Dọc theo bờ biển ngoài hơn hai mươi dặm nam có một bến tàu nhỏ, trấn Hồi An xây theo bến tàu, người trong vòng trăm dặm xung quanh giao dịch mua bán, nộp thuế biển thuế cá đều ở đây.
Thuyền cá trôi nổi trên biển đại khái khoảng một khắc, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện hỗn tạp, Trịnh Hải Thuận lần nữa điều chỉnh buồm, vòng qua vách núi nằm nghiêng, bến tàu trăm tàu chen chúc xuất hiện ở trước mắt.
“Cha chính là được đón về từ đây.
” Đông Châu nghẹn ngào nói.
Hải Châu hồi thần ôm tiểu nha đầu, cha Tề xảy ra chuyện ở trên biển được thuyền quan đi ngang qua vớt lên, đi qua bến tàu giao một người chết một người bị thương và một con thuyền rách cho ngu quan bản địa, ngu quan tra ra thân phận, thông báo người tới đón người về.
Trên bến tàu có quan binh đóng thủ, Trịnh Hải Thuận thu buồm chèo tới gần bờ biển, xuống thuyền buộc thuyền lên bãi đá, cõng Hải Châu đi lên bến tàu, Đông Châu xách thùng gỗ đi theo phía sau.
Qua một lúc, người qua lại trên bến tàu hầu hết là người bốc hàng khiêng bao, người bán cá tôm cua ít, bảy con cua Đông Châu xách không được bao lâu đã được người của quán ăn mua.
Nữ hài xách thùng rỗng cầm chặt gấu áo của Hải Châu, sợ lạc mất trong đám người.
Hải Châu ngửa đầu nhìn bốn phía, trấn Hồi An rất rộng lớn, ngoại vi hầu hết là nhà đá, vào trung tâm mới có quán xá xây bằng gạch ngói, không phải bán thóc gạo thì là bán muối bán rượu, mở quán ăn, đều là nghề kiếm tiền bên biển.
Trên trấn chỉ có một y quán, Hải Châu vừa vào liền bị nhận ra, Tống đại phu trước đây khám bệnh cho nhị thúc của nàng và nàng thấy tinh thần của nàng không tồi, đứng bật dậy giống như gặp quỷ: “Ngươi hạ sốt rồi?”Hôm kia, ông ấy đi tới chuyến cuối cùng, mạch tượng của nha đầu này đã tản mạn, sốt tới mơ màng, ông ấy châm mấy cây kim làm màu rồi đi, thuốc cũng không kê.
“Mạng lớn, may mắn sống sót.
” Hải Châu dùng ngữ khí bình thường nói, nàng đưa chân phải ra cho đại phu xem: “Thịt bên trong vết thương hình như hỏng rồi, đại phu ông xem thử.
”Tống đại phu giao người bệnh đang khám cho người bên cạnh, thắp nến đi tới xem, ấn nhẹ lên thịt sưng cao nhất, vết thương nhìn như đã khép lại liền chảy ra nước vàng.
“Ung độc rồi, phải cắt vết thương loại bỏ mủ vết thương mới có thể tốt lên, nếu không sẽ hỏng gân hỏng cốt.
”Đông Châu nghe xong, sợ hãi ôm chặt cánh tay của Hải Châu.
“Sau khi cắt vết thương liệu có phát sốt nữa không?” Đối với người sống bên biển mà nói, sốt còn nặng hơn sặc nước, Trịnh Hải Thuận sợ Hải Châu lại giống như trước, sốt cao không giảm, không ăn không uống gì, dày vò thêm nửa tháng nữa, mạng lớn mấy cũng không qua khỏi.
“Sẽ hoặc không, phải xem tình huống cá nhân.
” Tống đại phu vẫn đang quan sát vết thương sưng tấy, đầu cũng không ngẩng, nói: “Nếu không cắt thịt thối bỏ mủ, sốt là chuyện sớm muộn, tới lúc đó sẽ mất mạng.
”Trịnh Hải Thuận im lặng, thương hại nhìn Hải Châu.
“Cắt đi, hôm nay có thể cắt không?” Hải Châu hỏi.
“Hai ngày nữa được không? Ngày mai ta đi tìm nương ngươi.
” Trịnh Hải Thuận do dự, nếu xảy ra chuyện, ông ấy cũng phải gánh vác trách nhiệm.
Hải Châu lắc đầu, Tề mẫu bị cục diện chồng chết con sắp chết dày vò đến sợ rồi, hà tất phải tìm bà về chịu kinh sợ thêm nữa.
“Hôm nay cắt luôn đi, mạng ta lớn, có thể chịu được.
” Nàng không tin ông trời đưa nàng tới chính là để nàng chết thêm lần nữa.
Nàng gật đầu, Tống đại phu liền gọi dược đồng chuẩn bị đồ, Trịnh Hải Thuận và Đông Châu bị chặn ở ngoài cửa, đại phu không có bệnh nhân đều đi vào xem.
Uống Ma Phí Tán, nửa thân người của Hải Châu đều tê dại, nửa tỉnh nửa mê chỉ cảm nhận được chút đau đớn, ngủ đi từ khi nào cũng không rõ.
Tỉnh lại lần nữa, trên chiếc bàn bên giường đang thắp một ngọn nến, trời bên ngoài đã tối.
Nàng vừa cử động, Đông Châu ngồi trên ghế liền phát giác, vội vàng chạy ra ngoài nói: “Đại phu, tỷ ta tỉnh rồi.
”Chỉ có dược đồng ở đây, đi vào xem tình hình, cho nàng uống thuốc đã nấu rồi bảo Trịnh Hải Thuận cõng người đi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...