ có Ma tôn ở đây, cả đám Ma tu cũng đang nhìn chằm chằm, cho dù Băng Long có ra tay cũng không ai dám giúp hắn.
Giúp hắn đối phó với Hoa Liên chính là đi tìm cái chết, đám người này tu luyện cả ngàn năm, sớm đã thành tinh, ai mà không nhìn ra được ý tứ của Ma tôn thì kẻ đó chính là đồ ngu.
Dĩ nhiên, thực ra bọn họ cũng không biết, cho dù là Ma tôn thì cũng có lúc tính sai, bởi vì ông ta cũng chỉ là một Ma tôn của nhân gian mà thôi.
Mũi tên thứ ba của Hoa Liên cuối cùng cũng xuất hiện, chẳng qua là lần này, mũi tên kia khác hẳn với lần trước. Một nửa Tổ Long ấn trong lòng bàn tay Hoa Liên chẳng biết từ lúc nào đã hoàn hảo vô khuyết, thoạt nhìn giống như một con rồng đen đang quẫy động trong lòng bàn tay nàng.
Mũi tên thứ ba, chính là bắn ra từ trong miệng con hắc long đó.
Băng Long thân đang nằm dưới sự uy áp, giờ cũng hiểu ra, hóa ra Lạc Lâm Cửu không phải là hậu đài duy nhất của Hoa Liên, đằng sau nàng, nhất định còn có sự tồn tại của một kẻ còn đáng sợ hơn, hắn tự cho là thông minh mà nghĩ rằng, Hoa Liên làm được thế này, là do một người thần bí khác dạy cho.
Trong khoảnh khắc tên cài lên dây, đài sen dưới chân nàng từ đỏ như máu đã hoàn toàn biến thành màu đen tuyền, ngay cả ấn ký hoa sen mơ hồ nhìn thấy được bên hông cũng từ từ biến sắc.
Đây vẫn chỉ là sự khởi đầu, ngay sau lưng Hoa Liên, khi con cự long màu đen kia chậm rãi ngưng tụ, trên chiến trường không có lấy một tiếng vang.
Đó là thứ gì vậy?
Không ai biết thứ như rồng mà chẳng phải rồng kia là gì, hơn nữa, bọn họ cũng chẳng muốn tìm hiểu cặn kẽ. Mũi tên thứ ba bắn ra, cả Băng Long lẫn Thương Tình đều bị bắn xuyên tim.
Băng Long vượt qua sáu đạo Thiên kiếp, đứng trước mũi tên đó lại chỉ như một tờ giấy, không có chút sức cản nào, nếu mũi tên kia mà bắn về phía mình thì sao?
Đủ mọi loại người đang âm thầm xem náo nhiều đều lẳng lặng suy nghĩ trong lòng, cuối cùng cho ra cùng một kết luận, mọi người cùng nhau thấy rùng cả mình.
Băng Long mặc dù bị trúng một mũi tên nhưng hắn vẫn chưa tắt thở ngay, trái lại còn bị chọc giận, hóa thẳng thành long thân, giữa ngực với bụng còn có một lỗ thủng to bằng miệng chén đang không ngừng túa máu. Băng Long mang theo lửa giận vọt về phía Hoa Liên, trước đó, Hoa Liên chạm tay có thể bỏng, nhưng bây giờ, nàng chính là một củ khoai phỏng tay, không ai dám muốn nàng.
Suy nghĩ trong đầu mọi người đều giống nhau, nàng chết là tốt nhất, nếu không chết, về sau cách nàng càng xa càng tốt.
“Cha.” Phong Biệt Tình kéo tay áo Ma tôn, bình sinh lần đầu tiên thốt lên tiếng này.
Ma tôn quay đầu lại nhìn hắn một cái, thấy được sự cầu xin ttrong mắt con trai mình, một lúc lâu ông ta mới hạ quyết tâm giật tay áo lại, “Chúng ta đi.”
