Người thanh niên trầm tư không biết đang nghĩ gì, Ngạo Thiên Hoành cũng không để ý tiếp tục từ trong ba lô lôi ra một thanh chocolate tiếp tục ăn, một bên nhìn người thanh niên ở bên kia.
Người thanh niên ngồi một hồi thì cảm thấy bụng đói cồn cào, vội với tay lên một kệ hàng gần đó lấy ra một gói mì, trực tiếp xé bao bì ăn sống. Lúc này Ngạo Vũ Băng mới nhìn kỹ người thanh niên ngồi đó, thanh niên này khoảng mười bảy mười tám - tầm tuổi của cô, ngũ quan cũng khá tinh xảo, mắt to, mi dày, mũi cao, môi mỏng, nếu đội bộ tóc giả lên thì không thể nhận định người này là con trai.
Người thanh niên thấy Ngạo Vũ Băng nhìn mình thì ngẩng đầu lên, mặc cho trong miệng còn nhai mì gói, cứ vậy mỉm cười với cô. Thật sự mà nói thì người thanh niên bây giờ rất là manh, hai má phồng phồng ngồi đó mỉm cười. Ngạo Vũ Băng cũng không hề keo kiệt mà đáp lại người thanh niên một nụ cười. Người thanh niên cảm giác rằng Ngạo Vũ Băng đang bật đèn xanh cho hắn làm quen nên mở miệng nói chuyện.
“Tôi tên là Mộ Hàn Vũ, tôi có thể biết tên ba người chứ?”
Người mở miệng đầu tiên không ngờ lại là người im lặng nhất nãy giờ Ngạo Thiên Khải. “Chúng tôi không nhất thiết phải trả lời cậu.”
Mộ Hàn Vũ nghe vậy thì ngại ngùng gãi đầu, hắn chỉ muốn làm quen thôi mà, có cần phải lạnh lùng như vậy không? Mộ Hàn Vũ đành lủi thủi gặm hết gói mì.
Ngạo Thiên Hoành liếc nhìn Mộ Hàn Vũ một cái rồi hừ một tiếng, trong lòng Ngạo Thiên Hoành lúc này đang gào thét: Anh trai, anh giỏi lắm! Mấy tên như tên Mộ Hàn Vũ này dám ve vãn bảo bối đều phải tạt nước lạnh hết. Nhưng ngoài mặt lại lạnh lùng tiếp tục ăn hết thanh chocolate.
Cứ ngỡ mọi việc sẽ như vậy nhưng một tiếng gào rú khàn khàn vang lên, trong số các nữ nhân bên kia bỗng dưng hai mắt tràn ngập tơ máu, cái miệng nhỏ nhắn chợt mở rộng ra đến trình độ không thể nào tưởng tượng nổi, da ở khóe miệng lấy tốc độ nhanh chóng rách toạt ra, máu và nước miếng hòa lẫn với nhau chảy cả ra ngoài, hàm răng trắng đều đặn bỗng chốc dài nhọn ra. Nữ nhân hướng tới một nam nhân bên cạnh nhanh chóng ôm vào, cái miệng rộng đáng sợ thoáng cái đã cắn vào cổ nam nhân, chỉ nghe “cờ rắc” một tiếng, một cỗ máu đỏ sẫm từ cổ nam nhân bắn thẳng vào mặt nữ nhân, không bây giờ phải gọi là nữ tang thi, bắn cả vào bức tường trắng loáng bên cạnh.
Nam nhân bị nữ tang thi đè xuống đất, dùng móng tay sắt nhọn xé từng mảng từng mảng thịt bỏ vào miệng. Những người xung quanh la hét inh ỏi, một số người nhanh trí hét lên.
“Giết cô ta, nhanh! Giết cô ta nhanh lên, nếu không người chết sẽ là chúng ta.”
Một vài người vội cầm lấy thiết côn hướng nữ tang thi đập đến, thành công chọc giận nữ tang thi, nữ tang thi vứt xác của nam nhân qua một bên hướng về phía đám người gào lên một tiếng, động tác tuy chậm chạp nhưng những người xung quanh đã sợ mất mật làm sao có thể tập trung đánh nữ tang thi này được. Nữ tang thi lại thành công chụp được một nữ nhân, động tác chậm chạp lúc nãy của nữ tang thi một lần nữa trở nên nhanh chóng, có lẽ máu tươi chính là động lực hoạt động của tang thi.
Nữ tang thi lần này không chọn động mạch cổ mà cắn, nữ tang thi dùng móng tay đâm thủng bụng của nữ nhân, trực tiếp móc ra một đám nội tạng bỏ vào miệng, ăn ngon lành cứ như ăn mì ý, cứ như mảng máu màu đỏ sậm đó thật ra chỉ là nước sốt cà chua mà thôi.
