Nếu có một ngày không thấy được cậu nữa, tôi chúc cậu sớm an, ngọ an, vãn an.
—— “Ngủ ngon, Paris”
Vài tuần đó, thời gian trôi qua đầy ảm đạm.
Ở trường, Thịnh Minh bận rộn học hành. Ở nhà, lại vội vàng viết bài ứng phó việc hối giao bài. Vài lần, Châu Tử Bùi yên lặng ngồi xuống bên cạnh hắn, định bụng mở miệng trò chuyện với hắn một cách nghiêm túc, rồi lại chẳng biết phải nói gì.
“Không sao cả, thời gian phải đi nếu như đã định rồi, nói trước cho mình biết là được.”
Trước ít lâu nói cho mình biết, để mình có chuẩn bị. Đừng hễ nói đi là đi, càng đừng không từ mà biệt. Mình chỉ có yêu cầu này.
Trong lòng đắng ngắt, nhưng hắn lại vẫn cười với Châu Tử Bùi. Dường như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.
Hắn từng cúp tiết buổi tối, một mình ngồi tròn bốn tiếng đồng hồ trong cửa hàng tiện lợi dưới lầu ký túc xá, vài đồng tiền lẻ duy nhất trên người chỉ đủ mua hai lon Heineken lạnh. Là loại bia mà Châu Tử Bùi thích nhất.
Trên mấy chỗ ngồi ít ỏi trong cửa hàng, có người ngồi ăn oden, có người ngồi lật xem tạp chí. Chỉ còn một chỗ trống. Hắn đi qua, đặt hai lon Heineken lên bàn, ngồi xuống.
Mấy ngày nay ngủ không đủ giấc, lon Heineken thứ hai còn chưa uống được một nửa, đã cảm thấy mệt. Thế là úp sấp ở trên bàn mơ mơ màng màng ngủ. Còn chưa ngủ được, thế mà có nước mắt ứa ra đây. Hắn chỉ cảm thấy cổ họng khô lắm, hoang mang rối loạn lau khóe mắt, tiếp tục ngủ.
Lúc tỉnh lại nhìn xem màn hình điện thoại di động, tám giờ.
Sau khi giải quyết xong lon Heineken thứ hai, lại ngã vào trên bàn. Chẳng biết làm gì đành mở tin nhắn trong điện thoại di động ra xem. Hơn bảy trăm cái tin nhắn, thế mà người gửi tên Vincent nọ có thể chiếm đi hơn một nửa. Lúc này điện thoại bắt đầu rung lên, nhìn xem tên người gọi đến: Vincent. Hắn vùi đầu vào trong cánh tay, điện thoại nằm trên bàn cứ thế rung liên tục, rồi cũng dừng lại.
Không bao lâu, tin nhắn tới, hỏi: “Cậu ở đâu?”
Thấy hắn không trả lời, tin nhắn bên kia lại tới, “Mình ở dưới lầu phòng cậu. Cậu ở đâu, mình qua tìm cậu.”
Hắn lúc mơ lúc tỉnh, nhớ chẳng rõ bên kia gửi đến mấy cái tin nhắn, gọi đến bao nhiêu cuộc điện thoại.
Sau đó, điện thoại của Thẩm Dao lại tới. Thịnh Minh biết, vẫn cứ không nghe.
Cuối cùng Châu Tử Bùi không còn cách nào, lại gửi đến một tin nhắn, “Cậu về đi. Mình chỉ nhìn cậu một cái rồi thôi.”
Đầu gỗ, có lẽ, gần đây hẳn là cậu không muốn nhìn thấy mình. Nhưng mà, cho mình nhìn thấy cậu một lần là được. Gặp cậu rồi mình đi ngay.
Thịnh Minh ngồi dậy, bất chợt nghĩ hai ngày nay khí trời chuyển lạnh, nghĩ cậu ấy cứ đợi mãi sợ là bị lạnh mất, thế là một lòng nghĩ cần phải về.
Đi tới dưới lầu, quả nhiên chàng trai đã ở đó. Ngồi một mình trên ghế đá dưới sân, dáng vẻ trong đêm tối trông rất cô đơn.
Châu Tử Bùi thấy Thịnh Minh về, vội vã chạy đến, hỏi, “Lạnh không lạnh?”
Cậu lạnh không lạnh. Thịnh Minh cũng vừa định mở miệng hỏi. Nghe Châu Tử Bùi cũng hỏi như thế, lòng lập tức mềm xuống, “Sao cậu không đi vào đợi?”
Đôi mắt Châu Tử Bùi hơi đỏ, biểu tình cũng quẫn bách, trông có phần chật vật, nói “… Mình đi về đây.”
Thịnh Minh vừa định đưa tay kéo, Châu Tử Bùi đã xoay người đi.
Nhìn bóng lưng chàng trai đi về, đột nhiên không kìm chế được nữa. Nhiều ngày như vậy đến nay, cho rằng khống chế được tâm tình rồi, vậy mà lại đổ nát đắm chìm hết cả.
Nghĩ tới Châu Tử Bùi sớm muộn phải đi, khi ra đi cũng sẽ là bóng lưng như vậy, trái tim chợt đau đớn vô cùng.
Hắn bước không ra bước chân, đường nhìn thẳng tắp dán vào vào bóng lưng Châu Tử Bùi đi khỏi, mãi cho đến khi nhìn không thấy nữa.
Dường như, có một chút bất lực, cũng có một chút buồn bã.
Hắn ngồi xổm xuống, khóc nức. Tựa như một con đà điểu, đầu vùi thật sâu. Thế này, chắc sẽ không có người nhìn thấy đâu.
Sau khi về phòng, lại nhận được một cuộc điện thoại hối bài của biên tập viên.
Hắn đang viết bài chuyên trang cho một tờ tạp chí nguyệt san.
Đêm đó, hắn một mạch viết đến hừng đông.
Một viết chính là chín nghìn chữ, độ dài nhiều gấp đôi so với dự tính, tựa đề là “Ngủ ngon, Paris”.
Bài viết gửi qua lại bị trả về, muốn hắn rút gọn đi một chút. Thịnh Minh không còn cách nào, đành phải chỉnh sửa. Nhưng nếu có thể, hắn muốn dùng tên này viết một câu chuyện dài.
“Nơi ấy là nhà hắn, hắn chung quy phải trở về. Hắn có thể trở lại thành phố ấy, chạy trên con đường đã đi qua lúc bé, đi trên quảng trường bay lên vài chú chim bồ câu, nghe ca sĩ hát rong diễn tấu đàn hạc hay hát một bài dân ca trong con hẻm, hoặc là đứng giữa đại lộ Champs Elysees chụp ảnh.
Thế nhưng, tôi phải làm sao đây.
Có lẽ tôi có thể sưu tầm một chút thông tin về thành phố ấy từ các loại sách vở, giả tưởng hắn từng mỏi mệt tản bộ trên một con phố nào đó hoặc có thể tưởng tượng hắn ném một đồng tiền xu cầu nguyện vào đài phun nước ở quảng trường trung tâm…
Chuyện cho tới bây giờ, tôi lại thực sự cảm thấy có phần căm ghét sự chất phác của chính mình.
Những chuyện không nói ra thì không cách nào nhắn nhủ ấy, vì cái gì nhất định không thể nói ra?
Nếu có một ngày không thấy được cậu nữa, mình chúc cậu mỗi ngày sớm an, ngọ an, vãn an.
Ngủ ngon, cậu. Ngủ ngon, Paris.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...