Đáp án này khiến cho hai tròng mắt Phong Biệt Tình nhất thời biến thành đỏ rực, Hoa Liên chỉ có thể bắn được ba mũi tên, đó đã là cực hạn của nàng rồi. Giờ Băng Long không chết, người chết nhất định sẽ là nàng. Biết rõ mình có xông ra cũng không thay đổi được cục diện nhưng Phong Biệt Tình vẫn không muốn buông lơi.
Ma tôn sớm đã biết tỏng suy nghĩ của hắn, không đợi Phong Biệt Tình động đậy, tay áo đã phất lên, trực tiếp cưỡng ép mang người rời đi.
Trên chiến trường, những kẻ không muốn dây vào phiền phức đều đã tránh đi, ngay cả Kiến Tuệ cũng có tâm tư ấy, nhưng Ân Mạc vẫn không nhúc nhích mà đứng nhìn.
Bên phía Yêu tộc chỉ còn sót lại cha con Khổng Uyên, và cả Hồ Hoàng Vân Khi. Khổng Mân không phải là không muốn đi, mà là con trai ông ta không chịu đi. Dĩ nhiên, thực ra ông ta có thể học theo Ma tôn, mang người đi thẳng, nhưng con trai ông ta hiển nhiên là khó trị hơn Phong Biệt Tình. Khổng Uyên nói, cha dám dẫn con đi, con sẽ không nhận người như cha làm cha nữa.
Được lắm, vì một người bạn, ngay cả cha cũng không cần. Khổng Mân nghẹn nửa ngụm tức thiếu chút nữa mới không bị ức chết, nhưng nghĩ đến tính tình của con trai, cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Dù gì Khổng Uyên cũng không vọng động, hắn tự biết cha mình có xông lên cũng chỉ vô ích, mình mà lên thì chắc chắc là tự nộp mạng, dứt khoát đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, ông đây là tiểu nhân, ngươi cứ chờ ta mấy ngàn năm, ta không tin ngươi có thể phù hộ cho Linh Lung cung đời đời kiếp kiếp đều bình an. Đánh không lại ngươi cũng chẳng cần vội, ta muốn đồ tử đồ tôn ngươi trả giá đắt cho chuyện ngày hôm nay.
Lời này Khổng Uyên không nói ra miệng, lại vĩnh viễn khắc sâu trong lòng, dĩ nhiên, không ai ngờ rằng, cũng chỉ bởi ngày hôm nay mà ngàn năm sau, một kiếp nạn lớn của Chính đạo cứ vậy mà bị ấn định.
Khổng Uyên cuối cùng vẫn bị cha hắn mang đi, ở đây, trừ người của Linh Lung cung và Kim Luân tự ra, cũng chỉ còn lại Hồ Hoàng Vân Khi.
Đúng vào lúc tất cả mọi người cho là Hoa Liên sẽ chết chắc, vật giống như rồng mà không phải rồng đằng sau nàng đột nhiên xông về phía Băng Long, nhị long tranh đấu, kết quả lại đơn giản đến bất ngờ.
Băng Long bị nuốt sống.
Đúng như vậy, nuốt từng miếng từng miếng một, ngay cả mẩu xương cũng không còn.
Sau khi con hắc long kia xông ra ngoài, nàng đã khôi phục lại sự khống chế với thân thể, Hoa Liên không để ý đến Băng Long mà bay thẳng đến chỗ Thương Tình, Thương Tình cũng chưa chết, cũng không biết uy lực của mũi tên thứ ba kia rốt cuộc như thế nào, dù sao sức xuyên thấu đúng là mạnh nhất.
Nàng bước tới trước mặt Thương Tình, cúi người xuống, nhìn Thương Tình đang nằm trên mặt đất không nhúc nhích, chỉ mở trừng mắt mà hô hấp. Sau đó lấy từ trong túi đựng đồ ra một viên đan dược màu đỏ.
“Ta học luyện đan độc hơn mười năm, đây là thứ đỉnh cao nhất mà ta làm ra được, rất vinh hạnh, thứ này sẽ cho ngươi ăn.” Nói xong, cảm thấy giải thích còn chưa đủ, tiếp tục nói, “Yên tâm, con người ta không ham thú giết người diệt hồn, cho nên ta sẽ không hủy thần hồn của ngươi. Ta muốn ngươi đời đời kiếp kiếp đều bị Nhân quả Luân hồi đan của ta quấn lấy, biết nhân quả mà ta hạ là gì không?”
Thương Tình nhìn chằm chằm nàng, dường như không thể ngọ nguậy.
“Ngươi hại chết Tiểu Chỉ, khiến cho nàng và Quân Hầu sinh tử cách biệt, ta sẽ để cho ngươi vĩnh viễn bị người mình yêu đích thân giết chết!” Hoa Liên nói xong, viên đan dược kia trực tiếp hóa thành sương đỏ, bao bọc lấy Thương Tình, chẳng mấy chốc đã dung nhập vào trong thần hồn của nàng ta. Nụ cười trên gương mặt Hoa Liên giống như một đạo bùa đòi mạng, trở nên cực kỳ dữ tợn trong mắt Thương Tình, “Kiếp này coi như hết, ta đích thân tiễn ngươi đi.”
Nói xong, nàng chụp xuống một chưởng. Linh Lung cung Thương Tình tiên tử đã từng huy hoàng vô hạn là vậy, cứ thế chết đi.
Khi hồn phách của Thương Tình rời khỏi thân thể, mảng đỏ kia, thực giống như máu, lại không thể gột sạch.
“Tiên hồn…” Sau khi Kiến Tuệ nhìn thấy hồn phách kia, cả người chợt run lên một cái. Chỉ có tiên nhân hạ thế lịch kiếp mới có tiên hồn, Thương Tình kia….
“Sau khi rơi vào Nhân quả Luân hồi, cho dù là tiên hồn cũng sẽ bị phế bỏ.” Trong mắt Ân Mạc lóe lên một tia khác lạ.
“Nhân quả Luân hồi, chẳng lẽ là cây Nhân sinh quả?’ Kiến Tuệ chợt giật thót, vật kia là do Hoa Liên hai tay dâng lên, đương nhiên là ông ta cũng biết.
“Còn thứ gì khác có công hiệu đó nữa hay sao.” Ân Mạc than nhẹ, hắn cho là cùng lắm Hoa Liên cũng chỉ hủy diệt thần hồn của Thương Tình mà thôi, ai ngờ nàng lại dùng cách ác hơn.
Giờ thì hay rồi, còn chưa lên trên đã có một đống người nhớ kỹ nàng.
Báo thù xong, con hắc long kia vẫn bay vòng vòng trên đầu nàng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể lao xuống dưới khống chế thân thể nàng, Hoa Liên đứng dậy, nhìn về phía Ân Mạc.
“Phật gia nói phổ độ chúng sinh, vậy ta tính là cái gì?”
“Ở trong mắt ta, nàng chính là chúng sinh.” Ân Mạc nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, nghiêm túc nói.
“Ngươi lại gạt ta!”
“Ta đã cho nàng lựa chọn tốt nhất, nàng không đồng ý.” Ân Mạc mặt đầy vẻ vô tội.
”Ta sẽ báo thù!” Hoa Liên nghiến răng,
“Được rồi, ngủ một giấc, tỉnh lại tùy nàng báo thù.” Ân Mạc cười khẽ, trong mắt có sự dịu dàng không thể nào che giấu. Hắn bước lên trước một bước, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Hoa Liên.
Hoa Liên thực sự như lời hắn nói, hai mắt nhắm lại, bất tỉnh nhân sự.
Ân Mạc giơ tay lên, sợi tơ vàng vẫn quấn trên tay hóa thành một thanh đại đao, không chút do dự chém về phía Hoa Liên. Trên gương mặt hắn, từ đầu đến cuối vẫn mang theo một nụ cười, “Ta chờ nàng đến tìm ta.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...