Những người xung quanh sợ hãi thét chói tai, bây giờ họ đang rất sợ, vì thấy được có người bị tang thi tấn công thành công. Lúc đầu họ chỉ có thể đánh lén thành công một con tang thi mà chiếm được siêu thị này nhưng lúc này đây đối diện trực tiếp với tang thi họ không có dũng khí lại thêm thảm cảnh của hai người bên kia làm chân họ mềm nhũn, có người sợ đến mức tiểu ra quần mà không hay.
Mộ Hàn Vũ bên đây cũng xanh mặt nôn thốc nôn tháo, chỉ có Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành là trấn định, dù sao cảnh này họ cũng nhìn quen rồi. Còn Ngạo Vũ Băng thì vốn cũng không sợ hãi nhưng tính cách của Ngạo Vũ Băng quá yếu đuối làm sắc mặt nàng cũng xanh mét, chỉ là không khoa trương như Mộ Hàn Vũ, trực tiếp nôn thức ăn ra.
Ngạo Thiên Hoành cầm trường đao lên, trực tiếp chạy qua chỗ nữ tang thi, một nhát gọn gàng đem đầu nữ tang thi chặt đứt, thuận tay chặt luôn đầu của nữ chân bị ăn phái kia, lại thêm một đao đâm vào đầu của nam nhân bị cắn lúc đầu.
Lúc này những con người đang sợ hãi kia bỗng chỉ tay về phía Ngạo Thiên Hoành hét lên.
“Aaaa~ Ác quỷ ~”
Ngạo Thiên Hoành cũng không biết nên nói gì bây giờ, chỉ lẳng lặng vung đao, máu của tang thi màu đen ngòm và máu người đỏ thẩm không hề hòa vào nhau, thoắt cái đã bắn lên tường, cộng với vết máu còn chưa khô lúc nãy cứ như vẽ nên một bức tranh máu.
Trong cái bầu khí sợ hãi và bất lực này bỗng dưng một âm thanh vui vẻ đầy sùng bái vang lên.
Mộ Hàn Vũ nhìn thấy cảnh Ngạo Thiên Hoành một đạo chém đầu tang thi trong nháy mắt làm Mộ Hàn Vũ cảm thấy sùng bái không thôi, cảm giác cứ như là nhìn thấy anh hùng trong phim võ hiệp đang trừ gian diệt bạo vậy đó. Thật sự rất oai phong a~
Ngạo Thiên Hoành nghe giọng của Mộ Hàn Vũ thì ném qua một tia khinh bỉ, không biết lúc nãy ai nôn hết cả thức ăn ra ngoài, mạt thế thức ăn rất quý giá. Ngạo Thiên Hoành không nhìn mấy người đang sợ hãi hét lên với mình mà chậm rãi đi về phía góc nhỏ bên cạnh siêu thị.
Ngạo Thiên Hoành ngồi xuống nhìn Mộ Hàn Vũ lạnh nhạt hỏi.
“Cậu không thấy tôi giết người sao? Không lẽ cậu không sợ tôi.”
Mộ Hàn Vũ nhanh chóng lắc đầu, tươi cười lấy lòng. “Không có sợ a~ Anh đang giết là tang thi a, còn người kia cũng bị tang thi cào trúng, sớm muộn gì cũng biến thành tang thi. Nữ tang thi lúc nãy cũng bị tang thi cào nên biến thành tang thi a~”
Ngạo Thiên Hoành dùng một ánh mắt tán thưởng nhìn về phía Mộ Hàn Vũ, tên nhóc này quan sát giỏi đấy. Mộ Hàn Vũ nhìn thấy ánh mắt tán thưởng của Ngạo Thiên Hoành liền vui vẻ, đây là được công nhận có đúng không?
Sự việc đến đây là kết thúc, những người bên kia không dám bén mảng tới bên đây, bốn người cũng thay phiên nhau ngủ, ừm trừ Ngạo Vũ Băng ra, cô bị Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành phản đối việc thức giấc canh cùng bọn họ. Ngạo Vũ Băng liền ngoan ngoãn ngủ một giấc tới sáng.
Sáng sớm, Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành đi vòng quanh siêu thị một lúc, lấy đi vài thứ mà họ cho là được được nhét đầy ba ba lô, dự định rời khỏi siêu thị. Mộ Hàn Vũ cũng cảm nhận được việc này liền liếc tới liếc lui, không biết mở miệng làm sao để ba người cho hắn đi cùng, ở cạnh ba người này làm Mộ Hàn Vũ cảm thấy an toàn.
Ngạo Thiên Khải đương nhiên là nhìn ra ý muốn trong mắt Mộ Hàn Vũ nhưng lại mang một bộ dạng xem kịch vui nhìn Mộ Hàn Vũ đau khổ suy nghĩ, thật sự rất là gian ác.
