Cậu nói tôi là nước nguội, là đầu gỗ, kỳ thực hơn thế nữa còn là chất phác nhạt nhẽo, trong lòng vẫn tự biết. Nhớ lại khi đó, thực ra trong bụng là hiểu rõ. Làm đến bực này rồi, nếu như còn không hiểu, vậy thì thật sự là thằng ngốc.
—— “Ngủ ngon, Paris”
Sau khi hoà hợp với Mạch Tử rồi, Thẩm Dao dù không có việc gì cũng chạy tới Mạch Tử bên ấy. Thời gian chưa qua nhiều lâu, cuống vé xe đã một đống lớn.
Cu cậu có đôi khi nói đùa rằng, còn không bằng tìm một cô trước mắt cho rồi. Cách xa như vầy, so với “đất khách luyến” còn kém không có mấy.
Cũng chẳng biết là dạo rày Thẩm Dao định bày cái quẻ gì, len lén mua cái lò lẩu, nói là trời lạnh, ăn lẩu trong phòng ngủ cho ấm.
“Nồi này bao nhiêu W? Dây điện phòng này chắc chịu không nổi quá? Nếu bật lò không đúng thì đứt cầu dao mất.”
Thẩm Dao phất phất tay, “Không có việc gì không có việc gì, cùng lắm lúc bật nồi thì máy nấu nước gì đó tắt hết đi là được rồi.”
Thịnh Minh thấy hắn bận bịu hăng say, “Có hai người mà ăn lẩu cái gì?”
“Sao lại có hai người? Cậu ghét không đủ náo nhiệt ông đây lại gọi vài người cùng đến thôi!” Thịnh Minh xé bao ngoài đi, bưng cái nồi như ôm của báu nhìn ngang ngó dọc, trong bụng thích thú cực kỳ.
“Nào nào, hôm nay thử nồi luôn!”
“Hôm nay?” Kính mắt trên mũi Thịnh Minh cơ hồ sắp rớt xuống đất.
Thẩm Dao đặt nồi xuống vững vàng, “Ờ đúng đó, tớ đã nói với bọn Tử Bùi rồi.”
“Bọn?”
“À, ” Thẩm Dao trả lời cứ như chuyện đương nhiên, “Còn có một người khác bên khoa đó nữa, Bành Tĩnh Vũ, cậu biết mà ha?”
“… Ưm, có biết.”
Nửa tiếng sau, hai người nọ quả thực đến rồi, mang theo hai gói thực phẩm tốc đông lớn.
“Xem còn thiếu cái gì không?” Châu Tử Bùi đặt một túi đồ ăn lớn lên bàn, “Không đủ tớ xuống lần nữa đi mua.”
Bành Tĩnh Vũ lấy từng thứ trong túi ra, cuối cùng lấp kín cả cái bàn, “Bia vẫn chưa mua, Thẩm Dao cậu uống gì?”
“Tùy tiện tùy tiện, ông trẻ chẳng kén.”
“Cậu thì sao?”
Thấy Bành Tĩnh Vũ hỏi đến mình, Thịnh Minh trả lời, “Tôi sao cũng được.”
“Vậy tớ xuống đây.” Bành Tĩnh Vũ cầm ví tiền trên bàn.
“Cậu với Thẩm Dao làm nồi này đi, tớ đi.” Châu Tử Bùi cướp lời, “Tớ với đầu gỗ cùng xuống, không cần thứ gì nữa phải không?”
Nghe thấy Châu Tử Bùi gọi mình là đầu gỗ, Thịnh Minh chỉ cảm thấy trong đầu “phựt” một tiếng, hắn ngẩng đầu lên nhìn xem hai người kia, Thẩm Dao loay hoay với cái nồi, còn Bành Tĩnh Vũ đang xé một túi thịt viên, hình như vốn đã không để ý.
“A! Đồ nấu lẩu đồ nấu lẩu!” Thẩm Dao la lên, “Không có gia vị!”
“Được rồi, biết rồi.” Châu Tử Bùi gật đầu, lại gọi Thịnh Minh một tiếng, “Ê, ngơ cái gì mà ngơ, đi thôi.”
