Lâm Thiên Vũ cúi đầu cẩn thận thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp của Trương Vân,hai mi cong vút, lông mày lá liễu, má trắng hồng hào, chiếc mũi thanh tú,hai hàm răng đều và sáng bóng,suối tóc đen mềm mượt phủ qua vai.
"Tỷ tỷ, ngươi thật xinh đẹp" Lâm Thiên Vũ há mồm ngậm lấy đôi môi kiều diễm ướt át của Trương Vân, hai tay đưa xuống đặt trên chiếc eo mảnh khảnh của nàng.
Tại thời khắc lãng mạn này, tiếng đập cửa vang lên, thanh âm này vang lên, lập tức làm cho bọn hắn giống như chim sợ cành cong, rất nhanh chia lìa.
Trương Vân rất nhanh đỏ mặt, ngượng ngùng chỉnh lý lại quần áo bị Lâm Thiên Vũ làm lộn xộn , trong nội tâm âm thầm oán trách hôm nay mình rốt cuộc là làm sao vậy, sao lại không giữ được mình, nếu như nếu như bị người khác biết rõ phu nhân của thị trưởng thành phố Thâm Hạ (thành phố Thâm Hải đổi tên thành thành phố Thâm Hạ ) xuân tâm lay động!Trương Vân cảm thấy vừa kích thích vừa xấu hổ, một loại kích thích khi phản bội, rồi lại thấy xấu hổ khi có lỗi với chồng của mình.
"Tỷ tỷ, ngươi thật là xinh đẹp!"Lâm Thiên Vũ lấy chăn che cự long vừa mới dương uy xong,đôi sắc thủ thì sờ soạn kiều đồn vểnh lên của Trương Vân vừa cười xấu xa vừa nói.
"Ngươi cái này tiểu bại hoại!" Trương Vân ngượng ngùng trừng mắt với Lâm Thiên Vũ ,rồi lấy đôi sắc thủ của Lâm Thiên Vũ đang làm loạn trên kiều đồn của mình ra rồi gắt giọng: "Chuyện này, ngươi ngàn vạn lần không thể nói với người khác ""Hảo hảo! Đệ đệ ta cam đoan không nói với người khác,sự tình lúc nãy thật kích thích phải không?" Lâm Thiên Vũ mang theo cười xấu xa, thâm âm vang rồi từ trên giường đi xuống.
Trương Vân mặt không khỏi đỏ hơn, tim đập càng mau hơn, sự tình kích thích lúc nãy, đó không phải là thực có lỗi với trượng phu sao, không được, ta không thể làm như vậy.
Trương Vân càng nghĩ thì tâm hồn thiếu nữ lại càng thấy kích thích, toàn thân mềm yếu, nàng đang phân tâm nên không có chú ý tới một tên sắc lang đi sát tới thân thể của nàng.
"Bang bang!" tiếng đập cửa bên ngoài cuối cùng đem Trương Vân từ trong ý nghĩ kích thích mà tỉnh lại.
Trương Vân phục hồi lại tinh thần, đang muốn quay đầu trách cứ hắn, nhưng còn chưa nói ra nửa chữ , đã bị một chiếc hôn nồng nàn ngăn lại.
"A" nhẹ nhàng hô lên một tiếng, phát ra từ trong miệng Trương Vân, nàng đột nhiên cảm thấy toàn thân như nhũn ra, trái tim lại nhảy lên kịch liệt.
Chiếc lưỡi của Lâm Thiên Vũ tham lam tiến vào chiếc miệng của nàng, chính là mãnh liệt và vội vã khám phá chiếc miệng xinh xắn và ngọt ngào ấy.
Lâm Thiên Vũ nhiệt tình hôn nàng, nụ hôn này càng ngày càng xu thế mãnh liệt, làm Trương Vân càng thêm hãm vào đó, càng làm cho tâm hồn nàng say đắm.
Đương Lâm Thiên Vũ phát hiện đôi sắc thủ của mình đang muốn khám phá nhiều nơi trên cơ thể của Trương Vân, nhưng rốt cục tỉnh táo lại, hơn nữa lập tức thu tay lại, nếu không càng tiến một bước xa hơn.
: "Tỷ tỷ, còn không mau đi mở cửa, ngươi chẳng lẽ muốn để cho ta là người bệnh đi mở cửa sao?"Nghe thấy Lâm Thiên Vũ nói vậy, khuôn mặt của Trương Vân đã đỏ bừng vì mắc cỡ, bàn tay nhỏ bé cũng nắm rất chặt! Nàng lúc này cảm giác như trở về thời điểm mối tình đầu của nàng.
"Thật là một cái bại hoại!" Trương Vân hung hăn dậm chân như là tiểu cô nương, trong miệng nói thầm.
Mở cửa, chỉ thấy có y tá trưởng thanh tú động lòng người của bệnh viện đang đứng ở bên ngoài.
"Thị trưởng phu nhân, thị trưởng gọi ngài trở về một chuyến nói có chuyện gấp!" Y tá trưởng gặp Trương Vân mặt đỏ bừng, trong nội tâm cảm thấy kỳ quái, bất quá làm một người y tá nàng biết có chút ít sự không nên hỏi đừng hỏi, bằng không họa là từ ở miệng mà ra.
"Biết rằng! Ta đi trước, ngươi hảo hảo chiếu cố tiểu — Lâm tiên sinh!" Trương Vân lại không biết trước mặt y tá trưởng có ánh mắt kỳ quái, nói một câu, cũng không đợi nàng đáp lời, liền vội đi.
Y tá trưởng trong nội tâm mang theo nghi hoặc rồi đi vào phòng bệnh, dù sao đó là thị trưởng phu nhân đặc biệt yêu cầu trọng điểm chiếu cố người bệnh.
Lâm Thiên Vũ nghe thấy được tiếng nói chuyện ngoài cửa nên hắn biết rõ Trương Vân đi rồi, trong nội tâm khó tránh khỏi có chút không phải tư vị, bất quá cũng là ai kêu nàng là lão bà của người khác đây? hắn nơi đó làm sao có thể quản được đấy.
"Lâm tiên sinh, ngài khỏe! Thị trưởng phu nhân có việc nên đã ra về, xin hỏi một chút ngài có chuyện gì cần hỗ trợ không!" Y tá trưởng nhẹ nhàng bước tới, đứng ở bên cạnh giường bệnh hỏi.
Lâm Thiên Vũ theo vị kia y tá trưởng tiến đến, con mắt căn bản cũng không có rời đi khỏi nàng, vị kia y tá trưởng một thân mặc bộ chế phục màu phấn hồng của y tá, một dáng người yểu điệu, cánh tay ngọc mềm mại như ngó sen, đôi đào tiên như muốn vương ra từ trong áo, đôi tất chân dài màu da bao bọc lấy đôi chân tròn mà thẳng tắp, cùng với kiều đồn cong vễnh chống đỡ bộ chế phục,quả thật là băng cơ ngọc cốt với dáng người ngực tấn công mong phòng thủ.
----oOo----.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...