Đến tầm sáu giờ sáng Ngạo Vũ Băng đã tỉnh dậy, cô rầu rĩ nghĩ thầm, từ khi tới đây bản tính cảnh giác của cô liền triệt để biến mất, ngủ sâu đến mức không để ý xung quanh Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành thấy Ngạo Vũ Băng tỉnh dậy thì chuẩn bị lấy ba lô xuất phát. Mộ Hàn Vũ lúc này đã không thể im lặng được nữa, vội vàng mở miệng.
“Tôi có thể đi theo không? Đi đâu cũng được, tôi không có nơi nào để về cả.” – Mộ Hàn Vũ trưng ra bộ mặt đáng thương hề hề, hai mắt long lanh cứ như nói rằng nếu không đồng ý thì cậu ta sẽ khóc lên cho xem làm Ngạo Thiên Khải phải phì cười, thật khó kìm chế a~ Ngạo Thiên Hoành đương nhiên biết anh trai mình đang xem kịch vui nên không hề xen vào, giờ thấy Mộ Hàn Vũ trưng ra bộ mặt đó khóe miệng cũng không tự chủ co rút.
Mộ Hàn Vũ nhìn thấy hai người kia nhìn mình cười thì sốt ruột không biết làm sao thì sực nhớ tới Ngạo Vũ Băng, cậu ta quay mạnh đầu trưng cầu ý kiến của cô. Ngạo Vũ Băng thấy ánh mắt cầu xin của Mộ Hàn Vũ thì cười cười, thật ra thái độ của hai người đó như vậy rõ ràng là đã đồng ý cho Mộ Hàn Vũ đi theo nhưng cậu ta lại không biết. Ngạo Vũ Băng đành làm người tốt gật đầu một cái.
Mộ Hàn Vũ thấy vậy thì vui vẻ nhảy cẩng lên, ý định nhào tới ôm lấy Ngạo Vũ Băng thì một trường đao không tiếng động đặt lên cổ của hắn. Mộ Hàn Vũ liền ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, lấy tay nhẹ đẩy trường đao qua một bên, thấy trường đao rời cổ thì thở phào nhẹ nhõm ai ngờ trường đao lại một lần nữa đặt lên cổ cậu làm Mộ Hàn Vũ muốn khóc.
Ngạo Vũ Băng nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Mộ Hàn Vũ thì đau lòng nói với Ngạo Thiên Hoành: “Hoành, anh đừng giỡn nữa, cậu ta sắp khóc rồi kìa.”
Ngạo Thiên Hoành nghe Ngạo Vũ Băng nói giúp Mộ Hàn Vũ thì không vui thu hồi đao, khinh bỉ nhìn về phía Mộ Hàn Vũ. “Nhát gan.”
Mộ Hàn Vũ ai oán nhìn Ngạo Thiên Hoành, thầm mắng “Anh thử bị người ta đặt đao lên cổ xem có sợ không mà nói tôi”, bỗng một chiếc ba lô được ném tới trước mặt Mộ Hàn Vũ, cậu ta thông minh hiểu được mình nên làm gì, vội chạy lăn xăn trong siêu thị lấy hai bộ đồ và một đống thức ăn nhanh với nước uống.
Chưa đầy năm phút Mộ Hàn Vũ một lần nữa đứng trước Ngạo Thiên Khải, Ngạo Thiên Hoành và Ngạo Vũ Băng, nghiêm trang chào theo kiểu quân đội rồi cười thật tươi. “Đã sẵn sàng xuất phát.”
Ngạo Thiên Khải gật đầu tự giới thiệu: “Tôi gọi là Ngạo Thiên Khải, kia là em trai tôi Ngạo Thiên Hoành, còn đây là Ngạo Vũ Băng. Tới đây thôi, xuất phát!” Thật sự thì trong lời giới thiệu của Ngạo Thiên Khải có một lỗ hỏng rất lớn nhưng Mộ Hàn Vũ lại không hề chú ý đến vì cậu đang rất hưng phấn.
Ngạo Thiên Khải dẫn đầu ra khỏi siêu thị hướng về phía chiếc xe tải họ đã nhặt được hôm qua xuất phát, đương nhiên Mộ Hàn Vũ đáng thương bị vứt ở phía sau thùng hàng.
Đi được một đoạn đường thì Mộ Hàn Vũ từ phía thùng hàng gọi vọng lên. “Khải ca, mấy người kia luôn đi theo chúng ta từ nãy đến giờ a~ Gặp ngã ba hay ngã tư đều quẹo cùng hướng với chúng ta, chỉ là luôn duy trì một khoảng cách nhất định như sợ bị phát hiện. A~ Có một chiếc xe quẹo đi ngõ khác rồi, còn một chiếc vẫn đi theo.”
Ngạo Thiên Khải đương nhiên biết nhưng hắn không quan tâm, dù sao cũng không ảnh hưởng gì đến họ, muốn theo thì cứ việc theo. “Không sao, muốn theo thì cứ việc theo, cậu cứ xem như không thấy đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...