Cửa hàng tiện lợi cách khu ký túc xá cũng không xa, đi bộ khoảng chừng năm phút thì đến.
Châu Tử Bùi đi bên trái Thịnh Minh, đồ mặc cũng không nhiều. Thịnh Minh sợ lạnh, thời gian lạnh nhất còn chưa tới, đã trùm cái áo khoác thật dày. Châu Tử Bùi lấy ra một gói thuốc lá từ túi quần jean mài. Lúc này Thịnh Minh mới nhớ đến, chàng ta hút thuốc.
Ngón tay thật dài của chàng trai kẹp điếu thuốc, hút một ngụm, mùi Marlboro nhanh chóng bay tới. Thịnh Minh không rành thuốc lá, chẳng qua là trước kia từng vô ý nhìn thấy một hộp Marlboro bên cặp hắn.
Thịnh Minh không thích mùi thuốc lá. Lúc nghe thấy, khục khục ho khan hai tiếng.
Châu Tử Bùi thấy vậy, hút mạnh thêm hai hơi, rồi đem nửa điếu thuốc còn thừa nghiến dưới chân.
Thịnh Minh đi đến trước tủ lạnh lớn kiểu đứng ở cửa hàng tiện lợi, nhìn đúng lon Heineken màu xanh, kéo cửa tủ lạnh ra suy nghĩ một chút, lấy tám lon xuống. Một lúc cầm không hết, đành phải chuyền cho Châu Tử Bùi vài lon.
Châu Tử Bùi đứng phía sau hắn đón lấy bốn lon bia, trong bụng mừng rỡ cười cười, đầu gỗ, cậu nhớ mình thích Heineken nha.
Cầm bia rồi đi khu gia vị lấy vài hộp đồ nấu lẩu.
Trên đường trở về, Thịnh Minh bị gió thổi cảm thấy hơi lạnh, mũi đỏ cả lên, ngón tay lộ lên khớp xương cũng hơi đo đỏ, túm túm lấy cái áo.
Châu Tử Bùi một tay xách túi, tay phải thò ra nắm lấy tay trái Thịnh Minh, “Lạnh hả? Giống cái kem vậy.”
Thịnh Minh bị chàng túm một phát như thế, có chút hoang mang ngẩng mặt lên nhìn. Châu Tử Bùi nhìn lại, cười sao mà tự nhiên. Tiếp đó lại buông tay trước khi hắn có thể giãy ra, “Đến rồi đến rồi, một hồi ăn cơm liền không lạnh.”
Đáy nồi lẩu sủi tăm lên ùng ục ùng ục.
Châu Tử Bùi gắp lên một cái thịt viên bao tâm, cắn một miếng, nước canh bên trong liền trào ra, trong miệng “hít hà” hút khí lạnh, “Nóng nóng nóng!”
“Cậu kiềm chế chút đi.” Bành Tĩnh Vũ thấy cậu chàng như vậy thì không khỏi cảm thấy buồn cười.
Thẩm Dao ra sức dùng mười tám thức võ nghệ để giành một cái thịt viên chín cuối cùng trong nồi với Châu Tử Bùi, vẫn không thể thành công. Châu Tử Bùi cười đến độ cặp mắt cũng cong rồi, đưa một viên cuối cùng vào trong chén Thịnh Minh, “Nóng thì nóng, nhưng mà mùi vị không tệ.”
Viên vừa vớt lên còn nóng hôi nóng hổi, tỏa ra hơi nóng.
Thịnh Minh liếc nhìn Châu Tử Bùi còn đang cùng Thẩm Dao vui cười đánh chửi một cái, cúi đầu nếm thịt viên.
—
* thực phẩm tốc đông: là thực phẩm thông qua nhiệt độ thấp cấp tốc (dưới -18 độ) gia công ra, lượng nước trong nó sẽ không khô cạn, với lại dưới nhiệt độ thấp thế này, vi sinh vật trên cơ bản sẽ không sinh sôi nẩy nở.
* thịt viên:
* viên bao tâm: